- “Bởi vì có thứ giá trị của người chết so với châu bảo còn trân quý hơn rất nhiều” - Vương lão tiên sinh cười nói - “Người chết trong đây toàn là hạng trân quý”.
Người chết rồi còn có giá trị gì nữa? Còn có công dụng gì nữa? Tự Vương lão tiên sinh đại khái cũng biết lời nói đó rất khó cho người ta hiểu rõ, nhưng lão lại không đợi Kim Ngư hỏi nữa, lại đột nhiên cải biến đề tài.
- “Ở vùng cực Tây, Tây Phương, có những quốc gia cổ xưa có lịch sử rất lâu đời” - Vương lão tiên sinh thốt - “Ở những quốc gia đó cũng có những trí giả học thức uyên bác”.
- “Tôi biết” - Kim Ngư thốt - “Tôi cũng có nghe qua”.
- “Những quốc gia đó cũng như bọn ta, cũng có pháp luật và tôn giáo, trong tôn giáo mà bọn họ tín ngưỡng, cũng có trưởng lão đức cao trọng vọng, giống như Hộ Pháp trưởng lão của của Thiếu Lâm Võ Đang của bọn ta” - Lão nói - “Ta biết kỳ trung có một vị “Pháp trưởng lão”, là người cực kỳ trí tuệ, được người ta tôn kính cực kỳ, giống như Hộ Pháp đại sư ở Thiếu Lâm năm xưa là Tâm My đại sư”.
Kim Ngư tuy chưa từng gặp Tâm My đại sư, nhưng nàng đã từng nghe người ta nói qua.
- Nghe nói sư phụ của đại sư bị độc chết, cho nên ông ta ngoài việc nghiên cứu Phật học và võ đạo ra, đối với độc dược cũng ngiên cứu đến mức thấu triệt, thậm chí không ngại dùng cả xác thịt mình làm vật thí nghiệm cả trăm thứ độc, thậm chí có người nói ông ta đến lúc già đã luyện thành thân thể “kim cương bất hoại bách độc bất xâm”.
- Tình huống của Pháp trưởng lão cũng giống như Tâm My đại sư?
- Cho nên ta mới đề khởi con người ông ta.
- Tại sao?
- “Bởi vì ông ta đã từng kể một chuyện thú vị phi thường” - Vương lão tiên sinh không đợi Kim Ngư hỏi nữa, tiếp tục nói - “Vị Pháp trưởng lão đó có một vườn hoa quả phì nhiêu phi thường, trong vườn đủ các loại hoa, quả, và rau cỏ, ông ta đã từng thực hiện một loại thí nghiệm lý thú phi thường trong khu vườn của ông ta”.
“--- Ông ta tuyển chọn một thứ rau cỏ phổ thông nhất trong vườn hoa quả, nói thí dụ là một cây bắp cải, sau đó ông ta dùng một thứ chất lỏng chưng cất có kịch độc tưới lên cây bắp cải đó, tưới ba ngày liên tục, lá bắp cải đã biến thành màu vàng, dần dần khô héo”.
“--- Sau đó ông ta lại dùng quả bắp cải đó đi đút cho một con thỏ ăn, ba canh giờ sau, con thỏ đó đã chết”.
“--- Ông ta sai người làm vườn cắt nội tạng của con thỏ đó ra, đem cho một con gà mái ăn, sang ngày thứ hai, con gà mái đã chết”.
“--- Khi con gà đang giãy chết, ngẫu nhiên có một con chim ưng bay qua, con chim ưng gắp con gà lên trên vách nham thạch, sau khi đã ăn thịt con gà, không còn khỏe như trước, ba ngày sau đang bay trên không trung, đột nhiên rơi xuống”.
“--- Pháp trưởng lão lại kêu người làm vườn bắt con chim ưng đó quăng vào hồ cá, trong hồ cá có lươn, cá chép, và cá nhồng, đều là những loài rất tham ăn, đương nhiên là đem con chim ưng chặt nhỏ”.
