Ánh nắng buổi sáng bên ngoài cũng dần chiếu vào căn phòng xinh đẹp của Bạch Uyển Đình qua khung cửa sổ, ánh mắt nặng trĩu của Bạch Uyển Đình khẽ nheo lại, cuối cùng cô cũng đã thức giấc sau hai ngày ngủ li bì trên giường. Vừa thức dậy, cô đã lập tức chạy vụt ra ngoài, lao vào phòng của Hàn Vũ Hi như một mũi tên lao thẳng, vừa mở cửa ra, nét thất vọng trên khuôn mặt liền xuất hiện, căn phòng của Hàn Vũ Hi đúng như anh nói lúc trước, trước mắt cô căn phòng không khác gì căn phòng chứa đồ.
“Chị tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Triết Vỹ chứa đầy sự lo lắng. Anh bước đến gần Bạch Uyển Đình đang đứng, định giơ tay ra đỡ lấy cô nhưng chợt khựng lại, cứ thế ánh mắt có chút rụt rè thu tay lại
Bạch Uyển Đình nghe giọng của Triết Vỹ cũng từ từ quay người lại, khuôn mặt không có lấy một chút sức sống, cô từ từ đưa mắt lên nhìn Triết Vỹ trước mắt khẽ cất giọng: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Giọng nói của Triết Vỹ nhẹ nhàng đáp: “Hai ngày…”
Dường như cũng đoán được qua ánh mắt kia của Triết Vỹ, những gì trong kí ức của cô là sự thật, và bây giờ cũng không thay đổi được gì. Ánh mắt của Triết Vỹ bắt đầu chuyển xuống hướng của bụng Bạch Uyển Đình, miệng cứ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói gì.
Nhận ra được Triết Vỹ đang ấp úng gì đó, Bạch Uyển Đình liền cất giọng: “Có chuyện gì sao?”
Nhìn bộ dạng mới tỉnh dậy sau cú sốc của Bạch Uyển Đình, khuôn mặt mộc với nét xinh đẹp nhưng không giấu được vẻ phờ phạc và nhợt nhạt, anh khẽ lắc đầu: "Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói chắc chị đói rồi, tôi mang lên cho chị."
Bước chân của Triết Vỹ vừa xoay đi, ở đây Bạch Uyển Đình thở dài nặng trĩu rồi cất giọng: "Không cần đâu, tôi không muốn ăn."
Nghe vậy Triết Vỹ cũng lập tức xoay người, vẻ mặt lo lắng đáp: "Tôi nhất định sẽ không để anh Hàn ra đi trong ấm ức như vậy, còn về phần chị, chị nghĩ xem nếu anh Hàn nhìn thấy chị tự đày đọa bản thân như vậy thì anh ấy trên trời có an tâm không?"
Nỗi đau thật ra nó chưa từng mất đi, nó chỉ ở yên đó dưới sự kiềm chế của bản thân của Bạch Uyển Đinh rồi cứ thế chờ đợi một khoảnh khắc kí ức của quá khứ, mọi thứ ùa lại về trong đầu tựa như một điều khủng khiếp, chính cô cũng không thể ngờ nó lại xảy ra với cô thêm một lần nữa, đầu tiên là ba cô, giờ đây lại là chồng sắp cưới.
Không nói thêm một lời nào, đôi mắt của Bạch Uyển Đình long lanh lên những giọt nước mắt, rồi cứ thế khẽ cúi đầu, quay người bước trở về phòng của mình.
Một lúc sau, Bạch Uyển Đình đang ngồi trầm tư trên sô pha, ánh mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ, dường như tâm trạng cô cũng trở nên ổn định hơn. Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, chỉ cần nghe sơ qua cô cũng đoán được là ai, Bạch Uyển Đình khẽ cất giọng: “Vào đi!”
Cánh cửa mở ra, Triết Vỹ bưng trên tay một mâm thức ăn, có cả cháo tổ yến và sữa. Anh bước vào, khẽ đặt lên bàn trước mặt Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Bác sĩ nói cô phải bồi bổ thêm, cơ thể đang yếu lắm.”
Lúc này Bạch Uyển Đình mới dời ánh mắt lên Triết Vỹ trước mặt hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Bọn chúng là ai?”
Triết Vỹ không đáp lời, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình, cô có vẻ ổn định hơn rồi, anh thầm nghĩ có lẽ cô cũng nên biết được mọi chuyện xảy ra, Triết Vỹ khẽ cất giọng: “Cách đây một tuần, lô súng của chúng ta bị cướp mất gần một nửa, qua điều tra thì tôi đã biết được người đứng sau.” Triết Vỹ ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt mong đợi kia của Bạch Uyển Đình: “Nhưng có một điều kỳ lạ là, hắn ta đồng ý trả lại số hàng đã cướp, nhưng phải gặp được mặt cô, sợ cô gặp chuyện, anh Hàn và tôi đêm đó như cuộc hẹn đến chỗ bờ biển, nhưng lúc đó mới biết được đó là một cái bẫy lớn. Hắn ta chính là đàn em thân cận của Khương Lỗi, cô đưa Khương Lỗi vào tù, người của hắn ta như rắn không đầu nên mới bất chấp trả thù.”
Những lời Triết Vỹ vừa nói như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào con tim đang rỉ máu của Bạch Uyển Đình, nỗi day dứt nổi lên không hồi kết, những giọt nước mắt lại rơi ra.
Thấy vậy Triết Vỹ có chút bối rối thốt lên: “Đừng khóc, không tốt cho… mắt.” Suýt nữa anh đỡ lỡ miệng nói ra chuyện Bạch Uyển Đình có thai, may mà nhanh chóng nhớ ra, anh khẽ cất giọng: “Mọi chuyện đã im xuôi, bọn người đó đã bị giải quyết sạch sẽ không chừa một chút gốc rễ… có điều… chúng ta lại không có ai đứng đầu.”
Lấy tay khẽ lau đi những giọt nước mắt, vẻ tùy tụy đó của Bạch Uyển Đình làm Triết Vỹ có chút đau lòng, anh nói: “Thôi, không sao đâu, mọi thứ tôi sẽ sắp xếp được, cô nhớ ăn cho hết chỗ này mới có sức khỏe cho cơ thể, tôi đi trước.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, Bạch Uyển Đình ngồi trên giường nhìn ngắm chiếc áo cưới lấp lánh, ánh mắt vô hồn, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô mới bắt đầu cẩn thận cất nó vào tủ, đóng chặt cửa lại như thể đóng lại một điều gì đó.
Căn nhà rộng lớn, ánh sáng từ những chiếc đèn sang trọng mang một màu vàng nhạt chiếu xuống khu hành lang. Bạch Uyển Đình đứng trước căn phòng thờ, khuôn mặt được trang điểm một cách tỉ mỉ nhất, nhưng dù thế nào vẫn không che đi được nỗi buồn kia trên đôi mắt, khẽ hít một hơi thật sâu, cô mới có can đảm để đưa tay mở cánh cửa trước mặt ra.
Ánh sáng của căn phòng chiếu rọi lên khung hình vẫn còn mới toanh, những nén hương vẫn còn đang cháy dở, làn khói được cơn gió nhẹ nhàng đưa bay lượn trong không gian, mọi thứ trước mặt huyền ảo như một giấc mơ, nhưng cảm giác đau nhói nơi ngực trái của Bạch Uyển Đình lúc bấy giờ như muốn nhắc cho nhớ tất cả đều là sự thật.
Đôi chân yếu ớt từ từ bước vào, ánh mắt của Bạch Uyển Đình đặt lên khung hình của Hàn Vũ Hi trước mặt, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như vậy, luôn mang một sự ấm áp bao quanh lấy Bạch Uyển Đình, khiến nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.
Bàn tay cô lấy từ trong thắt lưng ra một khẩu súng, là khẩu súng đầu tiên Hàn Vũ Hi dạy cô bắn. Đôi môi xinh đẹp khẽ cất giọng: “Vũ Hi, anh có thể thất hứa với em… nhưng em không để chuyện đó xảy ra đâu.”