Nếu em là một ngôi sao nhỏ bé ẩn giấu giữa muôn vàn sao trời, vậy anh có thể hay không... liếc mắt một cái liền nhận ra em.
Thế giới song song: Nếu sau khi phân hóa thành Enigma, Cận Ngôn lén về nước đến buổi fan meeting của Chu Thụ...
(Thị giác của Cận Ngôn là chủ, mốc thời gian là hai năm trước, sau khi Chu Thụ vừa mới trở thành "kim thưởng ảnh đế". Chú ý, tất cả thế giới song song đều không có nhân cách thứ hai.)
Vô luận trôi qua nhiều ít năm, hương vị của Hải Thành vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Tựa như sợi xích mèo trên tay Cận Ngôn, vẫn luôn chưa từng rời khỏi chủ nhân của nó.
Cận Ngôn phân hóa lần thứ hai, biến thành một Enigma.
Ngày đó, ngất xỉu trên bờ biển, nhưng cho dù mất đi ý thức thì cậu cũng nắm chặt sợi xích này không hề buông ra.
Cận Ngôn vốn tưởng rằng chính mình sẽ không thể tỉnh lại, tưởng rằng biển rộng là hương vị cuối cùng mà cậu ngửi thấy.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, việc đầu tiên mà Cận Ngôn làm chính là tìm sợi dây xích.
May mắn, vẫn còn gắt gao nắm chặt trong tay.
Cậu một lần nữa đeo sợi xích mèo lên cổ tay, gian nan ngồi dậy, thuận tay cầm lấy di động đặt trên ngăn tủ bên cạnh.
Màn hình sáng lên, cuộc gọi nhỡ cơ hồ sắp tràn ra khỏi màn hình.
Cận Ngôn nhíu mày xem lại thời gian, mới phát hiện thì ra mình đã hôn mê hai ngày.
Cậu lập tức gọi cho mẹ, trước tiên che giấu sự kiện phân hóa vừa rồi, chỉ nói mấy ngày hôm trước sinh bệnh, cho nên quên sạc pin di động.
Rốt cuộc, ngay cả chính bản thân cậu cũng chưa thể làm rõ nên như thế nào đi làm một Enigma, làm sao có thể nói cho ba mẹ nghe.
Lúc này, bạn của Cận Ngôn dẫn bác sĩ vào phòng tiến hành kiểm tra tình trạng thân thể và tinh thần cho cậu, sau khi xác nhận mọi thứ đều bình thường, bác sĩ phê chuẩn cho Cận Ngôn buổi chiều có thể xuất viện.
Vì thế, Cận Ngôn đành phải tiếp thu hiện thực, đi học cách đảm đương một Enigma.
Bốn năm qua, cậu rốt cuộc đã có thể dần dần tiếp thu chính mình là Alpha, nhưng vận mệnh cố tình càng thêm coi trọng kẻ hèn này, cứ thích đột ngột ủy thác trọng trách cho cậu.
Sau khi trò chuyện cùng bác sĩ, suy nghĩ loạn như ma của Cận Ngôn xem như được giải khai đôi chút.
Enigma... Giới tính mạnh nhất... Thức tỉnh thiên phú...
Muốn quen với những chuyện này, hình như cũng không khó lắm.
Mà chuyện khó làm chính là, cho dù giới tính của cậu đã không còn giống với người kia, nhưng Cận Ngôn vẫn không có dũng khí đứng ở bên cạnh đối phương.
Chỉ là, thật sự rất nhớ anh ấy, thật sự rất muốn được nhìn thấy anh ấy...
Cho dù chỉ là liếc mắt một cái...
Nhưng nghĩ lại thì, nếu gặp được thì thế nào?
Chẳng lẽ còn có thể can đảm nói với anh ấy, chính mình đã phân hóa thành Enigma hay sao?
