Lạc Lạc khá bực tức mà nói thầm trong miệng. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên cô gặp phải kiểu người vô duyên như hắn ấy chứ! Lúc thì bảo người khác là fan girl của mình rồi có lúc thì bảo là thích cô các thứ, thần kinh chắc cũng có vấn đề rồi nên mới có thể phát ngôn ra mấy câu nói ngu xuẩn đến như thế!
Mỗi ngày tiếp theo, ngày nào anh ta cũng đứng trước dãy nhà trọ của cô mà đợi chờ riết cũng gây thêm phần chán nản không muốn đến trường của cô nữa. Người gì mà nói một lần chẳng thèm nghe cứ đợi nói thêm nhiều lần thì mới chịu cơ!
Một số học sinh, sinh viên khác cũng đang ở dãy trọ này nên cũng rất dễ thấy cảnh tượng tên Trần Minh Ngôn này đang làm. Bọn họ tay chỉ rồi tay trỏ tới trỏ lui bàn tán về việc hotboy lớp trên theo đuổi Lạc Lạc - một cô gái tưởng chừng bình thường nhưng không hề bình thường trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
- Xin chào?
Không biết hôm nay đã là ngày thứ bao nhiêu anh ta đi đến đây rồi đấy! Mỗi lần đều nở ra nụ cười thân thiện chết người đo ra đúng là làm cho con nhà người ta bi lụy mà!
- Anh bị cái quái gì thế? Làm gì mà ngày nào cũng đến đây quấy rối tôi, bộ anh nghĩ như vậy là hay như vậy là tài à?
Vì quá bực tức nên cô đã xả hết những tâm tư, những suy nghĩ của bản thân ra cho anh ta có thể hiểu. Cuộc sống mà ngày nào cũng bị bám đuôi như vậy thì sẽ chán chết! Cái quan trọng ở đây không phải là phiền mà là có rất nhiều người hiện đang bàn tán về mối quan hệ này rồi, bản thân cô vốn dĩ không hề muốn nghe!
Mấy nữ sinh ở phòng khác cũng bắt đầu xuất hiện đông đúc trước cửa phòng trọ Lạc Lạc, có người thì cầm theo điện thoại quay lại hết tất cả diễn biến, còn có người thì xù xì xù xì làm cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trước giờ vẫn nổi tiếng là cô gái không thích sự ồn ào nhưng hôm nay lại làm cho tất cả mọi người dồn sự chú ý về mình.
- Trời ơi! TÔI PHẢI LÀM THẾ NÀO THÌ ANH MỚI THÔI ĐẾN ĐÂY QUẤY RỐI ĐÂY HẢ?
Bản thân cô không nghĩ rằng mình sẽ nổi nóng như vậy đâu nhưng nhìn xem cách hành xử kém văn hoá của anh ta chỉ khiến cô băm ra thành trăm mảnh nhỏ rồi đem cho ch.ó ăn mà thôi!
Con người gì mà kì cục quá, không gian riêng tư của người khác cũng nhảy vào quấy phá. Làm như vậy thì được gì?
Không hổ danh như những gì mà mọi người trong trường vẫn hay đặc biệt danh cho anh ta “weird boy” suốt ngày cứ cư xử như những người khác lạ.
- Đến khi em đồng ý làm người yêu của tôi thì thôi, tôi sẽ không đến đây và làm phiền giấc ngủ của em nữa?
Lạc Lạc nắm lấy tay anh ta và đưa đi đến một nơi khá trống vắng người. Cô dừng chân lại, một thân một mình bộc lộ ra hết sự khó chịu trong lòng. Khi nãy còn ở nhà trọ cô không nói ra vì sợ gây sự chú ý của mọi người, cũng như làm ồn đến giấc ngủ của họ nên cô mới đưa cái tên phiền phức này ra đây!
- Có chuyện gì sao?
Chát
Năm ngón tay của cô liền váng lên mặt tên hot boy thích hành xử lạ thường này. Anh ta nhăn mặt lại có phần khó chịu ở trong đó. Nói ra thì ai chả như vậy chứ, nếu như hi không lại bị đánh oan ức như vậy mà không khó chịu thì có thể nói người đó vô cùng nhân đức rồi.
