Vĩnh cửu đánh dấu của Enigma đối với Alpha một khi đã hình thành, liền tựa như sông băng đã hoàn toàn tan chảy, đều không thể nghịch chuyển.
Một Alpha sau khi trở thành Omega chuyên chúc của Enigma thì không thể nào so được với một Omega bình thường: tuy phải đối mặt với nguy hiểm nhưng hiện tại vẫn có thể phẫu thuật xóa đi vĩnh cửu đánh dấu, một lần nữa có được tân sinh. Vĩnh cửu đánh dấu ở trên người Alpha càng giống một bộ phận của cơ thể, gần như vô pháp xóa bỏ.
Nếu nhất định muốn xóa đi, thứ bị cắt bỏ không chỉ là dấu vết này mà còn là cả máu thịt của chính mình, không nói đến khẳng định sẽ thương tổn thân thể, thậm chí có khả năng phải mất đi tính mạng.
Mà Enigma thực hiện đánh dấu cũng sẽ như vậy, hắn sẽ đối với Alpha được chính mình đánh dấu sinh ra ỷ lại thật lớn, vô luận là về sinh lý hay tâm lý. Enigma chỉ có thể đánh dấu duy nhất một bạn lữ, cho nên đánh dấu của họ là trân quý nhất.
Một khi hoàn thành vĩnh cửu đánh dấu, Enigma cùng với Omega chuyên chúc của chính mình sẽ hình thành mối liên kết chặt chẽ, tin tức tố sẽ hợp thành nhất thể, thậm chí có khả năng cảm nhận đến tâm tình của đối phương, về phương diện kia cũng sẽ vô cùng hài hòa.
Cả Enigma và Alpha đều sẽ vĩnh viễn chung thủy với bạn lữ, hận không thể đem đối phương khảm nhập vào linh hồn của chính mình.
Sáng sớm, khi Cận Ngôn tỉnh lại, Chu Thụ vẫn đang an tĩnh cuộn tròn trong lồng ngực của cậu, hải dương và giọt mưa dung hợp bên nhau.
Cậu còn nhớ rõ, tối hôm qua khi tình nùng, Chu Thụ thở gấp nói ra rất nhiều lời âu yếm, đó là bộ dáng mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy của anh.
Mà những lời làm cậu kinh ngạc nhất, cũng là những lời điên cuồng nhất, giờ này khắc này vẫn còn quẩn quanh trong tâm trí của cậu, chưa từng biến mất.
"Năm đó em phân hóa thành Alpha, trước khi xuất ngoại đã chạy đến hỏi anh có thể tiếp thu AA luyến hay không... lúc đó anh bài xích như vậy... em có biết là bởi vì cái gì không..." Chu Thụ đè giọng nói ra những lời này, trong đôi mắt đều là hơi nước xua mãi không hết, sinh ra một loại lạnh lùng mị hoặc mà ngày thường khó gặp.
Cận Ngôn hôn hôn anh, hỏi, không phải lần trước anh đã nói là vì hiểu lầm em thích Alpha khác sao.
Ai ngờ Chu Thụ nhăn mày lại, giọng nói càng trầm thấp hơn.
"Đúng là vậy... Nhưng đây chỉ là ý niệm xuất hiện đầu tiên, sau đó rất nhanh lại bị hình ảnh khác che lấp đi."
"Ngày đó em phân hóa, anh ngửi được tin tức tố của em, sau khi về nhà liền mơ thấy rất nhiều giấc mộng..."
Cận Ngôn hô hấp đều phải ngừng lại, ẫn nhẫn hỏi, giấc mộng kia có quan hệ với cái gì.
Kết quả, liền nghe được câu trả lời khiến cho máu trong cơ thể cậu thiêu đốt sôi trào.
"Trong mộng cũng tựa như hiện tại, em cũng đang làm thế này với anh."
Dứt lời, Chu Thụ liền lấy ra hộp nhẫn đã sớm chuẩn bị tốt từ bên dưới gối đầu, liền mạch lưu loát đeo một chiếc vào ngón áp út của Cận Ngôn, sau đó đưa bàn tay của mình ra trước mặt đối phương, để cậu cũng đeo nhẫn cho mình.
Hai người ở vào tình cảnh hoang đường nhất, hoản loạn nhất... rốt cuộc trao đổi nhẫn cưới.
