Có vài người, vừa sinh ra liền phải sống cẩn thận hơn so với người khác.
Cẩu Phi Phi chính là một người như vậy.
Hắn trưởng thành trong một gia đình tương đối độc đáo, có được một người mẹ Alpha cường thế mê người.
Là một người mẹ đơn thân.
Cố tình, mẹ của hắn còn có một chức nghiệp khốc huyễn thần bí: thuần thú sư.
Có lẽ đúng là bởi vì loại chức nghiệp như thuần thú sư quá mức cường thế và dã tính, cho nên Cẩu Phi Phi theo tuổi tăng trưởng liền tự nhiên mà dần dần lý giải được nguyên nhân vì sao người ba Omega của cậu lại rời bỏ bọn họ từ lúc cậu còn rất nhỏ.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã bị ném trong đám động vật mà sinh hoạt, nhưng những động vật lớn lên cùng hắn lại không phải các "tiểu khả ái" được nuôi dưỡng trong vườn bách thú hay nông trại, mà là một vài "đại khả ái" hung mãnh cường tráng.
Gấu đen, báo, hổ, sư tử,...
Rất rõ ràng, những động vật này không thuộc về phạm trù "thú cưng", hơn nữa tuy cũng được xưng là "thú" nhưng có thể thuần phục được chúng nó thì tất nhiên thông thường phải là người đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.
Cũng may, hắn thừa hưởng tính tình tiêu sái tùy hứng của mẹ, cho nên mười mấy năm trôi qua cũng xem như tự tìm được niềm vui.
Hình thức chung sống của hắn và mẹ có phần nghiêng về kiểu bạn thân, hắn vốn cho rằng ngày tháng của bọn họ sẽ bình đạm thoả mãn như vậy mà trôi qua, mãi cho đến năm hắn 18 tuổi, khi sự cố ngoài ý muốn kia xảy ra...
Hôm đó, hắn như ngày thường mà ngồi làm bài tập ở hậu đài của đoàn xiếc thú trong lúc chờ mẹ xong việc. Bọn họ đã hẹn sau khi buổi biểu diễn kết thúc sẽ cùng về nhà ăn một bữa ngon. Ai ngờ, cách đó không xa đột nhiên vang lên một âm thanh rất lớn, tiếp theo là ồn ào từ thính phòng truyền đến, còn có tiếng thét chói tai liên miên không ngừng.
Cẩu Phi Phi đi theo hướng âm thanh mà ra ngoài, đứng ở một bên sân khấu nhìn xung quanh, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì có người che kín đôi mắt của hắn.
"Phi Phi, đừng nhìn." Giọng của người đó run rẩy chật vật, rõ ràng là đang khóc.
Cẩu Phi Phi không tự giác nhíu mày, không đợi đến khi hắn tránh khỏi tay người nọ thì liền ngửi được hương hoa sen lan ra từ sân khấu.
Là tin tức tố của mẹ...
Hơn nữa, còn là lan tràn che trời lấp đất, trộn lẫn với mùi máu tươi.
"Buông tôi ra!" Một loại sợ hãi xưa nay chưa từng có đột ngột dâng lên trong lòng hắn, hắn giống như điên rồi mà tránh thoát gông cùm xiềng xích, lao nhanh về hướng sân khấu.
Sau lưng có người thét chói tai muốn ngăn hắn lại, nhưng không kịp nữa.
Vì thế, Cẩu Phi Phi đột nhiên không kịp chuẩn bị trước liền nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này hắn vĩnh viễn không thể quên được.
Người mẹ Alpha sống cùng với hắn như người bạn thân thiết nhất, người mẹ Alpha vĩnh viễn vì chức nghiệp của bản thân mà kiêu ngạo, cứ như vậy... bị con báo mà mình yêu thương cắn xé, sau đó rơi xuống từ độ cao 20 mét, tan thành mảnh nhỏ.
Đồng tử của Cẩu Phi Phi lập tức co rút lại, trước mắt là một mảnh hỗn độn mơ hồ, tinh thần bị thứ gì đó điên cuồng xé rách, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh ngay dưới sân khấu.
Thời điểm tỉnh lại đã là một tuần sau, thân thể đau đớn như bị nghiền nát, trong đầu giống như có vật cứng gắn vào, cả người đờ đẫn không muốn cử động.
Hắn thật vất vả mới mở được mắt, liền nhìn thấy gương mặt mà bản thân tưởng rằng sắp quên rồi.
Nhưng hắn vẫn nhớ được, đây là người ba Omega của hắn, bọn họ đã không gặp mặt hơn hai năm.