- “Nếu quả sang ngày thứ hai bắt một con cá nhồng nấu nướng đưa lên bàn chiêu đãi quý khách của mình, vị khách nhân đó từ ngày thứ tám cho tới ngày thứ mười có thể chết vì ruột mưng mủ, cho dù có danh y và người mổ xẻ có kinh nghiệm nhất cũng tuyệt đối không kiểm tra ra nguyên nhân chết, càng không thể nghĩ ra là hắn đã bị cừu nhân hạ độc mà chết” - Vương lão tiên sinh cười thốt - “Bí mật đó có lẽ vĩnh viễn đều không có ai biết được, trừ phi...”
Nói đến đó, lão chợt không nói nữa, nhưng nghe đến đó, Kim Ngư lại làm sao có thể không nghe tiếp được? Cho nên nàng nhịn không được vụt hỏi :
- Trừ phi làm sao?
- Trừ phi người chết đó được đem đến đây.
- Có lẽ nào ông có thể tìm ra nguyên nhân cái chết?
- “Nếu quả ta kịp thời giải phẫu thi thể của hắn, còn tìm ra thịt cá nhồng còn tồn đọng trong dạ dày của hắn, ta không những có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết, hơn nữa còn có thể điều tra ra người hạ độc giết hắn” - Vương lão tiên sinh nhàn nhã đáp - “Vậy cho nên giá trị của người chết hơn xa so với châu bảo”.
Kim Ngư vẫn không hiểu, lại hỏi :
- Tại sao?
- Bởi vì ta không những phát hiện ra bí mật vốn không ai biết từ trên thân thể người chết, còn nhờ đó mà biết được thêm một phương pháp xảo diệu có thể bất tri bất giác hạ độc sát nhân chí tử.
- “Bí mật của người hạ độc sát nhân bị ông phát hiện, đương nhiên cũng không thể không nghe lời ông” - Kim Ngư thốt.
- “Đúng” - Vương lão tiên sinh cười rất khoái trá - “Kết quả sự tình nhất định là như vậy”.
Lão khoái trá nhìn nàng, lại nói :
- Trên thế giới có rất nhiều người chết đều có dạng đó, bị hạ độc một cách bí mật, bị trúng ám khí một cách bí mật, lại có người bị người ta dùng một thứ thủ pháp đả thương một cách bí mật, chỉ cần thi thể của bọn họ được đưa đến đây, ta có thể tìm ra bí mật chí tử của bọn họ.
Lão lại nói :
- Đối với ta mà nói, mỗi một bí mật sớm muộn gì đều có chỗ hữu dụng, có lúc thậm chí còn hữu dụng hơn cả châu bảo.
* * * * *
Kim Ngư nghe đến đó không khỏi ngây người, lòng bàn tay bàn chân đều đã xuất mồ hôi lạnh, nàng tròn xoe mắt nhìn Vương lão tiên sinh.
Lúc lão kể chuyện, thái độ ngôn từ vẫn lịch sự văn nhã, giống như một thi nhân vĩ đại đang ngâm nga kiệt tác đắc ý vĩ đại nhất cả đời mình.
Nhưng trong mắt Kim Ngư mà nhìn, trên thế gian tuyệt không có ai đáng sợ hơn lão, Vương lão tiên sinh cũng đang nhìn nàng, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ nhân từ :
- Ngươi có chịu đi coi bảo tàng của ta không?
Nghe câu đó, Kim Ngư cũng chợt cười, mắt nàng phát sáng, giống như thứ tia sáng phát xuất lúc nhận được thư khiêu chiến.
- “Tôi đương nhiên là chịu” - Kim Ngư đáp - “Lẽ nào ông nghĩ tôi không dám đi?”
Vô luận con đường dài khúc chiết tới cỡ nào, cuối cùng cũng có lúc đi hết đường, cũng như đêm tối cuối cùng cũng có lúc nhường chỗ cho ngày sáng, bọn họ chung quy đã đi đến tận đầu bên kia thông đạo.
Tận đầu thông đạo có một phiến cửa, một phiến cửa không có vòng gõ cửa, cũng không có tay cầm.
Nhưng khi bọn họ vừa đi tới, cửa đã mở ra.
Kim Ngư lại ngây người, tất cả những gì nàng nhìn thấy trong đó, không ngờ là một kỳ cảnh mà nàng chưa từng mộng tưởng có thể thấy được.