Không trung đột ngột lâm vào vài giây yên tĩnh trước một hồi mưa to, ngay sau đó, nước mưa tùy ý phá tan mặt biển, dung hợp đến nơi sâu nhất của hải dương, chạm đến đáy biển, kết thành hoa băng (1) trong suốt.
Nước mưa và biển sâu đan chéo vào nhau, rung động, mọi âm thanh trong tích tắc đột nhiên im bặt.
"Ngôn Ngôn..."
Hải dương tỉnh, giọng nói là khàn khàn không thành tiếng, giống như ăn quá nhiều hạt muối, bị vị mặn yêm kín yết hầu.
"Ca, có đau hay không?" Lại là những lời này.
Tuy nói đã trở thành Omega chuyên chúc nhưng dù sao cũng không thật sự là Omega, không mỏng manh như vậy.
Chu Thụ biết Cận Ngôn đây là thật sự đau lòng chính mình, vì thế đưa tay sờ sờ mặt cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy anh nằm nghỉ thêm chút, em đi ra ngoài một chuyến, trong mười phút liền sẽ trở về." Cận Ngôn cúi người hôn hôn Chu Thụ, muốn đứng dậy đi ra ngoài.
"Ưm." Chu Thụ hắng hắng giọng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cận Ngôn, hỏi, "Đi đâu?"
Cận Ngôn cười cười, lại ôm người vào ngực: "Đi mua thuốc."
Chu Thụ suy nghĩ vài giây, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Không khí cũng trở nên yên lặng đáng ngờ, giây lát sau, Cận Ngôn ngửi được hương vị ngọt thanh của muối biển sau cơn mưa, cổ hương vị kia ý đồ câu lấy mỗi một dây thần kinh của cậu, dễ dàng khơi lên trận lửa lớn mà cậu thật vất vả mất cả đêm mới tiêu diệt được.
"Ca, anh đừng dụ dỗ em." Giọng nói của Cận Ngôn trầm trầm xuống, giống như bị vô số xúc tua bắt lấy, không cho cậu rời đi.
"Ừ." Chu Thụ thu hồi tin tức tố, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, dùng một ánh mắt mềm mại nhìn Cận Ngôn, "Vậy em đừng đi."
Cận Ngôn cả trái tim đều tan thành nước, bất đắc dĩ nhìn anh mà cười, "Không được, ca, phải uống, bằng không nhất định sẽ..."
Cậu ho nhẹ, nuốt xuống hai chữ cuối cùng, nếu không sợ rằng ca ca nhà cậu lại phải đỏ mặt thật lâu.
Ai ngờ, Chu ngạo kiều vào lúc này lại bắt đầu giận dỗi, nhướng mày nói, "Sao vậy, em không muốn?"
"Em..." Cận Ngôn hô hấp đình trệ, xúc tua của đóa bọt sóng nào đó đang không ngừng câu kéo các dây thần kinh của cậu, quả thật khó có thể chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn bị lực khống chế cường đại của Enigma đè ép xuống, "Không được, ca, ngoan nào."
Nghe câu này, tâm tình vui đùa của Chu Thụ cũng tan vài phần, chân mày của anh nhỏ đến không thể phát hiện mà chau lại, nhàn nhạt mở miệng, "Ừ, hiểu rồi."
"Không phải!" Cận Ngôn nhìn thấy bộ dáng này của Chu Thụ, lập tức trái tim như bị ai siết lấy, vội vàng ôm người vào lòng, ôn nhu giải thích, "Sao em có thể không muốn được chứ?" Cậu trả lời câu hỏi lúc đầu của Chu Thụ, dùng môi cọ cọ lên tóc anh, "Nhưng mà... rất đau."
"Em nghe nói, từ mang thai đến khi sinh nở, vô luận là giai đoạn nào cũng đều rất đau." Ngay cả Omega trời sinh thích hợp với vai trò này còn khó mà chịu đựng nổi, huống chi là Alpha.
"Em không nỡ." Cận Ngôn nói, không ngừng kiên định lặp lại suy nghĩ của chính mình, "Không bao giờ."
Chu Thụ nghe những lời này, trong lòng đau xót, yên lặng củng củng vào ngực đối phương, nhỏ giọng "Ừ" một cái. Cận Ngôn đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ca, em thực sự rất ích kỷ, em chỉ để tâm đến anh."
