Con tự biết đi nên cũng không cần bác phải đuổi!
Lúc còn là con dâu, Lạc Lạc luôn cố gắng giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp người với mẹ chồng này, nhưng hôm nay không còn là gì của nhau nữa cần gì phải cố gắng nhẫn nhịn để bà ấy leo lên đầu mình ngồi?
Cô nhìn lên bầu trời rồi thở dài một tiếng. Có lẽ, cuộc sống hạnh phúc sẽ đến với người khác còn riêng cô đây thì không!
Cứ ngỡ lựa chọn của mình là đúng đắn nhất nhưng không ngờ lại sai lầm nhất. Quen biết nhau, yêu nhau, kết hôn với nhau cũng đã rất lâu nhưng từ trước đến giờ cô vẫn chưa hiểu được người mình ngày đêm chung giường.
Bíp bíp bíp.
Tiếng điện thoại reo lên liên tục, Lạc Lạc muốn thư giãn cũng không được, đành lấy điện thoại lên nghe máy. Ánh mắt khó chịu và buồn rầu vô cùng. Bên trên có ghi là “hội bạn thân” lúc này làm cho cô chợt nhớ đến đám người của Ninh Thanh Kiều. Thân thiết nhau lâu đến vậy, chắc họ cũng sẽ hiểu và chia sẻ với mình nhỉ?
- Alo? Các cậu điện cho tôi có chuyện gì không?
Lạc Lạc trả lời một cách hững hờ, không chú tâm đến mấy. Ai trong tình cảnh đầy sự bi thương này mà không như vậy cơ chứ!
(- Có,tụi này định rủ cậu ra ngoài dùng bữa trưa sẵn nói vài chuyện với cậu luôn ý mà!) bên kia đầu dây, tiếng nói này hình như là của Ninh Thanh Kiều.
- Ừ, gửi định vị quán đi tôi sẽ đến ngay.
Rất nhanh chóng, định vị đã được gửi qua theo đúng như yêu cầu của Lạc Lạc. Cứ vậy mà cô đi đến đó không chút suy tư, chỉ mong là sau lần nói chuyện này sẽ đuợc bình yên.
Vừa bước đến trước quán ăn, Lạc Lạc đã nhìn thấy ba người bọn họ ngồi bên trong đợi mình rồi. Trên bàn cũng chưa bày ra gì nhiều ngoài mấy ly nước lọc với một chút bánh trái.
Lạc Lạc liền nhanh chân đi vào bên trong, vẫy tay chào bọn họ.
- Tao có thấy chuyện của mày ở trên báo rồi, tao biết mày không phải loại người như vậy! Có gì hãy nói thật ra cho tao nghe đi?
Mai Thúy Anh đứng dậy, vừa nhấc ghế vừa nói mấy câu quan tâm. Dẫu sao họ cũng quen biết nhau trên mười năm rồi, chuyện hiểu được nhau cũng hết sức bình thường. Tính của Lạc Lạc từ trước đến giờ không phải là loại “phụ nữ trơ trẽn” như báo đài vẫn hay đưa lên đâu. Huống hồ gì, người cô đi cặp kè lại là ông lão nào đó ngoài sáu bảy mươi tuổi, nếu có ngoại tình cũng đâu cần tìm đến mấy người kiểu như này để bản thân bị mang tiếng là người này người kia?
Chỉ nực cười ở chỗ, bạn bè dù thân hay không thân họ vẫn tin tưởng bạn mình không làm mấy trò bỉ ổi như vậy, còn những kẻ dù là người thân vợ chồng rồi mẹ chồng này nọ nhưng suy nghĩ cũng như tư duy cũng quá hạn hẹp rồi.
- Mày đừng có nói nữa, Lạc Lạc nó cần sự bình yên.
Nhận thấy thái độ của Thúy Anh có phần “tra hỏi” nên Ninh Thanh Kiều liền nói chen ngang vào mấy câu. Vốn dĩ đến đây để được quan tâm và nhận được những sự thấu hiểu ai ngờ lại bị khảo như kẻ có tội giết người vậy ấy!
Phục vụ đứng bên trong quầy thấy có khách bước vào và ngồi ghế khá đông vui nên liền đi ra đưa cho họ cái menu.
- Mời các chị chọn món ạ.
Khuôn mặt này nhìn xinh xắn lại còn rất thanh lịch nên đã lập tức lấy được cảm tình của Thúy Anh. Phải chi nhân viên nào cũng có tâm và dễ thương đến như thế thì làm gì có những xích mích nhỏ giữa khách hàng và phục vụ?
Ba người bọn họ cứ truyền qua truyền lại rồi cuối cùng chỉ còn cách đưa cho Lạc Lạc quyết định món ăn.
Lạc Lạc cầm menu mà gọi tầm sáu món, cũng toàn mấy món mà người kia yêu thích. Tại sao lại không thể quên đi anh ta trong khi lúc nãy bản thân vẫn còn mạnh bạo gửi đơn ly hôn về nữa cơ mà?