Anh ấy sẽ cảm thấy như thế nào... Anh ấy sẽ cao hứng hay là khủng hoảng... Anh ấy sẽ tiếp nhận mình sao... Anh ấy sẽ cam tâm tình nguyện bị mình đánh dấu sao...
Cận Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy hô hấp quá khó khăn, vì thế đành chuyển vấn đề này sang phạm vi của những điều không có câu trả lời.
Có lẽ... thực chất cũng không có gì khác nhau đi.
Một người kiêu ngạo ưu tú như vậy, sao có thể cam nguyện bị người khác đánh dấu.
Nhiệt độ không khí thời gian này quá lạnh, nước mưa rơi xuống trên mặt đất đều có thể kết thành băng.
Từ khi phân hóa thành Enigma, Cận Ngôn càng thêm độc lai độc vãng, chỉ có hai người có thể gọi là bạn bè thân thuộc mới biết chuyện cậu phân hóa lần thứ hai.
Trong đó, một người là nữ Alpha học cùng chuyên ngành với cậu, tên Giản Hinh, cũng chính là cô ấy tìm được Cận Ngôn trên bờ biển rồi đưa đến bệnh viện.
"Cận Ngôn, từ lúc cậu phân hóa thành Enigma đến giờ, như thế nào lại càng không chịu nói chuyện? Mấy em khóa dưới trong học viện cũng không dám đến gần cậu."
Cận Ngôn hoàn hồn, lắc đầu cười nhạt: "Vậy cũng khá tốt, không phải sao?"
Giản Hinh không tỏ ý kiến, xoay người tiếp tục gõ bàn phím.
Nói rằng bọn họ quan hệ gần gũi, thì cũng không hẳn là vậy, chỉ là tương đối gần hơn những người khác mà thôi.
Trừ bỏ giao tình cùng nhau làm chung đề tài nghiên cứu, Giản Hinh nhất thời thật đúng là không thể nói được cuộc đời của bọn họ còn có chỗ nào "gần".
Chỉ là mỗi lần ngẫu nhiên trông thấy Cận Ngôn nhìn chằm chằm sợi xích mèo trên tay mà phát ngốc, Giản Hinh lại nhớ tới bản thân mình của trước kia.
Tiếng gõ bàn phím "lạch cạch" quẩn quanh trong phòng thêm một lúc, sau đó chợt ngừng lại.
"Cận Ngôn, cuộc đời ngắn lắm, đừng làm chuyện gì khiến chính mình hối hận." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, "Cậu chính là người đã từng 'đi qua cõi chết' một lần, còn luẩn quẩn trong lòng chuyện gì vậy chứ."
Đôi khi, để thay đổi quỹ đạo của vận mệnh có lẽ chỉ cần một trợ lực nho nhỏ đến từ thế giới bên ngoài.
Cận Ngôn không phải là một người có thể dễ dàng bị ai đó tác động, tính cách "có chủ kiến" của cậu là từ nhỏ đã thấy được.
Nhưng một câu nhẹ nhàng bâng quơ kia của Giản Hinh lại chọc thẳng đến trong lòng cậu, giống như từ trước đến nay cậu vẫn đang chờ đợi một đáp án như thế này.
Hoặc là nói, trong lòng cậu đã sớm có đáp án, chỉ là không ai giúp cậu nói ra.
Tựa như, khi người ta tung đồng xu thì cũng không phải thật sự muốn nhờ đồng xu kia hỗ trợ đưa ra quyết định, mà là vào một khắc nhìn đến kết quả, mới có thể rõ ràng chính bản thân mình muốn cái gì.
Vì thế, Cận Ngôn mua vé máy bay quay về Hải Thành.
Một mình rời nhà đã ba năm, không có ai cố tình nhắc đến Chu Thụ trước mặt cậu, rốt cuộc, ba mẹ đều cam chịu hai đứa nhỏ đã từ mặt nhau.
