Biên Thành Phiến Mã

Quyển 1 - Chương 7



Sáng sớm, Thủ Căn hắt xì hai cái thật kêu, tay siết chặt áo bông, chân rảo bước về nhà.

Trên đường có người quen gặp y muốn giơ tay chào hỏi, nhưng tay đi được nửa đường đã rụt về. Bởi vì khí thế của Thủ Căn thật đáng sợ, lửa giận hừng hực trên mặt có thể nấu nhừ một nồi cháo. Nhưng cũng nhờ khí thế đáng sợ nọ mà không ai chú ý đến chiếc quần Thủ Căn đang vận hơi kỳ quái. Cho dù có ai chú ý cũng không quá để tâm. Đều là người nghèo, anh em trong nhà mặc chung quần cũng không phải chuyện lạ. Thủ Căn đang bốc hỏa. Nếu ngươi muốn hỏi y đang giận chuyện gì, y cũng không trả lời được. Nói chung y tức gần chết, tức đến mức lúc Tam Đao buông y ra, y đã rống lên: Sau này chúng ta đường ai nấy đi! Hai tháng! Trong vòng hai tháng, tiền ta nợ ngươi dù đổi mạng ta cũng phải trả đủ!

Khi hăng máu quẳng câu kia vào mặt hắn, y hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện làm sao trong vòng hai tháng kiếm được một trăm…Không đúng, là năm trăm lượng bạc. Mỗi tháng hai phân, thật ác quá, may mà chưa phải loại lãi mẹ đẻ lãi con, bằng không y chỉ có nước khóc ròng.

Lưu manh chết giẫm! Có ngon thì cả đời đừng đến tìm ta! Nếu không ta thấy ngươi một lần đánh một lần!

Cửa vừa mở ra.

“Thủ Căn! Cuối cùng con về rồi!” Nhị nương thoáng thấy y mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, vội vã chạy ra đón.

Vừa nghe thanh âm đáng thương của nhị nương, trong lòng Thủ Căn đánh thót một cái, hấp tấp hỏi chuyện: “Nhị nương, sao vậy?”

“Thủ Căn! Căn Tử!  Rốt cuộc con đã về,  rốt cuộc con…” Nhị nương sắp khóc đến nơi.

“Sao? Xảy ra chuyện gì?” Thủ Căn cảm thấy bất an bèn giấu đi nỗi lòng, lập tức hỏi dồn.

“Cha đâu? Tiểu muội đâu? Còn mẹ con đâu?”

“Phu nhân dẫn Thanh Vận vào phòng, lão gia ông ấy…” Nhị nương nghẹn ngào, suýt chút nấc lên.

“Nhị nương, nhị nương đừng gấp, từ từ nói. Cha làm sao?” Thủ Căn vừa hỏi vừa dìu nhị nương vào nhà.

Nhị nương lau nước mắt, chân bước lảo đảo, miệng mấp máy kể lại chuyện xảy ra. Thì ra tối qua lão tam Hà gia tại một quán rượu bên thành tây không biết vì việc gì mà phát sinh tranh chấp với người ta, rất nhiều người nhìn thấy cảnh Diệu Tổ bị gã nọ đuổi ra khỏi quán. Kết quả không bao lâu có người phát hiện gã đã chết trong hẻm nhỏ, trên đầu còn bị chém hai nhát.

“Người chết là ai?” Thủ Căn hỏi.

Nhị nương y trả lời: “Nghe nói là nhị đương gia của đổ trường Hồng Lung Đăng, chính là tên chuyên cho vai nặng lãi ở thành tây, Cao Bác Bì (Cao Lột Da).” Lời chưa dứt bà đã khóc ròng, “Chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ! Con của mẹ ơi, con sao lại đi tìm tên Cao Bác Bì kia hả con! Hu hu, lão thiên gia à…”

“Nhị nương, nhị nương đừng khóc nữa, sau đó thì sao? Diệu Tổ đã đi đâu?” Thủ Căn nóng lòng hỏi.

“Diệu Tổ nó… Ôi!”

Theo lời nhị nương kể lại, người nhà họ Cao tối qua đột nhiên dẫn theo quan sai tới nhà, bảo phải tróc nã Diệu Tổ về hỏi chuyện.

Hà cha hỏi rõ đầu đuôi sự việc, giận đến run người, kêu Trung Nguyên đi tìm Diệu Tổ, nhưng những nơi Diệu Tổ có thể đi đều tìm không thấy.