* * * * *
Sau cửa là một sơn động rộng rãi, xem ra phảng phất rộng tới bảy tám trượng, dài bảy tám trượng, cao bảy tám trượng, nhưng ai ai cũng không biết thật ra rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu, dài bao nhiêu? Bốn bức vách trên dưới trái phải đều dùng thủy tinh xây thành, trong sơn động còn bày hàng hàng quan tài dùng thủy tinh điêu khắc thành.
--- Có phải trong mỗi một cỗ quan tài đều có một người chết?
--- Có phải một người chết là một bí mật?
Trong lồng đèn dầu làm bằng thủy tinh, ngọn lửa vàng chói lấp lóe, cửa vừa mở ra, Kim Ngư đã bước vào một thế giới thủy tinh thần bí quỷ dị khôn tả, kỳ ảo huy hoàng sáng lạn khôn tả.
Thế giới thủy tinh mà cả trong mộng tưởng của thế nhân cũng khó với tới đó, lại là thế giới của người chết.
--- Quan tài là vật ai ai cũng ghét sợ, thủy tinh lại là vật mà ai ai cũng yêu thích.
Một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh làm cho người ta có cảm giác gì? Kim Ngư xem chừng một chút cảm giác cũng không có, cả người nàng đã hoàn toàn ngây dại.
Trên mặt Vương lão tiên sinh lại phát sáng, không biết là vì ánh tinh oanh của thủy tinh? Hay là vì niềm hoan hỉ trong nội tâm của lão?
Lão giang tay ra, hít một hơi sâu, giống như trên thế gian chỉ có không khí nơi này mới đáng để cho lão hít thở, cũng chỉ có trong đây mới là nơi lão chân chính yêu thích.
Lão dẫn Kim Ngư đến hàng quan tài ngay trước mặt, đến trước ba cỗ quan tài cuối bên phải.
Quan tài làm bằng thủy tinh, còn chưa đóng nắp, ba người lão phái đi sát nhân hồi nãy hiện tại đã nằm trong quan tài.
Ba người chết xem ra rất bình thản, trên mặt không có chút biểu tình trợn mắt nhíu mày, trên người cũng không có vết thương máu tươi rỉ chảy.
Thậm chí cả y phục vẫn còn chỉnh tề giống như hồi nãy lúc bọn họ tiến vào.
Lúc bọn họ chết, hiển nhiên không có thống khổ gì, cũng chừng như không giống như chết, nhưng bọn họ quả thật đã chết.
--- Bọn họ làm sao mà chết?
--- Ai đã giết bọn họ?
---- Còn người giết bọn họ đâu?
* * * * *
Vương lão tiên sinh một mực đứng cạnh ba cỗ quan tài, chú tâm nhìn ba người chết trong ba cỗ quan tài.
Trên mặt lão luôn luôn rất ít khi có biểu tình gì, lão vốn là người khổ luyện tu dưỡng không để cảm giác trong tâm biểu lộ trên mặt, không muốn một ai nhìn thấy.
Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có biểu tình mà ai ai đều có thể nhìn thấy được.
Kỳ quái là biểu tình của lão không phải là bi thống cảm thương, cũng không phải là kinh hãi phẫn nộ, ngược lại, lại chừng như có cảm giác mười phần hoan hỉ khoái trá.
Qua một hồi rất lâu, lão mới thở dài một hơi, mới lẩm bẩm :
- Bọn ngươi đều là người học kiếm, có thể chết dưới kiếm của một người như vậy, cũng nên chết không hối tiếc.
Lão đại khái cũng biết biểu tình trên mặt lão và khẩu khí của lão không phối hợp nhau lắm, cho nên cải biến đề tài, chợt hỏi Kim Ngư :
- Ngươi có nhìn thấy vết thương trí mệnh của bọn họ ở đâu không?
Kim Ngư đương nhiên đã nhìn ra, vết thương trí mệnh của ba người chắc chắn ở chỗ yếu hại tất chết.
Là kiếm thương.
Một kiếm trí mệnh của người giết bọn họ không dùng quá mức một phân khí lực, cho nên vết thương tịnh không lớn, máu chảy ra cũng không nhiều.
Kiếm pháp của người giết bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng xuất thần nhập hóa, một kiếm đâm ra không những tuyệt đối chuẩn xác trí mệnh, lực lượng cũng đã đạt đến mức tuyệt hảo, tuyệt không hư hao một phân khí lực.
Kẻ giết người đó là ai?
Vương lão tiên sinh không nói, Kim Ngư cũng không hỏi, lão bỗng dẫn nàng đến trước ba cỗ quan tài khác ở hàng sau.
Trong quan tài cũng có ba người chết.
Một người trẻ tuổi, một người đã già, một người cũng đã cận trung niên, không những trang phục, tuổi tác không khác ba người hồi nãy mấy, cả vết thương trên người cũng không rỉ nhiều máu.
Trong số đó chỉ có một người mũi bị đánh dập.
Trên mặt ba người cũng không có biểu tình thống khổ gì, bọn chúng hiển nhiên cũng bị người giết chết.
Chỉ là trên thân ba người này tịnh không có kiếm thương, có một người cổ họng phảng phất lủng một lỗ.
Chỗ bất đồng duy nhất giữa ba người này và ba người hồi nãy là ba người này đều đã chết rất lâu, tối thiểu cũng đã một ngày trời.
Kim Ngư chưa từng gặp qua ba người này, cũng không muốn hỏi bọn chúng là ai?
Vương lão tiên sinh lại đã chủ động nói cho nàng biết.
- “Bọn chúng cũng là thuộc hạ của ta, lúc bọn chúng còn sống mang số hiệu ‘số sáu’, ‘số mười sáu’, ‘số hai mươi sáu’, bọn chúng vốn cũng có thể coi là kiếm khách nhất lưu”.
- “Cho nên ông mới phái bọn chúng đi giết Diệp Khai?” - Kim Ngư hỏi - “Bọn chúng thật đã chết trong tay Diệp Khai?”
- “Phải” - Vương lão tiên sinh điềm đạm đáp - “Ta phái bọn chúng đi giết Diệp Khai, cũng giống như ta hồi nãy phái ba người đó vào đây, đã sớm biết bọn chúng chắc chắn chết”.
Lão điềm đạm nói ra câu đó, cả một chút ý tứ ăn năn cũng không có.
Kim Ngư thật sự nhịn không được phải hỏi :
- Bọn chúng đều là thuộc hạ trung thành của ông, ông vì sao lại muốn đưa bọn họ vào đường chết? Ông lẽ nào thật sự chỉ vì muốn nhìn thương khẩu của bọn chúng?
Vương lão tiên sinh lại điềm đạm cười đáp :
- Bọn chúng sớm muộn gì cũng vì ta mà chết, tự bọn chúng đều chết không hối tiếc, ta hà tất phải khó chịu giùm bọn chúng?
Từ xưa đến nay, tuyệt đại niễu hùng, đại đa số đều là người vô tình.
Vương lão tiên sinh lại ngưng thị nhìn ba người trong quan tài thủy tinh, lại qua một hồi rất lâu, lão mới mở miệng hỏi Kim Ngư :
- Ngươi có nhìn ra vết thương trí mệnh của bọn chúng ở đâu không?
Vết thương trí mệnh của ba người này cũng tất nhiên ở chỗ yếu hại chí tử, chỉ là bọn chúng chừng như không phải bị kiếm đâm chết.
Một người mũi bị đánh gãy vụn, hiển nhiên đã bị người ta một quyền đấm chết, người kia bề ngoài không thấy có vết thương gì, nhưng nếu nhìn tử tế, nhất định có thể thấy lồng ngực gã đã hõm vào, ngay bộ vị của tâm tạng, người đó hiển nhiên cũng bị một quyền trí mệnh.
--- Quyền của Diệp Khai thật sự lợi hại như vậy sao?
Kim Ngư lại nhìn về phía người thứ ba, vết thương trí mệnh của người này là ở yết hầu, vết thương rất nhỏ, máu chảy ra cũng không nhiều, vết thương bị thứ vũ khí nào đâm vào đây?
- “Đó là vết thương phi đao” - Vương lão tiên sinh chợt thốt - “Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát”.
Phi đao?
Kim Ngư lại nhìn kỹ vết thương nơi yết hầu của người thứ ba.
- “Ta biết ngươi nhất định nhìn ra thương tích trí mệnh của bọn chúng” - Vương lão tiên sinh thốt - “Chỉ bất quá ta vẫn hy vọng ngươi nhìn nhiều lần, nhìn tử tế từng chút”.