"Anh biết." Qua hồi lâu, Chu Thụ mới mở miệng, anh hôn hôn lên cổ Cận Ngôn, ôn nhu đáp lại tâm can bảo bối mà mình không muốn xa rời, lúc sau, khóe môi lại câu lên, nói ra tâm tư nho nhỏ nào đó của chính mình, "Vậy em giúp anh mở tủ đầu giường, lấy thuốc ra đây."
"......"
Hai ngày này vừa vặn đúng vào dịp nghỉ đông, cho nên cả hai người có thể ở nhà thoải mái nghỉ ngơi, không cần ra cửa nhận lấy "nỗi đau chia lìa", rốt cuộc, một đôi bạn lữ vừa mới hoàn thành vĩnh cửu đánh dấu thì thông thường sẽ có một đoạn thời gian rất dài không chịu đựng nổi khi phải rời xa đối phương quá lâu.
Cái loại "lâu" như là "từng người vào phòng tắm" thì cũng không thể chấp nhận.
Nhưng ở nhà nị nị oai oai thời gian quá dài, đi ra ngoài lại sợ "dấu vết" và "dáng vẻ ăn uống no đủ" chưa tan hết một khi bị người khác chụp được sẽ khiến dân tình phát giác ra chút gì đó.
Vì thế, bọn họ lâm thời quyết định đến nước A du lịch, cũng xem như bổ khuyết tuần trăng mật.
Chuyện này, Chu Thụ là người đầu tiên nói ra, Cận Ngôn hiểu được ca ca đây là muốn đền bù 5 năm xa cách của hai người, trong lòng chua xót, nhưng cậu vẫn như trước đây luôn đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Người lớn hai nhà trong lòng cũng hiểu rõ, lần lượt đến đưa bọn trẻ, chỉ là hai người mẹ trước khi đi lại nhét cho Chu Thụ rất nhiều viên thuốc nhỏ, chọc cho anh vừa thu thập hành lý vừa đỏ hết cả tai.
Sau khi đưa ra quyết định, bọn họ cũng hẹn Chu Lệ Lệ và Cẩu Phi Phi cùng ăn một bữa cơm. Chu Lệ Lệ đột nhiên muốn trêu chọc Chu Thụ, liền nói trùng hợp nàng và Cẩu Phi Phi cũng đang dự định ra nước ngoài du lịch, nếu không thì bốn người cùng nhau đi nước A.
Ai ngờ, chỉ 0.1 giây tiếp theo, Chu Thụ liền cự tuyệt một vạn lần, Chu Lệ Lệ nhìn bộ dáng này của đối phương, quả thật là âm mưu đạt thành, vì thế dựa vào người Cẩu Phi Phi cười thật lâu.
Trước khi tan tiệc, Cẩu Phi Phi đột nhiên ở trong phòng vệ sinh ra vẻ thần bí gọi Cận Ngôn.
Một dự cảm không chút tốt lành lập tức xuất hiện trong lòng cậu.
Quả nhiên, Cẩu Phi Phi nhìn nhìn xung quanh, tiện hề hề mà nói, "Em ngửi được trên người Thụ ca có hương vị của mưa to, rất nồng đậm."
Không khí đình trệ vài giây, Cận Ngôn cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói mấy chữ.
"Cậu có thể chuẩn bị từ chức."
"... Em sai rồi, Cận ca."
Ba ngày sau, Cận Ngôn và Chu Thụ bước lên chuyến bay hướng về phía nước A.
Ở trên không trung mười mấy tiếng đồng hồ mới tới được sân bay Thủ đô của nước A, đợi đến lúc máy bay hạ cánh ổn định, trái tim của Chu Thụ lại chợt đập nhanh hơn.
Đây là nơi Cận Ngôn lẻ loi một mình ngây người suốt 5 năm, nơi này không có ký ức chung của anh và Cận Ngôn...
Chu Thu miên man suy nghĩ giây lát, bàn tay bỗng được người nắm lấy, nhét vào trong ngực của đối phương.
"Anh nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?" Cận Ngôn dùng bàn tay khác mở nắp chai nước, đưa cho Chu Thụ.
Chu Thụ lắc đầu, nhận lấy chai nước uống vài hớp, "Anh đang nghĩ, nước A rốt cuộc có hương vị như thế nào."
