Sau khi Tiếu Cẩn ngâm mình trong bồn tắm, nàng từ từ tắm rửa toàn thân, vừa thoa sữa dưỡng thể vừa tự hỏi: Có nên đi spa hay không?
Nàng tiếp thêm dũng khí cho mình, để suy nghĩ của mình bay bổng, biết đâu còn có thể mời Mộc Chẩm Khê đi cùng nhau? Giữa bạn nữ, hẹn đi spa cùng nhau cũng không quá đáng chứ?
Nàng đã nhận được tín hiệu của Mộc Chẩm Khê gửi đến, cô sẵn sàng bắt đầu lại với chính mình, mặc dù có thể mất một khoảng thời gian để đạt được kết quả ở bên nhau, nhưng Tiếu Cẩn không ngại chờ đợi, nàng có thời gian cả đời. Thậm chí nàng cảm thấy ba tháng gần đây tiến triển nhanh đến mức có chút không thể tin nổi.
Mộc Chẩm Khê đổi ý dễ dàng như vậy sao? Nếu sớm biết như thế, có phải nàng nên xuất hiện sớm hơn một chút hay không?
Nhưng bây giờ nghĩ về những chuyện quá khứ này chẳng còn ý nghĩa nữa, Tiếu Cẩn rất mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện, mãn nguyện đến mức có thể cười thành tiếng ở trong giấc mơ.
Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê.
"Mộc Chẩm Khê."
Nàng thầm nhủ trong lòng tên của Mộc Chẩm Khê, còn cảm thấy vẫn chưa đủ, còn muốn gọi thành tiếng, thỉnh thoảng lại bật ra một tiếng cười ngớ ngẩn, rồi tự hù dọa chính mình trong phòng ngủ trống trải, lại cười nửa ngày.
Nàng rất muốn nghe thanh âm của Mộc Chẩm Khê, đó là một giọng nói tuy lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng không hề lạnh lẽo, vừa khó chịu vừa động lòng người.
Tiếu Cẩn tắt máy sấy tóc, chạm vào mái tóc đã khô một nửa. Nàng cảm thấy mình nghĩ đến Mộc Chẩm Khê, có lẽ sẽ không cách nào chìm vào giấc ngủ trong thời gian ngắn. Ánh mắt của nàng đặt trên giường băn khoăn trong chốc lát, phát hiện một góc điện thoại đặt dưới cái gối.
Nhấn sáng màn hình, hiển thị có một cuộc gọi nhỡ.
Trước khi mở khóa, Tiếu Cẩn hoàn toàn không coi trọng, nàng vẫn tươi cười, thời đại WeChat, rất ít người gọi điện thoại nữa, đa số là loại hình lừa đảo như vay mượn gì đó. Tâm trạng có chút vui vẻ, Tiếu Cẩn nghĩ: Bây giờ kẻ lừa đảo quá siêng năng rồi, nửa đêm rồi còn ra ngoài làm việc, không dễ chút nào không dễ chút nào.
Sau khi mở khóa, có một dấu hiệu thông báo nổi bật "1" ở góc trên bên phải của biểu tượng điện thoại, nàng nhấn vào đó. Trong cuộc gọi gần đây, tên của Mộc Chẩm Khê được đánh dấu màu đỏ —— điều này có nghĩa là người gọi điện thoại chính là Mộc Chẩm Khê, nàng đã không nghe máy.
Ha ha, Mộc Chẩm Khê đã gọi điện thoại cho nàng, nhưng nàng không nghe máy.
Trong đầu lại lướt qua ý nghĩ này một lần nữa.
Nàng không nghe máy?
Nụ cười của Tiếu Cẩn lập tức ngưng đọng trên khuôn mặt nàng, sau đó dần dần biến mất.
Tiếu Cẩn: "???"
Nàng dụi dụi hai mắt, trước khi bỏ tay ra, nàng không biết mình hi vọng cuộc gọi nhỡ này là ảo giác hay là sự thật.
Đến khi buông tay xuống, đó là sự thật.
Tiếu Cẩn: "..."
Nàng, cuối, cùng, đã, bỏ, lỡ, điều, gì!
***
Mộc Chẩm Khê điều chỉnh gió ở tốc độ trung bình rồi từ từ sấy tóc, đặt điện thoại ở nơi dễ thấy nhất trên tủ đầu giường, đừng nói điện thoại, chỉ cần màn hình sáng lên là cô có thể lập tức nghe máy.
Trong lòng cô ôm một tia hy vọng, nếu Tiếu Cẩn có thể gọi lại cho cô trong lúc sấy tóc, cô có thể từ bi mà bỏ qua chuyện cũ, dù sao hôm nay Tiếu Cẩn nói muốn gả cho cô, chính là vì thể diện của câu nói này, mình sẵn sàng cho nàng thêm một cơ hội.
