“Lâm Trí Viễn, tại sao anh lại ở đây?’
Bích Hà sợ đến biến sắc, trong lòng bồn chồn. Hắn vẫn đẹp trai như vậy… Đột nhiên xuất hiện dưới lầu nhà mình, không biết là bạn học cấp ba nào bán đứng mình.
Nét mặt người đàn ông tươi cười, đưa tay xách đồ trong tay cô: “Tôi giúp em.”
Bích Hà lại lùi hai bước không cho hắn chạm vào cô, cau mày, dáng vẻ rất cảnh giác: “Anh tới đây làm gì?”
“Tìm em.” Hắn mỉm cười.
Người đàn ông vốn khí chất vượt trội, đứng một lúc ở đại sảnh đã thu hút sự chú ý của mấy bác gái. Vừa rồi còn có bác gái đến hỏi hắn có phải có chuyện gì không, hắn trả lời: “Chờ bạn gái.”
Bác gái đầy vẻ tiếc nuối, xem ra là vốn định giới thiệu cô gái không biết ở đâu cho hắn.
Lúc này hai người vừa lôi kéo nói mấy câu ở đại sảnh đã có mấy người ôm con đứng ở bên cạnh chuẩn bị hóng chuyện.
Bích Hà nhìn dân tình vây xem đang nhìn về phía này, hít sâu một hơi, chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.”
Lâm Trí Viễn đứng đó bất động, cười: “Nói ở đây đi.”
Chỗ này nói kiểu gì? Cô không muốn ở đây diễn kịch miễn phí.
Bích Hà đứng trước mặt hắn, cau mày nhìn hắn không vui.
Ngay cả tức giận cũng vẫn là dáng vẻ này. Lâm Trí Viễn cười. Khi đó hắn vừa mới “ăn” cô, như là nhận được một món đồ chơi mới, luôn luôn ép buộc cô bày thành các loại tư thế từng xem trong phim. Có đôi khi cô không thích thì sẽ cau mày, thở hổn hển như thế, nhìn hắn nói: “Lâm Trí Viễn, cậu đừng như vậy.”
“Lâm Trí Viễn, anh đừng như vậy.” Bích Hà nhìn người xung quanh một chút, lại nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của hắn, cắn răng vươn tay kéo tay áo hắn.
Quả nhiên như thế. Lâm Trí Viễn cười cười, cúi đầu nhìn tay cô lôi kéo tay áo mình, cuối cùng vẫn đi cùng với cô.
Bích Hà kéo hắn đến một góc ngoài chung cư. Tầm nhìn rộng rãi, vị trí vắng vẻ, xem như một nơi nói chuyện tốt.
Bích Hà buông tay áo hắn, nghiêng đầu đi không nhìn vào mặt hắn: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Trí Viễn nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Bích Hà, tôi đã trở về.”
Bích Hà quay đầu nhìn vào mắt hắn, cảm giác mình sắp phẫn nộ đến choáng đầu. Hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không có bất kỳ liên lạc và dính líu gì với cô đã tròn mười năm. Mười năm này, đau khổ của cô, oán hận của cô, tỉnh ngộ của cô chẳng lẽ đều là công cốc? Hay là hắn cho rằng cô vẫn là Lương Bích Hà ngu ngốc trước kia, chỉ cần nhìn hắn một cái thì sẽ sa lầy?
Bề ngoài của hắn vẫn khiến người ta yêu thích như vậy, nhưng cô biết, hắn chính là một viên thuốc độc bọc lớp vỏ ngoài đẹp đẽ, ăn vào sẽ thối rữa ngũ tạng mà chết. Lương Bích Hà cô đã không chết nổi lần thứ hai.
“Anh Lâm, nếu như anh tới tìm tôi là để nói những lời nhảm nhí này…”
“Bích Hà, thà rằng em đánh tôi, mắng tôi…” Lâm Trí Viễn ngắt lời cô, giọng nói trầm thấp, thống khổ: “Chứ đừng khách sáo với tôi như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu.”
“Lâm Trí Viễn, anh…”
Hắn định tới ôm cô, lại bị cô đẩy ra.
“Lâm Trí Viễn, coi như tôi xin anh, anh cách xa tôi ra một chút. Đời này tôi thật sự không muốn gặp lại anh.”