Biến Yêu Thành Cưới

Chương 98: Ngoại truyện 1 (Bí mật về Bức tranh)



Edit: Heo Hip

[Phần tiếp của chương 49]

Không cần Diệp Vãn Hi nói tiếp, Cố Thừa Đông cũng biết cuối cùng Tô Tây rời bỏ thế giới này như thế nào. Sức khỏe của cô vẫn luôn không tốt như vậy nhưng vẫn khuyên anh, cũng sẽ không oán trách anh. Thậm chí anh xuất ngoại cô vẫn giữ thái độ như vậy. Mỗi lần cô phát bệnh đều cố không cho anh biết để anh không lo lắng. Anh ra nước ngoài hai năm Tô Tây cũng chờ anh, hai năm không dài nhưng đối với Tô Tây mà nói, chính là thời gian cuối cùng của cuộc sống.

Cuối cùng anh cũng trở về, muốn gặp Tô Tây, anh muốn nói cho cô biết trong lòng anh cô chính là người vợ duy nhất. Anh sẽ cùng cô kết hôn, sống cuộc sống bình thường nhất, hạnh phúc nhất.

Trong lúc anh đau khổ nhất gặp được cô gái thuần khiết này, lúc cuộc sống của anh vì cô mà thay đổi cũng là lúc anh biết bản thân không có cách nào rời xa cô, có lẽ cả kiếp này cũng không thể.

Tô Tây sẽ là cái tên khác trên giấy hôn thú của anh.

Anh mừng rỡ đi gặp Tô Tây, sau đó cho cô biết kế hoạch của anh, anh sẽ là một người một người đàn ông bình thường, ban ngày làm việc, buổi tối ở cạnh cô không đi đâu, dù đi đâu cũng sẽ mang cô theo. Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một người vợ là được rồi, chỉ cần ở bên cạnh anh.

Hôn lễ anh chuẩn bị rất đơn giản, chỉ cần ở bên nhau dù người khác có chấp nhận hay không anh cũng không quan tâm.

Sau đó thì sao?

Khi anh tỉ mỉ chuẩn bị đám cưới thì bị ông nội gọi về nhà, thậm chí giới truyền thông cũng công bố tin anh kết hôn mà đối tương lại là người được ông nội chọn lựa. Anh bị ông nội quản gắt gao đến mức không có cơ hội nào thoát ra, thậm chí còn bị uy hiếp nếu anh dám trốn đi gặp cô thì ông sẽ không tha cho cô.

Cố Thừa Đông biết sẽ có ngày này nên anh chưa bao giờ công bố việc anh cùng Tô Tây có quan hệ. Thậm chí còn cùng Diệp Vãn Hi phối hợp làm cho mọi người tưởng rằng Diệp Vãn Hi mới là người mà anh yêu, chẳng qua là để bảo vệ Tô Tây, dù cô đã chết anh cũng không muốn người khác đến quấy rầy sự bình an của cô.

Cố Thừa Đông bị Cố lão gia ép phải kết hôn với Dương Cẩm Ngưng, ngày cưới của anh cũng là ngày giỗ của Tô Tây.

Tô Tây nhất định là rất oán hận, rất thất vọng về anh, mà cô gái cùng anh kết hôn lại chính là người đã làm Tô Tây phát bệnh. Nếu Tô Tây không bị phát bệnh nhiều lần như vậy, cô sẽ không chết, hoặc cũng không thể chết sớm như vậy.

Sự tồn tại của Dương Cẩm Ngưng tựa như khắc tinh của Tô tây, lấy đi tất cả của Tô Tây cho đến tận lúc Tô Tây rời khỏi thế giới này.

=====================================================

[Phiên ngoại Dương Cẩm Ngưng]

Trước quen biết Tô Tây, cô tuyệt đối không nghĩ đến trên thế giới này sẽ có một cô gái tốt đẹp thiện lương như vậy. Cô thường cảm thấy tự ti mỗi khi nhìn Tô Tây cười, cô biết cô mãi mãi cũng không thể nào cười được như Tô Tây, xinh đẹp tựa như không nhiễm một hạt bụi.