Khi bạn trải qua quãng đường dài mới đến được một thành thị xa lạ, cảm nhận đầu tiên thông thường sẽ là sân bay, hoặc ga tàu hỏa của thành thị đó.
Chu Thụ trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hiện tại, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, anh chỉ nhìn thấy một sân bay không có bao nhiêu khác biệt so với sân bay ở những thành thị khác, cho nên có chút bức thiết muốn biết được hương vị của nơi này.
"Không có gì bất đồng." Cận Ngôn tự nhiên cầm lấy chai nước Chu Thụ vừa uống xong, đột nhiên dựa sát vào hôn hôn đôi môi còn treo bọt nước của anh, nhẹ giọng hống, "Thật sự, sân bay trên toàn thế giới đều cùng một dạng, hương vị cũng không sai biệt lắm."
Cậu nhớ đến tâm tình của bản thân nửa năm trước khi trở về Hải Thành, yên lặng nắm chặt tay Chu Thụ, ngữ khí đạm nhiên mà nói, "Ra khỏi sân bay mới có thể ngửi được hương vị chân chính của thành phố này."
Chu Thụ ánh mắt lơ đãng, gật gật đầu, sau đó một lần nữa phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Tựa như lời Cận Ngôn nói, cabin của mỗi chiếc máy bay đều có hương vị giống nhau, đường đi và đại sảnh của sân bay cũng như vậy.
Mãi cho đến khi bọn họ kéo hành lý ra khỏi sân bay, Chu Thụ mới cảm nhận được chân lý của hiệu ứng Proust.
Hương vị thủ đô của nước A cư nhiên lại giống với hương vị tin tức tố của Cận Ngôn đến như vậy, lúc này anh hệt như đang đứng giữa rừng rậm vừa được cơn mưa tưới qua.
"Ngôn Ngôn..." Chu Thụ đôi mắt lóe chút ánh sáng nhìn về phía Cận Ngôn, đôi môi cũng run rẩy nhè nhẹ.
Giây tiếp theo, Cận Ngôn đột nhiên kéo Chu Thụ vào ngực, hôn lên, rốt cuộc vô pháp giả vờ.
"Ca..." Giọng nói của cậu trầm trầm mà mang theo bi thương, giống một đứa nhỏ làm nũng muốn được người dỗ dành, "Em ảo tưởng quá trăm ngàn lần dáng vẻ của anh khi tới nơi này tìm em, có lẽ anh sẽ tới trường học của em, chúng ta sẽ gặp nhau ở tiệm cà nhê nơi ngã rẽ bên cạnh thư viện."
"Hoặc là vào lúc em đau đầu muốn mua gói thuốc, anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước cửa hàng tiện lợi trên đường em về nhà."
"Em còn nghĩ tới, liệu anh có thể tìm được nơi em ở trọ, có một ngày em ra vội vã ra cửa, vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy anh đang đứng đó đợi em."
Đứa nhỏ làm nũng càng nói càng ủy khuất, thanh âm đều thay đổi, "Cho nên, mỗi ngày trước khi ra cửa em đều kiểm tra thật kỹ dáng vẻ của bản thân, em muốn cho anh luôn có thể nhìn đến bộ dáng tốt nhất của em."
"Ngoan, không nói." Chu Thụ đôi mắt cũng ướt, ôn nhu nhẹ vỗ lên lưng Cận Ngôn, "Là ca ca không tốt, để cho Ngôn Ngôn bị nhiều ủy khuất như vậy."
Cửa chính của sân bay có rất nhiều người lui tới, bọn họ nhìn thấy hai nam nhân ôm nhau như vậy, sôi nổi nhìn bằng ánh mắt chứa đầy ý vị sâu xa.
"Đã phân hóa thành Enigma mà còn thích làm nũng như vậy, quả thực giống hệt một tiểu ngọt O." Chu Thụ đè nén nội tâm chua xót, cười cười ôn thanh hống đứa nhỏ của anh.
"Ừm." Đứa nhỏ hoãn một hồi, lại cọ cọ tuyến thể của ca ca, nói, "Em chính là Omega của anh."
Hai người chọn một biệt thự nhỏ cho thuê ở Thủ đô nước A, nơi này là ven biển, có thể trông thấy bờ cát mà năm đó Cận Ngôn phân hóa lần thứ hai.