Tóc đã sấy khô, lại gần như bốc cháy, Mộc Chẩm Khê điều chỉnh gió ở mức thấp nhất, một tay cầm máy sấy tóc, tay kia cầm điện thoại, nhưng vẫn không có cuộc gọi nào.
Mộc Chẩm Khê hít vào thở ra, lặp lại ba lần để làm dịu tâm trạng.
Cuối cùng cô cũng tắt máy sấy tóc, thông báo thời gian cho Tiếu Cẩn gọi lại đã hết, cô nằm vào trong chăn rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Nếu Tiếu Cẩn gọi lại, cô không thể nghe thấy, như vậy không thể coi là cố tình từ chối không nghe được, Mộc Chẩm Khê đã thuyết phục bản thân mình như thế.
Mộc Chẩm Khê chống khuỷu tay lên gối đầu, đưa một tay tắt đèn bàn, chuẩn bị đi ngủ. Sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này màn hình điện thoại phát sáng lên.
ID người gọi như dự đoán, là Tiếu Cẩn.
Mộc Chẩm Khê lầm bầm hừ hừ trong lòng, lại bật đèn lên lần nữa, ngồi xếp bằng trên giường, đặt điện thoại lên đùi, dùng ánh mắt đắc ý nhìn chăm chăm cái tên ấy rồi yên lặng chờ cuộc gọi tự động cúp máy.
Tiếu Cẩn đã không trả lời điện thoại của cô một lần, cô cũng không trả lời điện thoại của Tiếu Cẩn một lần, công bằng.
Nếu như đối phương lại gọi đến lần thứ hai, cô sẽ cân nhắc xem có nên trả lời hay không.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Trước khi giọng nữ tiếng Trung chuyển sang tiếng Anh, Tiếu Cẩn nhanh chóng cúp máy, nhấn gọi đi lần thứ hai.
Mộc Chẩm Khê nhìn điện thoại trở về giao diện màn hình chính mấy giây rồi nhanh chóng nhảy trở lại giao diện cuộc gọi: "..."
Cô cầm điện thoại lên, cẩn thận tránh nút trả lời, nằm nghiêng xuống bên cạnh, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối. Sau khi suy nghĩ lại cảm thấy chưa đủ nên cô nghiêng người một chút, bờ môi đều kề lên gối đầu, rồi trượt ngón tay trả lời cuộc gọi.
Cám ơn trời đất cuối cùng cũng nghe máy.
Tiếu Cẩn lập tức giải thích: "Thật xin lỗi, vừa rồi em đang tắm, không mang theo điện thoại nên không trả lời điện thoại được. Em không phải cố ý, em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, chị đừng giận em."
Nàng nói liên tục một tràng, sốt ruột hoảng hốt, nói năng lộn xộn, vì sợ rằng Mộc Chẩm Khê sẽ không đủ kiên nhẫn để lắng nghe nàng nói xong, sẽ không hiểu rõ tâm ý của nàng. Đã từng gặp tiến sĩ Tiếu như vậy khi nào chưa? Mười năm trước, mười năm sau, đều chưa từng thấy.
Mộc Chẩm Khê lúc đầu muốn cười nhưng cố kìm lại, sau khi cười xong, lại cảm thấy trong lòng được rót vào một dòng nước ấm, tan chảy, chảy khắp tứ chi của cô, còn thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều so với ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.
Khóe mắt và lông mày của cô cười tan chảy trong vô thức.
Tiếu Cẩn căng thẳng lắng nghe âm thanh bên kia, lo sợ bất an, không ổn định, Mộc Chẩm Khê không lên tiếng, nhưng cũng không cúp máy.
Vài giây sau, một loạt tiếng ồn truyền đến từ bên kia: "Chị vừa mới ngủ thiếp đi, làm sao vậy?" Mệt mỏi, buồn ngủ, mang theo âm mũi lười biếng buồn ngủ đặc trưng.
Tiếu Cẩn sửng sốt: "Chị ngủ rồi?"
Mộc Chẩm Khê nín cười, từ từ nhắm hai mắt lại, càng vùi mặt vào trong gối, giọng nói càng lúc càng trầm: "Đúng vậy, bị đánh thức bởi điện thoại."
Tiếu Cẩn phản xạ có điều kiện: "Thật xin lỗi."
Mộc Chẩm Khê nói: "Không có việc gì thì chị cúp máy nhé?"
"Vâng." Tiếu Cẩn vô ý thức thốt ra một từ, rồi ngay lập tức nói, "Có việc."
Ngọn lửa chưa kịp vọt tới đỉnh đầu của Mộc Chẩm Khê liền biến mất, lười biếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiếu Cẩn: "Chị... chị vừa gọi điện thoại cho em, là có điều gì muốn nói với em sao?"
Có nha, nhưng bây giờ không còn nữa. Mộc Chẩm Khê nghĩ thầm.
Vì vậy, cô cố tình trêu chọc nàng: "Quên rồi."