Người nhà Cao Bác Bì hung hăng không nói lý lẽ, không bắt được Diệu Tổ liền muốn mang Hà cha về nha môn, còn nói Diệu Tổ thiếu bọn họ một món nợ lớn. Hà cha giận dữ, cầm chổi đuổi chúng đi, kết quả bị buộc tội cản trở quan sai làm việc và hành hung người khác, bắt giải về nha môn.

“Hu hu, Trung Nguyên theo đến nha môn lo lót… Thủ Căn con nói phải làm sao đây? Diệu Tổ thì chẳng biết chạy tới nơi nào. Hu hu, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hu hu…” Bà nhỏ đã khóc lóc từ đêm qua đến bây giờ, hai mắt sưng phù như quả hạch đào.

“Nhị nương đừng sốt ruột, hiện tại phải giúp cha thoát ra mới là việc quan trọng. Bất kể Diệu Tổ có phải thủ phạm thật sự hay không, bọn họ bắt cha đi là rất vô lý. Con đi mang cha về. Về phần Diệu Tổ,” Thủ Căn nghiến răng, “tạm thời để mặc nó đi đâu thì đi, nếu như nó trở về, nhị nương hãy hỏi rõ nguyên do rồi dẫn nó lên núi trốn.”

Nhị nương gật đầu lia lịa, níu áo con trưởng vừa khóc vừa cười. Khóc rằng cả nhà mấy năm gần đây không ngừng gặp bao tai ương, ngày tháng tốt đẹp trước mắt chẳng được bao nhiêu đã gặp nạn mới; cười vì trưởng tử dù không phải con ruột của bà nhưng chẳng những đối xử thật lòng với đám đệ muội, hơn nữa lại hiếu thuận với bà.

“Thủ Căn!” Cửa phòng bật mở, bà lớn Hà Diêu Thị vốn lòng như lửa đốt, vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng con trai đã rưng rưng chạy ra, Thanh Vận lẽo đẽo theo sau.

“Đại ca… Hu hu, cha bị bắt rồi, hu hu…”

Ba người đàn bà hai lớn một nhỏ khóc đến long trời lở đất khiến đầu óc Thủ Căn sắp nứt làm đôi.

“Mẹ, nhị nương, tiểu muội, đừng khóc nữa, con đến nha môn xem thử. Nếu cha và Trung Nguyên có về thì dặn bọn họ ở nhà chờ con được không?”

Mẹ y dùng tay áo thấm nước mắt, gật đầu đáp: “Thủ Căn, sức khỏe cha con không tốt, lại bướng bỉnh, bị giam vào ngục thì phải làm sao! Con mau rước cha về, dù phải bán cả nhà cửa cũng phải cứu ông ấy!”

“Mẹ, con biết, mẹ cùng nhị nương và tiểu muội ở nhà đợi con, ai đến cũng không được mở cửa. Còn nữa, hai mẹ gom góp vài thứ đáng giá trong nhà, biết đâu cần dùng tới.” Hai vị mẫu thân đồng loạt gật đầu. Thủ Căn vừa định dời gót thì mẹ y đã níu áo y lại. Thủ Căn ngoảnh lại.

“Căn Tử, đệ của con… Con thấy nó thì đừng mắng nó, dẫn nó chạy trốn càng xa càng tốt. Đứa trẻ này, đứa trẻ này… Ôi!”

“Mẹ, con biết.” Thủ Căn vỗ lưng an ủi mẹ mình.

Nhị nương đỡ bà lớn Hà Diêu Thị, vốn là tiểu thư của bà, ánh mắt tràn đầy cảm kích. Hà Diêu Thị kéo tay bà, hai người đàn bà ôm nhau mà khóc. Thủ Căn không còn cách nào, chỉ đành cùng tiểu muội đưa hai vị mẫu thân vào phòng, sắp xếp nghỉ ngơi xong xuôi mới vội vã chạy đến nha môn. Trên đường đi, Thủ Căn gặp nhị đệ Trung Nguyên mặt mày tang tóc đang lủi thủi về nhà, được biết nếu muốn cứu cha thì cần một ít tiền. Thủ Căn cười khổ một tiếng, như vậy đành phải quay về lấy tiền.

“Đại ca, đệ…” Trung Nguyên theo sau, có lời muốn nói lại thôi.

Thủ Căn dừng bước, “Trung Nguyên, ca biết đệ muốn nói cái gì. Ca sẽ không trễ nãi chuyện của đệ!”

“Đại ca…” Sắc mặt Trung Nguyên đỏ bừng, im lặng cúi đầu.