Lạc Lạc của ngày thường đâu rồi?Tại sao hôm nay lại ra tay mạnh như thế? Bình thường ngay cả cái tổn thương đến một con kiến cô còn không làm nhưng ngày hôm nay lại ra tay đánh người ư?
- Tôi nói lại một lần nữa mong anh đây hãy có chút lòng tự trọng mà né xa cuộc đời tôi ra giùm! Từ cái ngày tôi gặp anh thì cuộc đời tôi bắt đầu đen đủi rồi đấy!
Minh Ngôn dù có tức giận rất nhiều vì đây có lẽ là người đầu tiên dám ra tay đánh anh một cách mạnh mẽ như vậy mà không nghĩ gì đến hậu quả mai sau.
- Tôi nói thật!
Cái tên này nổi tiếng là badboy nhưng sao cách tán gái lại cũ rích như thế này? Mấy cách này không biết đã cũ đến thế nào rồi. Lời nói của anh ta chẳng khác gì những kẻ lừa dối, dù có chân thành đến mức nào cũng không ai tin bởi lẽ trước đây đã từng gây tổn thương với quá nhiều người rồi.
Mọi người chỉ nhìn nhận vào việc anh đã làm sai chứ chẳng ai quan tâm đến những việc tốt chính bản thân đã làm được đâu!
Một con sâu cũng có thể làm sầu nồi canh thì chuyện anh ta không có được sự tin tưởng đến từ phía của cô thì đấy là điều hết sức bình thường rồi.
- Tôi đã có người trong lòng rồi, không biết anh đây có thật sự nghiêm túc với tôi hay không nhưng dù gì tôi cũng phải nói ra câu chuyện này để anh biết mà né xa tôi ra.
Trần Minh Ngôn sau khi nghe câu nói này của Lạc Lạc mà không thể nào chấp nhận được, một con người ít nói lại trầm tính, không thích bộc lộ cảm xúc như cô đây ấy mà cũng có người trong lòng hay sao?
Vừa nghe đã biết là giả nên anh ta liền thuận miệng hỏi, chẳng có chút đắn đo hay suy nghĩ gì.
- Tôi không tin, em mà lại có người trong mộng ư?
Vốn dĩ muốn kết thúc tất cả trong ngày hôm nay nhưng nghe anh ta hỏi tới hỏi lui như thế này quả thật làm người khác vô cùng khó chịu trong lòng. Nên nói câu nào để cái tên này bớt mơ mộng rồi suốt ngày lẩn đẩn theo cô trêu ghẹo đủ điều nữa.
- Anh nghĩ sao? Tôi thích ai hay yêu ai là có liên quan đến anh à?
Đúng vậy! Người gì mà kì cục quá trời, chỉ là người dưng nước lã với nhau, hiện tại ganh giới vẫn còn là bạn nên không cần phải bận tâm quá nhiều về chuyện đời tư của một người.
- Có sao không?
Minh Ngôn đưa tay lên gãi đầu nhẹ rồi trả lời đại.
- Tại sao?
Đương nhiên là cái tên này thích cô rồi, chỉ là không biết thật sự hay vô tình gieo nên mấy câu nói trêu ghẹo khiến con gái nhà người ta đau buồn đây nữa?
- Tại vì anh thích em, chẳng lẽ không được biết mấy chuyện này hả?
Ngộ! Anh nghĩ anh là ai chứ? Cùng lắm là những người quen biết nhau, cô và anh chưa hề có chút tình cảm yêu đương mà trai gái hay giành cho nhau thì lấy cái quyền gì để được biết?
Mặc kệ mấy lời nói luyên thuyên ra vẻ này kia kia nọ của anh ta, Lạc Lạc bỏ đi thẳng về phía trước mà không hề để ý rằng ở đây còn có một người đang đợi chờ đáp án của mình.
“Mong rằng lần này anh ta sẽ không làm như vậy nữa, cuộc sống mà cứ thế này thì phiền chết đi được!” cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt gây nên sự phiền phức cho mình rồi tiếp tục đi.
Trông nét mặt của Trần Minh Ngôn mà khó có thể nhịn cười. Anh ta cứ nhăn nhó chẳng khác gì đang yêu đương. Một cậu ấm được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương đầy đủ thế này, lại còn mang cái danh badboy của trường nữa thì làm sao có thể nhắc đến hai từ “biết yêu” ở đây chứ!