Trịnh Kiếm Hồng nói bằng giọng đanh thép :
- Tôi cũng có ý định đi tìm bọn chúng.
Thiếu nữ mở tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc hỏi :
- Công tử không sợ?
Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt, lớn tiếng đáp :
- Tôi mà sợ chúng? Còn lâu!
Thiếu nữ liếc nhìn Trịnh Kiếm Hồng, mỉm cười nói :
- Khí phách lắm.
- Cô...
- Tôi nói thành thật chớ không có gì đâu. Công tử đừng hiểu lầm.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ, nghiêm nghị nói :
- Chính tà lưỡng phái lấy tôi làm đối tượng mà cá nhau rằng, nếu trong vòng sáu tháng, tôi luyện công không thành, thì bọn Thập Đại Ma Tinh kéo đến làm cỏ Cửu đại môn phái ở Trung Nguyên. Do đó, tôi cần đi tìm chúng.
Thiếu nữ nghe Trịnh Kiếm Hồng nói thế, thất sắc la lên :
- Á... thì... thì...
- Thì sao?
- Thì ra ngươi là Võ lâm Tôn chủ?
- Đúng.
- Vậy, ngươi đã tập luyện hết võ công trong bộ Đại Thần bảo kinh và bây giờ đến đây để diệt bọn ma ấy?
Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu nói :
- Đại Thần bảo kinh huyền bí vô lường, đâu dễ gì tập luyện trong vòng sáu tháng cho xong được.
- Nhưng Tôn chủ là người duy nhất biết được chân kinh, chỉ có Tôn chủ mới có hy vọng đoạt được bí ảo đó.
- Cái đó...
Trịnh Kiếm Hồng nói tới đây vụt bỏ lửng câu nói, nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ hỏi :
- Cô nương là ai? Tại sao lại tò mò hỏi Đại Thần bảo kinh?
Thiếu nữ mỉm cười nói :
- Trong giới võ lâm hiện giờ, không ai mà không có dã tâm đối với bộ Đại Thần bảo kinh này, tôi chỉ là một trong những người đó thôi.
- Cô nương nói nghe cũng có vẻ đứng đắn lắm, nhưng vì sao?
Thiếu nữ không trả lời, mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ hết sức. Chàng nhìn thiếu nữ một hồi lâu rồi nói :
- Lý do gì? Sao cô nương không chịu nói?
Thiếu nữ do dự giây lát, nói :
- Lý do là vì tôi muốn học, nhưng tại sao tôi muốn học thì chuyện đó rất quan hệ đến thân thế, lúc này... tôi không thể cho biết được.
- Vậy, tên họ của cô nương?
- Điều này tôi không muốn nói, nhưng dù... có nói Tôn chủ cũng không biết.
Trịnh Kiếm Hồng hơi biến sắc mỉa mai thiếu nữ :
- Xem chưởng pháp của cô, công lực không kém chắc không phải là người vô danh tiểu tốt chớ?
Thiếu nữ khẽ cười lên một tiếng và nói :
- Tôn chủ đừng thắc mắc, tên họ chỉ là danh hiệu của một người để gọi người này khỏi lộn với người kia vậy thôi. Nếu tôi không thành thật, bịa ra cho tôi một cái tên nào đó, Tôn chủ cũng đâu có biết phải không. Nhưng tôi không làm thế được. Chỉ cần Tôn chủ không coi tôi là người xấu là đủ rồi, cần gì phải biết tên họ?
Trịnh Kiếm Hồng từ ngày xa nhà đến giờ thường gặp nhiều chuyện kỳ ngộ nhưng bản tính không thích xen vào những chuyện ấy, nên ít hay quan tâm đến.
Nay gặp thiếu nữ có sắc đẹp mê hồn này thân thế nàng có vẻ ly kỳ, bí ẩn, chàng tin còn nhiều chuyện lạ lùng ở nàng nên không hỏi tiếp mà lại nói :
- Cô nương vừa nói Bát Đại Ma Tinh đến, vậy chúng hiện ở đâu, sao tôi không thấy?
- Nói ra, thì Tôn chủ sẽ đuổi theo hắn, nên tôi không muốn nói.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày, nói :
- Tôi mong cô nói.
Thiếu nữ bước gần bên Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Theo tôi hiểu thì chắc Tôn chủ rất căm giận kẻ vừa bị Tôn chủ đánh khi nãy, tại sao chúng ta không đuổi theo kẻ ấy có phải hơn đi tìm Bát Đại Ma Tinh không?
Trịnh Kiếm Hồng hơi bực tức nói :
- Như thế tại sao hồi nãy cô nhúng tay vào cản trở tôi?
- Chuyện hồi nãy không phải là chuyện bây giờ, hơn nữa báo thù thì phải báo cái nặng rồi mới tới cái nhẹ, Tôn chủ có đồng ý không?
Trịnh Kiếm Hồng ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp :
- Được, nhưng cô nương phải đi với tôi.
Thiếu nữ mừng rỡ :
- Thế thì hân hạnh cho tôi quá. Người ấy bị thương nặng chắc không chạy xa được. Chúng ta nên đi tìm hắn mau chừng nào tốt chừng nấy.
Dứt lời, thiếu nữ nhún mình phóng đi như tên bắn, Trịnh Kiếm Hồng lập tức thi triển khinh công song hành với thiếu nữ.
Độ nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đã đến một khu rừng tre. Thiếu nữ vụt đứng dừng lại rồi cúi nhìn xuống đường giây lát nói :
- Dấu vết của hắn đến đây đã mất, chắc hắn ẩn núp ở trong...
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói vậy lập tức nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, quả thật, nghe thấy tiếng nói của Huyết Thủ Cuồng Sinh thì thầm bên trong với một giọng vô cùng đau khổ.
- Lạ thật, sao hắn nói một mình. Không lẽ lại có một người thứ hai nữa sao?
Trịnh Kiếm Hồng vừa nghĩ vừa lấy tay vạch lá tre nhìn vào bên trong. Chàng nghe rất rõ ràng Huyết Thủ Cuồng Sinh đang đọc Đại Thần bảo kinh đến câu “Nghịch chuyển Trùng Lầu, càn khôn đảo lập”.
- Chết!
Trịnh Kiếm Hồng giật mình buột miệng kêu khẽ một tiếng rồi lẩm bẩm :
- Đúng là Huyết Thủ Cuồng Sinh bị kẻ khác chế ngự, cưỡng bức để trả lời các vấn đề bí quyết trong Đại Thần bảo kinh.
Trịnh Kiếm Hồng hơi biến sắc ngẫm nghĩ một hồi rồi lập tức phóng mình vào trong rừng tre.
Trên một khoảng đất rộng, tứ bề tre mọc san sát, Huyết Thủ Cuồng Sinh ngồi tọa lập như pho tượng mặt mày tái ngắt, máu me chảy ướt cùng mình, trông hắn mất hết tâm trí thần lực. Bên cạnh Huyết Thủ Cuồng Sinh, một người to lớn mặt đầy vẻ giận dữ đang chiếu hai luồng nhỡn quang sang quắc nhìn lườm lượm Trịnh Kiếm Hồng.
Thoạt nhìn người ấy, Trịnh Kiếm Hồng tức bực nói :
- À thì ra lại là lão tăng Thái Trí phái Thiếu Lâm tự.
Thái Trí cười hì hì :
- Bần tăng không ngờ Tôn chủ cũng tìm đến.
Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :
- Ông ở đây làm gì?
Vừa nói chàng vừa đưa tay điểm vào huyệt đạo của Huyết Thủ Cuồng Sinh.
Thái Trí đại sư lui ra một bước tỏ vẻ cáo lỗi :
- Bần tăng bắt hộ kẻ thù cho Tôn chủ, xin Tôn chủ đừng trách tội
- Há há... Thái Trí đại sư, ngươi đừng giả vờ qua mặt ta.
- Ồ! Tôn chủ nói gì lạ vậy.
- Hừ! Rõ rang ngươi dùng thủ đoạn thủ đoạn tàn độc để bắt Huyết Thủ Cuồng Sinh trả bài kinh văn, còn muốn?
Thái Trí đại sư khoát tay nói :
- Thưa Tôn chủ, bần tăng đánh Huyết Thủ Cuồng Sinh bị thương nội tạng, thần kinh bấn loạn nên tinh thần xáo trộn...
- Nếu thế, tại sao không điểm vào á huyệt hắn, mà đứng ì ra đó để nghe?
- Bí ảo trong bộ Đại Thần bảo kinh trong võ lâm ai ai cũng đều muốn am hiểu. Hơn nữa ý muốn của bần tăng như thế nào chắc Tôn chủ đã biết rồi. Tôn chủ hỏi chi điều đó?
Trịnh Kiếm Hồng nổi giận hét :
- Biết được Bảo kinh này là nạn chớ không phải là phúc... Ta nói thế là không phải ta có ý hẹp hòi, ngươi hiểu chưa?