Nước A hiện tại là mùa hè, gió đêm mang theo vị mặn ẩm ướt cùng một chút lạnh lẽo, là thứ duy nhất không ngừng băng qua căn biệt thự có tính tư mật rất cao này.
Vì thế, sau khi vào ở nơi này, Chu Thụ thường xuyên ngồi ở ban công nghe tiếng sóng biển mà phát ngốc, anh cứ mãi nghĩ đến bộ dáng nhíu mày nhịn đau của Cận Ngôn khi ngã xuống bờ cát, nghĩ đến đứa nhỏ này trong lúc hôn mê cũng không chịu buông ra sợi xích mèo trong tay dù là một phút một giây.
Nghĩ đến đây, Chu Thụ giơ tay ra trước mặt, khẽ lắc lắc, mặt dây có số điện thoại của Cận Ngôn liền đung đưa lên.
Giây tiếp theo, Chu Thụ đột ngột bị người ôm lấy từ sau lưng, người nọ giống như mang theo vị ngọt mà ngửi ngửi tuyến thể của anh, làm cho trái tim trướng đau hồi lâu cuối cùng cũng có thể bớt chút chua xót.
"Ca, anh cứ ngồi phát ngốc ở chỗ này mà không chịu bồi em, đây là cách mà anh hưởng tuần trăng mặt cùng với em, hửm?"
Hô hấp lướt qua tuyến thể khiến người run rẩy, Chu Thụ suy nghĩ hồi lâu, vươn tay kéo đối phương đến trước mặt, hôn môi.
"Anh đừng khổ sở, bây giờ em không phải rất tốt hay sao?" Môi tách ra giây lát, Cận Ngôn liền ôn nhu an ủi trái tim bất an của Chu Thụ. Bọn họ an tĩnh ôm nhau hồi lâu, tầm mắt của Cận Ngôn bỗng nhiên rơi xuống bờ cát ở phía xa xa, lướt qua một điểm sáng, "Ca, em có biện pháp có thể đền bù cho anh." Đền bù tiếc nuối của anh vì đã không tham dự vào đoạn quá khứ không đáng kể này của em.
Chu Thụ đôi mắt lập tức sáng lên mà nhìn Cận Ngôn, tựa hồ đang chờ đợi một đáp án.
Tiếp theo, khóe môi của ai đó liền xuất hiện một độ cung đáng ngờ, bán đứng vẻ ngoài ổn trọng bình tĩnh của chủ nhân. Chu Thụ nheo nheo mắt bắt đầu cảnh giác, nhưng biển rộng làm sao phát hiện được tâm tư nho nhỏ mà giọt mưa giấu trong tầng mây nơi vạn dặm trời cao.
Vì thế, tại tòa thành thị vĩnh viễn bị hương vị của mưa to vờn quanh này, sóng biển cư nhiên bị dụ dỗ tiến vào một căn lều nhỏ trên bờ cát yên tĩnh, dưới ánh trăng làm ra chuyện mà đời này nhất định sẽ không đáp ứng... khi còn thanh tỉnh.
Bọt sóng bị gió thổi chụp đánh lên vách lều, ánh trăng rơi xuống mặt biển, toàn bộ hải dương lấp lánh diễm lệ.
Hương vị của rừng rậm sau cơn mưa và của muối biển xen lẫn vào nhau kín kẽ đến không một khe hở, mang theo chuyện cũ giấu kín trong gió của 5 năm kia, muốn chui vào lòng ai đó.
Vì thế, có người ở một góc thiên địa nho nhỏ phóng thích ra vô tận sóng biển, giọt mưa không cam lòng lạc hậu, cũng lập tức rơi xuống.
......
"Ca, chúng ta về thôi, trời mưa." Không biết qua bao lâu, Cận Ngôn rốt cuộc đánh thức Chu Thụ đang ngủ đến ngọt ngào trên đệm mềm, rơi xuống một cái lại một cái hôn môi.
Dư âm của vận động vẫn chưa tiêu tán, Chu Thụ mệt đến muốn mệnh, vì thế căn bệnh khó chịu khi rời giường lại tái phát.
Đến khi Cận Ngôn chậm rãi mở khóa kéo của cửa lều ra một khe nhỏ, Chu Thụ mới bị gió lạnh đột ngột xâm nhập thổi cho thanh tỉnh vài phần.