Bọn họ trốn tránh lẫn nhau, người lớn trong nhà cũng không dám nói gì, cho nên khi Cận Ngôn nói cậu sẽ về nước thì ba mẹ cậu đều rất kinh ngạc.
Sau đó liền quen miệng nhắc đến Chu Thụ.
"Ba năm con không ở đây, mọi người đều thay đổi quá nhiều, không lâu trước đây anh của con cũng đã trở thành kim thưởng ảnh đế."
"Cái gì..."
Đầu dây bên kia bắt đầu truyền đến vài tiếng tranh chấp khe khẽ, giây lát sau thì khôi phục bình thường, mẹ của Cận Ngôn tùy ý nói thêm gì đó, nhưng Cận Ngôn chỉ có thể hoảng hốt ngắt điện thoại.
Kim thưởng ảnh đế...
Cậu chỉ mới cắt đứt liên hệ ba năm mà thôi, như thế nào ca ca của cậu liền biến thành kim thưởng ảnh đế?
Cận Ngôn lúc này mới vội vã mở di động, tìm tòi tin tức của giới giải trí mà trước giờ cậu đều không quan tâm.
Quả nhiên, ở nơi nổi bật nhất, cậu nhìn thấy tên của Chu Thụ.
Nhấn mở đề tài, tiếp theo, Cận Ngôn mới một lần nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong trí nhớ sau tận ba năm.
Hình như gầy hơn, càng có góc cạnh, mặc bộ tây trang màu xám bạc này thật sự là quá đẹp, giống như đem sao trời khoác lên người anh ấy.
Nhưng mà, ca ca của cậu từ nhỏ đã không thích đứng giữa đám đông, vì sao lại đột nhiên bước vào nơi phức tạp như giới giải trí, còn trở thành kim thưởng ảnh đế?
Trái tim Cận Ngôn bị siết chặt đến phát đau, cậu thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều.
Nếu như anh ấy hiện tại đã đứng ở vị trí vạn người chú mục, vậy thì, nếu như mình xen lẫn trong đám đông ngàn vạn người mà nhìn trộm anh ấy một cái, thì cũng không có gì quá đáng... phải không...
Cận Ngôn nghĩ mãi, trằn trọc tìm được vé vào cửa buổi tuyên truyền điện ảnh của Chu Thụ vào hai tháng sau.
Máy bay từ nước A về đến Hải Thành vào một ngày mưa, trong không khí trừ bỏ vị mặn ươn ướt của hải dương, còn có hương vị của nước mưa đang muốn ôm trọn lấy sóng biển.
Cận Ngôn xuống máy bay, về đến nhà vừa buông hành lý liền lại vội vã bay đi Thủ đô, cậu thật sự quá khao khát được đến gần Chu Thụ thêm một chút.
Ai ngờ đêm đó vừa ra khỏi cửa sân bay Thủ đô, cậu liền lọt vào đám người đang vây quanh chặt như nêm cối, ánh đèn flash cùng tiếng hoan hô có ở khắp nơi. Còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, Cận Ngôn bỗng nhiên nghe thấy một cái tên.
"Nhìn kìa! Là Chu Thụ! Chu Thụ ra tới!"
"Thụ ca! Thụ ca nhìn hướng này! Thụ ca, chúng em yêu anh!"
Trái tim Cận Ngôn chợt ngừng đập, căn bản không dám quay đầu lại nhìn xem, nhưng hai chữ "Chu Thụ" vang lên nhiều đến nỗi dường như hóa thành một tấm lưới hữu hình bao vây lấy cậu. Cận Ngôn lúc này giống như một con cá đang đứng yên bên dưới thác nước, chỉ cần quẫy đuôi một cái bơi về phía trước liền lập tức hiện nguyên hình.
Đứng yên tại chỗ hồi lâu, Cận Ngôn cuối cùng vẫn không kiềm lòng nổi mà quay đầu nhìn về hướng cửa ra, ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy Chu Thụ đang đi ra ngoài giữa các nhân viên bảo an tầng tầng vây quanh.
Một khắc đó, Cận Ngôn phảng phất như ngửi được hương vị muối biển đã bao bọc lấy chính mình vào đêm phân hóa nhiều năm trước, suýt chút nữa đã theo bản năng đi về phía anh.
Ngay lúc Cận Ngôn muốn nhấc chân, liền thấy được vị Omega "phong độ ngời ngời" kia cũng đang đi bên cạnh Chu Thụ.
Cậu nghĩ, người này hẳn là bạn gái chính thức hiện tại của anh...
Hai người đứng chung một chỗ như vậy, thật đúng là xứng đôi...
Trong lòng chua xót quá đỗi, chân mày Cận Ngôn không chịu khống chế mà chau lại, cậu không đi theo đám người kích động xung quanh, mà chỉ đứng yên tại chỗ nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ca..."
Mà cùng lúc đó, cách nửa cái đại sảnh sân bay, Chu Thụ bỗng nhiên dừng bước, xoay đầu nhìn về một hướng nào đó chếch về phía sau.
Nhưng giây tiếp theo, sợi dây liên kết vô hình này lập tức bị tiếng thét chói tai đổ ập xuống cắt đứt.
Chu Thụ hoàn hồn, nhíu mày ra khỏi sân bay.
Lên xe bảo mẫu, Chu Lệ Lệ vừa rồi cũng nhận ra anh khác thường, lúc này nghiêng mặt hỏi, "Sao vậy? Lúc nãy nhìn thấy ai à?"
Chu Thụ theo bản năng nắm chặt tay, sau đó dựa lưng vào ghế ngồi, "Không có ai, nhìn lầm thôi."
"Cái gì?" Chu Lệ Lệ vừa đổi giày cao gót vừa hỏi, "Cái gì mà 'nhìn lầm thôi'?"
"Không có gì." Chu Thụ nói xong liền nhắm mắt lại.
Bộ điện ảnh lần này, Chu Thụ không đóng vai chính, nhưng cho dù là vậy, trong buổi fan meeting hôm anh vẫn là nhân vật được chú ý nhiều nhất.
Fans bên dưới quá mức nhiệt tình, Chu Thụ cảm thấy có chút không ổn, vì thế anh lựa chọn lặng lẽ rời khỏi phần trung tâm sân khấu rồi di chuyển về một góc.
Đến khi ánh đèn flash không còn chiếu thẳng vào mặt, Chu Thụ mới rốt cuộc thả lỏng vài phần.
Anh rảnh rỗi không có việc gì nên nhìn nhìn xung quanh hội trường, thấy fans giơ cao biểu ngữ và bảng đèn vì anh. Tầm mắt di chuyển một chút nữa, cư nhiên còn có fan đeo băng đô tai mèo, chẳng lẽ là vì lần phỏng vấn gần đây mình đã nói bản thân khá thích mèo sao?
Chu Thụ nghĩ đến đây, rũ mắt lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Mèo thật sự rất đáng yêu.
Anh không biết mèo của nhà người khác là cái dạng gì, dù sao mèo nhà anh là vô cùng dính người.
Chỉ là... đã từng...
Mấy năm rồi, anh vẫn nghĩ không ra bé mèo dính người kia vì sao sẽ nhẫn tâm như vậy.
Nhẫn tâm không từ mà biệt, để lại anh cô độc nơi này.
Nghĩ nghĩ, Chu Thụ liền thất thần, chờ đến người bên cạnh khẽ chạm một chút thì anh mới sực tỉnh, thì ra MC đang hỏi đến anh.
"Xin hỏi Chu ảnh đế một chút, ấn tượng đầu tiên đối với bạn diễn lần này của anh là gì?"
"Ấn tượng đầu tiên..." Chu Thụ trầm tư một lát, lịch sự trả lời, "Là ở phim trường trực tiếp nhìn thấy, khi đó cô ấy vừa mới quay xong, đang ngồi trong một góc đọc sách, thanh nhã nhàn nhu, năm tháng tĩnh hảo."
