Phi Mã hội Bắc môn dịch trạm không khí khẩn trương, bắt đầu từ sáng sớm chiến sĩ của Phi Mã hội một mực ở trong trạng thái giới bị, tất cả các hàng quán tiệm tùng lớn nhỏ đều đình chỉ giao dịch.
Đại dịch trạm là nơi tập trung binh lực, thủ vệ sâm nghiêm, mọi cửa ra vào đều có bày bố chướng ngại, trên cao bố trí tiễn thủ.
Yến Phi dẫn Hồng Tử Xuân vào chủ đường Dịch trạm gặp Thác Bạt Nghi toàn thân võ trang, họ Thác Bạt thần sắc ngưng trọng, đối với việc Yến Phi giờ phút như vầy còn dẫn người ngoài vào trọng tâm của Phi Mã hội, bề ngoài tuy nhìn không ra có gì dị dạng, nhưng Yến, Hồng hai người đều khẳng định lòng hắn có nghi hoặc.
Yến Phi tuy hiểu Hồgn Tử Xuân biết rõ Thôi Bắc Hải mới là kẻ chủ sự thật sự của Phi Mã hội, vẫn theo lệ giới thiệu hai người.
Sau khi ngồi xuống, Yến Phi mào đầu: "Hách Liên Bột Bột có phải hoàn toàn không có dị động?".
Thác Bạc Nghi giật mình: "Ngươi đoán hay là nhận được tin gì?".
Yến Phi đáp: "Đương nhiên là đoán. Ta đã mất Cao Ngạn, ít ra đã biến thành nửa người vừa điếc vừa mù. Bất quá may sao ông trời còn chưa hoàn toàn bỏ rơi bọn ta, ta đã rõ tình huống trong ngoài Biên Hoang Tập".
Thác Bạc Nghi liếc nhìn Hồng Tử Xuân, trầm giọng: "Cao Ngạn xảy ra chuyện gì?".
Yến Phi giải thích ngắn gọn, sau đó nói: "Tạm thời không nên hỏi cản nguyên tin tức của ta, hiện tại đã rõ Mộ Dung Thùy và Tôn Ân sẽ thân hành đốc sư xâm phạm Biên Hoang Tập, mà Thiên Sư đạo cùng Lưỡng Hồ bang cùng chung một mũi, Hách Liên Bột Bột rất có thể là chó săn của Biên Hoang Tập. Nội gian lúc đối phó Hoa Yêu đêm hôm qua không phải là Cơ Biệt mà là người khác, còn về Cơ Biệt thật ra là người bên nào, hy vọng đợi đến khi vào nghị hội sẽ vạch trần ra".
Thác Bạc Nghi hỏi: "Ngươi có thể khẳng định tình báo của ngươi tuyệt đối chính xác?".
Yến Phi cười khổ: "Có tám chín phần chuẩn xác, hiện tại bất cứ một hành động nào cũng không mấy khác lắc xí ngầu, càng có khả năng thua trắng tay, bọn ta đã hãm vào đổ cục không đổ không được. Ta có thể đoán Hách Liên Bột Bột không có động tịnh là vì nghĩ đến chủ lực quân của gã chắc tiềm phục mặt bắc Biên Hoang Tập, cho nên không cần lao sư động chúng trong Tập, dẫn đến đả thảo kinh xà".
Hồng Tử Xuân nhịn không được, hỏi: "Thác Bạt huynh không phải chuẩn bị triệt thoái sao? Sao lại gia tăng bố trí dịch trạm, tựa như đề phòng địch nhân đến công đả?".
Thác Bạc Nghi nhìn y một hồi, cuối cùng mục quang dời sang Yến Phi.
Yến Phi gật đầu: "Cái Hồng lãi bản hiện tại quan tâm nhất là có thể chạy nạn tránh họa hay không, vì y từng bị Tôn Ân ép hại, biết rõ Tôn Ân sẽ tru trừ tác phong khác biệt mình".