"Phi Phi..." Ba hắn khóc lóc nói, "Con đừng quá khổ sở, hậu sự của mẹ con, ba đã lo liệu rồi, chờ thân thể của con khôi phục liền có thể..." Ông hít hít mũi, thanh âm càng ngày càng yếu, "... an táng."
Cẩu Phi Phi dùng vài phút để lấy lại ký ức, đồng thời buộc chính mình tiếp nhận hết thảy.
Hình ảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ, đau đầu cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi vừa mới thành niên, đau đớn của tang mẹ thật sự là không thể chịu đựng nổi.
Huống chi, còn là cách chết thảm thiết như vậy.
"Còn một chuyện nữa, Phi Phi." Ba của Cẩu Phi Phi cách chăn nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, cẩn thận nói, "Con... phân hóa lần thứ hai trở thành Enigma."
"......"
Là ngày hôm đó chính mắt nhìn thấy mẹ mình qua đời liền phân hóa thành Enigma sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ
3. Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký
4. Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
=====================================
Cẩu Phi Phi nhất thời không có cách nào tiếp thu sự thật này, phản ứng của thân thể dần trở nên kịch liệt, cuối cùng bác sĩ phải chạy tới tiêm thuốc cho hắn một liều thuốc an thần.
Chờ đến thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa, liền tựa như thay đổi thành một người khác, không nói một lời mà tiếp nhận tất cả.
Tiếp nhận sự thật rằng mẹ của hắn đã qua đời ngoài ý muốn, tiếp nhận việc hắn phân hóa lần thứ hai, cũng tiếp nhận hành động muốn thân cận của ba hắn.
Enigma nhìn như ôn hòa an tĩnh, kỳ thật chính là một con sư tử đang ngủ say.
Những lời này cực kỳ thích hợp dùng để nói về Cẩu Phi Phi.
Hắn mỗi ngày đi học tan học như bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ trêu đùa với bạn học, tựa như hai tháng qua không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ có chính hắn mới biết, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Hắn đã lên kế hoạch, vào buổi biểu diễn long trọng của đoàn xiếc thú... giết sạch tất cả động vật.
Cẩu Phi Phi bố trí kế hoạch vô cùng tỉ mỉ chu toàn, ngay từ đầu hắn đã giả vờ quên phải đưa trả chìa khóa của mẹ, con đường từ hậu đài đi thông đến mỗi một cái lồng sắt còn là con đường mà hắn đã đi từ nhỏ đến lớn.
Nhưng vào cái đêm mà hắn chuẩn bị thực thi kế hoạch, hắn lại tình cờ thấy được nhật ký của mẹ mình.
Quyển nhật ký đó ghi lại cả cuộc đời làm thuần thú sư của mẹ...
Cẩu Phi Phi ôm quyển nhật ký không ngừng khóc rống, những gì hắn đọc được không hề có bất kỳ thù hận hay oán giận nào, từng câu từng chữ đều là đam mê và tình nguyện trả giá của mẹ hắn đối với chức nghiệp của mình.
Mẹ hắn đã viết một câu thế này.
"Nếu có một ngày mẹ vì chức nghiệp của mình mà phụng hiến sinh mệnh, con nhất định không cần vì mẹ mà khổ sở, bởi vì mẹ đã từng sống một cuộc đời lừng lẫy."
Đêm đó, Cẩu Phi Phi cầm chìa khóa trả lại đoàn xiếc, mang theo quyển nhật ký như di vật cuối cùng mà mẹ hắn lưu lại, vào lúc đoàn xiếc thú đang tổ chức buổi biểu diễn long trọng mà lên máy bay bay đến nước A.
Hắn nghĩ, nếu có thể được trời cao ban ân cho thêm một cơ hội nữa, mẹ của hắn nhất định sau khi trải qua sự kiện ngoài ý muốn kia vẫn sẽ không hề nghĩ ngợi mà quay lại sân khấu, ôn nhu vuốt ve từng con vật mà mẹ yêu thương nhất.
Hắn nghĩ sẽ dùng một phương thức khác để tồn tại thay cho mẹ mình, vì thế hắn lựa chọn làm bác sĩ thú y.
Ngày tháng sinh hoạt ở nước A phảng phất đã giúp Cẩu Phi Phi thay hình đổi dạng, một lần nữa khôi phục bộ dáng trước kia, trở thành thiếu niên phóng đãng không kiềm chế được trong mắt mọi người.
Hắn làm người khéo đưa đẩy, nói chuyện thảo hỉ, hòa mình với tất cả mọi người, vô cùng giỏi trong việc quan sát ánh mắt người khác, thậm chí kỹ năng thức tỉnh của Enigma còn giúp hắn có thể dễ dàng ngửi được hương vị tin tức tố của bất kỳ ai.
Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể đổi lấy cảm giác an toàn cho hắn, dần dần, vẻ ngoài hài hước tùy tính thật sự trở thành lớp bảo hộ mà hắn khoác lên người mình.
Không ai biết hắn là Enigma, cũng không ai biết hắn rốt cuộc phải sống cẩn thận thế nào.
Hắn sợ ly biệt, sợ người quan trọng trong cuộc đời hắn sẽ lại rời bỏ hắn.
Từ biệt trịnh trọng như ba hắn cũng vậy, ra đi thảm thiết như mẹ hắn cũng vậy, tóm lại, hắn không muốn trong nhân sinh của mình lại một lần nữa gặp được người như vậy.
Nếu là vậy, thế thì cứ đối xử bình đẳng với mọi người thôi.
Vì thế, Cẩu Phi Phi ở nước A bốn năm, sinh hoạt bình đạm như nước, nghiêm túc học tập nghề chính, nhưng cũng khắc khổ nghiên cứu nghề phụ là điều hương.
Hắn bắt đầu lợi dụng kỹ năng thức tỉnh của lần phân hoá thứ hai để giúp bản thân đạt được cái gì đó, đồng thời vẫn tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ về nước nghiêm túc thay mẹ mình kéo dài phần nhiệt huyết kia.
Sau khi tiếp nhận đề nghị của đàn anh cùng trường, Cẩu Phi Phi rốt cuộc một lần nữa bước lên mảnh đất Hải Thành này.
Đáng tiếc, sân bay trên khắp thế giới này đều có cùng một hương vị.
Loại hương vị lộn xộn, của tin tức tố tùy ý đấu đá lung tung.
"Nếu những việc ngoài ý muốn trong cuộc đời đều có thể đoán trước, vậy thì mẹ có đưa ra lựa chọn như cũ không?"
Vấn đề này, sau khi mẹ qua đời, Cẩu Phi Phi đã tự hỏi chính mình vô số lần.
Hắn biết rõ đáp án của mẹ mình, cũng từng một lần vì thế mà cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mãi cho đến khi chính hắn gặp phải đóa hoa nguy hiểm kia, hắn mới có thể hiểu được chấp niệm và kiên trì của mẹ mình.
Bởi vì, ngày đó ở quán bar Sương Mù Trên Biển, ngay trong một khắc ánh mắt hắn rơi xuống mạt màu đó yêu dã ấy, hắn cũng đã có được đáp án của chính mình.
Cẩu Phi Phi trong lòng biết rõ đóa hoa súng đỏ này không thích bị nuôi dưỡng trong nước, vì thế hắn liền lẳng lặng ở trên bờ mà chờ đợi.
Chờ nàng cam tâm tình nguyện leo lên vách đá, cùng hắn tương ngộ.
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện của Cẩu ca khi còn nhỏ thật sự rất thảm a, đau lòng đến ôm Cẩu ca một cái.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Mình đã phân vân không biết có nên cảnh báo mọi người trước khi đọc câu chuyện về mẹ của Cẩu Phi Phi hay không, cuối cùng quyết định là không. Bởi vì tác giả cũng có cảnh báo mình đâu... Hu hu hu.
i. Lúc nhỏ mình thích xem xiếc thú lắm, cũng ao ước được đi Thảo Cầm Viên ở thành phố. Sau này mới biết, theo một góc nhìn nào đó thì: xiếc thú và nuôi nhốt động vật trong sở thú đều là tội ác, mà người xem chính là kẻ cổ vũ cho tội ác đó. Mình không nói đến việc nuôi dưỡng động vật một thời gian ngắn để chữa bệnh và bảo vệ chúng trước khi thả lại môi trường hoang dã nha.
Năm đó, sau khi đọc câu chuyện này thì mình mới bắt đầu ngộ ra: Một anh chàng người Mỹ đến Tây Ban Nha du lịch, được bạn dẫn đến xem đấu bò. Anh người Mỹ cảm thấy quá trình đấu bò thật là tàn nhẫn. Người bạn Tây Ban Nha lại cho rằng đô vật của người Mỹ mới là tàn nhẫn.
Đây chỉ là một ví dụ trong sách, mình cũng không biết có thật hay không. Nhưng lúc đó mình cảm thấy cả hai trường đấu này đều rất tàn nhẫn. Sau này có cơ hội tìm hiểu về số phận của những chú bò đó và góc khuất của đô vật thì mình càng cảm thấy đáng sợ. Nhưng rất nhiều người lại thấy nó bình thường, và họ hào hứng khi xem những trận đấu như vậy.
Cho nên mình nghĩ, thiện ác còn phụ thuộc vào quan niệm của từng người, huống hồ là đúng sai. Nghĩ đến thấy buồn ghê.