Lông mi anh run hai cái, chậm rãi mở mắt, ngay sau đó liền nhìn đến gương mặt quen thuộc cùng đôi con ngươi đong đầy nước biển sáng lấp lánh đang nhìn về phía anh.
Bọn họ nhìn nhau một lát, ai cũng không có ý mở lời, ngược lại giống như một hồi giằng co không tiếng động có vẻ ấu trĩ.
Giọt mưa rơi xuống đỉnh lều, phát ra tiếng vang nhỏ vụn, sóng biển cũng đi theo tiếng gọi của ánh trăng mà đánh úp vào vách lều, hai người ở giữa khúc nhạc nền như vậy mà cùng nhau bật cười thành tiếng.
Kết quả cuối cùng của ván cờ này giữa giọt mưa và hải dương là... không có kết quả, tựa như kết cục của bọn họ đã sớm được vận mệnh viết xong rồi giấu ở trong mây.
Tựa như anh là đại dương bao la vô cùng vô tận, còn em là giọt mưa chú định sẽ rơi vào anh.
Chính văn hoàn./.
Tác giả có lời muốn nói: "Em là biển rộng vô cùng vô tận, anh là giọt mưa rơi xuống trên người em."
Đây là hai câu mở đầu bài hát "Hình dạng của tình yêu" của Ngũ Nguyệt Thiên, là linh cảm cho tôi viết bộ truyện này, cũng là hương vị tin tức tố của Chu Thụ và Cận Ngôn.
Từ một bài hát biến hóa thành một chuyện xưa, tôi cảm thấy rất lãng mạn, cho nên cũng để chuyện xưa kết thúc bằng ca từ này.
Lúc ấy khai bút, vốn dĩ chỉ dự định viết một truyện ngắn trong vòng mười vạn chữ, ai ngờ cứ viết viết, đến khi xem lại thì số lượng chữ đã tăng gấp đôi.
Rốt cuộc tới hôm nay, một lần nữa viết đến ba chữ "Chính văn hoàn". Mỗi lần viết xong một quyển, tâm tình đều sẽ lắng đọng một hồi, lần này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Chương cuối cùng kẹt lại lâu lắm, vốn dĩ cái kết ban đầu không phải như thế này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kết thúc vẫn nên là viết về hai người bọn họ, những kết cục khác thì sẽ đặt ở phiên ngoại vậy.
Từ tháng 12 đến tháng 4, thời gian này nhận được rất rất nhiều khẳng định, cảm tạ các bảo bối duy trì và cổ vũ, mọi người thực sự rất ngọt rất đáng yêu, nhìn đến mỗi một bình luận đều khiến tôi vô cùng vui vẻ, (đến bây giờ vẫn còn day dứt trong lòng vì không cẩn thận xóa mất một bình luận, bảo bối à, tại đây một lần nữa xin lỗi nhé).
Tính đến thời điểm này, đây là quyển mà tôi tự mình viết được thoải mái nhất, nó cũng tiêu phí rất nhiều tâm huyết của tôi, thậm chí còn thuận tiện soạn nhạc viết lời ca khúc "Yên Chi Túy", tôi vẫn còn nhớ lúc đó viết xong lại khóc đến thê thảm, rõ ràng chỉ là chuyện xưa trong chuyện xưa, vậy mà vẫn làm tôi nhập diễn đến thế.
Cảm ơn Cận Ngôn và Chu Thụ đã bồi tôi lâu như vậy, cho dù giờ phút chia ly đã đến, tôi vẫn luyến tiếc không nỡ nói lời tạm biệt.
Cho nên, dự định tận lực viết nhiều phiên ngoại thêm một ít cho mọi người đọc, trễ một chút lại kết thúc. Nhưng bởi vì phiên ngoại có tính ngẫu nhiên cao, cho nên lúc đó cơ bản là nghĩ gì viết đó, các bảo bối còn muốn nhìn thấy cái gì ở phiên ngoại thì cũng có thể nhắn cho tôi, chúng ta cùng nhau hỗ động nha!
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã thích câu chuyện này, chúng ta gặp nhau ở phiên ngoại nhé ~
~~~~~
(1)
"Băng hoa" (冰花): một loại thực vật, tên khoa học là Mesembryanthemum crystallinum, bề ngoài được bao phủ bởi các túi nước lớn và sáng bóng như tinh thể băng.
i. Trong trường hợp này chắc là đang nói đến tinh thể băng.