Khi đó Dương Cẩm Ngưng lúc nào cũng nóng nảy. Lúc giận tới cùng cực sẽ nghĩ rằng số mình không tốt. Tuổi của cô không lớn đã phải gánh vác cả gia đình, khiến cho cô căm hận Diệp gia. Thậm chí cô nhiều lần muốn làm giống như trong các tin tức xem được, trực tiếp cầm dao tới Diệp gia mà chém hết những người cô căm ghét. Loại ý nghĩ đáng ghét này cũng chỉ là nghĩ thôi, cô không thể tự huỷ hoại cuộc sống của mình.

Cô đi học vẽ không phải vì yêu thích mà đơn giản chỉ là muốn tập cho mình tính kiên trì, cô biết nếu như cô cứ nóng giận sẽ không có ai đồng tình với cô, cô phải học cách thoả hiệp

Cho nên cô mới học vẽ, sau hai năm cuối cùng cũng hoàn thành một bức tranh, đó là thành quả mà cô bỏ hết tâm huyết, vẽ rất thật, đẹp như ảnh chụp của nhiếp ảnh gia.

Tình cờ nghe được vị giáo sư kia sau khi xem tác phẩm của cô thì khen không dứt lời, vì cô có năng khiếu trời cho nên muốn nhận cô làm học trò, cô nhẹ nhàng mà từ chối. Cô đối với việc vẽ tranh không có chút hứng thú nào, chỉ là muốn rèn luyện ý chí của bản thân, muốn trở nên kiên trì, trở nên tính toán nếu không sẽ có lúc tính cách của cô làm cô ‘chết không có chỗ chôn’.

Cho nên đối với bức tranh kia cô cũng hoàn toàn không có cảm tình, đem vứt vào thùng rác.

Chính lúc đó thì Tô Tây xuất hiện, lấy ra bức tranh bị cô vứt trong thùng rác đồng thời đi đến ngồi bên cạnh cô, “Rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy người nào vẽ đẹp như vậy, tại sao lại vứt đi?”

Dương Cẩm Ngưng ngồi bên mép bàn học, liếc mắt nhìn cô gái thích xen vào chuyện người khác một cái. Cô cũng không định để ý đến, nhưng tính nhẫn nại của đối phương rõ ràng là hơn hẳn cô.

Tô Tây ở bên cạnh cô nói năng nhỏ nhẹ, không ngừng khích lệ là cô vẽ rất đẹp, thậm chí còn lôi kéo cô tham gia cuộc thi vẽ. Cuộc thi này mục đích là để chọn ra thanh thiếu niên có năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần nộp tác phẩm là có thể tham gia thi đấu, không cần biết là vẽ cái gì…

Dương Cẩm Ngưng nghe tới phát phiền, “Cậu thích thì cứ lấy đi.” Không muốn cô ấy lại đi tìm mình.

Tô Tây chỉ nhìn cô, một lúc sau mới mỉm cười, mắt cong thành hình trăng non, quá mức tốt đẹp làm cho Dương Cẩm Ngưng không nỡ nổi giận.

“Nếu như cậu sợ phiền phức, tôi có thể giúp cậu tham gia. Vẽ tốt như vậy bỏ đi sẽ rất đáng tiếc.”

Dương Cẩm Ngưng nhìn chăm chú Tô Tây một lúc lâu, đối phương nhất định không biết bức tranh này có ý nghĩa gì với cô. Nó tượng trưng cho sự nhẫn nhịn, tượng trưng cho thoả hiệp đối với cuộc sống và với chính cô. Cô chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện ‘hô phong hoán vũ’, sẽ không có ai vì bị cô nguyền rủa mà gặp xui xẻo. Cô chỉ có thể đem phẫn nộ bất bình của mình đè nén lại, bức tranh này chính là kết quả của sự nhẫn nhịn đó.

“Những điều đáng tiếc trong cuộc sống rất nhiều! Nhiều thêm một điều cũng không coi là nhiều”

Tô Tây ngơ ngác nhìn bức tranh hồi lâu, trên mặt có chút mất mát.