Thác Bạc Nghi lộ thần sắc hòai nghi, cau mày nhìn Hồng Tử Xuân: "Gốc tích của Hồng lão bản không phải ở Lạc Dương sao?".
Hồng Tử Xuân chua chát: "Nếu ở Lạc Dương theo gió theo dòng, đâu cần phải đến Biên Hoang Tập? Bắc phương bài xích người Nam, Nam phương bài xích người Bắc, thiên hạ chỉ có Biên Hoang Tập không lý gì tới mình là người Nam hay người Bắc. Ta đối với phương Nam đã sớm không còn trông mong nhớ nhung gì nữa, nghĩ Bắc phương Phù Kiên thống nhất sẽ có khí tượng mới, nào ngờ đâu có tốt đẹp gì, vì vậy mới đến Biên Hoang Tập, mới có chút thành tích, bỗng đâu đại họa lâm đầu. Thiên hạ tuy lớn, nhưng vùng đất an lạc cuối cùng có thể dung thân này chung quy cũng phải mất".
Thác Bạc Nghi trầm ngâm một hồi lâu, chợt thốt: "Thám tử bọn ta hôm nay phái ra năm đường, chiếu theo ước định nên dùng phi cáp hồi báo tình huống trước đây một canh giờ, nhưng hiện tại lại như trâu đất lọt biển, không có bên nào có tung tích, Hông lão bản nên đắn đo lại!".
Quay sang Yến Phi hỏi: "Không còn hoài nghi Hô Lôi Phương nữa ?".
Yến Phi đáp: "Đã là Hác Trường Hanh quả là có vấn để, Hô Lôi Phương đâu phải nói láo làm mê hoặc người ta, lý do có sức thuyết phục nhất không cần hoài nghi gã là nếu Mộ Dung Thùy vào làm chủ Biên Hoang Tập, Khương tộc của gã sẽ lâm vào ách vận diệt tộc".
Thác Bạc Nghi trầm giọng: "Bọn ta nên ứng phó làm sao?".
Bằng vào tài trí của hắn, vẫn bất lực nói ra câu này, có thể biết hắn đã mất phương hướng.
Yến Phi nghiêm mặt: "Với hùng tài đại lược của Mộ Dung Thùy, thâm mưu viễn lự của Tôn Ân, toàn lực xâm lăng Biên Hoang Tập là hành động trù tính từ lâu, tuyệt không đơn giản chỉ vì chiếm lãnh Biên Hoang Tập mà thỏa mãn. Trước tiên bọn chúng muốn đào tận gốc rễ tất cả các thế lực ở Biên Hoang Tập, không cho phép bất cứ bên nào còn cơ hội quật khởi, càng quan trọng hơn là trường kỳ hùng bá Biên Hoang Tập, kềm chế Bắc Phủ binh, Mộ Dung Thùy có thể thong dong thống nhất Bắc phương, còn Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn có thể chia nhau hai châu Dương Kinh. Bọn ta hiện tại hoàn toàn không còn đường rút lui, sinh cơ duy nhất là trước hết thống nhất đoàn kết Biên Hoang Tập, rồi toàn lực chống địch, coi như dồn mình vào tử địa mà tìm sống".
Thác Bạc Nghi mặc nhiên không nói gì, nghĩ ngợi triền miên, nhai nghiền đề nghị của Yến Phi.
Hồng Tử Xuân sắc mặt tái nhợt ngây ngốc nhìn Yến Phi, nhãn thần trống trống không không.
Yến Phi đứng dậy nói: "Ta còn phải đi gặp Đồ Phụng Tam, bọn ta không còn thời gian do dự nữa, đợi đến Chung lâu nghị hội sẽ là lần đầu địch ta đánh tay đôi".
"Bình"!