- Điều đó thì...
Thái Trí đại sư bỏ lửng câu nói hướng mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng và Huyết Thủ Cuồng Sinh rồi chấp hai tay lên ngực nói :
- Bần tăng hiểu rồi!
Dứt lời, lập tức từ ngón tay lão phóng ra một chưởng đánh vào Kỳ Môn đại huyệt của Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng từ khi vào gặp Thái Trí lòng đã nghi ngờ nên mắt luôn để ý. Chợt thấy ngón tay của Thái Trí cử động, chàng lẹ làng nhảy qua một bên tránh đồng thời tay mặt vung ra một chưởng cản chưởng lực của Thái Trí mà cười nói :
- Há há... ta cũng hiểu rồi.
Thái Trí thấy kế mình không thành toàn, tìm cách tấn công nhưng Trịnh Kiếm Hồng nói “hiểu rồi” liền giật mình lui lại một bước hỏi :
- Hiểu cái gì?
- Ngươi không phải là Thái Trí đại sư!
- Á... ngươi nói gì lạ vậy.
- Lạ à? Đừng giả vờ vô ích.
- A, ngươi đã gặp qua ông ấy chưa mà dám mở miệng vậy?
- Ta chưa gặp.
- Tuy chưa, chắc ngươi cũng phải nhận ra chiêu thức của ta?
- Chiêu thức? Hừ! Thứ đó ai bắt chước không được. Ngươi đừng đem chiêu thức của phải Thiếu Lâm tự ra đây mà làm bằng cớ.
- Thế ngươi cho ta là ai?
- Ngươi là Bích Linh Ma Ảnh!
Lời nói của Trịnh Kiếm Hồng làm đối phương run lên, lui về một bước nạt lớn :
- Đừng nói bậy.
- Ngươi không dám nhận sao?
- Ta không phải!...
- Chối hả? Được ta cho ngươi lộ tông tích coi ngươi còn dám chối nữa không cho biết?
- Bằng cách nào?
- Chỉ hai bàn tay ta đủ lột mặt nạ ngươi ra.
- Thử coi.
- Tốt lắm! Mau đem chiêu thức độc môn của ngươi ra mà dùng đi.
Nói xong, tay trái Trịnh Kiếm Hồng dùng chiêu “Âm Hồn Đoạt Phách” tay mặt xử dụng chiêu “Dương Phong Câu Hồn” nhắm ngay đối phương quét ra hai luồng chưởng lực. Phép chưởng đi rất nhanh bao vây lấy đối phương.
Đối phương không chút nao núng, miệng quát :
- Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách!
Dứt lời, vung tay đẩy ra song chưởng đỡ.
Bùng một tiếng như trời long đất lở. Trịnh Kiếm Hồng bị sức ép chưởng lực đẩy lùi ra bốn năm thước, còn Thái Trí đại sư thân hình hơi nhích động một chút là đứng vững lại ngay.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ rằng chỉ có Bích Linh Ma Ảnh mới có công lực đó, chớ ngoài ra không ai công lực thâm hậu như vậy được.
Càng nghĩ chàng càng nghi chắc Thái Trí đại sư là Bích Linh Ma Ảnh đội lốt chớ không ai vào đây. Nếu quả đúng là Bích Linh Ma Ảnh nhân dịp này ra tay tấn công đối phương trừ đi hậu hoạn cho võ lâm.
Chàng toan vung tay thì thấy đối phương hướng nhìn Huyết Thủ Cuồng Sinh rồi cất tiếng cười :
- Trịnh Kiếm Hồng ngươi còn non kém lắm, hai chưởng của ngươi có thấm gì ta?
Trịnh Kiếm Hồng giận run lên hét :
- Vậy thì tiếp thêm ba chưởng của ta đây.
Tiếp theo tiếng hét, Trịnh Kiếm Hồng liền biến chiêu “Long Du Tang Hải” và “Long Lân Quyển Ba” hợp với chiêu “Âm Hồn Đoạt Phách” tấn công.
Bùng! Bùng! Bùng!
Ba tiếng nổ làm cát bụi bay văng tứ tung, cây rừng nghiêng ngả như bị trận cuồng phong càn quét.