Tiếu Cẩn hiếm khi lắp bắp một chút: "Vậy, vậy chị có thể hao tâm tốn sức nhớ lại một chút được không?"
Mộc Chẩm Khê suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Tiếu Cẩn mơ hồ bắt được một chút ý cười, bỗng nhiên lướt qua bên tai rồi biến mất, nhanh đến mức giống như là nghe nhầm. Chắc là nàng quá muốn nghe thấy tiếng cười của Mộc Chẩm Khê, nên lỗ tai mới có thể sinh ra ảo giác.
Mộc Chẩm Khê làm bộ làm tịch nói: "Không thể."
Tiếu Cẩn: "Cái kia... cái kia... cái kia..."
Nàng "cái kia" một hồi cũng không nói được đoạn sau đó, đáng yêu đến mức Mộc Chẩm Khê khó có thể cưỡng lại được. Mộc Chẩm Khê nhanh chóng nhíu chặt lông mày để trấn tĩnh lại, giả vờ không kiên nhẫn nói: "Cũng không có việc gì, không có chuyện gì thì chị ngủ tiếp."
Tiếu Cẩn bên kia vẫn không nói chuyện.
Mộc Chẩm Khê cầm lấy điện thoại ở bên tai xuống, vẫn còn đang kết nối, không hiểu được.
"Chị ngủ tiếp đi." Một lúc sau, Tiếu Cẩn mới nói: "Ngủ ngon."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Cô có chút khó chịu, dứt khoát làm theo ý của Tiếu Cẩn: "Ngủ ngon." Lời chúc ngủ ngon này được nhấn từng chữ rõ ràng, hoàn toàn khác với giọng nói vừa rồi.
Đầu óc của Tiếu Cẩn đột nhiên thông suốt, vội vàng nói: "Chờ đã!"
Mộc Chẩm Khê chuyển tay khỏi nút tắt máy, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tiếu Cẩn trợn to hai mắt, đổi giọng điệu yếu ớt vô cùng đáng thương nói: "Có phải chị tỉnh rồi không? Giờ vẫn còn sớm, có thể nói chuyện với em một lát được không?"
Mộc Chẩm Khê: "..."
Lại tới nữa rồi, có phải chắc chắn mình sẽ ăn combo này hay không, sẽ không mắc mưu đâu.
Lời từ chối vọt đến bên miệng, quỷ thần xui khiến Mộc Chẩm Khê thay đổi hoàn toàn lý do thoái thác: "Có thể, nhưng mà gần đây chị đang điều chỉnh lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của mình, chút nữa sẽ đi ngủ." Cô nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, "Mười phút."
Tiếu Cẩn cười thầm.
Rõ ràng mềm lòng đến không chịu nổi, lại luôn giả vờ tính khí cứng rắn, nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể bớt đi oanh oanh yến yến* ở bên ngoài quấn lấy cô.
(* Oanh oanh yến yến: con gái xinh đẹp vây quanh.)
Tiếu Cẩn đột nhiên lại cắn môi lần nữa.
Nàng nhớ lại tại địa điểm tổ chức tuyển dụng hôm nay, Mộc Chẩm Khê thật sự đối với người khác không tệ, nói nhẹ nhàng mềm giọng, cô chỉ lạnh nhạt và thờ ơ với chính mình. Cô còn đưa một chai nước cho một cô gái thường xuyên nuốt nước bọt, quan sát rất kỹ, chính mình hôm nay khát lâu như vậy cô mới đưa cho một chai nước, còn không mở nắp chai cho mình.
Mộc Chẩm Khê: "Tại sao không nói chuyện?"
Tiếu Cẩn đè nén nỗi ghen tuông trong lòng, tự an ủi bản thân rằng tương lai còn dài mới có thể lùi một bước, dù sao đây cũng là một đãi ngộ đặc biệt.
Tiếu Cẩn hoàn hồn, hỏi: "Chị thường làm những gì ở công ty?"
Mười phút quý giá, Tiếu Cẩn muốn dùng để hỏi cái này?
Mộc Chẩm Khê vẫn trả lời nàng: "Làm việc vặt."
Tiếu Cẩn mờ mịt: "Hả?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Chính là cái gì cũng làm một chút, bọn họ sẽ hỏi chị nếu không biết cách, nếu không thể dạy được thì chị tự làm." Cô ngồi dậy đổi tư thế thoải mái, trong lời nói bộc lộ một chút than thở tâm sự với người thân cận, "Em không biết, có những người ngu ngốc, lớn rồi không dạy được".
Tiếu Cẩn an ủi cô, nói: "Người tài giỏi thường nhiều việc nha, điều đó cho thấy chị rất lợi hại."