Chu Thụ nói xong, trên dưới sân khấu đều phát ra tiếng la "Oa oa", mà fan CP của bộ điện ảnh này cũng bắt đầu vận sức chờ phát động.
Thanh âm ồn ào kết thúc, Chu Thụ mới nhận ra chỗ nào không ổn, sợ là một lần nữa phải bị người ta nói là cố ý "xào CP".
Thôi, mặc kệ, nếu thật sự không được thì một hồi lại dọn Chu Lệ Lệ ra vậy, dù sao vị "bạn gái tin đồn" này cũng cần thiết phải phát huy chút tác dụng, tránh cho cả ngày chỉ biết chọc tức anh.
Ai ngờ, MC còn phối hợp dùng vẻ mặt bát quái hỏi, "Tôi nghe nói Chu ảnh đế có một vị "bạn gái chính quy", không biết anh có tiện tiếc lộ một chút vị "bạn gái" này là..." MC lộ ra một nụ cười bí hiểm, không nói tiếp đoạn sau.
Chu Thụ thầm nghĩ, thật là hỏi rất đúng lúc, nếu đã như vậy thì anh liền thuận thế mà đáp lời.
"Về chuyện "bạn gái" của tôi..." Chu Thụ một lần nữa tiếp nhận microphone, nhưng vừa mới mở lời liền vô tình bắt gặp một bóng dáng mơ hồ, đủ khiến cho hô hấp của anh phải ngừng lại.
Bóng dáng kia giấu trong góc khuất nhất của hội trường, xen lẫn giữa trăm ngàn người.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, chỉ cần là một hình dáng, Chu Thụ liền có thể ngay lập tức nhận ra đó là ai.
Đó là đứa nhỏ mà anh bảo hộ suốt 18 năm, là người mà ba năm qua anh chưa từng quên dù chỉ một khắc...
"Chu Thụ, anh còn chưa nói xong." Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở, Chu Thụ mới chớp mắt hai cái để điều chỉnh lại cảm xúc.
"Tôi..." Hầu kết của anh lăn lộn lên xuống một chút, nhìn về góc nhỏ kia mà trầm giọng nói, "Tôi không có Omega."
Lời này vừa nói ra, cả hội trường liền ồ lên, ngay cả MC và các diễn viên khác trên sân khấu cũng đều ngơ ngẩn, không một ai nghĩ đến Chu Thụ vậy mà ở tại chỗ này phủ nhận tin đồn anh "có bạn gái", rốt cuộc từ lúc bắt đầu đến giờ thái độ của Chu Thụ đối với suy đoán của mọi người về chuyện tình cảm của anh đều là ngầm cam chịu.
Sau đó, có một diễn viên EQ cao lên tiếng nói vài câu vui đùa giúp Chu Thụ dời đi sự chú ý của mọi người, vì thế đề tài này liền kết thúc qua loa tại đây, không ai lại tiếp tục hỏi đến.
Nhưng người đang ngồi ở cái góc kia đã rõ ràng nghe thấy được mỗi một chữ trong câu trả lời của Chu Thụ, ngay cả dấu chấm câu cũng không hề để sót.
Anh ấy nói, anh ấy không có Omega.
Trái tim Cận Ngôn nhảy lên hai cái thật mạnh, cậu giương mắt, sau đó chạm đến đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt vĩnh viễn tràn ngập ôn nhu và sủng nịch đối với chính mình.
Ca...
Anh rốt cuộc nhìn thấy em ở giữa đám người sao?
Chu Thụ kết thúc lần fan meeting này trong hoảng hốt, vừa mới chào bế mạc thì anh liền vội vã chạy xuống hậu trường, bước chân thậm chí còn có chút lảo đảo.
"Chu Lệ Lệ, Chu Lệ Lệ đâu?"
Chu Lệ Lệ từ phòng nghỉ đi ra, ngắt điện thoại, tức giận liếc anh, "Lúc nãy trên sân khấu không thèm thừa nhận quan hệ của hai ta, vừa xuống sân khấu liền tìm chị đây tới buôn bán?"
Chu Thụ nhíu mày, nhấp nhấp môi, "Ngôn Ngôn đã trở lại, tớ vừa nhìn thấy Ngôn Ngôn."
"Cái gì? Cận Ngôn?" Chu Lệ Lệ sửng sốt, hoàn toàn là không thể tưởng tượng, "Cậu nhìn lầm rồi chăng?"
"Tớ sao có thể nhìn lầm..." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, thậm chí đã có phần không biết làm sao.
"Được rồi, tớ biết rồi." Chu Lệ Lệ vỗ vỗ anh, bấm điện thoại gọi cho bảo an phân phó gì đó, rồi cũng ra khỏi phòng nghỉ.
Hiện tại là thời gian fans đang ùn ùn ra về, nên Chu Thụ không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng nghỉ không ngừng đi qua đi lại.
Sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, anh liền lấy lại di động của mình từ chỗ Chu Lệ Lệ.
"Dì Phương, con muốn hỏi..."
"Ngôn Ngôn đã về rồi."
"Dạ..."
Quả nhiên là em ấy sao...
Không, nhất định là em ấy, chính mình không có khả năng sẽ nhận sai người.
Đôi tay Chu Thụ đã có chút run rẩy, anh mở danh bạ, ngón tay đặt ở dãy số mà năm đó anh gọi suốt nửa năm cũng không liên lạc được.
Nhấn phím gọi, đường dây cư nhiên thông suốt, trái tim của Chu Thụ cũng theo từng âm thanh phát ra mà nhảy liên hồi.
Vài tiếng "đô đô" vang lên, đầu dây bên kia rốt cuộc có người tiếp nhận.
Nhưng hai người đã bốn năm chưa từng trò chuyện, vì thế, thứ trước tiên nghênh đón bọn họ chính là trầm mặc vô vùng vô tận.
Không biết qua bao lâu, Cận Ngôn vẫn là không nhịn được.
"Ca..."
"Ừ."
"Em đã trở về."
"Anh biết."
Lại là dài dòng trầm mặc, Cận Ngôn hô hấp khó khăn, càng thêm khống chế không được cảm xúc của chính mình.
Giọng nói của cậu đã có chút run rẩy, "Ca, em nhìn thấy anh."
Chu Thụ trong lòng đau nhức một trận, nhẹ giọng đáp lại, "Ừ..."
"Em cho rằng, nhiều người như vậy, anh sẽ không nhìn thấy em." Đầu dây bên kia, Cận Ngôn hít hít cái mũi, tiếp theo lấy hết can đảm mà nói, "Ca, em thật sự rất nhớ anh..."
Một khắc đó, Chu Thụ cũng quên mất phải hô hấp.
"Đứa nhỏ ngốc." Hồi lâu sau, anh mới hoãn lại cảm xúc, nhưng đôi mắt vẫn còn chưa tan hết hơi nước, anh cúi đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, đi hai bước về phía cửa, liền nhìn thấy Cận Ngôn đang đứng ở cuối hành lang.
Bọn họ đối diện nhau nhìn nhau, chậm rãi buông di động, chậm rãi bước lại gần nhau.
Đến khi hai trái tim rốt cuộc có thể cảm nhận được đối phương đang hòa cùng một nhịp đập với mình, Chu Thụ hơi ngước mắt, nhìn Cận Ngôn đã gần trong gang tấc, ôn nhu nói.
"Chỉ cần em ở gần bên anh, anh có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy em."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ chị Giản Hinh ở nước A của thế giới song song, là trợ công mạnh nhất của đôi chồng chồng này a!