Dương Cẩm Ngưng thở dài trong lòng, rõ ràng là cô không làm gì, nhưng nhìn bộ dạng Tô Tây giống như bị cô bắt nạt, nhịn không được lại mở miệng, “Tôi nói rồi, nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”

Tô Tây vẫn có chút rầu rĩ, “Tôi muốn mang đi thi, viết tên của cậu…”

“Ai bảo cậu xen vào việc của người khác?”

“Nhưng mà…” Tô Tây trở nên hốt hoảng, “Không phải cậu rất thiếu tiền sao? Nếu thi mà được giải nhất sẽ có rất nhiều tiền thưởng, cậu sẽ không vất vả như vậy…”

Dương Cẩm Ngưng sững sờ, nhất thời cảm thấy cay đắng, người này cùng học một lớp với cô, cũng chưa từng nói chuyện, vì sao lại biết được hoàn cảnh của mình? Lại còn nghĩ cho mình như vậy. Khi đó Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không biết, Tô Tây đã chú ý cô từ lâu, thậm chí còn biết với tính cách Dương Cẩm Ngưng, tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thương hại của người khác nên mới không nói thẳng ra ý muốn giúp đỡ cô.

“Tôi nói, không cần cậu xen vào việc của người khác.”

Tô Tây nhìn cô, ánh mắt kiên trì.

Dương Cẩm Ngưng bị sự kiên trì trong mắt Tô Tây thuyết phục, “Tuỳ cậu… Nhưng không được viết tên tôi”

Tô Tây im lặng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với cô.

Sau khi kết quả được công bố, đúng là bức tranh đó đạt giải nhất, Tô Tây đem toàn bộ tiền thưởng giao lại cho Dương Cẩm Ngưng, vốn là do Dương Cẩm Ngưng dành được.

Có người tốt với mình, tất nhiên sẽ từ từ mà thấm vào lòng.

Nếu lúc đó Dương Cẩm Ngưng chưa từng cảm động, thời điểm biết Tô Tây là con gái sau của Tô Tình cũng sẽ không khó chịu như vậy, con người Tô Tình như vậy làm thế nào có thể sinh được người con gái như Tô Tây?

Dương Cẩm Ngưng không hiểu nổi người bạn tốt nhất trong lòng cô, vì sao lại là con gái của người mà cô hận nhất? Tính cách của cô không cho phép cô chấp nhận chuyện này, cũng không thể chấp nhận. Không thể là không thể. Tô Tây là người tốt, cô biết, nhưng cô vẫn không làm được.

Thế là cô rời xa Tô Tây, trở lại làm người xa lạ.

Cô dứt khoát từ bỏ người bạn tốt nhất, người thật tình với cô nhất ở kiếp này.

Lúc Diệp Cẩm Dương xuất hiện, cô cũng chưa quá chú ý. Cho đến khi Diệp Cẩm Dương chặn đường cô, lôi kéo không cho cô đi, “Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi.” Trên mặt chưa hết vẻ ngại ngùng, chăm chú nhìn vào mặt cô, “Tôi là Diệp Cẩm Dương, hy vọng được quen biết bạn…”

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm dáng vẻ của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô biết mình không có năng lực gì, việc báo thù chẳng qua chỉ để trong lòng mà oán hận thôi. Thế nhưng Diệp Cẩm Dương lại xuất hiện trước mặt cô, thật tức cười.

Cô cũng không có ý định đi tìm người nhà, nhưng bọn họ lại cứ muốn tìm cô mà chịu tội.

Cho nên, trước tiên cô quan sát Diệp Cẩm Dương mấy ngày, thăm dò sở thích và tính cách của cậu rồi bắt đầu xúi giục cậu trai này. Dù Dương Cẩm Ngưng không muốn thừa nhận, nhưng Tô Tình giáo dục con cái mình rất tốt, mỗi người đều là những nhân vật không tầm thường.

Diệp Cẩm Dương cũng thật đơn thuần, chờ đợi tan học để đến gặp cô, cảm giác này quá tốt, kiếp này cậu chưa từng trải qua chuyện gì tuyệt như vậy. Sau khi nói chuyện với giáo viên xong giống như làm được chuyện tốt là đi tìm cô để nhận thưởng. Đơn thuần như thế cũng khiến cô bắt đầu hoài nghi cậu có thật là con trai của Diệp Kim Bằng và Tô Tình hay không.