Mộc Chẩm Khê không được an ủi chút nào, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, cho nên mệt mỏi muốn chết luôn rồi. Lần trước, một cô gái vẽ frame chính* trong nhóm, chị nói một vạn lần trong cuộc họp, phong cách của nhân vật này là kiểu gì, thậm chí chị còn đặc biệt nói chuyện riêng với cô ấy, chỉ vì sợ cô ấy làm sai, cô ấy luôn miệng biết rồi, hiểu rõ. Kết quả vẽ ra đến chị còn không hài lòng, đưa về sửa lại, chị nói với cô ấy tại sao lại không được, chỗ nào cần phải sửa đổi, cô ấy cảm thấy không sai, bức vẽ rất hoàn hảo, lúc ấy làm cho chị tức giận."
(* 原画 - key animator: họa sĩ vẽ frame chính. Cái này hơi chuyên môn nên mọi người muốn tìm hiểu thì tra google nhé, mình viết cả Trung – Anh – Việt rồi.)
Khi đó, Mộc Chẩm Khê vừa mới tiếp nhận nhóm mỹ thuật, cô là trực tiếp từ nơi khác chuyển đến, tuy có tác phẩm tiêu biểu nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, có rất nhiều người kính nể ngoài sáng, nhưng trong tối chưa chắc đã chịu phục.
Bọn họ làm mỹ thuật rất trực quan, vẽ đẹp chính là vẽ đẹp, vẽ xấu chính là vẽ xấu, năng lực là điều quan trọng nhất. Kết quả làm được rõ ràng vừa xem hiểu ngay, bất cứ ai có mắt cũng có thể nhìn ra được, không biết thì làm người cũng vô dụng.
Tiếu Cẩn hỏi: "Sau này thì sao?"
Mộc Chẩm Khê cho biết: "Chị yêu cầu cô ấy đứng sau bàn làm việc của chị, nhìn chị vẽ."
Tiếu Cẩn đã đoán được kết quả, cười nói, "Tiếp sau đó thì sao?"
Mộc Chẩm Khê lộ ra một chút tự hào, nói: "Sau đó cô ấy thành thành thật thật trở về sửa lại."
Tiếu Cẩn cổ động nói: " Lợi hại lợi hại."
Mộc Chẩm Khê lập tức bĩu môi nói: "Lợi hại cái gì đâu, frame chính là công đoạn ban đầu, vì để đảm bảo tiến độ của dự án, cô ấy trì hoãn thời gian chỗ đó, cho nên chị phải bù đắp cho cô ấy."
Tiếu Cẩn nói: "Chị tự mình vẽ sao?"
Mộc Chẩm Khê: "Nếu không thì sao? Còn có loại nghỉ bệnh nữa, nhóm dự án của bọn chị không đủ nhân lực, từng chút từng chút đều đổ lên đầu chị, giúp đỡ theo kịp tiến độ, em nói xem có đúng là làm việc vặt hay không." Cô cúi đầu nhìn vào mái tóc dài rơi trên bờ vai của mình, chậc một tiếng, hơi tự hào nói: "Thật không thể tin được là bây giờ tóc chị vẫn còn dày như vậy". Cô còn nói chuyện với Tiếu Cẩn về những người khác, các hiệu ứng đặc biệt, cảnh quay, hành động, v.v... còn có những vấn đề xảy ra bất cứ lúc nào trong quá trình phát triển, một đống chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bất tri bất giác đã nói chuyện mười phút, phần lớn thời gian đều là Mộc Chẩm Khê nói, Tiếu Cẩn lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười phụ họa cho cô, rất giống với hình thức ở chung của hai người trước đây.
Mộc Chẩm Khê nói chuyện đến khô cả họng, đứng dậy rót nước uống, mới nhìn thấy thời gian hiển thị qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Giọng nói mong đợi của Tiếu Cẩn phát ra từ điện thoại: "Khi nào game mới của chị được phát hành trực tuyến? Em muốn chơi một chút."
Mộc Chẩm Khê xem nhẹ việc đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, trầm ngâm nói: "Ngắn thì hai ba năm, dài thì không biết."
"Lâu như vậy?"
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Phát triển một game mới đâu có dễ dàng như vậy? Một game mobile chị cũng phải làm đến một năm rưỡi, bây giờ game này còn công phu hơn nhiều, đã bắt đầu được hai ba năm, không biết có lâu hơn không." Cô nhớ ra điều gì đó, mấp máy môi, "Gần đây, thẻ số phiên bản trò chơi rất nghiêm ngặt, có rất nhiều ồn ào trong ngành, nói rằng thời kỳ đóng băng sắp đến gần, còn không biết tương lai sẽ thế nào."
Tiếu Cẩn không hiểu cái này, đang do dự muốn nói chút gì đó.
Mộc Chẩm Khê đã thông suốt cười nói: "Cố gắng làm tốt việc trước mắt là được, dù sao công ty cũng phải trả lương cho chị, chị sẽ không chết đói."