Thủ Căn thở dài, kéo tay áo đệ đệ tăng dần cước bộ, “Đệ không cần nó, ca hiểu hết, đệ không cần gánh vác gì cả, thi cử là quan trọng nhất. Cha mẹ nói không sai, chỉ cần đệ thi đậu công danh, sau này chúng ta sẽ tránh được những chuyện như vậy.”

“Đúng thế! Nếu như đệ thi đậu tú tài, thậm chí vượt long môn (cá chép vượt long môn hóa rồng, tượng trưng cho thay đổi số phận của người nghèo), xem ai còn dám vô lễ với Hà gia chúng ta!” Trung Nguyên buột miệng.

Lắc đầu, Thủ Căn không nhịn được mà khích đệ đệ một câu: “Vậy phải xem đệ có vận khí cùng tài khí hay không.”

“Đại ca, ca không tin đệ?”

“Đại ca không phải không tin đệ, chỉ là thói đời ngày nay không phải đệ chỉ cần có tài là nhất định sẽ thi đậu công danh. Đệ còn nhỏ, được mất không cần quá coi trọng. Năm sau thi đậu thì tốt, thi trượt cũng không sao, thi lại là được.”

Trung Nguyên có chút không phục, nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp cùng tranh luận với đại ca chuyện gã có thể thi đậu hay không. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải cứu Hà cha ra trước tiên.

Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản. Tiền tuy đã giao nhưng lão cha vẫn chưa thấy đâu. Thủ Căn lòng như lửa đốt chạy khắp nơi dò hỏi nguyên nhân, cuối cùng một nha sai nói cho y hay, Hà cha vì có liên quan đến chuyện con trai bỏ trốn mà không thể thả ra. Thủ Căn tức giận túm áo nha sai, la to: “Các ngươi chẳng phải muốn bọn ta dùng tiền chuộc người sao? Bây giờ bọn ta mang tiền đến thì các ngươi sao lại không tuân theo ước định?  rốt cuộc các ngươi là nha môn hay cường đạo? Nói cha ta thả đi Diệu Tổ, hừ, các ngươi nhìn thấy ông ấy thả người hả? Nói Diệu Tổ giết người bỏ trốn, các ngươi có chứng cứ gì?”

“Tiểu tử ngươi phản rồi! Ngang nhiên dám náo loạn ở nha môn! Người đâu, đánh hắn!”

Nha sai nọ mũi lệch mày gian, căn bản không hề đặt Thủ Căn đang phẫn nộ vào mắt, một cước đá y ngã nhào xuống đất. Gã phụt một tiếng, nhổ ra một bãi đàm, không thèm để ý đến y mà bỏ đi.

“Khoan đã! Các ngươi không thể như thế! Thả cha ta ra! Quan lão gia, quan lão gia! Các ngươi không thể vu oan người tốt!”

Thủ Căn tức đến suýt nữa thổ huyết. Từ trước đến giờ dân đều không đấu với quan, rõ ràng biết người nhà Cao Bác Bì liên thủ với quan gia đến quấy rối nhà y, nhưng biết thì đã sao? Hà gia bọn họ không thân không thích với quan phủ, tại Phiến Mã không tiền không quyền không thế, hết lần này đến lần khác chọc phải quan phủ, đường sống của bọn họ quả thật gian nan. Hoặc phải dùng Diệu Tổ đánh đổi, hoặc chỉ còn một chữ: Chờ! Chờ quan lão gia mở lòng từ bi. Tri huyện hiện tại của Phiến Mã là Lưu Hiếu, dang tiếng tầm tầm, rất thân cận cùng với bọn giàu có trong thành, không hết lòng đối đãi bá tánh, nhưng cũng không đến nỗi thiên nộ nhân oán. Thủ Căn bất đắc dĩ, đành bảo Trung Nguyên về nhà viết đơn tố tụng, còn mình ôm chút lòng may rủi đứng trước cửa nhà quan đợi cả ngày, không ngừng van xin, đến nỗi cổ họng đau rát vẫn không có người để ý.

“Gia.”

“Sao?” Nam nhân muốn ra cửa bỗng dừng bước.

“Hà gia xảy ra chuyện.”

“Ồ?”

“Hà phụ bị giam vào đại lao, đứa con thứ ba của Hà gia bỏ trốn.”

“Chuyện là thế nào?”

“Nghe đồn Hà Diệu Tổ giết chết Cao lão nhị, còn thiếu nợ Cao gia.”

“Hà Diệu Tổ giết nổi Cao lão nhị? Nực cười!” Nam nhân bật cười.

