“Aominecchi và tớ, nếu chọn một trong hai người, cậu cảm thấy ai sẽ thắng?”
Vòng tứ kết toàn quốc, học viện Touhou đấu với trung học Kaijou. Thời gian nghỉ giữa hiệp, Kuroko ra ngoài tìm Kise, rốt cuộc lại nhận được câu hỏi như vậy.
“Tớ không biết… Nhưng dù người thắng có là ai thì kết quả cũng không quá bất ngờ.”
Kise nghe xong câu trả lời, đăm chiêu nhìn Kuroko một hồi sau đó nở nụ cười.
“Tớ sẽ cố gắng hết mình.”
Kuroko đi ngang qua phòng nghỉ của Touhou, tình cờ gặp Momoi đẩy cửa ra ngoài. Momoi vẻ mặt hạnh phúc chạy đến ôm chặt lấy cậu.
“Momoi-chan, tớ không thở được…”
“Tetsu cậu tới xem trận đấu sao? Là tới cổ vũ cho chúng tớ?”
“Đúng lúc bọn tớ có đợt tập huấn ở gần đây thôi.”
Momoi buông tay, ánh mắt có chút chần chừ nhìn về phía cửa phòng nghỉ.
“Tetsu muốn tìm Aomine nói chuyện sao?”
“Không cần. Tớ đi trước không những người khác sẽ lo lắng.”
Momoi mê mang nhìn bóng lưng Kuroko rời đi, vốn tưởng rằng cậu ấy đi ngang qua nơi này là đặc biệt muốn tìm Aomine. Đối với trận đấu này, thực ra chính Momoi cũng không thể đoán được ai sẽ là người chiến thắng. Cho dù mình có thể phân tích hết chiến thuật của Kaijou, hết nửa hiệp đầu Touhou vẫn dẫn trước áp đảo, nhưng Kise mà lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy thì cậu đã không được gọi là một thành viên của Thế hệ kì tích.
Nhưng Kuroko không hề chần chừ do dự mà rời đi như vậy, cũng không muốn cùng Aomine gặp mặt. Chẳng lẽ do trận đấu trước nên cậu ấy vẫn giận dỗi linh tinh sao? Kuroko thoạt nhìn tuyệt không phải người như thế a, còn tưởng rằng trực giác của con gái có thể giúp mình hiểu rõ tình cảm của Aomine và Kuroko chứ.
“Trực giác của mình sao mà sai được! Nhất định là bởi vì tình cảm sứt sẹo của hai tên con trai với nhau nên mình mới không biết!!!” Momoi thẹn thùng tức giận nói.
Cú ném vào rổ cuối cùng của Aomine, đồng hồ dừng lại ở một giây duy nhất, kết quả 110:98.
Ở trong mắt Aomine, quyết định tin tưởng vào đồng đội và chần chừ ở thời khắc quan trọng kia của Kise chính là lí do khiến cậu ta trở nên yếu đuối mà thua trận. Nhưng ở trong mắt Kuroko, nhìn cảnh tượng Kise được mọi người đỡ đứng lên, khóe miệng không tự chủ mà cong lên cười nhẹ.
“Cả hai người họ đều không thua.” Kuroko lầm bầm, thoải mái đứng lên rời khỏi.
“Cậu đang nói gì vậy Kuroko?” Kagami nghe được lời Kuroko, thắc mắc hỏi lại.
Kuroko chỉ vào sân đấu nơi hai đội đang xếp hàng chào đối phương, “Aomine-kun thắng, Kise-kun tuy thua nhưng lại có được một thứ khác mà so với chiến thắng cũng không hề kém. Kise-kun đã bắt đầu cảm thấy vui vẻ khi chơi bóng rổ rồi.”
Kagami nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kuroko, mà không, có thể nói suốt cả trận đấu cậu ấy đều bình tĩnh như vậy. Cho dù là lúc Kise có thể sao chép được mọi động tác của Aomine đến khi Kaijou không ngờ lại thất bại.
“Hừ, ngay từ đầu cậu đã đoán được Aomine sẽ thắng đi Kuroko?”
“Ai thắng cũng không có gì bất ngờ.”
“Gạt người.”
Kuroko cười rộ lên, mang theo một tia đắc ý cùng giảo hoạt.
Kuroko quả thật đã mong Aomine hôm nay sẽ thất bại, cứ cho là như người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê đi. Nhưng cậu không thể ngăn mình nghĩ đến giây tiếp theo bóng sẽ về tay ai, ai sẽ là người dẫn điểm, và nghĩ rằng liệu lời hứa của mình với Momoi có thể thành sự thực.
Cho nên thời gian nghỉ giải lao mới lo lắng mà cố ý đi tìm Kise, vốn muốn cổ vũ cậu ấy nhưng nhìn biểu tình quyết tâm của Kise mà cảm thấy dư thừa. Lúc gặp mặt Momoi cũng không hề nói ra, mọi thứ đều không còn tất yếu nữa.
Bởi vì cậu tin tưởng.
Tin tưởng cậu ấy sẽ trở thành con người có thể tin vào người khác.
*Giải thích một chút: Kise dù đã thua nhưng đối với Kuroko, việc Kise tín nhiệm vào đồng đội của mình là điều chiến thắng lớn nhất mà cậu ấy đã giành được. “Cậu ấy” ở cuối chương ta đã day dứt khá nhiều giữa Aomine và Kise nhưng khả năng cao nhất là để chỉ Kise.
Kuroko không cổ vũ cho Kise vì cậu tin rằng Kise sẽ trở thành một người chơi bóng hết mình vì đồng đội.
Cũng chính là tinh thần bóng rổ mà Teiko còn thiếu khiến Kuroko rời khỏi đội hồi cấp hai.