Cũng có thể dự án này bị chết yểu giữa chừng, mọi cố gắng đều vô ích, không thể nói trước được.
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên nhớ ra kế hoạch đi nước ngoài trong đầu, trước đây Tiếu Cẩn đã từng đi du học, chắc sẽ không bài xích cuộc sống ở nước ngoài. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô một lúc, rồi lại bị ép trở về, dường như hiện tại còn quá sớm để nhắc đến chuyện này.
Sau khi rót nước, Mộc Chẩm Khê ngồi lại trên giường, lại nhìn đồng hồ lần nữa, cuối cùng quyết định dừng cuộc gọi đã bị trì hoãn quá lâu này.
Cô ngáp một cái: "Chị hơi buồn ngủ."
Hôm nay Mộc Chẩm Khê đã chậm trễ một ngày làm việc, tuần sau không có cách nào làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ước chừng còn phải thức vài ngày đêm.
Tiếu Cẩn lưu luyến không rời, nhưng vẫn quan tâm nói: "Vậy chị ngủ đi."
Mộc Chẩm Khê nói: "Ngủ ngon."
Tiếu Cẩn ôn nhu nói: "Ngủ ngon."
Mộc Chẩm Khê đang chờ bên kia cúp máy, Tiếu Cẩn đang đợi cô cúp máy, một hồi lâu, vẫn còn đang kết nối.
"..." Mộc Chẩm Khê nói vào micrô, "Cúp máy."
Tiếu Cẩn nói: "Được."
Mộc Chẩm Khê nhấn nút cúp máy.
Vì công việc ngày mai, cô không dám để bản thân lại suy nghĩ lung tung, tự thôi miên chính mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Thời khóa biểu của Tiếu Cẩn vào ngày tiếp theo rất thoải mái, nàng lấy máy tính bảng từ ngăn kéo của tủ đầu giường ra, tìm kiếm trên Internet về giới hạn số phiên bản trò chơi, trên mạng vẫn còn ồn ào rất nhiều, ngành công nghiệp này đang than khóc, nói rằng trò chơi trực tuyến sẽ không có sẵn, sự kỳ vọng đã mất.
Nàng cũng hiểu rõ cơ bản, có vẻ rất nghiêm trọng, vì vậy nàng đã gọi cho một người bạn của mình ở nước ngoài.
Tiếu Cẩn quen biết rất nhiều người khác nhau, thuộc mọi tầng lớp xã hội, mọi ngành nghề, có những tiến sĩ khoa học xã hội đang đắm mình trong nghiên cứu học thuật như nàng, cũng có những người đi khắp nơi chuyện trò vui vẻ trên bàn hội nghị, tinh hoa Phố Wall như Tề Âm, đương nhiên cũng có bạn bè làm game, hơn nữa còn là người Trung Quốc, trong một công ty game nổi tiếng thế giới.
Ở nước ngoài vẫn là ban ngày, không đánh thức giấc mộng của người khác.
Đầu dây bên kia rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của nàng, còn liên tục hỏi nàng khi nào trở về, nhiệt tình đến mức khiến cho Tiếu Cẩn đầu óc quay cuồng*, không thể không nói chuyện vài câu với đối phương rồi mới đi vào chủ đề chính.
(* Nguyên văn là 头大如斗 (đầu đại như đấu): đầu nặng trịch, đầu đau như thể đựng đồ nặng trịch khiến trong lòng không thoải mái, không thể suy nghĩ được.)
Sau khi nói xong, đối phương trêu chọc hỏi: "Cậu đang hỏi thăm giúp ai đây? Hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ."
Âm sắc của Tiếu Cẩn thanh lãnh, nói không chút ngượng ngùng: "Bạn gái của tớ."
Bên kia bỗng dưng không có âm thanh nào.
Tiếu Cẩn: "Này?"
Đối phương mới phản ứng lại, giọng nói đột nhiên cao lên, thiếu chút nữa hét lên một tiếng: "Cậu có bạn gái?!"
Tiếu Cẩn cười: "Làm sao vậy? Cậu còn định theo đuổi tớ à?"
Đối phương: "Hoàn toàn không có, ai không biết cậu khó theo đuổi, tớ cũng lười tự rước lấy nhục." Một lúc sau, cô ấy lại hỏi: "Cậu thực sự có bạn gái sao? Không phải lừa gạt chứ?"
Tiếu Cẩn khó hiểu hỏi: "Đang êm đẹp tớ lừa cậu để làm gì?"
Một lúc lâu sau, đối phương thốt ra một câu "Chết tiệt", nói: "Tớ muốn đi thông báo với mọi người là cậu có bạn gái rồi. Tớ là người đầu tiên được biết phải không?" Cô ấy rất hào hứng.
Tiếu Cẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hẳn là vậy."