“Cao gia đang nhằm vào Hà gia, xem tình trạng này thì dù Cao lão nhị có phải do Hà Diệu Tổ giết hay không, Cao gia vẫn không buông tha Hà gia. Ngài thấy…”

“Thấy gì?” Nam nhân lười nhát hỏi lại.

“Ngài… Không định đi giúp Hà gia sao?”

“Tính sau đi.”

“Gia?”

“Đợi Hà Thủ Căn đến nhờ ta mới tính.” Nam nhân gương mặt hậm hực, oán giận bỏ đi.

Ông lão im lặng nhìn bóng lưng của hắn khuất dần.

Vừa đói khát vừa mệt lả, lại vạn phần sốt ruột, cộng thêm phẫn nộ cùng lo lắng cực độ, Thủ Căn lúc này hoàn toàn bất lực. Đột nhiên, một cơn đau bén nhọn từ đùi phải truyền thẳng lên não, Thủ Căn đau đến trước mắt tối sầm. Lại nữa!

Thủ Căn vịn vào con sư tử đá trước cửa nha môn, cố nhịn chờ cơn đau qua đi. Ngày mai chắc trời sẽ đổ mưa, hơn nữa còn mưa không nhỏ. Thủ Căn cười khổ, xoa bóp đùi.

Bốn năm nay, cơn đau ngày càng trở nên tệ hại, không phải lần nào sắp mưa cũng phát tác, thế nhưng mỗi lần lên cơn thì nhất định trời sắp mưa lớn. Y cũng vì thế mà đi tìm lang trung, nhưng tất cả đều trả lời như nhau: Thế này không phải là gì to tát, chỗ xương cốt từng gãy hễ gặp trời mưa ngày lạnh mà nhức buốt cũng là chuyện bình thường. Hằng ngày phải chú ý giữ ấm là ổn.

Về trước vậy, chờ nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì, không bằng về nhà thương lượng cùng Trung Nguyên. Đợi cơn đau dịu bớt, Thủ Căn sầu não lê bước về nhà.

“Bốp! Xoảng!”

Lòng tràn ngập tâm sự, chỉ lo cắm đầu mà đi, Thủ Căn vô ý đá phải một chiếc đòn gánh bên đường. Đòn gánh chết giẫm lại va vào đống đồ sứ bên cạnh. Đồ sứ rơi vỡ xuống đất phát ra chuỗi thanh âm loảng xoảng phiền tai. Tiếng ồn đánh thức gã khuân vác đang ngồi ngủ gật ven đường. Thủ Căn tròn mắt nhìn đòn gánh đập vào đồ sứ, rồi tròn mắt nhìn chiếc bình hoa sứ men xanh mẻ một mảng lớn. Bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, y không thể giơ tay đỡ kịp. Gã khuân vác vừa mở mắt đã nhìn thấy chiếc bình bị mẻ bèn lập tức bật dậy, nhanh như cắt ôm lấy Thủ Căn:

“Ngươi đừng chạy! Đi đường không dùng mắt à! Ngươi biết bình hoa này đáng bao tiền không? Ngươi bồi thường cho ta!”

Thủ Căn có khổ không thể nói đành luôn mồm xin lỗi.

“Xin lỗi, huynh đệ, tôi thật sự không cố ý. Huynh xem có thể…”

“Ta quan tâm ngươi có cố ý hay không làm con mẹ gì? Bình hoa của ta hư rồi, ngươi đền không? Đi, nếu ngươi không bồi thường thì chúng ta đến nha môn nói lý lẽ!”

“Huynh đệ, vị huynh đệ này, huynh chớ tức giận. Chúng ta có gì từ từ nói.”

Vừa thấy hơi ồn ào, thiên tính thích xem náo nhiệt của lão bá tánh liền trỗi dậy, lập tức tụ họp thành một đám người. Vòng ngoài quá xa nhìn không thấy cảnh tượng phía trong, không biết chuyện gì thì càng sinh lòng hiếu kỳ, thu hút mỗi lúc một đông. Kết quả không cần bao lâu đường đã bị tắt. Thấy bị bu quanh, gã khuân vác cảm thấy phần đúng thuộc về mình bèn tăng dần âm lượng.

“Không được, bình hoa của ta là để đưa đến Thư phủ, ngươi đã phá hỏng thì làm sao ta ăn nói với người ta?”

“Đưa đến Thư phủ?” Thủ Căn ngây người, đưa đến Thư phủ làm sao có thứ rẻ? Y phải đền bao nhiêu đây?

Thủ Căn nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi: “Vị huynh đệ này, huynh biết bình hoa kia đáng bao tiền không?”