Thái Trí đại sư vừa đỡ xong ba chưởng của Trịnh Kiếm Hồng thì ngay khi ấy Trịnh Kiếm Hồng đã tung mình nhảy vọt lên không như một vệt lụa xám, rồi từ trên cao bổ chưởng xuống đỉnh đầu của Thái Trí đại sư. Tên này vội vã dồn hết công lực vào hai bàn tay sử dụng thế “Hòa Thượng Vân Tín” tung chưởng đỡ, đồng thời nhảy vọt ra ngoài mười thước.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thế, hét lớn :
- Muốn chạy hả?
Vừa quát, chàng tung mình đuổi theo, nhưng đã trễ rồi. Đối phương nhảy vọt mấy cái đã khuất dạng.
Trong lúc Trịnh Kiếm Hồng đang phân vân, không biết có nên đuổi theo truy tìm đối phương hay không thì chợt một giọng nói thanh tao êm ả vang bên tai :
- Đừng đuổi theo nữa hoài công vô ích.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại thì ra thiếu nữ đi cùng chàng khi nãy đang đứng bên cạnh Huyết Thủ Cuồng Sinh.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thiếu nữ nghi ngờ hỏi :
- Nãy giờ cô đi đâu?
- Tôi đứng bên ngoài chớ có đi đâu.
- Sao?
- Tôn chủ nghi ngờ à?
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói thầm :
- Thiếu nữ này ngó thấu tâm can của ta hết trọi. Cô ta là hạng người nào mà đáng sợ đến thế?
Thiếu nữ nhìn Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười :
- Tôn chủ thắc mắc làm chi? Tôi nói thật mà.
- Tôi tạm tin lời cô nương.
- Cái lão thầy chùa ấy đáng ghét lắm...
- Đáng ghét?
- Phải.
- Cô có quen với lão ấy sao?
- Thái Trí đại sư của phái Thiếu Lâm tự là nhân vật rất khinh người...
- Cô nương trông rõ y là Thái Trí đại sư của phái Thiếu Lâm tự không sai chứ?
Thiếu nữ liếc mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng rồi hướng về phía Thái Trí đại sư tẩu thoát một hồi cắn môi nói :
- Ở ngoài kia nhìn vào dĩ nhiên là trông không rõ lắm, nhưng chắc cũng không nhầm đâu.
- Ờ...
- Tại sao ờ? Thôi đừng ờ nữa. Bây giờ Tôn chủ đã bắt được tên này đây rồi tính xử thế nào?
- Làm cho hắn tỉnh lại rồi tính?
- Cần gì làm vậy cho phí công?
- Phí công gì? Ít ra ta cũng điều tra ra được tên hồi nãy là ai.
- Nếu như hắn không biết được?
- Không ngại điều đó. Tôi chỉ cần hỏi sơ qua tình hình đối phương tra khảo hắn là tôi có thể đoán được.
Vừa nói Trịnh Kiếm Hồng vừa đưa tay sờ lên đầu Huyết Thủ Cuồng Sinh.
Ngay khi đó thiếu nữ đứng phía sau lưng chàng vươn vai một cái, tay xòe ra đẩy mạnh vào huyệt môn chàng. Nhưng tay nàng vừa đẩy gần tới huyệt môn chừng vài tấc thì nàng vội rút tay về. Nàng cảm thấy tâm trí mình vụt biến đổi, trong người có một cảm giác êm ái huyền diệu kỳ lạ đang chạy rần rần trong thân thể làm nàng không đủ can đảm thi hành theo ý định. Tất cả công lực dồn vào bàn tay tự dưng tiêu tan hết. Nàng đứng ngắm nghía chàng một hồi rồi mỉm cười đặt nhẹ tay vào vai chàng, hỏi :
- Thế nào? Rồi chứ?
- Chắc cũng sắp...
Vừa nói, chàng phát giác bàn tay nàng đặt lên vai mình hơi run run.
Chàng vội hất tay thiếu nữ ra và hỏi :
- Sao cô run? Chuyện gì xảy ra?
- Không. Không có gì cả. Tại tôi thấy hình dáng người này làm tôi sợ nên run đó.
Trịnh Kiếm Hồng nghe vậy cũng bỏ qua không thèm để ý tới mà lo vỗ vào ba mươi sáu huyệt đạo của Huyết Thủ Cuồng Sinh để cứu y tỉnh dậy. Nhưng mãi một hồi lâu, Huyết Thủ Cuồng Sinh vẫn không tỉnh. Chàng hít mạnh vào một khẩu khí rồi tiếp tục mở huyệt đạo ở cổ thì Huyết Thủ Cuồng Sinh ứ lên một tiếng, hai mắt y vẫn nhắm nghiền mà miệng y lại lẩm bẩm đọc bí quyết trong Đại Thần bảo kinh. Thấy thế Trịnh Kiếm Hồng giật mình, vội điểm vào á huyệt để y ngất đi luôn. Chàng đứng dậy than :
- Tiếc quá, tôi mong cứu y tỉnh lại để hỏi tội nó cho rõ đầu đuôi. Bây giờ xem thế không làm gì khác hơn là đem nó làm vật cúng tế cho những người đã chết vì tay nó.