Tề Âm là người bay lượn trên không trung, một năm thì có nửa năm là bay vòng quanh thế giới, Tiếu Cẩn chưa nói với cô ấy về tình hình hiện tại của nàng và Mộc Chẩm Khê, nàng không có thói quen báo cáo với đối phương. Tề Âm cũng không phải là một mẹ già như Ân Tiếu Lê, lấy chăm sóc làm niềm vui, hình như gần một tháng rồi không có liên lạc, tin nhắn cuối cùng vẫn là hỏi nàng có đau đầu hay không, Tiếu Cẩn nói đỡ rồi, Tề Âm không có nói thêm nữa.
Người bạn đang ở nước ngoài này lập tức cúp máy, hẳn là đi la hét khắp thế giới rồi.
Tiếu Cẩn nhếch khóe môi lên, giơ ngón tay trắng nõn lên chạm vào xương lông mày, dù sao thì Mộc Chẩm Khê cũng không biết bạn bè của nàng ở nước ngoài, hơn nữa nàng cũng không nói tên của Mộc Chẩm Khê, vì vậy "ủy khuất" Mộc Chẩm Khê đảm nhiệm danh hiệu bạn gái của nàng trước thời hạn.
Đầu ngón tay của Tiếu Cẩn tiếp tục đi lên, chạm vào chỗ hơi nhô lên trên thái dương bên trái, vẻ mặt nàng như nhớ lại điều gì đó, sắc mặt thay đổi vài phần, sau đó trong mắt lộ ra một chút may mắn.
Trước kia, nàng từng lo lắng rằng Mộc Chẩm Khê sẽ đặt câu hỏi khi nhìn thấy vết sẹo này, thậm chí Tiếu Cẩn đã nghĩ ra những lý do để ngụy tạo, nói không cẩn thận bị người khác vô tình va phải, đập vào góc tường, chảy máu đóng vảy sau đó để lại sẹo. Hiện tại đúng lúc, trùng khớp với vết thương do tai nạn giao thông, Mộc Chẩm Khê sẽ không nghi ngờ chút nào, cũng sẽ không biết rằng năm đó vì cô mình đã đi dạo một lượt trước quỷ môn quan.
Cô không cần có bất kỳ gánh nặng nào, cô cũng không thể có bất kỳ gánh nặng nào, Tiếu Cẩn sẽ lặng lẽ chôn vùi tất cả những chuyện khiến cô khổ sở, cả đời này cô cũng sẽ không thể biết được.
Mộc Chẩm Khê chỉ cần yêu nàng, và được nàng yêu là đủ. Cho dùng không yêu nàng, cũng phải yêu chính bản thân mình.
Đây là tâm nguyện duy nhất của Tiếu Cẩn.
***
Sáng sớm hôm sau, Mộc Chẩm Khê đi bộ đến quán cà phê ngoài trời, cô cố ý đi ra ngoài sớm hơn bình thường nửa tiếng, nhưng không ngờ Tiếu Cẩn lại đến sớm hơn.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, nhiệt độ hôm nay tăng cao. Tiếu Cẩn ngồi ở bên ngoài, một vị trí rất dễ thấy, trang phục của nàng rất bắt mắt sáng sủa, một chiếc áo len màu hồng nhạt và váy dài màu trắng, không mang khăn quàng cổ, tóc dài chải sang một bên, một bên còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu kẹo lấp lánh.
Mộc Chẩm Khê: "!!!"
Đây là học sinh trung học nhà ai không vâng lời chạy ra ngoài yêu sớm.
Không đợi Mộc Chẩm Khê đi đến, Tiếu Cẩn đã đứng dậy trước, ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào cô.
Cách khoảng ba bước, nàng chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Mộc Chẩm Khê nói: "Chào buổi sáng." Khóe miệng nhếch lên một cách tự nhiên.
Cô ngồi xuống ghế đối diện với Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn nói: "Em còn chưa gọi món ăn, đang chờ chị cùng gọi." Thái độ này có vẻ quá thô lỗ, Tiếu Cẩn dừng lại, đưa một tay ra, tao nhã lễ phép mời lại, "Tiểu thư xinh đẹp này, không biết có vinh hạnh được dùng bữa sáng cùng với cô hay không?"
Mộc Chẩm Khê đã ngồi xuống, để phối hợp với nàng, lại phải đứng lên lần nữa, giả vờ bây giờ mình đang mặc váy dài, giữ góc váy cúi đầu, đặt ngón tay vào lòng bàn tay nàng, mỉm cười nói: "Vinh hạnh của tôi."
Tiếu Cẩn đỡ cánh tay cô, để cô ngồi xuống, rồi buông tay cô ra, tự mình ngồi xuống.
Mộc Chẩm Khê yên lặng nhìn nàng hai giây, hơi nghiêng người về phía trước, trầm giọng nói: "Vừa rồi khi em mời chị, có người từ phía sau bước tới, nhìn thấy hai chúng ta như nhìn người thiểu năng vậy."