Thác Bạc Nghi vỗ một chưởng lên mặt bàn, vụt thốt: "Được! Ta và mọi người cùng tiến cùng thoái, cho dù quyết chiến đến chết, cũng phải bắt địch nhân trả một cái giá trầm trọng".
Hồng Tử Xuân chợt thấp giọng, lầm bầm một hơi tục tĩu, sau đó chừng như biến thành một người khác: "Đúng! Chết cũng phải chết giốgn như hán tử, chuyến này cũng phải tínhh đến ta!".
Yến Phi chấn động trong lòng, quay sang Hồng Tử Xuân: "Phiền Hồng lão bản lập tức thôgn tri với Trác danh sĩ, nói cho y biết Phi Mã hội đã gia nhập liên minh kháng địch của bọn ta, quyết định lúc Chung lâu hội nghị triệu mở sẽ tiên hạ thủ vi cường, quét sạch nội gian, chuyện này khẩn yếu, xin Hồng lão bản thân hành truyền thư miệng".
Hồng Tử Xuân lên tiếng lãnh mệnh, ngang nhiên di, giống như biến thành một người khác.
Yến Phi nhìn Thác Bạc Nghi đang ngồi thừ người nhìn chàng, trầm giọng: "Hôm nay phải làm phiền lão ca ngươi thân hành ra mặt, ta chỉ muốn biết y đi đâu? Gặp người nào?".
Thác Bạc Nghi không hỏi han không nghĩ ngợi rượt theo.
Giang Văn Thanh ra ngoại đường tiếp kiến Mộ Dung Chiến, theo nàng đón khách có Trình Thương Cổ và Phí Chánh Xương, họ Phí bề ngoài không phải là người của Hán bang, bất quá hiện tại tình thế nguy cấp, Mộ Dung Chiến ngay lúc này lại vẫn tất tả đến gặp, khẳng định là có đại sự thương thảo, cho nên bọn họ không còn tính toán tới vấn đề tiết lộ bí mật.
Mục quang sắc bén của Mộ Dung Chiến tập trung lên Giang Văn Thanh, thốt: "Xin thứ cho Mộ Dung Chiến ta hỏi thẳng một cầu, nghe Yến Phi nói Tống huynh là người của Đại Giang bang, lại không biết có quan hệ ra sao với Giang bang chủ?".
Giang Văn Thanh biết đối phương không phải nhận ra mình la fai, bởi lối nàng ra gặp khách, chỉ cần không phải là người mù, tất biết nàng là người chủ sự. Mộ Dung Chiến hỏi như vậy chỉ là muốn thăm dì thành ý của mình, nàng hướng sang Trình Thương Cổ gật đầu thị ý. Trình Thương Cổ đáp thay: "Mộ Dung dương gia đã hỏi, bọn ta nào dám chậm trễ, Mạnh Tề là cao đồ duy nhất của Giang bang chủ, là người kế thừa của Đại Giang bang".
Mộ Dung Chiến cau mày: "Thi ra là vậy, xin thứ cho ta thô thiển không thông, chỉ nghe nói giang bang chủ có một cô con gái như hoa như ngọc, lại chưa từng nghe Giang bang chủ có môn sinh đắc ý".
Phí Chánh Xương mỉm cười: "Mộ Dung dương gia chưa nghe qua danh gia Mạnh Tề mới là hợp lý. Bởi Giang bang chủ đặt kỳ vọng sâu xa đối với Mạnh Tề, hết sức tài bồi, trừ chính mình bồi đắo căn cơ cho y, còn đưa y đi khắp các nơi theo danh sư học nghệ, để tránh cho Mạnh Tề trước khi thành tài bị cừu gia đụng chạm, cho nên luôn luôn không tuyên dương ra ngoài, đến hai năm gần đây mới triệu Mạnh Tề về xử lý bang vụ".
