Trước mắt cô là những bác sĩ, y tá luôn hết mực chăm sóc cho bệnh nhân mà chẳng phân biệt giàu nghèo gì, miễn là đi đến bệnh viện thì đều được chăm sóc rất tử tế!
Lạc Lạc chưa có ý định hỏi thăm liền ngay bây giờ đâu, cô cứ đi qua rồi đi lại, đi từ đầu trên rồi đi xuống đầu dưới để xem lại những kỷ niệm đã trải qua ở đây. Nhiều lần đến đây nhưng chỉ nhận lấy sự thất vọng tràn trề, mong rằng ngày hôm nay kết quả sẽ khác hơn so với lúc trước.
“Cái cây này vào khoảng mười năm trước còn bé tí ấy mà bây giờ lớn nhanh quá rồi nhỉ? Cũng một phần là do mấy cô chú ở đây vẫn còn chú tâm đến nó.”
Sau khi đã đi hết khu vực, mọi nẻo đường, ngóc ngách trong bệnh viện thì Lạc Lạc quyết định đi đến phòng khám của bác sĩ quen biết mà năm xưa đã đích thân làm phẫu thuật cho mẹ cô. Bao lâu nay cứ tra hỏi rất nhiều lần nhưng câu trả lời chỉ có một câu duy nhất “không biết” rồi thôi chứ có lần nào cô được giải đáp hết thắc mắc của mình đâu.
Mười năm trôi qua như một giấc mơ vậy, thấm thoát cái là thời gian đã trôi qua nhanh đến như thế! Biết bao giờ mới tìm ra được đáp án cho riêng mình? Lạc Lạc tự hỏi bản thân đáp án biết khi nào xuất hiện.
- Có ai trong phòng không ạ?
Theo như phép lịch sự, Lạc Lạc đứng ở ngoài phòng riêng của vị bác sĩ đó mà gõ nhẹ vào để hỏi thăm nhưng chẳng thấy ai lên tiếng cả.
Cốc cốc.
Nhiều lần như vậy, Lạc Lạc không chịu được tính tò mò mà xông cửa vào thẳng bên trong, đúng là chẳng có ai trong đây nữa!
- Bác sĩ Hứa, bà có ở đây không bác sĩ Hứa?
Cứ ngỡ rằng bà ấy đang trong phòng vệ sinh nên cô cũng cố gắng ngồi trên ghế sofa mà đợi cả buổi. Căn phòng đầy bụi bặm chẳng khác nào đã lâu chưa có người đến sử dụng vậy. Nhưng làm sao có thể như vậy được? Bác sĩ Hứa nổi tiếng là sạch sẽ lại còn gọn gàng khó ai được như bà ấy vậy thì làm sao có chuyện lạ thường này.
Sốt sắn, trong lòng cảm thấy bất an rất nhiều nên cô liền chạy thẳng ra ngoài mà đến ngay quầy thu ngân để hỏi thăm. Khoảng cách cũng gần nên không tốn nhiều thời gian, chỉ cần đi mấy bước thôi.
- Chị, chị à! Cho em hỏi, phòng khám bệnh số 89 của Bác sĩ Hứa ý, cô ấy đang ở đâu vậy ạ? Tôi có vào trong xem rồi nhưng chẳng thấy đâu...
Mấy người này hình như mới vào đây nên khi nghe cái tên bác sĩ Hứa ấy liền cảm thấy lạ lạ, dường như chưa được nghe ai kể qua.
- Không, chúng tôi chưa từng được nghe cái tên này. Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lưu thì có chứ ở đây không có ai họ Hứa cả.
Trái tim Lạc Lạc một lần nữa như bị xé tan nát thành hàng trăm mảnh nhỏ khác nhau, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Đúng là biết trêu ngươi.
Lạc Lạc vội vàng nói tiếng cảm ơn sau đó đi khắp nơi trong bệnh viện hỏi thăm chút tin tức của vị bác sĩ ấy, đã lâu như vậy nên việc bị lãng quên là điêu hết sức thường tình.
Biết tìm nơi nào đây? Khi chỉ cần đăng lên báo hay đài là có thể tìm ra tung tích của họ nhưng đến tận hôm nay vẫn không nghe được một chút gì cả. Lý do năm đó bà ấy che giấu còn chưa được sáng tỏ thì làm sao có thể làm như vậy được?
- Bác sĩ Hứa!
