Khi Chu Thụ tỉnh lại là đã ba ngày sau, ngày đó Hải Thành vừa mới trải qua một trận mưa to.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuất hiện trở lại, trong không khí là thanh hương kéo dài không tiêu tán sau cơn mưa.
Chu Lệ Lệ cuốn theo mạt hơi thở này từ bên ngoài bước vào bệnh viện, hôm nay nàng thay đổi phong cách thường ngày, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mộc mạc đơn giản, như là một cô sinh viên vừa kết thúc cuộc chạy bộ buổi sáng liền đến thẳng bệnh viện thăm anh trai.
Suốt ba ngày qua, Chu Lệ Lệ vẫn luôn vội vàng điều tra, đối phó khắp nơi.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát cũng đến bệnh viện hai lần, lầu đầu là vì xác minh tình huống của Chu Thụ, lần thứ hai là vì muốn tìm Cận Ngôn.
Ngày đó, có một lượng tin tức tố Enigma ở cường độ cao bị phóng xuất ra, đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với những người có mặt ở khách sạn.
Thậm chí khách đang nghỉ tại tầng 68 và gần đó còn vô thức ngất xỉu mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại thì cả người đau đớn giống như bị đánh nát rồi nối lại.
Vì thế bọn họ khó dằn được lửa giận, trực tiếp báo cảnh sát.
Dưới sự giải thích táo bạo của Chu Lệ Lệ, cảnh sát biết được nguyên nhân thì cũng có thể lý giải Enigma này không phải cố ý làm như vậy.
Mà khách sạn bởi vì muốn một sự nhịn chín sự lành nên chủ động đưa ra bồi thường cho những vị khách đó, hơn nữa Chu Lệ Lệ cũng cố ý đè ép chuyện này, bởi vì một khi tin tức bị lộ ra thì Chu Thụ sẽ phải đối mặt với những thứ còn ác liệt hơn.
Nhưng Chu Lệ Lệ vẫn chưa hết nghi hoặc, đây là Hải Thành, cư nhiên có người điên đến mức dám ở địa bàn của bọn họ mà làm loại chuyện này.
Chẳng lẽ là vì làm theo hướng trái ngược sao?
Chu Lệ Lệ càng nghĩ càng tức giận, tay không bẻ gãy một cái ghế dựa trên hành lang.
Cẩu Phi Phi hoảng sợ vội vã dỗ dành nàng, sau đó lại vui tươi hớn hở đi nộp tiền bồi thường.
Chu Lệ Lệ đứng bên ngoài phòng bệnh, thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn bộ dáng Cận Ngôn đôi mắt chứa đầy tơ máu.
Nàng đi vào phòng, mạnh mẽ khuyên Cận Ngôn về nhà thay đổi quần áo, tắm rửa một cái, trong lúc đó thì chính mình sẽ thay cậu canh chừng Chu Thụ.
Ban đầu là khuyên bao nhiêu thì đối phương cũng không có phản ứng, sau lại Chu Lệ Lệ phải nói, "Cậu đây là muốn đợi đến khi ca ca của cậu tỉnh lại, nhìn thấy cậu thế này thì càng đau lòng hơn đúng không?" thì Cận Ngôn mới nhàn nhạt gật đầu, đồng ý về nhà một chuyến.
Bão táp qua đi, mặt biển lúc này phá lệ bình lặng, ôn nhu mà hoàn thành sứ mệnh chảy xuôi và bao dung của mình, giống như trận mưa kia trước nay đều chưa từng tiến đến.
Nhưng mỗi khi có cơn gió vô tình lướt qua mặt biển, đáy biển vẫn có thể bắt giữ đến mạt hương vị đã từng cùng chính mình triền miên, cho dù nó đã không còn quá nhiều tương đồng với hơi thở in sâu trong trí nhớ.
Chu Thụ nằm trên giường bệnh, đầu tiên là mi mắt run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra.
Tầm mắt của anh có chút mơ hồ, một hô hấp rất nhỏ cũng có thể tăng lên đau nhức nơi ngực bụng.