Mộ Dung Chiến cho dù có nghi hoặc, cũng không thể lằn nhằn, chào đón: "Ta lần này đến gặp chư vị là có chuyện quan trọng liên quan đến sự tồn vong của các bang hội ở Biên Hoang Tập muuốn phụng bẩm, thay mặt Yến Phi, Hô Lôi lão đại và Trác quán chủ nói chuyện với các vị".
Giang Văn Thanh song mục tinh quang loang loáng, trầm giọng: "Mộ Dung đương gia chắc biết bọn ta quyết định triệt tẩu, lẽ nào còn có lựa chọn thông minh khác?".
Mộ Dung Chiến thầm kêu lợi hại, Tống Mạnh Tề lời nói này bề ngoài không có gì, cốt lõi lại ép hắn có cách nào không đặt tiền lên bàn bạc, nếu không sao có thể thuyết phục đối phương?
Hắn thở dài một hơi: "Nhậm Dao đã bị Tôn Ân giết".
Giang Văn Thanh, Trình Thương Cổ và Phí Chánh Xương ba người nghe thấy đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Mộ Dung Chiến giải thích: "Biên Hoang danh sĩ Trác Cuồng Sinh của bọn ta luôn luôn là con cờ trọng yếu Tiêu Dao giáo bố trí ở Biên Hoang Tập, đến đêm hôm qua vẫn trung thành cẩn cẩn đối với Nhậm Dao, cho nên tự tay hạ thủ đối phó với cái mũi linh của Phương tổng tuần. Lúc y nhận được thư truyền của "Yêu hậu" Nhậm Thanh Thị, toàn thân sụp ngã, cuối cùng đã thổ lộ thực tình với bọn ta, chỉ ra đêm nay Mộ Dung Thùy và Tôn Ân sẽ thân hành đốc sư tiến công Biên Hoang Tập. Yến Phi khẳng định hiện tại Biên Hoang Tập đã lọt vào thiên la địa võng của địch nhân, không có người một bang hội nào có thể trốn thoát ra. Ta lần này đến gặp các vị, hy vọng trước khi Chung lâu nghị hội triệu mở được nghe ý hướng của các vị. Hợp lại tất sức mạnh, phân chia tất sức yếu, bọn ta nếu có thể đoàn kết nhất trí, thề chết kháng địch, nói không chừng còn có một chút sinh cơ".
Trí dũng song toàn như Giang Văn Thanh, nghe thấy Mộ Dung Thùy thân hành đến Biên Hoang Tập, nhất thời cũng bấn loạn tay chân, bần thần nhìn hắn.
Mộ Dung Chiến nói: "Theo lời của lão Trác, Tôn Ân sẽ cắt đứt giao thông thủy lục mặt Nam, giả như bọn ta không đoán lầm, Lưỡng Hồ bang và Thiên Sư đạo đã kết thành minh hữu, không cần ta chỉ ra các bị chắc cũng biết rõ bọn chúng tuyệt không dung cho quý bang toàn thân thoái lui. Bất cứ một ai muôn uy hiếp Kiến Khang, tất cần phải khống chế thượng du Đại Giang, mà quý bang chính là cây đinh trong mắt Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn".
Trình Thương Cổ hỏi: "Yến Phi đã đi đâu?".
Mộ Dung Chiến không cầm được thở dài một hơi ngấm ngầm, Trình Thương Cổ hỏi như vậy, hoặc giả là vì thân phanạ siêu nhiên của Yến Phi, hoặc là vì kiếm pháp tài tình của chàng, hay là vì tính cách không tranh giành với nhân thế của chàng, nhưng bất kể là nguyên nhân nào, điều hiển hiện là Yến Phi là người được tín nhiệm nhất ở Biên Hoang Tập, không có chàng, Biên Hoang Tập cản bản không có cách đoàn kết lại. Trác Cuồng Sinh nói đúng, Yến Phi thêm vào Kỷ Thiên Thiên, phối hợp tuyệt diệu để hiệu triệu Biên Hoang Tập vạn chúng đồng tâm.