Thiếu nữ dịu dàng hỏi :
- Tôn chủ cho tôi đi theo được chớ?
- Cô nương cũng đi nữa à?
- Nếu Tôn chủ không trách thì tôi sẽ đi cùng Tôn chủ... Và bất cứ đi đâu tôi cũng đi cùng sát cánh bên Tôn chủ.
Trịnh Kiếm Hồng suy nghĩ giây lát nói :
- Ý muốn của cô nương cũng khá ngộ nghĩnh. Nhưng vì sao cô có ý đó? Cô hãy nói rõ nguyên do?
- Nguyên do à? Thứ nhứt là tôi cần một người giúp đỡ. Nhưng trong võ lâm tôi nhìn kỹ lại chỉ có mình Tôn chủ là người hiệp nghĩa hay giúp người. Thứ hai là vì Tôn chủ là người mới dấn thân vào giang hồ, đối với những điều tà đoan của giang hồ tôi tin rằng Tôn chủ chưa mấy am tường, tôi thấy điều ấy tôi có thể giúp được Tôn chủ.
Trịnh Kiếm Hồng cười nói :
- Nghe cũng có lý, song cô nương vẫn có ý là muốn thông đạt bộ Đại Thần bảo kinh, nên tôi khó tin lòng thành của cô được.
Thiếu nữ nghe vậy liền giơ tay lên thề :
- Tôi xin thề là từ nay tôi bỏ ý niệm lấy Đại Thần bảo kinh, nếu tôi dối trá sẽ bị thần thánh hành phạt.
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Thôi được rồi, đừng thề nữa. Nhưng khi tôi muốn cô nương đừng đi theo tôi nữa thì...
Thiếu nữ chận lời, nói :
- Không được theo nữa, có đúng không?
- Đúng!
- Tôn chủ yên tâm, tôi không bao giờ làm trái lời. Bây giờ chúng ta nên đem tên này đến phần mộ những người chết vì hắn mà cúng tế đi.
- Vâng!
Tiếng “Vâng” vừa thốt ra khỏi cửa miệng của Trịnh Kiếm Hồng thì thiếu nữ lẹ như con diều đã cúi xuống cặp nách Huyết Thủ Cuồng Sinh phóng đi trước.
Thời gian đã trôi qua.
Mộ phần của những người quá cố đã mọc đầy cỏ xanh.
Trịnh Kiếm Hồng đốt hương trước phần mộ của nghĩa mẫu và các phần mộ của nạn nhân mà tưởng niệm. Xong chàng đứng dậy, cắn chặt răng dồn hết công lực vào hai bàn tay nhắm ngay xác Huyết Thủ Cuồng Sinh hét lớn một tiếng đánh ra hai chưởng.
Bùng! Bùng! Hai tiếng, thân thể Huyết Thủ Cuồng Sinh bị đánh nát nhừ như tương, thịt máu văng bắn tung tóe trải đều lên các nấm mộ.
Thế là một tên gian ác của bọn Thập Đại Ma Tinh đã kết liễu cuộc đời.
Trịnh Kiếm Hồng lẩm bẩm nói :
- Nghĩa mẫu ơi! Con đã báo thù cho mẹ rồi, nơi cửu tuyền mẹ yên lòng nhắm mắt.
Qua một hồi rất lâu, thiếu nữ bước tới lắc nhẹ vào vai chàng và nói :
- Tôn chủ, cúng tế đã xong, chúng ta đi thôi.
- Vâng!
Trịnh Kiếm Hồng và thiếu nữ song song lần bước ra khỏi mộ một đỗi xa Trịnh Kiếm Hồng dừng lại nói :
(thiếu)
- Không đi được à?
- Phải.
- Đó là nơi nào, Tôn chủ có thể cho tôi biết được không?
- Quê nhà của tôi.
- À, à...
Thiếu nữ khẽ kêu lên hai tiếng và nghĩ rằng Trịnh Kiếm Hồng bây giờ đã trở thành mục tiêu của Võ Lâm, tất nhiên không thể tiết lộ gia thế nên nàng không hỏi thêm nữa.
