Trong sân vườn rộng lớn, ánh nắng trên cao xuyên qua những tán cây cao lớn, nhẹ nhàng chiếu xuống dưới đất những hình thù thú vị. Tiếng khóc của trẻ con vang lên trong không gian.
“Hằng Hằng của chú sao lại khóc nhòe thế? Xem chú mua gì về cho con này.” Triết Vỹ đứng đằng xa cất giọng từ từ bước lại chỗ Bạch Uyển Đình đang bế con trai Hàn Hằng trên tay. Vừa nghe thấy tiếng của Triết Vỹ, Hàn Hằng trên tay Bạch Uyển Đình dường như cũng nín khóc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Không Ai Cứu Tôi
=====================================
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn bộ đồ chơi lắp ráp trên tay Triết Vỹ, nhắm mắt cô cũng đoán được bộ này không ít tiền, liền thở dài cất giọng: “Sao anh cứ mua đồ chơi liên tục vậy? Hằng Hằng mới tròn ba tháng, đã biết chơi đâu.”
Đôi môi của Triết Vỹ khẽ mỉm cười, anh không nói gì, từ từ đặt món đồ chơi ở gần đó rồi bước đến đưa tay bế lấy Hàn Hằng từ trên tay Bạch Uyển Đình, ánh mắt anh nhìn đứa trẻ trắng trẻo trên tay cất giọng: “Hằng Hằng của chú bây giờ còn nhỏ, chú mua trước, lớn lên một chút có thể chơi được rồi.”
Bạch Uyển Đình cũng cạn lời với Triết Vỹ, cô chỉ lắc đầu rồi cất giọng: “Dì Triệu, Hằng Hằng đến giờ đi ngủ rồi, phiền dì bế thằng bé vào trong giúp tôi với.”
Ngay lập tức dì Triệu cũng xuất hiện, bàn tay có chút già nua nhẹ nhàng đón lấy Hàn Hằng từ trên tay Triết Vỹ, động tác của bà thành phục, nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến khiên Bạch Uyển Đình cũng có thể yên tâm. Dì Triệu vừa đi khuất vào nhà, sắc mặt của Bạch Uyển Đình cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Đôi môi xinh đẹp khẽ cất giọng: “Anh sắp xếp chọn ra hai trăm khẩu QBZ đợt này về giao cho lão Vương về Trùng Khánh, đường đi xa nên nhất định phải cẩn thận.”
Nghe vậy, Triết Vỹ khẽ gật đầu, anh ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Uyển Đình rồi đáp: “Chị mới vừa sinh xong chưa được bao lâu đã tham công tiếc việc rồi…” Ngưng một chút, Triết Vỹ bước đến gần chỗ Bạch Uyển Đình, cất lời nói tiếp, âm thanh vừa đủ để hai người nghe thấy: “Có thông tin của anh Hàn rồi.”
Câu nói vừa rồi của Triết Vỹ lập tức làm đánh thẳng vào tâm trí của Bạch Uyển Đình, cô gấp gáp hỏi: “Sao? Anh nói sao? Hàn Vũ Hi đang ở đâu? Tôi chắc chắn là anh ấy mà.”
Nhìn vẻ mặt không được vui vẻ mấy của Triết Vỹ, nụ cười trên môi của Bạch Uyển Đình cũng bất giác đông cứng lại, đâu đó cô đoán được mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như thế, nếu Hàn Vũ Hi trở về sao anh ấy không đi tìm cô. Bạch Uyển Đình nhìn thẳng vào đôi mắt đang lo lắng kia của Triết Vỹ khẽ cất giọng hỏi: “Có chuyện gì sao? Cứ nói.”
Biết không giấu được Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ ấp úng đáp: “Hôm qua khi có tin tức, tôi đã đích thân đi kiểm tra, đúng người đó là anh Hàn nhưng…”
Trong lòng của Bạch Uyển Đình giờ dường như lửa đốt, cô liền hỏi: “Nhưng làm sao?”
Triết Vỹ nhìn lên tán cây xanh mướt kia như muốn né tránh ánh mắt mong chờ đó của Bạch Uyển Đình rồi mới nói tiếp: “Nhưng dường như anh ấy biến thành một người khác, anh ấy không nhận ra tôi.”
Nét hoang mang hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình, những gì cô vừa nghe như cứa thẳng vào ngực trái vài nhát rồi cứ thế rỉ máu, đôi môi khẽ run run, Bạch Uyển Đình cất giọng: “Vũ Hi không nhận ra anh sao? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Những áng mây xám xịt bắt đầu xám xịt trên bầu trời mùa thu, những hàng cây ven đường cũng đã đổi sang màu áo mới, ngồi trong xe, Bạch Uyển Đình không thể nào giữ lòng mình có thể được tĩnh lặng dù là một giây. Cô thầm nghĩ, không biết ông trời có phải đang trêu chọc mình không, cô thấy cuộc đời mình giống như biển cả mênh mông ngoài kia, chẳng biết khi nào là sóng dữ.
Chẳng bao lâu, chiếc xe của Triết Vỹ cũng rời khỏi thành phố Thượng Thành để đến thành phố Bắc Kinh náo nhiệt. Mặt trời cũng dần lặng xuống phía nơi chân trời phía tây tạo nên một mảng màu hồng rực rỡ, Triết Vỹ dừng xe lại tại một nhà lớn, thiết kế theo phong cách hiện đại.
Nhanh chóng Bạch Uyển Đình bước xuống xe, cô diện trên mình một chiếc quần ống loe vừa vặn tôn lên được vòng ba quyến rũ, cùng áo sơ mi trắng và chiếc khoác vest bên ngoài tăng lên vẻ sang trọng được toát lên từ con người của Bạch Uyển Đình. Mặc dù mới sinh con nhưng vóc dáng của Bạch Uyển Đình lại có phần thăng hạng.
Triết Vỹ cũng xuống xe, anh bước đến nhấn chuông cửa, một cái, rồi lại hai cái… Bạch Uyển Đình tháo chiếc kính râm trên mắt xuống để nhìn được rõ hơn. Không bao lâu, có một người đàn bà lớn tuổi ra mở cửa, đôi mắt của bà lướt qua một lượt Bạch Uyển Đình và Triết Vỹ rồi cất giọng: "Cho hỏi… các vị đây là…?"
Không có đủ kiên nhẫn để vòng vo, Bạch Uyển Đình liền đáp: "Tôi đến tìm ủy viên Ngôn."
Nghe đến đây, người đàn bà dường như lộ vẻ không mấy hiếu khách, bà nói: "Ông chủ không có nhà, hẹn hôm khác đến." Câu nói vừa dứt, cánh cổng cũng lập tức bị bà đóng lại không chờ một chút phản hồi từ Bạch Uyển Đình.
Triết Vỹ bên cạnh khẽ cong môi, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tìm kiếm một cái tên đó, đôi môi khẽ mấy máy nói: "Cảnh sát thành phố còn phải nể chị Bạch đây bảy tám phần, một ủy viên nhỏ bé đúng là có mắt không tròng."
Nhanh chóng Triết Vỹ đã tìm được cái tên cần thiết: "Anh Liêu cảnh sát Bắc Kinh." Đôi tay nhanh nhẹn bấm nút gọi rồi đưa sát vào tai của Bạch Uyển Đình.
Chưa đầy ba giây sau, đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng của cảnh sát Liêu cất lên lúng túng: "Chị Bạch, chị có gì cần sai bảo sao?"