Hắn đáp: "Y phải liên tiếp đi gặp ba người, là Hác Trường Hanh, Thác Bạc Nghi và Đồ Phụng Tam, ba vị chắc rõ chuyện này là sao chứ?".
Ngưng một chút lại nói: "Biên Hoang Tập hiện tại ngoài buôn trong giữ, lúc nào cũng có thể bộc phát đại chiến, tất cả cần giải quyết trong Chung lâu nghị hội. Bọn ta phải trước hết khống chế tuyệt đối Biên Hoang Tập, mới có tư cách đàm luận chuyện khác".
Giang Văn Thanh điềm đạm hỏi: "Chiếu theo tính toán của các ngươi, địch nhân thực lực ra sao?".
Mộ Dung Chiến đáp: "Bởi Nam Bắc đang trong cục thế phân chia loạn lạc động chạm nhẹ là phát tác đại chiến, cho nên Mộ Dung Thùy hay Tôn Ân đều không thể kéo rốc trọn ổ tới. Tình huống của Tôn Ân ta không rõ, nhưng lại dám khẳng định binh lực Mộ Dung Thùy có thể điều động sẽ không kém một vạn. Từ đó mà suy đoán, binh lực của Tôn Ân cũng phải tương đương, nếu không liên minh của bọn chúgn sẽ mất đi sự quân bình".
Phí Chánh Xương lạnh xương sống: "Biên Hoang Tập có Hán bang là người đông thế mạnh nhất, bất quá binh lực có thể dùng tới vẫn chưa quá một ngàn, như binh lực của quý Liên cũng chỉ cỡ sau bảy trăn, vậy đã là cầm đầu các bang hội Bắc phương rồi, cho dù liên hợp tất cả mọi người lại cũng chỉ năm sau ngàn người,mà thực lực của địch nhân gấp bốn lần bọn ta, trận này làm sao có thể đánh?".
Mộ Dung Chiến thong dong thốt: "Trận chiến Phì Thủy thì sao? Tôn Ân với tám vạn binh đánh tan trăm vạn đại quân Phù Kiên, chính đã hiển thị bàn luận về chiến tranh là bàn về tài năng và mưu lược của bậc tướng lãnh. Bọn ta đã có kế hoạch toàn thể, đối với hình thế Biên Hoang bọn ta càng rành rọt và hiểu biết hơn xa địch nhân. Giả như bọn ta đoàn kết nhất trí, đồng tâm kháng địch, lúc đánh không xong mới tính chạy hết, có cơ hội nhiều hơn là bọn ta chia rẽ ai nấy tự do. Thời gian không còn nhiều, dám xin ba vị lập tức hạ quyết định".
Trình Thương Cổ và Phí Chánh Xương mục quang không khỏi nhìn sang Giang Văn Thanh, nàng mặt mày trắng tái, một hồi sau gật đầu: "Được! Bọn ta và Mộ Dung dương gia kề vai tác chiến, có chết cũng không hối".
Mộ Dung Chiến phấn chấn tinh thần: "Ta lập tức đem kế hoạch tổng thể dâng lên, sau đó ta muốn đi gặp Thiên Thiên, thỉnh an hỏi thăm nàng".
Yến Phi đến ngoài cửa lớn của Thích Khách quan, trong lòng trăm mối tơ vò. Bọn họ biết rõ không thể mà vẫn làm, quăng bỏ sinh tử đi đánh một cuộc chiến không có khả năng thắng.
Mộ Dung Thùy và Tôn Ân là đạo tông sư võ học đứng đầu Nam Bắc, hai người còn là thống soái vô địch tung hoành sa trường, kinh nghiệm chinh chiến phong phú đến mức không còn có thể phong phú hơn được nữa. Thủ hạ ai ai cũng chịu liều chết cho bọn họ, nhân số lại gấp bội tổng số binh lực của các bang hội trong Biên Hoang Tập. Trận này chưa đánh cũng biết thắng bại. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mộ Dung Thùy và Tôn Ân không phải là Phù Kiên, Dĩnh Thủy cũng không phải là Phì Thủy, Biên Hoang Tập càng thiếu vắng một Tạ Huyền, nếu Lưu Dụ chưa đi còn miễn cưỡng có thể leo trèo.