Thình lình thiếu nữ la lên :
- Kìa, có người đến kìa.
- Đâu?
Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại nhìn chung quanh, nhưng chẳng thấy một ai cả...
Trong lúc Trịnh Kiếm Hồng bận đảo mắt nhìn, lưng quay về phía nàng, lập tức nàng vung ngón tay một cái, một tia khói trắng mờ mờ tỏa phủ lên đầu chàng.
Hành động này của nàng vô cùng lanh lẹ làm Trịnh Kiếm Hồng không tài nào phát giác được.
Chàng nói :
- Lạ! Tôi không thấy bóng dáng của ai cả.
Nói đoạn, chàng tiếp tục đảo mắt nhìn nữa.
Thiếu nữ nói một cách thản nhiên :
- Chắc là tôi bị chói nắng hoa cả mắt nên nhìn lầm rồi. Bây giờ Tôn chủ trở về nhà phải không?
- Phải.
- Vậy Tôn chủ đi đi và đến khi nào Tôn chủ tái xuất giang hồ thì tôi sẽ tìm gặp Tôn chủ.
Trịnh Kiếm Hồng toan cất bước đi, chợt nghe nàng nói với giọng quả quyết sẽ gặp lại ngày sau, nên liền hỏi :
- Tôi tái xuất giang hồ, cô chắc chắn là tìm được tôi à?
Thiếu nữ nghe Trịnh Kiếm Hồng nói thế, mặt lộ nét vui mừng, vội nói :
- Chắc chắn là tôi tìm gặp được Tôn chủ.
- Sao?
- Chuyện này... chuyện này vì... Thôi miễn sao tôi tìm được Tôn chủ là được rồi.
- Bằng cách nào?
- Tôi... tôi quen biết nhiều về giang hồ nên tìm người dễ dàng lắm.
- Chưa chắc đâu!
Trịnh Kiếm Hồng vừa đáp dứt lời, tay lẹ như chớp chụp nắm ngay mạch môn thiếu nữ. Vì bất ngờ thiếu nữ không thể tránh kịp. Trịnh Kiếm Hồng dùng sức ấn mạnh xuống và nói :
- Tôi muốn cô nói thật, đừng tìm cách mà dối tôi.
- Tôn chủ, tôi chưa từng dối gạt Tôn chủ.
- Tuy chưa lừa gạt tôi, nhưng cô đã che giấu rất nhiều, chẳng hạn như tên họ, gia thế và câu nói của cô vừa rồi đấy. Cô hãy nói thật đi.
- Tôn chủ tốt hơn đừng hỏi, vì nếu Tôn chủ biết, Tôn chủ sẽ khinh tôi.
Trịnh Kiếm Hồng trước kia đã nghi ngờ về Thái Trí đại sư nên không thể không nghi ngờ về thiếu nữ này. Vả lại, chàng cũng không có tính khinh người, bây giờ nghe thiếu nữ nói thế, chàng nghiêm sắc mặt đáp :
- Tôi không phải là hạng người hay khinh khi. Cô cứ việc nói thật cho tôi biết.
Tay nàng bị Trịnh Kiếm Hồng nắm chặt, đau đớn vô cùng, nhưng nàng cố cắn răng chịu đựng, nói :
- Không nói là tốt nhứt.
- À! Thì ra cô nương là một thiếu nữ lạ lùng.
Nói rồi lại nghĩ rằng mình đã hạch hỏi nhiều, thiếu nữ vẫn không hở môi, chàng càng thêm nghi ngờ thiếu nữ hơn nữa. Chàng tăng công lực ấn mạnh vào mạch môn, và nói :
- Cô khư khư giấu tên họ, thân thế của cô, như vậy cô tưởng qua mắt được tôi sao?
- Tôi không có ý qua mặt Tôn chủ. Ở hoàn cảnh của tôi, tôi hết sức khổ tâm, nên không tiện nói những gì mà Tôn chủ muốn biết.
- Thôi, đừng nhiều lời. Tuy cô không nói, tôi cũng có thể đoán... cô là ai rồi.
- Vậy Tôn chủ đoán tôi là ai?
- Trong Thập Đại Ma Tinh có một người con gái ngoại hiệu là Phong Lưu giáo chủ, có phải người con gái đó chính là cô không?
- Á!...
Thiếu nữ kinh sợ thốt lên một tiếng, mặt hiện rõ vẻ hãi hùng, khổ sở...