Lạc Lạc chỉ biết gào thét cái tên đó trong vô vọng mà thôi. Thứ chúng ta đang cần ở hiện tại thì không thấy đâu nhưng khi không cần lại xuất hiện rất nhiều. Sự thật rõ ràng mọi chân tướng của hai mươi chín năm về trước chỉ có mình bác sĩ Hứa biết, không ai ngoài bà ấy có thể biết rõ hơn vì chính tay bà ấy thực hiện cuộc phẫu thuật này mà?
Đừng để công sức bao lâu nay đổ xuống sông, biển nhá! Không được đâu, nhất định không được...
Bây giờ chỉ còn cách xuống phòng của bác bảo vệ hỏi thăm tình hình thôi, nếu bác ấy mà còn không biết thì coi như chính thức hết hy vọng thật sự rồi đấy!
Phòng bảo vệ nằm ở đâu đây? Trước cổng bệnh viện toàn là mấy người trẻ tuổi, họ chắc là mấy người mới tới nhận việc, làm sao có thể biết được chuyện bác sĩ Hứa đã đi đâu trong suốt thời gian qua.
Lúc trước, cô nhớ rất rõ chỉ cần đi ngang qua đây rồi quẹo trái là sẽ đến nhưng bây giờ thì không biết có còn giữ nguyên vẹn như vậy hay không?
- A! Đúng là đây rồi!
Lạc Lạc trông vui mừng, khuôn mặt rạng rỡ hơn hẳn so với khi nãy khi thấy trước mắt mình có bố trí một tấm bảng khá lớn với nội dung ba chữ duy nhất “phòng bảo vệ”. Cô vui mừng hớn hở mà xông thẳng vào trong khi chưa có sự đồng ý của bất cứ ai.
- Ch... Chào? Cho tôi hỏi?
Trong đây khá vắng lặng, chẳng có một ai cả. Mùng mền thì để lung tung không chịu xếp ngay ngắn lại, vừa nhìn là biết trong đây có nhiều người trẻ hơn là những người lớn tuổi, bởi vì đứng tuổi rồi họ sẽ gọn gàng hơn chứ không phải bề bộn như thế này đâu.
- Ai đó?
Một ông chú nằm trong độ tuổi U70 bước ra ngoài này với khuôn mặt nhăn nhúm, chứng tỏ ông đã già lắm rồi!
Lạc Lạc như được sống lại thêm một lần nữa khi thấy người đàn ông này. Ôi! Đáp án của năm xưa sẽ sớm tìm ra mà thôi!
- Là cháu ạ...
Lạc Lạc e ngại đến mức mặt đỏ ửng cả lên, ai đời lại làm như vậy chứ! Đường đường là phụ nữ mà lại xông thẳng vào phòng của đàn ông mà chẳng có sự cho phép nào.
Chưa gì hết, Lạc Lạc bắt đầu đứng yên đó kể lại hết tất cả mọi thứ bản thân đã từng trải qua trong suốt nhừng ấy năm. Kể cả cái việc bác sĩ Hứa là người hiểu hết mọi chuyện.
- Hoá ra là cô?
Bỗng nhiên, ông ấy đứng lên mà trông khuôn mặt vui mừng lắm! Cứ như Lạc Lạc là người thân mà suốt bao năm qua chưa tìm được vậy!
- Bác biết cháu sao ạ?
Cô khá thắc mắc bởi vì đây là đầu tiên hai người gặp được nhau nhưng ông ấy lại nói như vậy, chẳng lẽ nào đã được gặp nhau lần nào rồi mà cô chẳng nhớ nổi?
- Tôi không biết cô nhưng bác sĩ Hứa từng nói về cô cho tôi nghe, chị ấy có nhờ tôi đưa một thứ cho cô đấy! Cô có muốn xem không?
Bác sĩ hứa từng kể mấy vấn đề mà cô từng gặp cho bác bảo vệ này nghe hay sao?
Đương nhiên sẽ nghe rồi! Dù là đúng hay không nhưng cô vẫn muốn nghe tất cả mọi thứ mà bác sĩ Hứa đã nói, biết đâu đó là một hy vọng lớn lao. Nhanh chóng cô liền gật đầu chẳng có một chút nào do dự.
- Đây, đây là bức thư chị ấy nhờ tôi đưa cho cô trước khi rời xa cõi đời này mãi mãi...
Mãi mãi? Cái gì mà rời xa rồi mãi mãi nữa chứ? Chẳng lẽ bác sĩ Hứa đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tuy cũng có phần lo lắng cho bà ấy nhưng việc quan trọng bây giờ là xem nội dung bên trong bức thư đã viết những gì mà sao trông bí ẩn đến thế này.