- Tôi nhớ, đây đâu phải món mà cậu thích?
Chi Linh tay khoát lên vai Lạc Lạc thắc mắc mà hỏi, từ trước đến giờ món ăn cô thích nhất chỉ có món lẩu thái còn mấy món này ở trong nhóm chẳng có ai thích cả, vậy thì gọi nó lên vì ai?
- T... Tôi thấy nó cũng ngon nên gọi thôi, có sao đâu! Nếu không thích thì tôi sẽ đổi lại món vậy?
Lạc Lạc cười trừ, chẳng còn biết nói gì cho phù hợp nhất ở trong tình cảnh này. Cách trả lời này của cô cũng quá khôn khéo rồi! Món ăn đã gọi, nãy giờ chắc mấy đầu bếp bên trong cũng đã làm gần xong nếu như hồi lại mà kêu món khác thì lại kì quá!
Cả đám người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, hết người này nhìn người kia rồi lại đến người kia nhìn sang người nọ cả buổi trời cho đến khi mấy món ăn được phục vụ bê ra.
- Ăn đi!
- Vừa ăn vừa nói chuyện.
Chi Linh cứ liên tục gắp thức ăn cho cô dù trên bát đã đầy cả rồi. Thật sự là nhìn thấy cảnh tượng cô gái ôm tong teo này thì chẳng chịu nổi! Trong đám bạn có bốn người, người nào cũng đầy đặn, có mỡ có thịt còn Lạc Lạc thì... Haizzz chỉ có mấy khúc xương cứng không thấy thịt thà gì ở đâu, chắc bao lâu nay sống trong căn nhà đó cũng sầu não lắm nhỉ? Ngày nào cũng bị chỉ trích mãi không thôi.
- Cậu có thể nói về chuyện của mình được chưa? Tôi thấy trên mấy báo lá cải mà tức quá, họ cứ thích dặm mắm thêm muối chắc mai mốt lại bỏ tí bột ngọt vào cho đủ khẩu vị luôn quá!
Lạc Lạc ngừng đũa tại đây, vốn ăn rất ít mà hôm nay lại được hỏi chuyện như thế nên cô cũng không ăn nữa và bắt đầu kể cho họ nghe về cuộc đời làm dâu “bi thảm” của mình.
Ba năm trời là khoảng thời gian dài dằng dặc nhưng lúc nào cũng phải nhớ đến một câu nói của mẹ nuôi dành cho mình: “Một điều nhịn chín điều lành” nên luôn luôn làm theo không sai tí tẹo nào. Cuộc sống này đâu cho những người tốt được quyền cảm nhận được sự bình yên?Làm gì cũng bị soi mói, mắng miết để rồi cho đến một ngày sức chịu đựng ở bên trong bản thân không thể nào nhịn nữa nên liền bộc lộ ra tất cả, cũng đừng trách họ mà hãy trách bản thân mình đã làm gì khiến họ trở thành con người như ngày hôm nay đi!
- Trời!
- Tao không ngờ nhìn mặt mẹ chồng mày hiền lành như cục bột vậy mà trong lòng tâm tư dữ vậy sao?
Đâu phải nhìn vào vẻ ngoài mặt mà đánh giá được cả con người thật sự nằm ở bên trong họ. Bản thân mình còn không đáng tin thì nói gì người xa lạ không chút máu mủ ruột rà gì.
- Mày và Minh Hạo thật sự lựa chọn kết thúc à? Có thật sự mày làm được điều này không đấy?
Sẽ không làm được ngay bây giờ nhưng sẽ có một ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ quên được thôi, chứ có cuộc hôn nhân nào không tin tưởng nhau mà có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp hay không?
- Cậu định sẽ làm gì khi đã rời khỏi căn nhà đó?
Cũng chưa biết nhưng chắc sẽ làm gì đó phù hợp với sức khoẻ của mình trước cái đã. Tiền bao nhiêu không cần quan trọng, cái đáng quan trọng bây giờ chính là nuôi sống được sinh linh bé bỏng còn nằm trong bụng.
- Theo như cậu nói, cậu đã có thai vậy tại sao cậu không dùng đứa bé này để cái tên Lâm Minh Hạo kia quay lại với cậu?
Chi Linh lần nữa đặt ra mấy câu hỏi vớ vẩn thế này, sao có thể chứ! Bản thân cô không muốn níu kéo một cuộc hôn nhân đã kết thúc từ rất lâu, họ không có tình cảm gì với ta vậy thì níu giữ lại được cái gì? Được những bi thương và đau khổ trong cuộc sống sao? Vã lại,đứa bé này cô có thể tự mình nuôi nấng được. Đôi khi có những đứa trẻ không có tình yêu thương từ người ba sẽ tốt hơn là khi được đầy đủ ba mẹ mà lúc nào gia đình cũng rắc rối, suốt ngày dành giựt nhau cái quyền nuôi cháu, cái quyền nuôi con.