Tại cục cảnh sát, Mộ Trác Khải lấy điện thoại từ túi quần ra, soạn một tin nhắn gửi cho Lục Triều.
''Cục cảnh sát ở Hạ Thành là của Lục Gia, vậy thì lần này thật sự phải làm phiền Lục Lão Đại rồi ''
Mà bên đây Lục Triều đang bận bù đầu bù cổ để tìm người, lại nhận được tin nhắn của Mộ Trác Khải gửi đến.Ngay lập tức mở ra xem,sau đó liền gọi điện cho người có chức vụ cao nhất của cục cảnh sát ở Hạ Thành, muốn hỏi sơ qua về tình hình.
'' Bốp''
Một âm thanh rất lớn ở ngay trước mặt, làm cho Liêu Thanh Dạ đang ngồi trên ghế cũng bị dọa, liền rụt người lại.
'' Nếu các người không chịu thành thật khai ra, vậy thì chuẩn bị vào tù mà ngồi bốc lịch đi ''
Một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi ,đang ngồi đối diện với Liêu Thanh Dạ và Mộ Trác Khải lấy lời khai,hung hăng quát.Sau đó thẳng tay mà ném thật mạnh sắp hồ sơ lên mặt bàn, tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai.
Cục cảnh sát giờ này chỉ có vài người ở lại trực ca đêm , còn có thêm mấy người nữa cũng đang ngồi ghế phía ngoài, gương mặt ai nấy đều có chút khó coi ,có lẽ là đang ngồi đợi tới lượt mình vào để lấy lời khai.
Mà lúc này tất cả đều bị âm thanh kia làm cho kinh hãi, cùng lúc quay lại nhìn về phía này.
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy người đàn ông đó hung hăng đến vậy thì có chút sợ hãi.
'' Chú cảnh sát à,những lời tôi nói nãy giờ hoàn toàn đều là sự thật.Chúng tôi không quen biết nhau, hơn nữa cũng không có bắt cóc cô bé kia đâu .
Chú nhìn tôi đây nè,lúc nãy vì cứu cô bé đó mới thành ra như vậy , đây chẳng lẽ còn còn không phải là bằng chứng hay sao ?'' Liêu Thanh Dạ vừa nói vừa nghiêng cánh tay mình qua để người cảnh sát kia nhìn thấy.Lúc nãy khi cứu cô bé kia không may để tay mình bị thương thành một đường dài.
'' Chỉ một vết thương nhỏ thì có thể xem đó là bằng chứng để qua mặt cảnh sát,há chẳng phải là chuyện ai cũng có thể nghĩ ra.
Hai người nghĩ chỉ cần tìm đại một lý do thì có thể thoát tội hay sao.
Nói cho hai người biết, tốt nhất hai người nên thành thật một chút, nếu không khi ra toà hình phạt sẽ càng nặng hơn ''.
Liêu Thanh Dạ không hiểu, rốt cuộc thì chú cảnh sát này bị làm sao vậy chứ. Muốn cô khai báo, cô nãy giờ chẳng phải đã khai đến mức cổ cũng sắp khô luôn rồi.Vậy mà từ đầu đến cuối chú cảnh sát này dường như đều cố tình không hiểu những lời cô nói, lại cứ khăng khăng bảo cô phải thành thật, như vậy còn chưa đủ thành thật hay sao?
Liêu Thanh Dạ vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn sang cái người ngồi ngay bên cạnh, thật là có chút ganh tị.
Mộ Trác Khải từ khi vào đây cho đến giờ vẫn chưa từng mở miệng lấy một lời.Anh vẫn luôn giữ một dáng ngồi duy nhất là bắt chéo hai chân như một vị tổng tài cao cao tại thượng. Trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, ung dung , điềm nhiên đến mức Liêu Thanh Dạ còn tưởng đây chính là nhà của anh ta.
Sau khi đã quát thẳng vào mặt Liêu Thanh Dạ xong, người đàn ông kia lại quay sang nhìn Mộ Trác Khải.Nhìn thấy thái độ của Mộ Trác Khải như vậy người đàn ông kia càng cảm thấy bực mình hơn. Vốn dĩ giờ này ông ta đã có thể trốn đâu đó làm một giấc cho đến sáng,từ đâu lại xuất hiện hai cái người này, vào giờ này lại tới phá hỏng giấc ngủ ngon lành của ông ta.Lại còn không chịu hợp tác, cứ một hai không chịu nhận tội, lại tìm hết lý do này đến lý do kia thật sự làm cho ông ta tức điên lên.Vì vậy bao nhiêu bực tức đều ngay lập tức muốn trút hết lên người của Mộ Trác Khải và Liêu Thanh Dạ.
''Còn cái người này,cậu nghĩ đây là đâu hả ?
Còn không bỏ cái mũ kia xuống,mau mà khai báo cho tôi ''
Người đàn ông kia nhìn Mộ Trác Khải hét thật to ,đến mức mấy cái phòng cách âm gần đó cũng có thể lọt vào.
'' Cảnh sát ở đây đều ép buộc người khác như vậy à '' Mộ Trác Khải chỉ nhích mép, không nói những lời dư thừa.
'' Mày,mày....đã vào đây là còn dám nhiều lời''
Người cảnh sát kia vốn dĩ đã bực mình, lại nghe những lời chọc gậy này thì càng thêm hổ báo.
'' Vào đây ?
Từ trước đến giờ đồn cảnh sát chính là nơi giúp người dân lấy lại công bằng.
Nhưng từ đầu đến giờ đều nghe ra chính là đang muốn bức oan người khác''
Mộ Trác Khải vẫn ung dung ngồi đó như không có chuyện gì, hoàn toàn trái ngược với gương mặt vì tức giận mà đỏ đến tận mang tai của người cảnh sát kia.
''Bức oan người khác''
Người cảnh sát kia xem như đang nghe một câu nói đùa, lập tức nở một nụ cười đầy chế giễu, nhưng lại làm cho người khác phải rùng mình.
Mà Mộ Trác Khải thì vẫn y như cũ, không hề bị nụ cười của người cảnh sát kia làm cho dao động. Chỉ có duy nhất Liêu Thanh Dạ ngồi ngay bên cạnh là không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.Cô càng mở to hai mắt,cố để nhìn thấy gương mặt của cái người ngồi ngay bên cạnh mình, nhưng không tài nào thấy nhìn được.
Tại sao những lời anh ta nói ra đều là nguy hiểm thế này ?
Anh ta thật sự không biết sợ là gì,hay là đầu óc thật sự có vấn đề.
Nếu như cứ chọc giận người cảnh sát kia,e rằng không những anh ta có kết cục rất thê thảm, mà sợ là chính cô cũng sẽ bị kết tội tử hình chúng với anh ta.
Mộ Trác Khải cảm giác được ánh mắt của Liêu Thanh Dạ, liên hơi nghiêng đầu qua liếc nhìn cô một cái.
Chỉ một thoáng lướt qua này, Mộ Trác Khải lại có thể nhìn kỹ hơn ánh mắt của người ngồi ngay bên cạnh, rõ ràng là rất quen.Mộ Trác Khải liền cố gắng nhớ lại xem từ trước đến giờ mình đã từng thấy qua ánh mắt này ở đâu rồi, nhưng khi ký ức chuẩn bị xuất hiện thì người cảnh sát kia lại đập bàn một lần nữa cắt ngang.
'' Giỏi lắm, còn dám nói là mình bị oan.
Nhân chứng vật chứng đều đã có đầy đủ , lại còn mạnh miệng đến như vậy.
Nếu như đã không muốn thành thật khai báo, vậy thì chúng tôi cũng chỉ hết cách, đành phải làm theo quy tắc.'' Người cảnh sát kia kiềm chế cơn tức trong lòng, lát nữa anh ta báo thù sau vẫn còn chưa muộn.
Mà Liêu Thanh Dạ khi nghe hai từ '' quy tắc '' trong miệng người cảnh sát kia, thì đã nghĩ ngay đến những cảnh tượng giống như là ở trong phim.
Chính là sẽ tra tấn cực hình vô cùng tàn nhẫn ,nghĩ thôi Liêu Thanh Dạ cũng không dám nghĩ đến.
'' Muốn dùng quy tắc để ép người khác nhận tội''
Mộ Trác Khải càng nghe lại càng cảm thấy cái cục cảnh sát này thật sự là có vấn đề.Xem như lần này anh sẽ thay Lục Triều lượt bớt những thành phần làm ảnh hưởng này đi.
Người cảnh sát kia trợn tròn mắt lên,dữ tợn mà nhìn Mộ Trác Khải.Sau khi bị nói trúng tim đen thì bắt đầu dùng chiêu đe dọa, muốn làm cho Mộ Trác Khải biết sợ mà câm miệng lại, cầu xin ông ta.Người cảnh sát kia liền hơi chồm người lên phía trước,hai tay chống lên mặt bàn đưa mặt tiến lại gần Mộ Trác Khải hơn, nói nhỏ mấy lời chỉ đủ cho ông ta, Mộ Trác Khải và Liêu Thanh Dạ nghe thấy.
'' Hai người có biết gia thế của đứa bé kia như thế nào không ? E rằng chỉ cần nói tên thôi ngay lập tức cũng khiến các người sợ đến mức tè cả ra quần rồi.
Đừng có ở đây mà hống hách, lát nữa họ sẽ đích thân đến đây ,chắc chắn kết cục của hai người sẽ vô cùng thảm .Để xem đến lúc đó hai người còn có thể mạnh miệng được nữa không ''
Liêu Thanh Dạ quả thật là có hơi lo lắng, cô đoán rằng rất có thể gia thế của cô bé kia phải lớn đến mức nào thì chú cảnh sát kia mới nói như vậy.
Mà gương mặt Mộ Trác Khải thì đã lạnh như băng, đôi đồng tử như có một luồn sát khí chạy qua, nhìn thẳng người cảnh sát kia.
'' Tôi thật sự cũng rất nóng lòng muốn biết, rốt cuộc người ở phía sau cô bé đó là ai ?Lại có thể làm cho ngay cả cảnh sát của Hạ Thành cũng phải sủa hộ thế này ''