Nhìn Diệp Cẩm Dương, nhiều lần cô từng tưởng tượng, nếu cô cùng Diệp Cẩm Dương đứng trước mặt Diệp Kim Bằng, có phải là đả kích lớn nhất đối với ông không? Dù chỉ tưởng tượng một chút về chuyện đó cũng đủ thấy phấn khích.

Thế là cô nảy ra ý muốn lợi dụng Diệp Cẩm Dương ngây thơ kia.

Nhưng ở bên cạnh Diệp Cẩm Dương một thời gian, sự hồn nhiên trong lòng cậu chính là điều mà cô không có. Cậu thật lòng đối với cô, muốn đem lại cho cô những thứ tốt nhất. Thậm chí khi nghe người khác nói không hay về cô, sẽ không do dự mà đôi co với người khác, kiên định đứng về phía cô.

Cứ như vậy, Diệp Cẩm Dương khiến cô dao động, dù cô hận Tô Tình thì cũng không nên liên luỵ đến con bà ta. Cô có thể không làm bạn với cậu, không nhận chị em với cậu, nhưng cũng không có tư cách gì lấy danh nghĩa trả thù mà làm tổn thương cậu.

Nếu mà Diệp Cẩm Dương không bị cô xúi giục thì vẫn có thể trở thành một học trò tốt. Cho nên cô bắt đầu tránh mặt cậu, không muốn tiếp tục lợi dụng cậu trai vô tội này nữa.

Nhưng Diệp Cẩm Dương lại bám chặt lấy cô, cô không còn cách nào khác đành phải giả vờ có quan hệ mờ ám cùng người khác để Diệp cẩm Dương nhìn thấy. Cô muốn cậu phải hoàn toàn hết hy vọng với cô.

Khi người khác gọi điện đến báo cho cô biết chuyện không may, cô còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại là, Diệp Cẩm Dương chết.

Lúc cô chạy đến quán bar, nhìn thấy thi thể Diệp Cẩm Dương, một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, có tương lai tươi đẹp. Thời điểm đó Dương Cẩm Dương chưa bao giờ bị đả kích lớn đến vậy

Tô Tình cũng chạy đến hiện trường, sau khi biết chân tướng sự việc, nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng thì bắt đầu chạy đến đấm đá.

Cô đứng tại chỗ mặc cho Tô Tình đánh mình.

Bởi vì cô biết Diệp Cẩm Dương vô tội, không ai lại đem tính mạng ra để giải quyết ân oán. Sinh mệnh rất đáng quý, đối với những hận thù trên đời đều không có ý nghĩa gì nữa.

Cô thật hận, sinh mệnh Diệp Cẩm Dương trước mặt mình, lại nhỏ bé như vậy.

Cô chấp nhận bị người khác khinh bỉ, chấp nhận bị Tô Tình chửi bới, thậm chí bị những người đứng xem xung quanh mắng là ‘Hồ ly tinh’, cô cũng chấp nhận.

Cũng ngay tại lúc đó, cô nói với chính mình, tất cả tới đây là có thể kết thúc. Cô không bao giờ muốn thù hận nữa, mặc kệ ân oán Diệp gia, mặc kệ gặp bao nhiêu khổ sở, tất cả mọi thứ tới hôm nay là kết thúc.

Cô không bao giờ so đo cùng Diệp gia nữa, coi như hôm nay đặt dấu chấm hết.

Mà cô cũng có thể nói với chính mình, mẹ cô bất hạnh vì không có mắt nhìn người. Cho nên cô phải hết sức cảnh giác, cẩn thận tìm một người đàn ông tốt để sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng dường như suy nghĩ và thực tế cho tới bây giờ vẫn không giống nhau… Nếu sau này không xảy ra chuyện kia, cô sẽ tìm cho mình một người đàn ông thực sự phù hợp để chung sống, Diệp gia cũng sẽ không trở thành cái gai trong lòng cô một lần nữa.

Nhưng có thể trách ai?

Lương thiện lúc này cũng không thể xoá đi khoảng đen tối lúc trước, cô khiến bản thân mình trở nên ngày càng xấu xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv