Vừa thấy mặt kẻ thù, lửa giận trong lòng Trịnh Kiếm Hồng bốc lên ngùn ngụt.
Chàng không nói một tiếng, song chưởng đưa cao lên, nhắm ngay đối phương đánh ra.
Nhưng lạ thay...
Đối phương không tỏ vẻ gì tức giận, rất bình tĩnh chờ hai ngọn chưởng bủa gần tới, lách mình né tránh.
Lý Minh Châu liền đưa đơn chưởng tiếp ứng. Bỗng Trịnh Kiếm Hồng vội la lên :
- Em Châu ngừng tay!
Nghe tiếng chàng, Lý Minh Châu vô cùng kinh ngạc, liền thu chưởng về.
Chàng hướng về đối phương cúi chào và nói :
- Xin tiền bối thứ lỗi cho sự lầm lẫn của vãn sinh.
Thì ra nhờ cái thế né tránh của đối phương, Trịnh Kiếm Hồng phát giác ra không phải Yêu Môn quan chủ mà là Bích Linh lão tăng.
Lý Minh Châu cũng tiến tới cúi chào.
Bích Linh lão tăng cười hà hà :
- Kể ra mắt hai cháu tinh đời lắm mới nhận được lão phun Mà dù lão phu chính là Yêu Môn quan chủ cũng đâu là đối thủ của hai cháu.
Trịnh Kiếm Hồng khiêm nhượng đáp :
- Không dám! Tiền bối quá khen thôi. Xin tiền bối nhận cháu một lạy gọi là đền ơn sự giúp đỡ cháu tới Đạt Ma nham.
Bích Linh lão tăng cười nói :
- Khỏi cần!
Mặt lão vụt rắn lại, tiếp :
- Lão phu bị thằng Yêu Môn quan chủ lừa gạt thành ra để cháu bị nguy hiểm, lão ân hận hết sức.
Trịnh Kiếm Hồng đem chuyện xảy ra vừa qua thuật lại cho Bích Linh lão tăng nghe.
Nghe xong, Bích Linh lão tăng thở dài nói :
- Lão thật đáng trách, hai cháu bỏ qua cho lão nhé.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Dạ không dám! Xin tiền bối đừng nói vậy thêm tội cho vãn sinh.
Lý Minh Châu hơi sốt ruột, hỏi :
- Tiền bối có việc gì lại đến đây?
- Lão biết hai cháu...
- Biết thế nào?
- Có phải tiền bối biết Phong Lưu giáo chủ ở đây?
Bích Linh lão tăng lắc đầu đáp :
- Lão phu nào biết việc ấy.
Lý Minh Châu hỏi :
- Thế, sao tiền bối ở đây đợi cháu?
Bích Linh lão tăng đưa tay chỉ về phía Thiếu Lâm tự nói :
- Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh bị Thiếu Lâm tự bắt. Lão phu đoán hai cháu thế nào cũng tìm đến Thiếu Lâm tự nên mới đứng đây đợi đó chứ.
- Vậy à!
Bích Linh lão tăng hỏi Lý Minh Châu :
- Cô vừa bảo Phong Lưu giáo chủ. Vậy Phong Lưu giáo chủ cũng đến đây nữa sao?
Lý Minh Châu đáp :
- Dạ phải.
- Vậy bà ta đâu rồi?
- Dạ ở trong Cao Sơn.
- Ồ bà ta ở trong ấy, vậy mà lão nào có biết. Xin hỏi cô là gì của bà ta?
- Dạ, Phong Lưu giáo chủ là dưỡng mẫu của cháu. Cháu đã lỡ đọc Đại Thần bảo kinh cho mẹ cháu biết, nên người đến ẩn trong Cao Sơn để tu luyện, cháu sợ mẹ cháu lầm lẫn ý nghĩa kinh văn nên đến khuyên mẹ cháu bỏ ý định ấy.
Bích Linh lão tăng cười nói :
- Cô chớ lo, Giáo chủ chưa có hề gì đâu.
Lý Minh Châu kinh ngạc hỏi :
- Sao tiền bối biết? Chắc tiền bối có gặp qua mẹ của cháu?
- Lão phu đứng đây cũng khá lâu và thường gặp mấy người...
- Ai vậy tiền bối?
- Lão thấy có hai cô gái áo hồng thỉnh thoảng lén lút ra vào.
- Ồ! Họ là môn hạ của Giáo chủ đó. Tiền bối có gặp mẹ cháu không?
- Không! Vì lão phu không muốn cho ai thấy mặt.
Lý Minh Châu thắc mắc hỏi :
- Tiền bối bảo chưa gặp mẹ cháu sao lại biết người bình an vô sự?
- Nếu có gì xảy ra, mấy người môn hạ ra vào đây làm gì không lao nhao, chộn rộn qua mắt được lão phu sao.
Lý Minh Châu cười nói :
- Ồ! Cháu thật điên quá. Thôi xin mời tiền bối cùng vào ra mắt Giáo chủ.
Bích Linh lão tăng khoát tay nói :
- Việc này lão xin miễn vì lão không muốn gặp ai cả... Để lão phu ở đây chờ hai cháu rồi đi Thiếu Lâm giải cứu Đỗ Thu Linh.
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Vậy không tiện.
- Sao không tiện?
- Nếu tiền bối cùng tới Thiếu Lâm tự với hai cháu càng làm họ hiểu lầm thêm.
Lý Minh Châu nói :
- Tiền bối có thể chờ sau ra tay thì tốt hơn.
Bích Linh lão tăng nói :
- Như thế lại càng nguy hiểm.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Thôi được. Tiền bối tính sao cho ổn thì tính. Nhưng tiền bối nhớ đừng ra mặt ở Thiếu Lâm tự.
Bích Linh lão tăng ngẫm nghĩ rồi đáp :
- Được!
Lão thấy Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu không phải vì tự tin ở tài năng của mình, nhưng vì câu nói của lão là không muốn cho ai biết mặt, nên chàng và nàng không muốn gây cho lão phiền phức. Bởi thế lão không trách.
Lão ừ cho Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu yên lòng, thật ra, thâm tâm lão quyết làm theo ý định mình.
Lý Minh Châu và Trịnh Kiếm Hồng cúi chào kiếu từ Bích Linh lão tăng, nói :
- Bây giờ chúng cháu vào gặp Giáo chủ, tiền bối ở đây chờ chúng cháu một chút.
Hai người nói xong liền bước đi.
Vừa đi được vài bước, Lý Minh Châu vụt quay lại hỏi :
- Tiền bối đuổi vượt Yêu Môn quan chủ thế nào, tiền bối có thể cho cháu biết được không?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Tên ấy cũng khá mưu xảo. Lão đuổi theo nó một hồi thì nó thay đổi ba bốn thứ mặt nạ và y phục đánh lạc hướng của lão. Nên lão chỉ bắt được một vài thằng nhóc con môn hạ của nó thôi.
Trịnh Kiếm Hồng cau mày hỏi :
- Tiền bối không bắt được nó, sao lại cải trang giống hệt nó vậy?
Bích Linh lão tăng cười đáp :
- Lão làm thế để môn hạ nó tưởng lầm, báo cáo những điều nghe thấy lại cho lão biết...
- Mưu mẹo này thật tuyệt đó.
- Thôi, hai cháu vào Cao Sơn đi, kẻo mất thì giờ.
Dứt lời Bích Linh lão tăng quay gót đi mất dạng.
Trịnh Kiếm Hồng cùng Lý Minh Châu tiến dần lên Cao Sơn.
Nàng nhìn xuống thấy một vùng đất sâu ngót ba trượng, liền lấy một cục đá ném xuống thăm dò xem Giáo chủ có đặt cạm bẫy gì không.
Sau khi cục đá rơi nằm im trên mặt đất, nàng nắm tay Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Anh Hồng, chúng ta giở thuật khinh công nhảy xuống dưới nhé.
Trịnh Kiếm Hồng quan sát lại một lần nữa, nói :
- Chúng ta xuống cùng một lượt đi.
- Vâng!
Hai người hít mạnh một khẩu khí rồi phóng mình xuống như hai chiếc lá rơi.
Chỉ nháy mắt sau, hai người đã đứng vững dưới mặt đất.
Đột nhiên...
Hai bóng một hồng, một vàng thấp thoáng trước mặt.
Trịnh Kiếm Hồng cầm tay Lý Minh Châu phóng mình theo bén gót.
Trịnh Kiếm Hồng khẽ bảo :
- Châu muội! Em chờ anh ngoài này anh vào thám thính trước...
Chưa dứt lời, thì đã nghe tiếng gió rít sau lưng, hai thiếu nữ áo hồng, áo vàng thình lình tập kích.
- Các ngươi là ai? Tới đây có việc gì?
Miệng nói tay vung loạn cả lên.
Trịnh Kiếm Hồng vận công lên song thủ vút vút...
Hai tiếng rên lên nhè nhẹ, hai cô ngã bịch xuống đất.
Trịnh Kiếm Hồng phóng mình vút vào trong phòng luyện công.
Trong phòng luyện công ánh sáng lờ mờ, cảnh vật thật im lặng. Chỉ có tiếng Trịnh Kiếm Hồng kêu vang dội mà thôi.
Lý Minh Châu lạnh run lên, đi phăng phăng vào tuốt bên trong.
Chợt mắt nàng bắt gặp một vật đen ngồi giữa phòng.
Nàng đến gần nhìn kỹ lại thì thấy Giáo chủ ngồi cứng ngắt, không cục cựa.
Nàng điếng hồn la lên :
- Mẹ... mẹ, con đến trễ một chút khiến mẹ phải ra nông nỗi này. Trời! Mẹ... mẹ...
Trịnh Kiếm Hồng đứng sững người, hồn vía như bay lên tận chín từng mây.