Tiếu Cẩn xua tay, vô cùng lơ đễnh ngạo nghễ nói: "Cẩu độc thân*, ghen tị với chúng ta."
(* FA, độc thân cẩu, cẩu FA...)
Mộc Chẩm Khê: "Ha ha ha ha."
Sau khi cười xong thì kịp phản ứng, không phải bây giờ hai người bọn họ cũng đều là cẩu độc thân sao? Tiếu Cẩn lại chiếm tiện nghi của cô, ngay lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tiếu Cẩn thành công chiếm tiện nghi nở nụ cười đặc biệt rạng rỡ, đưa thực đơn trên bàn tới: "Gọi món."
Mộc Chẩm Khê gọi cà phê latte và bánh mì xốp, Tiếu Cẩn lắc đầu, ngước mắt lên nhìn cô rồi chân thành đề nghị: "Buổi sáng uống cà phê có hại cho sức khỏe, chị có muốn đổi sang sữa bò không?"
Mộc Chẩm Khê sao cũng được: "Ồ."
Tiếu Cẩn nói: "Bình thường chị tăng ca có phải uống rất nhiều cà phê hay không?"
Lần này Mộc Chẩm Khê gật đầu, muốn hỏi mùi nặng nhất và lâu nhất mỗi ngày trong văn phòng là gì, không phải nước hoa, cũng không phải hoa, mà là cà phê.
Tiếu Cẩn nói: "Vậy uống sữa bò đi, bồi bổ dạ dày, bệnh bao tử rất khủng khiếp, đúng rồi, chị có bị bệnh bao tử không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không sao đâu, không nghiêm trọng." Thật ra bình thường khi bận rộn, cô thường xuyên quên ăn cơm, nhưng may mắn là thân thể của cô đủ khỏe, hiện tại không có vấn đề gì lớn, ngoại trừ những bệnh nghề nghiệp thông thường như viêm gân.
Tiếu Cẩn hoàn toàn xóa bỏ cà phê của cô, thay thế bằng sữa bò trên thanh gọi món: "Vậy thì càng phải bồi bổ dạ dày."
Mộc Chẩm Khê không nhịn được nói: "Vậy mà ở nước ngoài em còn thường uống rượu?" Còn uống say.
Tiếu Cẩn bình tĩnh nói: "Không phải đều là chuyện quá khứ rồi sao, hiện tại trước khi đi ngủ, em đều uống sữa." Nàng hỏi: "Chị có uống sao?"
Mộc Chẩm Khê không biết tại sao nàng lại xóa đến chuyện uống sữa bò vào ban đêm, vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.
Tiếu Cẩn nói: "Có thể bồi dưỡng một chút thói quen uống sữa, cũng rất tốt cho làn da, như chúng ta lúc này, làn da bắt đầu xuống dốc, bình thường càng phải chú ý chăm sóc nhiều hơn".
Mộc Chẩm Khê mơ màng hồ đồ gật đầu.
Là phải chăm sóc thật tốt.
Tiếu Cẩn gọi hai phần bữa sáng, đều là sữa bò, còn có yến mạch nướng và bánh mì pudding. Sức ăn của Tiếu Cẩn nhỏ, trước tiên dùng dao cắt thức ăn trên hai đĩa, nàng lấy mỗi bên một phần ba, còn lại đều để cho Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê: "......"
Khi ăn bữa sáng thuộc về Tiếu Cẩn, khóe môi cô hơi cong lên.
Hai người ăn xong bữa sáng, cùng đi bộ đến ngã tư đường, vẫn là Mộc Chẩm Khê đến công ty, còn Tiếu Cẩn đến ga tàu điện ngầm. Khi chào tạm biệt, Tiếu Cẩn buông một quai đeo túi trên vai xuống, nói: "Chờ một chút, em có một thứ muốn tặng cho chị."
Vài giây trước khi nàng lấy nó ra, Mộc Chẩm Khê điên cuồng động não.
Sẽ không phải là hoa chứ? Hoa đặt ở trong túi sẽ bị dập, hình thức không đẹp. Đó cũng có thể là hoa, không phải là một bó hoa lớn, là một vài cành, túi của Tiếu Cẩn có sức chứa lớn, nếu được gói cẩn thận sẽ không bị hỏng.
Nếu như tặng hoa thì tại sao không đưa ở quán cà phê? Có phải sợ sẽ làm người khác chú ý hay không? Hiện tại trên đường lớn, không phải cũng sẽ làm người khác chú ý sao? Chắc là nghĩ mình chuẩn bị đi làm, trước khi đi sẽ không từ chối nàng?
Nếu là hoa thì sao? Mình có nhận không? Hay vẫn không nhận?
Lần sau có muốn tặng lại một bó hay không?
Phải tặng lại, về tình về lý đều phải tặng lại. Nếu Tiếu Cẩn hỏi cô tại sao lại tặng hoa cho nàng, cô sẽ nói là đáp lễ, một bó một bó thì đẹp hơn, không cần mua lẻ.