Mỏi mệt phát ra từ tận xương tủy, bám vào xương sống rồi bò lên cổ.
Cứ tiếp tục lan đến chỗ tuyến thể mới dừng lại, Chu Thụ bắt đầu hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này trên người mình rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Ngày đó anh bị dụ phát tề cưỡng ép tiến vào dịch cảm kỳ, bóng tối bao phủ cùng với đau đớn trên thân thể khiến anh rất mau liền lâm vào hôn mê.
Trong mông lung, anh cảm giác được Chu Đóa khóc lóc nắm giữ thân thể, sau đó kiên cường cắn chặt răng không cho bản thân phát ra âm thanh, dựa vào góc tưởng yếu ớt thở dốc.
Chu Thụ vô cùng đau lòng, anh muốn an ủi Chu Đóa, nhưng ý thức lại dần dần mơ hồ.
Anh nhớ rõ, không lâu sau khi hôn mê, liền cảm nhận được hương vị tin tức tố của Enigma, vì thế thân thể Alpha đã có ràng buộc cùng Enigma cũng theo bản năng thả ra tin tức tố, giúp bạn lữ có thể càng nhanh tìm được chính mình.
Sau đó, Chu Thụ liền nằm trong ôm ấp quen thuộc kia mà yên tâm ngủ say.
Đến khi tới lượt Chu Đóa ngủ rồi, ý thức của Chu Thụ mới thu hồi vài phần, nhưng cho dù anh muốn cử động vài ngón tay thì chúng cũng không nghe sai sử.
Không biết lại qua bao lâu, tuyến thể bỗng truyền đến một cổ đau đớn mà anh chưa bao giờ cảm thụ qua. Mưa to không kiêng nể gì mà rơi xuống hải dương, anh được nước mưa ôn nhuận trấn an, cả cơ thể đều ấm áp lên.
Chu Thụ giật giật thân mình, đau đớn nơi tuyến thể chợt đánh úp lại, còn chưa kịp phản ứng thì một đôi mắt che kín lo lắng liền xuất hiện trong tầm mắt của anh.
"Thụ ca, tỉnh?" Chu Lệ Lệ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhấn chuông ở đầu giường, "Đừng vội cử động, trước tiên hoãn một chút, đợi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu."
"Ừ..." Chu Thụ thử giật giật yết hầu, nhưng vẫn là cảm giác bỏng cháy mãnh liệt.
"Tạm thời đừng nói chuyện, ba ngày này cậu cứ không ngừng phát sốt, dọa cho Tiểu Ngôn sợ hãi quá mức, cơ hồ không dám chợp mắt, liên tục giúp cậu thay khăn lông, dùng cồn hạ nhiệt độ, còn dùng tăm bông chấm nước cho môi cậu không bị khô nứt." Chu Lệ Lệ cười cười, trêu chọc Chu Thụ, "Không nghĩ tới Thụ ca đã một đống tuổi, cún con từ nhỏ nuôi lớn còn một tấc không rời."
Chu Thụ gian nan xốc xốc mi mắt, hoãn một hồi, được Chu Lệ Lệ nâng dậy.
Ngồi xong, chuyện thứ nhất chính là nhìn quanh bốn phía, giống hệt như ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Cận Ngôn sau năm năm.
"Tớ kêu Tiểu Ngôn về nhà tắm rửa một cái, đổi bộ quần áo, người ta ngồi ở chỗ này ba ngày ba đêm, tiều tụy đến nhìn không ra tới bộ dáng của một Enigma."
Chu Lệ Lệ dứt lời liền cầm điện thoại muốn báo tin cho Cận Ngôn, lại bị Chu Thụ ngăn lại.
Anh thanh thanh cổ họng, giọng nói khàn khàn, "Đừng gọi, em ấy nghe xong lại vội vã chạy ngược đến đây."
Chu Thụ nhận lấy nước ấm Chu Lệ Lệ đưa qua, uống mấy ngụm, sau đó duỗi tay chạm vào tuyến thể sau cổ mình.