Lão lại bổ sung :
- Ngươi tốt hơn hết là nhìn tử tế từng bộ vị vết thương của ba người này và ba người kia, nhìn càng kỹ càng tốt.
Kim Ngư dù sao cũng là nữ hài tử, đối với người chết ít nhiều gì cũng có phần sợ sệt xác chết, trong tâm tuy biết rõ ông ta kêu mình làm vậy tất có thâm ý, lại vẫn lắc đầu thốt :
- Tôi không nhìn, người đã chết rồi, còn có gì để nhìn?
- “Những người chết khác đương nhiên không có gì tốt lành để coi, người chết trong đây lại rất hấp dẫn” - Vương lão tiên sinh đáp - “Người muốn đến nhìn bọn chúng cũng không biết bao nhiêu mà kể, ngươi nếu thật sự không coi, quả thật đã bỏ lỡ một cơ hội tốt”.
- Tôi không tin.
- “Ngươi không tin?” - Vương lão tiên sinh cười cười - “Không tin thì ngươi có thể đi hỏi Diệp Khai”.
- “Tại sao tôi phải hỏi chàng?” - Kim Ngư hỏi - “Ông có thể để cho tôi đi hỏi sao?”
Kim Ngư đã biết bao nhiêu bí mật đó, Vương lão tiên sinh còn có thể để nàng ra khỏi Hầu Viên sao? Vấn đề đó mới là vấn đề Kim Ngư quan tâm nhất, Vương lão tiên sinh lại cười cười, lại chuyển đổi đề tài.
- “Kinh Vô Mạng, con người đó ngươi có từng nghe qua chưa?” - Vương lão tiên sinh hỏi.
- “Có nghe qua” - Kim Ngư chỉ còn nước đáp lời - “Nghe nói y là cánh tay phải của Thượng Quan Kim Hồng”.
- “Kinh Vô Mạng là một quái nhân, y cả đời chỉ si hai thứ” - Vương lão tiên sinh thốt - “Một là si Thượng Quan Kim Hồng, tịnh không phải là thứ si giữ nam nữ, mà là si tôn kính, si sùng bái, hai là si kiếm”.
Lão ngừng một chút, lại thốt :
- Ngoại trừ Thượng Quan Kim Hồng ra, không cần biết mình là người nào, cùng y có giao tình gì, đều đừng mong thuyết phục y làm bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cho mình.
- Tôi cũng từng nghe qua về tính khí của y.
- “Nhưng y hiện tại lại ở đây coi người chết giùm ta” - Vương lão tiên sinh đáp - “Nếu không con người như y làm sao có thể đến đây?”
- “Tôi không tin” - Kim Ngư thốt - “Người chết có gì hấp dẫn mà xem? Y tại sao lại phải đến đây xem ba người chết đó?”
Vương lão tiên sinh thở dài :
- Trong tâm ngươi rõ ràng đã biết y tại sao lại muốn xem ba người chết đó, tạo sao còn nói là không tin?
Lão cười khổ, lại hỏi :
- Bọn nữ nhân các ngươi tại sao lại luôn luôn phải khẩu thị tâm phi vậy?
Kim Ngư chợt cười khổ :
- Bởi vì nữ nhân vẫn là nữ nhân, luôn luôn có điểm bất đồng với nam nhân, hà huống bọn nam nhân khẩu thị tâm phi cũng chưa chắc đã ít hơn nữ nhân.
- “Hay, nói rất hay” - Vương lão tiên sinh chợt nắm tay Kim Ngư - “Đi, ta dẫn ngươi đi xem một người”.
* * * * *
Người Vương lão tiên sinh muốn Kim Ngư xem cũng là người chết, quan tài của người này bày trong hàng thứ ba từ dưới lên.
Người này mặt tím râu xồm, thân thể hùng vĩ, tuy đã chết rất lâu, thi thể vẫn bảo trì nguyên lành phi thường, mơ hồ có thể tưởng tượng được lúc hắn còn sống khí thế uy mãnh hùng dũng ra sao.
Trên thi thể phủ đầy hương liệu chống rữa nát, bên phải thi thể đặt một cây Lang Nha bổng cực lớn.