Mộc Chẩm Khê lại có một ý tưởng bất chợt khác, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, cô lập tức cắn chặt môi dưới.
Không phải là một chiếc nhẫn chứ?
Không, không, không, đã nói là không thể nhanh như vậy.
Nếu thực sự là một chiếc nhẫn thì sao?
Tay của Mộc Chẩm Khê hơi run.
Chiếc nhẫn thì... tuyệt đối không thể nhận.
Cô cũng không dám tặng lại.
"Cái này cho chị."
Giống như một âm thanh từ bên ngoài bầu trời, không thực sự được nghe thấy qua một lớp kính chắn. Trước tiên, ánh mắt của Mộc Chẩm Khê rơi vào khuôn mặt của Tiếu Cẩn, sau đó mới có thể nhận ra câu nói kia là nàng vừa nói.
Cô đột nhiên tỉnh lại từ trí tưởng tượng của mình, ánh mắt nhìn xuống, trông thấy trên tay của Tiếu Cẩn cầm một... cuốn sách.
Sách?
Hóa ra là một cuốn sách?
Tiếu Cẩn đưa cho cô một cuốn sách.
Mộc Chẩm Khê: "......"
(Editor: điều quan trọng phải nói 4 lần =))))
Mộc Chẩm Khê cầm lấy cuốn sách, còn mới tinh, cô nhìn vào trang bìa, là tác phẩm《 Tương Hành Thư Giãn 》rất nổi tiếng của Thẩm Tòng Văn*, cô đã đọc qua.
(* Thẩm Tòng Văn là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại.
Nhà văn ít được biết đến ở Việt Nam nên mình không thể tìm tên chính xác của quyển sách, chỉ lấy tên QT.)
Tiếu Cẩn dán mắt vào cô, nghiêng nghiêng đầu, phun ra nghi vấn trong lòng: "Trông chị... có hơi thất vọng?"
Mộc Chẩm Khê ôm lấy cuốn sách vào trong ngực, mỉm cười: "Không có."
Tiếu Cẩn liếc nhìn cô một cái, mím mím môi rồi hạ giọng nói: "Nhớ nhìn kẹp sách bên trong."
Mộc Chẩm Khê ôn nhu đáp lại: "Được rồi."
Khi đến văn phòng, Mộc Chẩm Khê không thể chờ đợi tìm kiếm trong cuốn sách, sau khi tìm thấy, cô dùng ngón tay ấn vào trang sách, rồi dùng hai ngón tay khác cầm lấy kẹp sách mỏng, lật ra phía sau, có một dòng chữ.
Chữ viết xinh đẹp tuấn dật của một người phụ nữ: [Em muốn đến gần chị để không phải đau buồn.]
Đã được ký bởi Tiếu Cẩn.
Đây là một câu trích dẫn, Mộc Chẩm Khê tìm thấy đoạn văn gốc trên trang giấy bị ngón tay ấn vào: "Gió rất mạnh, tay chân tôi đều lạnh buốt, nhưng lòng tôi lại rất ấm áp. Nhưng tôi không hiểu vì sao, trong lòng tôi cực kỳ mềm mại. Tôi muốn đến gần em để không phải đau buồn.]
Có một làn sóng nước mềm mại trong mắt của Mộc Chẩm Khê.
"Chào buổi sáng, lão đại." Em gái Corgi đến muộn hơn một bước so với Mộc Chẩm Khê, theo thói quen hướng về bàn làm việc của cô chào hỏi, rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Cô ấy đột ngột dừng chân lại, dụi dụi hai mắt nhìn người đang sững sờ cười ngớ ngẩn, làm cái gì vậy? Động kinh sao?
Ánh mắt của em gái Corgi trở nên tinh quái đảo quanh, cô ấy đột nhiên đưa tay lên gõ tấm kính.
Thanh âm đột nhiên nổ vang bên tai, Mộc Chẩm Khê tỉnh táo lại, cau mày không vui nói: "Em làm sao vậy?"
Em gái Corgi: "..."
Xong rồi, xong rồi, xong rồi, ngay cả giọng điệu của cô cũng dịu dàng như vậy, trúng tà, hay là trúng xuân dược.
Em gái Corgi đã nghĩ ra một cái cớ: "Em đi pha cà phê, lão đại, chị có muốn hay không?"
Cô ấy chỉ hỏi thăm như thường lệ, lần nào Mộc Chẩm Khê cũng đều gật đầu, nhưng lần này cô ấy đã nhầm. Em gái Corgi băng qua vách ngăn của bàn làm việc để lấy cái ly bên cạnh máy tính của cô, nhưng bất ngờ bị Mộc Chẩm Khê chặn lại.
Mộc Chẩm Khê nói nhẹ: "Không, chị muốn uống sữa bò."