“Đáng bao tiền? Ta không biết. Bất quá ít nhất cũng phải bấy nhiêu?” Gã khuân vác xòe tay ra ám chỉ.

“Một… ngàn xu?” Thủ Căn không dám khẳng định hỏi.

“Một ngàn xu? Ta khinh! Bình hoa trị giá ít nhất mười lượng bạc ròng!”

“Hả?!” Thủ Căn sợ hãi.

Trời ơi! Sao lại như vậy? Bình hoa chết tiệt đáng giá đến thế sao lại để một tên khuân vác tùy tiện gánh ra đường? Vừa nghe chiếc bình sứ men xanh đáng giá mười lượng bạc, mọi người đều rướn đến trước muốn xem. “Huynh đệ, nhà tôi có chuyện gấp cần tôi về giải quyết. Huynh xem thế này được không, huynh cứ giải thích với ông chủ của huynh trước, nếu như Thư phủ muốn tôi bồi thường thì đến phố na, trước cửa có cây táo là nhà tôi. Tôi họ Hà, ở đây có không ít hương thân quen biết tôi, huynh chỉ cần tới phố nam nói muốn tìm họ Hà, bảo đảm tìm thấy ngay. Được chứ?”

Hồn vía gã khuân vác không biết đã bay về đâu, ánh mắt nhìn đông ngó tây, dường như chẳng để lời của Thủ Căn vào tai.

Thủ Căn nóng ruột muốn về nhà nghĩ cách cứu cha. Trong cơn hỗn loạn, nha dịch đi tuần cũng chạy tới.

Thủ Căn trong lòng giật thót, xoay người dợm chân, thừa cơ lũ nha dịch bận chen chúc, gã khuân vác mất hồn, lặng lẽ chuồn khỏi dòng người.

Những người quen biết Thủ Căn đều là người sống cùng thành, đương nhiên giúp bạn bè không giúp người dưng, đồng lòng che chắn giúp y thoát ra thuận lợi.

Chui ra khỏi đám đông, đi được một hai bước, Thủ Căn chợt ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Tại tửu lâu cách đó không xa, một nam nhân đang nhìn về phía y. Người nọ… Người nọ ngồi khuất sau song cửa, khe khẽ phát ra tiếng thở dài khàn khàn. Bởi vì gã khuân vác kia mà hắn ban đầu vốn định mặc kệ đám hồ bằng cẩu hữu để đi tìm ai kia tâm tình, giờ chỉ đành tâm không cam tình không nguyện dẫn theo hai tên tửu quỷ đến tửu điếm uống mấy chén. Lúc hắn thấy gã khuân vác tại ngoài thành, bắt gặp tiêu kí của Thư gia trên bình hoa bèn tìm người theo dõi gã một đoạn. Nào ngờ đối phương không hề vào khách điếm, cũng chẳng lập tức tới Thư gia, mà lại tùy tiện nghỉ chân trên đường.

Tên này hẳn đã phát hiện có người theo dõi mình. Điều khiến hắn hứng thú chính là theo dõi gã không chỉ có một nhóm, ngoài người hắn an bài còn có nhiều đám khác tham gia. Vì vậy, hắn quyết định chọn tửu điếm ở đây vốn định xem chuyện phát sinh tiếp theo, không ngờ lại xem được kịch hay. Lấy ví dụ, tuy hắn đã đoán Căn Tử ca nhà hắn hiện tại rất có khả năng đang vì chuyện nhà bôn ba bên ngoài, nhưng hắn vạn phần không nghĩ tới Thủ Căn vào thời điểm này chọn con đường nọ mà đi, ngơ ngác đá trúng đòn gánh của người ta, còn đòn gánh thì hớn hở đập vào bình hoa. Khéo nhất là y đã vô tình giúp hắn kéo hết lũ người theo dõi kia lộ mặt.

Ngươi nói xem có phải rất kỳ diệu hay không? Bởi mới nói, chuyện đời khó lường. Sợ rằng dù là người thông minh đến đâu, khéo tính toán thế nào cũng không liệu được giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Rốt cuộc bình hoa nọ ẩn giấu bí mật ra sao?

Đám người theo dõi gã thật ra muốn đạt được thứ gì?

Vật mình cần có nằm trên người gã không?

Chuyện trước mắt sẽ tiến triển đến đâu?

Sờ sờ cằm, nam nhân mỉm cười: Thú vị lắm.

Bất quá vừa nghĩ tới ai kia, lông mi nam nhân lại rũ xuống.

Ôi! Nhắc mới nói, người nọ rõ ràng chẳng phải là người mi thanh mục tú, về phần giảo hoạt, cơ trí, biết lấy lòng người ư? Hừ, sao hắn không nỡ bỏ y vậy chứ? Cư nhiên còn dám bảo muốn đường ai nấy đi, hừ hừ, thằng nào không sôi máu cho được! Muốn một đao cắt đứt mọi dây dưa với ta? Nghĩ hay nhỉ! Lão tử đã quyết cả đời sẽ bám lấy ca! Uống rượu cả ngày, hai con ma men đang gục trên bàn chợt nghe tiếng thở dài vang lên bên cạnh. Công tử áo gấm ngà ngà say, cố ngẩng đầu nhìn Tam Đao một hồi, sau khi xác định người trước mặt đúng là người đã cùng mình uống rượu mới càu nhàu hỏi:

“Tam Đao, ngươi đang nhìn cái gì?”

Nhìn Căn Tử nhà ta.

“Tam Đao?”

“Nhìn vợ ta.” Nam nhân bực bội trả lời.

“Cái gì?!” Công tử áo gấm tỉnh rượu hẳn ra.

“Ngươi bảo ngươi đang nhìn cái gì?”

“Vợ ta.”

Lúc này cả tên còn lại cũng nhịn không được phải ngước lên, “Huynh nói huynh nhìn ai?”

Nam nhân giữ im lặng, lười lập lại. Hai con ma men bỗng đồng loạt nhổm dậy, vọt đến bên cửa sổ, đẩy hắn ra, bám vào song cửa, rướn cả người lẫn cổ ra ngoài nhìn.

“Ở đâu? Ở đâu? Mỹ nhân ở đâu? Tại hạ sao chỉ nhìn thấy… Kia là…?”

“Phải, sao ta không thấy xe ngựa nào cả? Kia chẳng phải là phó tổng tiêu đầu của Lập Uy tiêu cục, Vô ảnh côn Trương Thiệu à? Sao gã lại dây dưa với nha dịch? Tam Đao, phu nhân ngươi có phải vì ngươi cả đêm không về nên mới ra ngoài tìm ngươi hay không?”

Hai con sâu rượu ngươi một câu ta một câu. Cả hai như đã bắt gặp cảnh gì thú vị, nửa buổi vẫn chưa chịu thu hồi tầm nhìn. Tam Đao nâng chén, nhẹ nhàng đong đưa rượu vàng sóng sánh, than thở:

“Nếu y thật sự ra ngoài tìm ta thì tốt rồi.”

“Sao vậy?” Công tử anh tuấn áo gấm đai ngọc ngoảnh lại hỏi, nhãn thần muốn sáng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tam Đao xoa xoa đám râu xanh rì dưới cằm, biểu tình có vẻ bất đắc dĩ, “Đã lâu không gặp y, tối qua ta muốn thân mật với y một chút, kết quả… Ôi!”

“Ồ? Chả trách lúc trước ngươi gấp gáp phải về nhà, hóa ra… Ừm ừm, cũng đúng, phong lưu đã đời một thời gian dài mới mò về nhà, nếu ta là nương tử của ngươim ta cũng không thèm để ý đến ngươi.” Công tử áo gấm gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Tam Đao tràn đầy vẻ mỉa mai trước tai họa của người khác. Thanh niên còn lại cũng bỏ ý định nghiên cứu bí mật của bình hoa, quay đầu lại… Trời ạ! Khuôn mặt nọ quả là tai họa! Nam tử tuấn tú dị thường chen đến trước mặt Tam Đao:

“Ôi, Tam Đao ơi, bọn tại hạ lần này đến chỉ muốn xem thử phu nhân huynh cuối cùng là thần thánh phương nào, mặt mũi ra sao mà có thể khiến huynh chê bai gương mặt thiên hạ vô song của muội muội tại hạ, còn nói nhớ vợ yêu nên phải về nhà. Nhưng huynh lại giấu kỹ quá, không chịu dẫn bảo bối ra gặp một lần. Thiệt tình!” Rõ ràng như hoa như ngọc nhưng lại vận y phục thùng thình khác người, chàng thanh niên kích động, đập bàn bôm bốp.

“Thừa Phong, đều là đàn ông, sao ngươi lại không hiểu tâm tình của Tam Đao hả? Giả sử ngươi có một vị thê tử bế nguyệt tu hoa, mỹ lệ như tiên, ngươi có dẫn nàng đi rêu rao cho đàn ông khác nhìn không? Dù có là Tam Đao của chúng ta cũng phải để tâm ý xấu của kẻ khác chứ! Đáng tiếc thay, đáng tiếc thay, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi trở về lại không được hưởng nhãn phúc này!”

Tam Đao liếc nhìn tên trang chủ hiện tại của Đới Hà sơn trang đang mượn rượu giả điên, tên này chẳng biết có phải do hồi trước bị hắn đánh bầm dập nhiều phen hay không, có cơ hội liền vặn xoáy, nhưng vì lá gan quá nhỏ nên chỉ đành dùng rượu lấy can đảm.

Tam Đao cười to ha ha hai tiếng, duỗi chân gác lên song cửa sổ. Động tác này vốn rất thô lỗ, gã đàn ông nào cũng làm, nhưng lại đem vị đạo nam nhân của hắn phát huy đến cực điểm. Chỉ có điều vết bầm tím đen quanh mắt trái hắn nhìn hơi… Công tử áo gấm, cũng là trang chủ đang nắm quyền Đới Hà sơn trang, dùng ánh mắt đố kỵ nhìn cặp chân dài ngoằng của ai đó, biểu tình như chỉ hận không thể dùng đao lóc hết thịt trên đùi hắn mới hả dạ. Đương nhiên, xương đùi cũng có thể tiện tay chặt nhỏ thành mấy khúc là tốt nhất. Trời rét căm căm, nam nhân tùy tiện mở rộng vạt áo, gác chân lên cửa, dường như cảm thấy dùng chén không đã, hắn trực tiếp chụp một vò rượu ôm vào lòng, giật phăng giấy dán rồi tu ừng ực.

“Hà!” Uống một ngụm hết cả nửa vò, vị rượu thiêu đốt cổ họng, nam nhân thỏa mãn lim dim hai mắt.

“Các ngươi sẽ được gặp y thôi. Trước đây ta không thường ở nhà, khó trách y luôn giận dỗi ta, ngươi nói đúng, tình cảm tích lũy từng ngày rất quan trọng! Lâu ngày sinh tình mà. Cũng khó trách y muốn đường ai nấy đi với ta. Bây giờ…”

“Bây giờ thì thế nào? Nói ngươi hay, oán hận của nữ nhân không dễ dàng biến mất đâu! Điểm này ngươi hỏi ta là chuẩn nhất.” Dư Phi có chút ganh tỵ càu nhàu.

“Tại hạ càng lúc càng muốn gặp vị kỳ nữ kia! Tại hạ muốn xem xem là loại phụ nữ nào dám bảo muốn đường ai nấy đi với lãng tử Tam Đao, hơn nữa Tam Đao của chúng ta lại không nỡ buông tay! Nếu để muội tử tại hạ biết được, chẹp chẹp!” Thiếu bảo chủ xinh đẹp của Thạch gia Thạch Thừa Phong ác ý liếc Tam Đao. Ha ha, lãng tử Tam Đao, nếu không muốn trái ớt nhỏ nhà tại hạ chạy tới gây phiền phức cho lão bà nhà huynh thì phải xem huynh định dùng thứ gì bịt miệng tại hạ. Lãng tử Tam Đao hiển nhiên chẳng để tâm lời hăm dọa của hai con ma men, hắn sờ cằm, sắc mặt có chút phiền não.

“Các ngươi nói xem, có phải bởi vì ta không cưới hỏi y đàng hoàng nên y không chịu theo ta chăng?”

“Hả?!” Hai tên bằng hữu cùng kêu to.

“Mỹ nhân như thế mà ngươi nỡ không cưới hỏi đàng hoàng?!”

Căn Tử là mỹ nhân?! Nam nhân nghiêng đầu suy ngẫm, xét theo lương tâm, bộ dạng Căn Tử cũng xem như đoan chính, nhưng so với các từ “xinh đẹp”, “mỹ lệ” các loại quả thật thua rất rất rất xa, đàn ông mà, đương nhiên mặt mũi phải hơi cục mịch. Nếu bảo Thạch Bàn Tử đẹp thì không sai chút nào. Trên lý thuyết, hắn cùng Thạch Bàn Tử giao tình không tệ, thời gian quen biết chẳng ngắn, sao hắn không chấm trúng gã cơ chứ? Không hề muốn đè gã làm chuyện gì đó? Cả bản thân cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mới mười ba đã muốn mần thịt một Hà Thủ Căn không xinh đẹp là bao, về sau còn khiêu chiến ước nguyện này vô số lần, nhưng mỗi lần chiến mỗi lần bại. Ôi chao!