Nghĩ đến đay, trong lòng chợt rúng động, tựa hồ nắm bắt được gì đó, khơi khơi lại không có cách nào nói rõ ra được.
Kỷ Thiên Thiên lại làm sao lo đây? Nàng đang ở tuổi tác hoàng kim tươi thắm, giống như một đóa hoa nở rộ, chàng làm sao nhẫn tâm để nàng theo mình tìm chết?
Không!
Trận này chàng nhất định phải thắng, mà muốn thắng trận này, chàng trước hết cần có lòng tin thập phần như Tạ Huyền, thong dong mà trù hoạch.
Vì Kỷ Thiên Thiên, chàng tuyệt không thể thua.
Yến Phi đột nhiên toàn thân bình tĩnh trở lại, tiến vào cảnh giới tất cả như giai không, mọi âu lo ưu phiền hoàn toàn buông bỏ khỏi đầu ốc, giống như một kiếm thủ đối diện cường địch, tâm thần không có một chút xíu kẽ hở.
Yến Phi liền gia tốc, quẹo qua bình phong, lọt mình vào trong Thích Khách quán mới thành lập hôm qua đã tức thì kinh động toàn Biên Hoang Tập.
Giang Văn Thanh dẫn Mộ Dung Chiến tiến vào đình viên ở giữa những kiến trúc của tổng đàn Hán bang được mệnh danh là "Dĩnh Viên", chỉ lục giác đình trên ao sen trong vườn nói: "Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi đang thưởng hoa trong đinh, Mộ Dung đương gia xin tự tiện, thứ cho Mạnh Tề không thể theo".
Nói xong xoay mình đi ra.
Mộ Dung Chiến thầm khen y biết ý, Kỷ Thiên Thiên trong đình vẫy tay với hắn biểu thị hoan nghênh.
Mộ Dung Chiến trong lòng chợt trào dâng cảm giác thần hồn tan nát. Yến Phi quả có tư cách được Kỷ Thiên Thiên hơn so với hắn, không phải vì chàng thắng hắn trên tất cả mọi phương diện hoặc chiếm tiện nghi quen biết nàng sớm hơn hắn, mà là mệnh vận của mình đan dính vào sự tồn vong của tộc nhân, khiếm khuyết sự nhàn du tự do tự tại của Yến Phi, cho dù đêm nay không chết, Kỷ Thiên Thiên theo Mộ Dung Chiến hắn tuyệt không thể có bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp.
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi chân lại dẫn hắn đến chỗ Kỷ Thiên Thiên.
Hai luồng mục quang rừng rực đồng thời rơi trên mình Yến Phi.
Yến Phi thong dong mỉm cười, cất bước đi tới cái bàn giữa đại đường của Thích Khách quán Đồ Phụng Tam và Âm Kỳ đang ngồi, thốt: "Đồ huynh và Âm huynh không phải đang đợi ta sao? Hiện tại trong Biên Hoang Tập e rằng không có mấy ai có tình tự ngồi chơi".
Đồ Phụng Tam và Âm Kỳ đứng dậy hoan nghênh, không hiển thị bất kỳ ý thù địch gì, họ Đồ vui vẻ thốt: "Đương nhiên là đặc biệt chờ đợi cung hầu đại giá, trên sự thật lúc Yến huynh rời khỏi Bắc môn dịch trạm, bọn ta đã đoán Yến huynh đi ngang qua có thể sẽ vào ra mặt theo ước hẹn. Nếu Yến huynh đi ngang cửa không vào, bọn ta chỉ còn nước mạo muội thỉnh giá. Yến huynh, mời ngồi!".
Ba người ngồi xuống, Âm Kỳ ngồi một bên, để Yến Phi đối diện Đồ Phụng Tam, tạo thành hình chữ "phẩm".
Yến Phi trầm giọng: "Trong doanh trại của Đồ huynh khẳng định là có nội gian".
Âm Kỳ hơi ngạc nhiên, Đồ Phụng Tam vẫn âm trầm như không, điềm đạm thốt: "Chuyện này từ đâu ra?".
Yến Phi mỉm cười: "Đồ huỵnh sáng sớm hôm nay đến gặp Hách Liên Bột Bột là một chuyện cực kỳ bí mật, chuyện kết thành liên minh ngay cả bên quý vị cũng không phải ai ai cũng rõ, mà Hác Trường Hanh sáng sớm hôm nay lại rành rành khẳng định kể với ta, nói bên quý vị có người của hắn, Đồ huynh nghĩ chuyện này là sao?".
Âm Kỳ hiện thần sắc kinh hãi, nhìn sang Đồ Phụng Tam.
Đồ Phụng Tam mục quang loang loang đinh đinh nhìn Yến Phi.
Yến Phi ngó Đồ Phụng Tam, lại liếc sang Âm Kỳ, cau mày: "Chuyện gì vậy? Có phải ta đã nói sai? Hay Hác Trường Hanh cố ý vu khống các người?".
Đồ Phụng Tam thở dài: "Chuyện này quả là có thật, cũng chính nhờ ta đi gặp Hách Liên Bột Bột, sau khi về càng nghĩ càng thấy thỏa đáng, cho nên muốn gặp mặt Yến huynh".
Âm Kỳ xen miệng: "Có phải Hách Liên Bột Bột đem chuyện này tiết lộ cho Hác Trường Hanh biết không?".
Đồ Phụng Tam cười khổ: "Xác suất đó rất nhỏ, cho dù Hách Liên Bột Bột có chung một ổ rắn với Hác Trường Hanh, nhưng người Bắc làm sao có thể tín nhiệm người Nam? Huống hồ là lập tức thông tri cho Hác Trường Hanh biết. Nếu ta là Hách Liên Bột Bột, làm gì cũng chừa một tay đối phó Hác Trường Hanh, nhất là dùng bọn ta kềm chế hoặc tổn hao thực lực của Hác Trường Hanh. Hừ! Hách Liên Bột Bột là người ra sao, ta còn rõ hơn rất nhiều người".
Chỉ cần nghe lời nói của y là biết Đồ Phụng Tam luôn luôn đang nghiêm mật giám sát Yến Phi, Đồ Phụng Tam chịu nhận thẳng đã kết thành liên minh với Hách Liên Bột Bột, chính là biểu thị y không còn là địch nhân của Yến Phi.
Đồ Phụng Tam sao lại có chuyển biến như vậy?
Yến Phi mục quang quét qua mặt hai người hai lượt, cuối cùng phát giác chỗ dị thường, ngạc nhiên hỏi: "Sắc mặt của Âm huynh sao lại đột nhiên biến thành khó coi như vậy?".
Âm Kỳ hiện ra biểu tình cay đắng, song mục thoáng qua thần sắc sợ sệt, khó khăn lắm mới nói được: "Bởi ta mới biết lão đại sáng sớm hôm nay đi gặp Hách Liên Bột Bột, người biết chuyện kết minh với gã chỉ có ba người là lão đại, ta và lão Bác. Ài! Âm Kỳ ta lại lọt vào vị trí bất lợi nhất, vì vết thẹo cũ trên mặt lão Bác chính là hành động đắc ý của Hác Trường Hanh, Yến huynh người nói coi sắc mặt ta có thể không khó coi hay sao?".
Yến Phi đã minh bạch, nhìn sang Đồ Phụng Tam, chỉ thấy song mục của y tinh quang loang loáng, tràn đầy sát cơ, lòng kêu không hay.