Hàn quang lấp lánh, giống như răng nanh trắng hếu dày đặc trong miệng chó sói, đó hiển nhiên là binh khí mà hắn sử lúc sinh tiền.
Kim Ngư chỉ nhìn một cái, biết ngay kiện binh khí đó ít ra cũng nặng bảy tám chục cân, trên tay nếu không có thần lực ngàn cân, đừng mong vận dụng nó lanh lẹ.
- “Ngươi có biết người này không?” - Vương lão tiên sinh hỏi.
Kim Ngư lắc lắc đầu.
- “Ngươi đương nhiên không thể biết, tuổi tác của ngươi còn quá nhỏ” - Lão thở dài - “Nhưng ba mươi năm trước, ‘Thiên Lang’ Lang Hùng bằng vào cây Lang Nha bổng trong tay hoành hành thiên hạ, trong giang hồ có ai mà không biết? Có ai không rõ? Đặc biệt là người sử kiếm, nghe đến tên hắn là rùng mình biến sắc, còn tệ hơn cả đám con nít sợ cọp”.
- Tại sao ông lại nói đặc biệt là người sử kiếm?
- “Bởi vì phụ mẫu của hắn đều chết dưới kiếm của người ta, cho nên hắn đặc biệt rèn đúc cây Lang Nha bổng cực kỳ nặng nề này, hơn nữa đã luyện thành một số chiêu thức đặc biệt, chuyên phá kiếm pháp của các môn các phái trong thiên hạ” - Vương lão tiên sinh thốt - “Kiếm thì khinh linh, vừa mềm vừa nhẹ, kiện binh khí của hắn chính là khắc tinh của kiếm”.
Lão lại nói :
- Năm đó trong số mười lăm kiếm pháp danh gia hàng đầu mà thiên hạ công nhận, ít nhất có mười người đã chết dưới cây Lang Nha bổng của hắn, cả Thanh Phong Tử trong Võ Đang tứ kiếm khách cũng không thoát nạn”.
- “Tôi không tin” - Kim Ngư lại nói - “Hắn nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao có thể chết trong tay người ta như vầy?”
Vương lão tiên sinh không trả lời liền, lão cười cười đi đến mở nắp mười cỗ quan tài thủy tinh bên cạnh, để lộ thi thể mười người chết.
Thi thể của những người đó tuy cũng bảo tồn rất tốt, nhưng chết quá thê thảm, đại đa số đầu lâu đều bị đập vỡ, còn có hai người lồng ngực cũng bị đập nát.
Cho nên thi thể bảo tồn đến mức càng hoàn mỹ, nhìn lại càng quỷ dị đáng sợ.
- “Đó là mười đại cao thủ về kiếm pháp năm đó chết dưới tay hắn” - Vương lão tiên sinh chỉ một đạo nhân đội mão huỳnh quan trong đám - “Đó là Thanh Phong Tử, người xuất thủ độc lạt nhất trong đám Võ Đang tứ kiếm khách”.
Lão quay đầu lại nhìn Kim Ngư :
- Hiện tại ngươi đã tin chưa?
Kim Ngư ngậm miệng, mắt mở tròn xoe, chằm chằm nhìn vết thương trí mệnh trên yết hầu của Thiên Lang.
Vết thương rất nhỏ, hiển nhiên là kiếm thương.
Kim Ngư chợt cười lạnh :
- Tôi vẫn còn chưa tin.
- Ngươi không tin cái gì?
- “Lang Nha bổng của hắn quả thật có thể phá đủ thứ kiếm pháp trong thiên hạ” - Kim Ngư đáp - “Hắn tại sao lại có thể chết dưới kiếm của người ta?”
- “Hay, hỏi rất hay” - Vương lão tiên sinh thốt - “Hỏi rất có lý”.
- Câu hỏi nếu quả thật sự có lý, lời giải đáp chỉ sợ vị tất có lý.
- Vị tất? Vị tất là sao?
- “Vị tất có lý là có lý, cũng vị tất vô lý là vô lý” - Vương lão tiên sinh đáp - “Trên thế gian vốn không có chuyện tất nhiên bất biến, cho nên Thiên Lang chuyên phá kiếm pháp trong thiên hạ cũng vị tất không thể chết dưới kiếm người ta”.
- Hắn vì sao mà chết?
- “Hắn có thể chết dưới kiếm của người ta, chỉ vì có người si kiếm đã đến đây, đem thi thể của mười vị kiếm khách chết dưới tay hắn mà nghiên cứu kỹ càng suốt ba năm, từ vết thương trí mệnh của bọn họ mà nhìn ra chiêu thức biến hóa và phương vị xuất thủ nhất kích trí mệnh của Thiên Lang, lại từ trong biến hóa kiếm pháp của bản thân bọn họ, ngộ thấu phương pháp Thiên Lang khắc chế kiếm pháp của bọn họ” - Vương lão tiên sinh đáp - “Cho nên ba năm sau, khi người si kiếm đó đi ra tìm Thiên Lang quyết chiến, không quá mười chiêu đã đâm chết Thiên Lang”.
Kim Ngư đã không còn nói gì được nữa, nàng chung quy đã minh bạch tại sao Kinh Vô Mạng lại muốn xem người chết trong đây, bởi vì y muốn tìm ra lộ số võ công của Diệp Khai, quan trọng nhất là “Tiểu Lý Phi Đao” của chàng.
Diệp Khai tuy không có qua lại với Kinh Vô Mạng, nhưng thế hệ trước lại có.
Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi đao của Lý Tầm Hoan, cho nên Kinh Vô Mạng muốn báo thù, tất trước tiên phải nghiên cứu võ công “Tiểu Lý Phi Đao”, cho nên y mới đến đây.
Bởi vì Diệp Khai rất ít khi giết người, nhưng Vương lão tiên sinh lại đã an bài những chuyện này, làm cho Diệp Khai không thể không giết người.
Nghĩ thông suốt hết những chuyện đó, Kim Ngư không khỏi rùng mình.
* * * * *
Kinh Vô Mạng là người si kiếm, nếu quả biết trên thế gian có một người như “Thiên Lang” Lang Hùng, đương nhiên không ngại hy sinh tất cả, chỉ muốn đánh bại hắn, hơn nữa phải dùng kiếm để đánh bại hắn.
Cho nên y mới không ngại phá hoại nguyên tắc của mình, đến chỗ của Vương lão tiên sinh, không phải chỉ vì muốn giết Thiên Lang, chủ yếu nhất là phải ấn chứng chuyện “từ vết thương trên thi thể có thể tìm ra lộ số võ công của địch nhân”.
Đợi đến khi y đã có thể chứng minh chyện đó có thể làm, y đương nhiên càng không thể ly khai chỗ của Vương lão tiên sinh, bởi vì ở đó y mới có thể đạt được thứ y cần --- người bị Diệp Khai giết.
Hiện tại y đã có ba thi thể, có phải đã đủ để nhìn ra bí mật võ công của Diệp Khai?
Kim Ngư nhịn không được quay đầu lại nhìn thi thể ba người bị Diệp Khai giết.
Vương lão tiên sinh lại nhìn nàng, hé miệng giải thích công dụng của “xem người chết”.
- “Một người có kinh nghiệm, không khó gì nhìn ra lộ số võ công của đối thủ từ vết thương trí mạng, thậm chí cả biến hóa chiêu thức của hắn, bộ vị xuất thủ của hắn, phương hướng công kích của hắn, lực lượng và tốc độ mà hắn dùng, đều không khó nhìn ra” - Lão cười cười nhìn Kim Ngư - “Ngươi có tin không?”
- “Tôi không tin” - Kim Ngư đáp.
- Không tin?
Kim Ngư chợt cười một tiếng :
- Ông rõ ràng đã biết trong tâm tôi cho dù có ngàn vạn lâ? tin, ngoài miệng vẫn nói không tin, ông vì sao còn phải hỏi tôi?
Vương lão tiên sinh cũng cười hỏi lại :
- Nói vậy lời ta nói ngươi đều tin?
- “Không tin” - Kim Ngư cố ý nháy nháy mắt - “Cả một câu cũng không tin”.
Vương lão tiên sinh cố ý thở dài :
- Vậy ngươi bất tất phải nghe ta nói, đi nhìn sáu người chết đó đi.
- “Tôi đương nhiên không thể đi xem, tuyệt không thể xem thêm lần nữa, bởi vì...” - Nàng lại cười tươi - “Bởi vì tôi đã sớm xem rõ rồi”.
- Ồ? Xem hồi nào?
- Lúc miệng tôi đang nói “tuyệt không muốn xem”.
- “Sao ta không biết vậy kìa?” - Vương lão tiên sinh cố ý tròn xoe mắt.
- Khi nữ nhân muốn nhìn nam nhân, làm sao có thể để nam nhân biết được.
- Nhưng bọn chúng đều đã chết.
- “Chết cũng là nam nhân” - Kim Ngư cười đáp - “Trong mắt nữ nhân bọn tôi mà nhìn, nam nhân là nam nhân, không cần biết là sống hay chết”.
- “Hay, nói rất hay” - Vương lão tiên sinh lại cười lớn - “Cũng chưởi rất hay”.
Lão cười lớn, Kim Ngư lại không cười, thần sắc của nàng đột nhiên biến thành rất nghiêm túc, đột nhiên thốt :
- Tôi quả thật đã nhìn kỹ thi thể của sáu người chết đó, hơn nữa đã phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
- Ồ? Chuyện gì?
- “Sáu người đó đều bị hai người khác nhau giết chết, nhưng bộ vị vết thương của bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, chỉ là vết thương do vũ khí khác nhau” - Sau khi Kim Ngư nói ra cảm nghĩ của mình, lại lập tức tu chính - “Không phải là sáu người đều giống nhau, mà là ‘số năm’ và ‘số sáu’ giống nhau, ‘số mười lăm’ và ‘số mười sáu’ giống nhau, ‘số hai mươi lăm’ và ‘số hai mươi sáu’ giống nhau”.
Vương lão tiên sinh gật đầu tán thưởng.
- “Không những bộ vị vết thương đều cùng một chỗ, hơn nữa cả chiêu thức và lực lượng một chiêu trí mệnh giết chết bọn họ đều giống nhau, tuyệt đối dùng một thứ thủ pháp giống nhau” - Kim Ngư thốt - “Chỉ là binh khí khác nhau”.
- “Một dùng quyền và phi đao, một hoàn toàn dùng kiếm” - Vương lão tiên sinh thốt.
- “Đúng” - Kim Ngư nói - “Cho nên tôi có một nghi vấn”.
- Cứ nói.
- “Kinh Vô Mạng và Diệp Khai tuyệt đối hoàn toàn đều do sư phụ khác nhau giáo dưỡng, nhưng chiếu theo vết thương trên thi thể mà xem, Kinh Vô Mạng phảng phất có võ công của Diệp Khai” - Kim Ngư hỏi - “Chuyện đó là sao?”
Vương lão tiên sinh đang cười.
- Có lẽ nào Kinh Vô Mạng đã học được võ công của Diệp Khai?
- “Không phải là học” - Vương lão tiên sinh đáp - “Kinh Vô Mạng chỉ từ vết thương trên thi thể mà nghiên cứu ra lộ số xuất thủ của Diệp Khai, sau đó chiếu theo lộ số đó mà dùng kiếm đâm ra”.
- “Ý tứ của ông có phải nói Kinh Vô Mạng đã có thể dùng thủ pháp giống hệt Diệp Khai, đem những người đó làm thí nghiệm dưới kiếm của y, muốn giết Diệp Khai xem chừng cũng không khó?” - Kim Ngư hỏi.
Vương lão tiên sinh không trả lời liền, lão chỉ nhìn nàng chăm chú, nhìn từ mái tóc đen nhánh, vầng trán rộng, một mực nhìn cho tới đôi chân thon thả mang đôi giày lụa, sau đó mới thở dài một hơi.
- “Một nữ nhân như ngươi, Diệp Khai không ngờ lại không chú ý đến” - Vương lão tiên sinh lắc đầu thở dài - “Gã thật ra là một tên lưu manh? Hay là một con heo?”
- “Vốn tôi cũng không biết chàng thật ra là gì?” - Kim Ngư đáp - “Hiện tại tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt”.
- Vậy gã là gì?
- “Chàng vốn không phải là vật gì, chàng là người” - Kim Ngư đáp - “Là người chết”.