“Lãng tử Tam Đao, ngươi thật quá đáng!”

“Đúng vậy! Huynh nói đi, huynh muốn dùng thứ gì hối lộ tại hạ? Bằng không tại hạ sẽ báo cho muội tử, nói huynh vẫn chưa lập gia đình, khả năng muội ấy làm bà lớn vẫn rất cao.”

“Bốp!”

Hai đấm tay đồng loạt giáng lên thân hình độn mập mạp của Thạch thiếu bảo chủ.

Tam Đao đấm gã bởi vì gã dám uy hiếp trắng trợn.

Dư Phi đấm gã bởi vì tên làm ca ca kia hôm qua mới thề thốt bảo muốn giúp mình theo đuổi muội muội, hôm nay lại dám đòi giao em gái cho kẻ khác. Quả thật muốn nhịn cũng không nhịn nổi, không đập gã thì đập ai?

“Cho muội ngươi vào nhà ta? Không được, quá nguy hiểm.”

Vừa nghĩ đến con gà giò nhà mình đã hai mươi bảy nhưng vẫn còn tơ, hơn nữa một mực đòi lấy vợ, nếu ở cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… Hắn ngốc à? Tự rước tình địch về nhà!

“Nguy hiểm cái gì? Sợ loạn nhà thì nuôi bên ngoài.” Dư Phi cướp lời Thạch Bàn Tử.

“Được chứ, chỉ cần em tại hạ có thể làm bà lớn, huynh nuôi bao nhiêu bà nhỏ bên ngoài nó đều không quan tâm.”

“Vậy để muội ngươi làm tình nhân của ta là xong.” Tam Đao mê mẩn cười.

“Ăn hết trong chén còn thèm thuồng trong nồi, hèn chi lão bà không thèm ngươi!” Dư Phi khinh bỉ.

“Hô hô, ai bảo trái ớt nhỏ trong nhà hắn thích ta? Rước mỹ nữ về trưng trong nhà cũng mát mắt lắm chứ.” Bực bội Dư Phi dám nói Căn Tử ca của hắn không cần hắn, Tam Đao bèn nhắc đến chuyện đau tim của Dư Phi – Nữ nhân gã thích không thích gã. Thạch Bàn Tử luôn duy trì chủ nghĩa đàn ông, người ta muốn làm tình nhân của muội muội gã gã cũng chẳng giận, cư nhiên còn nói:

“Háo sắc thôi, đàn ông mà, tam thê tứ thiếp có gì kỳ lạ đâu. Chỉ cần Tam Đao nuôi nổi, đừng nói ba năm bà, ba, năm chục bà cũng ai dám quản hắn? Bất quá Tam Đao, tại hạ đã nói rõ với huynh, muội tử của tại hạ chắc chắn phải làm bà lớn, huynh đừng chọn ai khác để tránh chọc nó lên cơn.”

Dư Phi nghiêng đầu, thầm nghĩ, ta đánh không lại tên họ Thư nhưng chẳng lẽ cũng không trị nổi tên giả mập ngươi sao? Ngươi đợi biết mùi bản trang chủ!

“Nói đi phải nói lại, nếu như lão bà ta không thèm ta, ta đành đi tìm trái ớt nhỏ giúp ta nối dõi tông đường, ha ha.”

Dư Phi tức điên, cười lạnh nói: “Thư đại hiệp, tôi còn chưa hỏi ngài, trên đời lúc nào thì xuất hiện một vị cao thủ có thể đánh bầm một mắt võ lâm đệ nhất ngài?”

Xoa xoa vành mắt trái, Tam Đao phi thường bình tĩnh đáp: “Vợ ta.”

Dư Phi, Thạch Thừa Phong ngây người, cùng lúc la to: “Bọn ta nhất định phải gặp lão bà của ngươi!”

“Nói sau đi, thời tiết hôm nay không tệ, ta đi tản bộ.” Tam Đao chợt thốt. Hắn thuận tay đặt vò rượu xuống đất, thu chân, tung cước đá văng ghế, quay người xuống lầu.

“Tản bộ?”

“Thời tiết không tệ?”

Vẫn chưa khôi phục lại trong đả kích, Dư Phi, Thạch Thừa Phong cùng thò đầu ra ngoài, đồng loạt ngước nhìn bầu trời đen thẳm…

“Muốn đi cùng không?” Dư Phi đề nghị.

Thạch thiếu bảo chủ chống cằm, hai mắt mơ màng.

“Bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục ở đây trữ mỡ, ta đi một chút rồi về.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv