Gần nhất Long cung xảy ra chuyện lớn.
Long tử bị Hắc giao lấy trộm, Công chúa Nam Hải nội ứng ngoại hợp, tính kế tỷ phu, làm Bắc Hải Vương trọng thương. Hiện tại đang bị giam ở cung điện bỏ hoang trong Long cung.
Này vừa nghe liền không có khả năng là chuyện bình bình đạm đạm, không nhấc lên chút gợn sóng nào, ta lại không hề có ấn tượng.
Ta chống đầu, ngón tay day day thái dương, làm sao cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Giống như ký ức bỗng nhiên mất một đoạn...
Bọn họ nói là do lúc Long tử bị trộm, ta bị đánh vào đầu, có lẽ bị kích thích, lúc này mới không nhớ được gì.
Ta cũng không thể nói rõ, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…
Cao Giáp dẫn ta tới Đế Cẩm Cung, ta không tìm thấy người trong tẩm điện, bên tai nghe được tiếng nước mơ hồ, men theo âm thanh đi ra phía sau, đi không lâu liền thấy một tấm bình phong để mở, hơi nước ấm áp bốc ra từ đằng sau.
Ta vòng qua bình phong, liền thấy phía trước có một cái bể nhỏ, bên trong bể sương mù mờ mịt, một bóng lưng to rộng đưa lưng về phía ta, trên da thịt tái nhợt che kín vết thương cũ.
Đối phương nghe được động tĩnh, hơi nghiêng đầu, đầu tóc ướt đẫm dán ở trước người, lộ ra cái trán no đủ trơn bóng.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch, vươn tay về phía ta: “Xuống đây.”
Ta mím môi, ngoan ngoãn cởi đồ, trần truồng đi vào trong nước.
Nước thật nóng, thậm chí có hơi phỏng, ta nhịn đau, một hồi lâu mới thích ứng.
Linh Trạch nắm tay ta, kéo ta đến bên cạnh mình.
“Nền đất nơi này có một dòng dung nham chảy qua, ta dẫn nước tuyết mùa đông tới, xây một bể ngâm ở phía trên, thỉnh thoảng tới ngâm một chút, cường gân hoạt huyết, còn rất thoải mái.”
Hắn buông tay ta ra, sờ dọc theo eo lưng ta, cuối cùng dừng ở vị trí ở trên mông một chút.
Ta cảm thấy có chút ngứa, bất an vặn vẹo, bị hắn siết chặt eo giam cầm trước người.
“Động cái gì?” Hai tay hắn giống như kìm sắt, không chút sứt mẻ.
“Ngứa.” Ta thành thật đáp.
Đột nhiên hắn cười rộ lên, có hơi khác với ngày thường, không phải nụ cười ôn hòa bình đạm, thêm ái muội, thêm nghiền ngẫm.
“Ngứa ở đâu?” Giọng của hắn như dính giữa răng môi, ngón tay không ngừng trượt xuống, mang theo hàm ý* mà lòng vòng giữa hai cánh mông ta.
(*Nguyên văn 意有所指 ý hữu sở chi: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.)
Hô hấp của ta nghẹn lại, vịn vai hắn, liền vội vàng giải thích: “Eo, là eo ngứa!”
“Ồ? Vậy ta gãi gãi giúp ngươi.” Lúc hắn nói toàn bộ hô hấp nóng rực đều phun vào trong tai ta, “Hai ngày này dường như ngươi gầy đi.”
Ta rũ mắt, mười ngón siết chặt, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rát, bỏng đến hoảng.
“Có tin tức của Long tử không?” Ta chịu đựng run rẩy hỏi.
Bàn tay vuốt ve bên hông ta của Linh Trạch khựng lại, chốc lát lại tiếp tục giống như không có gì.
“Ngọc Lưu vẫn không chịu nói ra hang ổ của Hắc giao, nàng là Công chúa Nam Hải, ta không thể động nàng, cũng chỉ có thể chờ sứ thần Nam Hải tới đây, xem có thể khuyên được nàng hay không.”
Bên ngoài vẫn luôn đồn trứng rồng không phải của Linh Trạch, hiện tại Công chúa Ngọc Lưu lại cùng Hắc giao âm mưu đánh cắp trứng rồng, quả thật chính là chứng thực suy đoán. Bọn họ hẳn là sợ Long tử phá xác không phải Chân long, cốt nhục duy nhất của Giáng Phong rơi vào trong tay kẻ thù, lúc này mới thiết kế đánh cắp trứng rồng sau Mạnh Chương Tế.
Nghĩ như vậy, nếu như không tìm được trứng rồng về, nói không chừng cũng là chuyện tốt.
Nếu nó thật sự không phải là con của Linh Trạch, ở lại Bắc Hải cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, bị người xem thường.
Chỉ là, chỉ là nguyện vọng Linh Trạch đã hứa với ta lúc trước phải làm sao bây giờ…
Ngâm xong rồi tắm, cả người mềm mại, ta lau tóc ngồi trên giường, không lâu sau Linh Trạch cũng đi ra, tóc khô ráo, hơi nước trên người đã được hắn dùng linh lực bốc hơi.
Từ khi bị Ngọc Lưu đánh vào đầu, ta liền cảm thấy chính mình rất yếu, linh lực trong Giao châu trống rỗng, không chỉ gầy, cả người còn rất không có tinh thần. Hiện tại ta chính là có thể không cần dùng linh lực liền không dùng, sợ mình yếu quá mức sẽ ngất xỉu.
Nếu không tìm được Long tử về, có phải ta không thể trông cậy vào nó nữa hay không?
Quân vương không nói chơi*, tuy nói Long tử không phá xác ở dưới mí mắt ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng ấp thời gian dài như vậy, muốn một nguyện vọng nho nhỏ cũng không quá phận đi?
(*君无戏言 quân ngôn vô hí.)
Dù sao hắn cũng phải thành thân với Long hậu khác rồi, ta muốn đi, chẳng lẽ hắn còn có thể luyến tiếc không cho ta đi?
Nói thì nói vậy… lỡ như hắn cảm thấy ta xúc phạm đến quyền uy của hắn, muốn ta chết cũng phải chết trong Long cung không được tự do thì sao?
“Nghĩ gì vậy?”
Ta đang suy nghĩ đến thất thần, nhất thời không suy xét kỹ buộc miệng thốt ra: “Trứng rồng không còn, nguyện vọng của ta cũng không còn…”
Ngay sau đó liền ngậm miệng, ta sợ hãi nhìn về phía Linh Trạch đã đến trước mặt ta.
Hắn cúi thấp đầu, cười nói: “Vật nhỏ, ta còn đang nghĩ sao đêm nay ngươi lại tâm sự nặng nề, hóa ra vẫn luôn nghĩ đến nguyện vọng kia a?” Hắn kéo ta đứng dậy, lại để cho ta ngồi lên đùi hắn, “Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, nói đi, ngươi muốn gì?”
Ta khẩn trương, ôm lấy cổ hắn nhỏ giọng hỏi: “Ta muốn gì Bệ hạ đều cho sao?”
Linh Trạch nói: “Nếu như ta có thể không làm được, lại không vi phạm đến bản thân mình.”
Ta nghe vậy vui vẻ: “Người có thể làm được, này đối với người mà nói rất đơn giản…”
Dù sao hắn sẽ lại có một Xích long, đó là Long hậu của hắn.
Một Dạ giao đuôi đỏ nho nhỏ, chỉ là mơ màng hồ đồ được hắn xem trọng ta đây, cuối cùng sẽ bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, ném ở hậu cung cuối cùng không còn chiếm được sủng ái.
Vậy sao không nhân lúc này lập tức rời đi, nhân lúc hắn còn có chút thích ta, cũng nhân lúc ta còn có thể được nói trước mặt hắn.
Ta liếm liếm bờ môi khô khốc, tim đập dồn dập: “Bệ hạ, ta… ta muốn tự do.”
Nói xong ta bất an nhìn chăm chú nam nhân trước mặt, chỉ thấy ấn đường hắn nhăn lại, đồng thời, khóe miệng hạ xuống.
“… Tự do?” Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt giống như băng tuyết dưới biển mùa đông, âm u, lạnh lẽo, “Vì sao, hiện tại ngươi không tự do sao?”
Cả người ta run lên, sợ hãi kéo tới giống như núi gào biển gầm*, khiến ta dâng lên một loại dục vọng muốn sống trước nay chưa từng có, lập cập bò xuống đất, quỳ rạp ở trước mặt hắn.
(*山呼海啸 sơn hô hải khiếu: Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên.)
“Bệ hạ bớt giận!”
Có lẽ ta đánh cuộc thua rồi.
Xem ra hắn chính là loại Đế vương sẽ không để cho người khác đụng tới quyền uy của hắn, như thế nào cũng phải nhốt ta đến chết.
“Trả lời ta, hiện tại ngươi không được tự do sao?”
Ta cúi đầu thật thấp, trán gần như chạm đến mặt đất. Nóng hổi vừa tích góp được khi ngâm tắm kia hiện tại đều bay sạch, lòng bàn tay không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, lưng eo đều đang run rẩy,
“Bệ hạ biết rõ, tự do ta nói là loại nào…” Ta biết mình lại đi tìm chết, nhưng hôm nay không nói ra lời này, một ngày nào đó cũng sẽ nói, chết sớm chết muộn đều là chết, lại sợ cái gì.
“Ta không muốn… cả đời này đều ở lại Hậu cung của Bắc Hải này, làm một … làm một nam phi buồn cười.”
Người phía trước hồi lâu không có động tĩnh, ta cũng không dám ngẩng đầu.
Không gian quá mức an tĩnh làm bất an tăng lên, thời gian chậm rãi trôi qua, ta bắt đầu suy nghĩ miên man. Thân thể hắn vẫn luôn không tốt, thương cũ khó chữa, lúc này bị ta làm tức giận có thể tái phát thương cũ hay không?
Ta chính là… chính là muốn ngắm nhìn mọi nơi, cũng không phải nói không trở lại nữa. Nếu như hắn muốn gặp ta, ta cũng có thể trở về gặp hắn a.
Đang lúc ta không nhịn được muốn trộm nâng mắt nhìn, cuối cùng Linh Trạch đã mở miệng.
“Ngươi cảm thấy, tiến vào Hậu cung của ta, làm phi tử của ta… là một loại ủy khuất? Một loại nhục nhã?”
Ta giật nảy mình, trái tim đều phải nhảy đến cổ họng. Hắn thật đúng là một phát trúng hồng tâm, đánh thẳng đến trọng điểm, lập tức đã tìm được chỗ mấu chốt, khiến ta thật sự không có biện pháp phản bác.
Không thể phủ nhận, quả thật ta chính là nghĩ như vậy.
“Ta là một Giao đực, đã không có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, cũng không… có khả năng sinh con nối dõi, bởi vì đuôi đỏ trời sinh, bị cha đẻ tộc nhân chán ghét vứt bỏ, trán bị xăm hình, là nỗi nhục từ khi sinh ra đến giờ. Nếu có người hỏi, ta cũng có thể nói trái lương tâm đây là phụ thân đang dạy dỗ ta, là đại giới cho sự xấu xa của ta, ta không hận. Nhưng Bệ hạ tin tưởng ta không hận sao?” Ngón tay chống đất chậm rãi siết chặt, mười ngón cắm vào lòng bàn tay, “Hôm nay, ta cũng có thể nói dối ngươi, ta không hề cảm thấy ủy khuất nhục nhã, ta nguyện ý cả đời ở lại Hậu cung này vì ngươi, dù cho về sau ngươi không còn sủng ái ta, ta cũng không oán không hối hận. Nhưng Bệ hạ thật sự cảm thấy… ta sẽ không oán không hối hận sao?”
Một nháy mắt tiếp theo, áp lực đáng sự cuốn tới, bỗng đè ta nằm rạp xuống đất, khuôn mặt chật vật dán sát mặt đất, đừng nói ngẩng đầu, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Nhưng thật mau, áp lực kinh người này lại biến mất. Vừa phát hiện mình có thể hoạt động, ta vội vàng té ngửa chống hai tay ra sau lưng, dùng chân bò ra xa nam nhân nguy hiểm trước mắt.
Linh Trạch đứng dậy, trường bào màu trắng kéo dài dưới đất, tóc đen rũ xuống hai bên má, lại đẹp lại âm trầm: “Ta thà rằng ngươi gạt ta, vì sao ngươi không gạt ta?”
Ta há miệng, vốn định dỗ hắn trước rồi nói sau, lời nói vừa đến bên miệng lại sửa chủ ý. Cũng đã đến lúc này rồi, dứt khoát nói thật đến cùng, có dũng khí một hồi, dù chết cũng không tính là hèn nhát.
“Ta… ta không muốn gạt ngươi. Từ khi đi vào Hậu cung Bắc Hải này, là bắt đầu từ ngày ta đến Bắc Hải, ta liền nghĩ phải rời đi nơi này. Lúc ngươi giao trứng rồng cho ta ấp, nói chấp nhận một nguyện vọng của ta, ta không cần làm Long hậu, cũng không cần vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn tự do, muốn khống chế vận mệnh của mình trong tay. Nguyện vọng này, đối với Bệ hạ mà nói dễ như trở bàn tay…”
Linh Trạch cắt ngang ta: “Ta nói, chí có ‘nguyện vọng ta có thể làm được, không vi phạm bản thân ta’ mới được.”
“Chẳng lẽ trong lòng Bệ hạ có ta sao?” Ta ngay lập tức cao giọng hỏi hắn.
Bốn phía lập tức vang lên từng tiếng nổ tung, đồ sứ, thủy tinh, dạ minh châu trong tẩm cung đồng thời nứt vỡ, mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Chuyê𝙣 tгa𝙣g đọc tгuyệ𝙣 ﹙ 𝑇R𝑈 𝗠𝑇R𝑈𝐘Ệ𝗡.𝐯𝙣 ﹚
Không lâu sau ngoài điện truyền đến tiếng dò hỏi của Cao Giáp: “Bệ hạ có ổn không?”
Ta trừng mắt nhìn về phía Linh Trạch, vẻ mặt cứng ngắc, hô hấp đều phải ngừng lại.
Lửa giận của Long vương thật sự không phải người bình thường có thể thừa nhận, may mắn lúc này ta là ngồi, nếu như đứng, một trận vừa rồi chắc chắn là phải quỳ.
“Ngươi chết tâm đi, ta sẽ không thả ngươi đi.” Linh Trạch đứng giữa đống mảnh vụn, hai mắt rũ xuống, khẽ thở dài, biểu tình nhìn qua giống như vừa cô đơn lại vừa mệt mỏi.
“Dù ngươi cảm thấy ủy khuất nhục nhã, dù ngươi hận ta oán ta, dù… ta không còn sủng ái ngươi, ngươi đời này đều phải ở bên trong tòa cung điện này, đâu cũng đừng nghĩ đi.”
Hắn đi chân trần trên đống mảnh vụn kia, dần dần đi ra một đường máu uốn lượn.
“Ngươi…” Ta ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chân hắn, phản ứng đầu tiên trong đầu không phải là cầu xin tha thứ, cũng không phải sợ hãi, mà là nổi giận.
Rõ ràng có thể dùng linh lực để hộ thể, cứ phải làm mình bị thương như vậy, chẳng lẽ hắn cảm thấy như vậy ta liền sẽ đau lòng sao?
Uy hiếp ai đó!
Ta cắn môi, dời mắt: “Nếu Bệ hạ muốn thất hứa, ta cũng không thể nói gì hơn, mặc Bệ hạ xử trí.”
“Bệ hạ, có chuyện gì không?”
Cao Giáp ngoài điện không nhận được đáp trả, đứng sẵn ở cửa hỏi lại.
“Cút!”
Theo tiếng quát tràn đầy thịnh nộ của Linh Trạch, ta chỉ cảm thấy bị một lực lôi kéo, cả người không bị khống chế văng ra phía cửa điện, chờ đến khi lấy lại tinh thần, đã cùng Cao Giáp lăn ra ngoài.
Ta rơi đến nghiêng ngả chao đảo, giãy giụa đứng lên, chỉ kịp thấy Linh Trạch bên trong cửa nhìn về phía ta với khuôn mặt không chút biểu tình, tản ra khí thế người sống chớ đến gần, ta đi lên vài bước, cánh cửa kia liền đóng sầm lại trước mặt ta, chặn ta ở ngoài cửa.
Kỳ thật ta cũng không nghĩ ra vì sao mình còn muốn đi vào, chỉ có thể nói là thân thể nhanh hơn đầu óc, mà hiện tại động tác ngừng, đầu óc cũng ngừng luôn rồi.
“Mặc công tử, ta đưa người về Phi Hà Cung đi.” Cao Giáp nhìn ta mới bị ném, mặt lại không có gì khác lạ, giọng điệu bình tĩnh, bộ dạng lạnh nhạt, dường như ta vừa rồi chỉ là lúc ra cửa không cẩn thận bị vướng ngã một cái.
Ta đứng trước cửa một lúc, mặc dù đáy biển không có gió, nhưng tóc ướt đứng lâu cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Ta chỉ mặc tiết y mỏng manh, càng cảm thấy hơi lạnh kia liều mạng chui vào trong xương cốt ta.
“Làm phiền.” Ta xoa xoa cánh tay, cuối cùng mắt nhìn cửa điện đóng chặt kia, xoay người rời đi.
Từ ngày đó, ta liền mất sủng, Phi Hà Cung hoàn toàn biến thành lãnh cung.
Linh Trạch không tới, mấy người vẫn luôn co đầu rụt cổ tìm tin tức cũng không tới, ngược lại là Mặc Tước còn có thể lâu lâu tới thăm ta.