Chớp mắt sau đó, tôi lại bắt đầu cảm thấy hình như mình sai rồi. Cái này không phải là tôi đả đảo nữa mà là Minh Thần vẫn bắt nạt tôi.
Môi tôi vừa buông khỏi môi anh thì sau gáy đã bị một bàn tay đón lấy, đẩy chóp mũi của tôi và anh chạm vào the the lạnh.
Sau đó anh không nói không rằng, phút sau lại khiến môi tôi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp. Lần này lại dữ dội không ngừng.
Cảm giác tê dại trên môi từng lúc một rõ ràng, không thoáng qua nhẹ nhàng như cái chạm môi của tôi mà giờ đây là cảm giác miên man truyền đi khắp cơ thể.
Tôi cảm nhận được từng nhịp thở của người đối diện, mãnh liệt lấn át bản thân. Khiến lòng tôi nóng lên hồi hộp, sóng lưng cảm giác như nhũn ra cùng nhịp đập con tim dồn dập liên hồi.
Dáng vẻ đáng yêu vô tội như chú cừu non trước mặt ở đâu, sao giờ chỉ lại con sói hung bạo giữ chặt tôi không buông thế này. Tôi bị lừa rồi...
Cảm giác từ đôi môi nóng bỏng quyện cùng hơi thở còn vương hương rượu. Cho đến khi cái hôn sâu này khiến tôi quên mất cả thở, hai tay tôi chui ra khỏi túi áo khẽ chạm vào sườn mặt Minh Thần, tôi đẩy anh ra.
Ngón tay nhỏ bé se se lạnh từ từ rời khỏi gương mặt anh, tôi thấp giọng thỏ thẻ:
"Lạnh quá."
Minh Thần khựng lại, ánh mắt quyến luyến đặt trên người tôi. Sau đó liền nhẹ nhàng bế tôi lên.
Tôi cũng không phản kháng, hai tay ôm lấy cổ anh, nằm trong tay Minh Thần như một công chúa nhỏ bé được yêu chiều, để anh bế lên xe trở về nhà.
Anh ấy thích tôi thật hay không, thích tôi từ lúc nào,...mấy cái đó tôi không còn đủ tâm trí để suy nghĩ nữa.
Điều hoà trong xe ô tô ấm áp, tôi ngủ một giấc dài không biết trời trăng mây gió. Đến khi tỉnh lại đầu óc mơ mơ hồ hồ, tôi xoay người sang bên còn lại thì nhìn thấy cảnh tượng nửa thật nửa mơ.
"Nhất định là mở mắt sai cách rồi."
Tôi tự nhũ bản thân rồi nhắm mắt lại mở ra lần hai, không còn chối cãi gì nữa, Minh Thần đang nằm bên tôi...!
Đương nhiên phản ứng đầu tiên của tôi là giật mình nhích thẳng về phía sau, cách xa anh ấy ngay lập tức. Nhưng không được bao nhiêu thì Minh Thần đã một tay kéo tôi lại, ôm vào lòng.
Mắt vẫn nhắm nghiền, dùng gương mặt ngái ngủ như thể mới vừa chợp mắt không bao lâu, lờ đờ chất vấn tôi:
"Em định bỏ đi đâu?!"
Tôi thấp giọng, he hé đôi mắt khẽ nhìn lên mặt anh.
"Hôm qua có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả."
Vừa trả lời, Minh Thần vừa xoa xoa đầu tôi, giọng nói vẫn ôm tòm hơi thở của sự lười biếng không muốn thức dậy.
"Thật sự không có chuyện gì cả?"
"Nếu có chuyện gì thì chỉ có anh bị em cưỡng hôn." rồi lại ôm tôi chặt hơn.
Bỗng chốc tim tôi lại đập nhanh rạo rực, cảm giác hai má vì lời nói của anh mà chắc cũng đang ửng đỏ.
Tôi hồ đồ, Minh Thần vô liêm sỉ.
Tôi còn chuyện chưa nghĩ thông suốt, không thể nằm trong vòng tay mộng mị này được. Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, tôi đẩy anh ra vùng vằng thức dậy.
Lúc này Minh Thần mới chịu hé một bên mắt nhìn tôi, mang vẻ đăm chiêu lời nói lại nửa đùa nửa thật:
"Nếu em không chịu nằm yên ngủ tiếp thì sẽ thật sự có chuyện gì đấy!"
Cái tên này! Tôi dùng sức lấy gối đánh vào mặt anh. Nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nằm yên nhìn anh ấy ngủ.