Vẫn còn rất đau, sờ được đến có vài vết máu rất nhỏ đã đóng vảy, làn da cũng không còn trơn nhẵn.
Mình bị Ngôn Ngôn đánh dấu, Ngôn Ngôn trở thành Enigma của mình.
Lúc trước em ấy nói qua, Alpha bị Enigma đánh dấu sẽ trở thành Omega chuyên chúc của đối phương...
Nếu vậy... hiện tại mình đã trở thành Omega chuyên chúc của Ngôn Ngôn sao?
Nghĩ đến đây, Chu Thụ cảm thấy tuyến thể "thình thịch" nảy lên hai cái, một cổ nóng bỏng từ bên trong bộc phát ra ngoài, sắp đốt cháy lỗ tai anh.
"Ai nha nha, đang tưởng tượng chuyện gì đây, vành tai đỏ hết lên rồi." Chu Lệ Lệ không hề lưu tình chọc thủng, còn thiếu đánh mà đỡ khóe mắt cười rộ lên.
Chu Thụ liếc mắt nhìn Chu Lệ Lệ, từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm trầm, "Rác rưởi."
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa tiến vào kiểm tra tình trạng của Chu Thụ, các chỉ tiêu thân thể đều đã trở lại bình thường.
"Tuyến thể có chút sưng đỏ, hẳn là bởi vì lần đầu tiên đánh dấu nên mới như vậy. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày có thể bảo Enigma giúp anh trấn an tuyến thể." Bác sĩ vừa cúi đầu vừa ghi chép vừa nói.
"Trấn an tuyến thể?" Chu Thụ ách giọng hỏi.
"Đúng vậy, anh là Alpha nên có khả năng trước giờ không biết chuyện này, chính là bạn lữ phóng thích tin tức tố, sau đó dùng nước bọt hỗ trợ trấn an tuyến thể, có thể trợ giúp nó nhanh chóng tiêu sưng nhanh khỏi."
Dùng nước bọt trấn an...
Chu Thụ trì độn hai giây, Chu Lệ Lệ quơ quơ di động lơ đãng nói, "Chính là liếm tuyến thể."
"......" Chu Thụ trầm mặc, xoay đầu sang một bên.
Bác sĩ lén nhìn Chu Thụ một cái, khụ khụ hai tiếng, "Thân thể khôi phục khá tốt, điều dưỡng thêm hai ngày nữa liền có thể xuất viện, nhưng cần chú ý giữ cho tuyến thể và cánh tay đừng đụng vào nước."
Bốn chữ "đừng đụng vào nước" lại như một cục đá rơi xuống biển rộng, kích khởi từng vòng bọt sóng nho nhỏ.
Chu Lệ Lệ nhìn thấy, lẳng lặng lắc đầu, cười cảm ơn bác sĩ, rồi tiễn người ra khỏi phòng bệnh.
"Đúng rồi, sự tình hôm đó tớ đã tìm người điều tra, xác thực là có người thuê những kẻ đó, trước mắt đã có chút manh mối nhưng nếu muốn tra được cụ thể là người nào thì còn cần thêm thời gian."
"Ừ." Chu Thụ nhàn nhạt đáp lại, không có cảm xúc gì đặc biệt, anh cúi đầu nâng cánh tay trái lên, nhìn nhìn miệng vết thương bị băng gạt bao quanh, "Tra không ra thì thôi vậy, cũng không cần vì chuyện này mà hao phí tinh lực."
Chu Lệ Lệ há miệng thở dốc muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt ngược vào lòng.
Đúng vậy, mấy năm nay ngạo khí của Chu Thụ khiến anh đắc tội với không ít người, có kim chủ cầu mà không được, cũng có vô số anti-fan.
Những người này ở trong tối ngoài sáng tìm cách ngáng chân Chu Thụ, nhưng anh là người thật sự có thực lực, lại tuân thủ quy củ, cho nên nói đến cùng thì cũng không ai có thể làm gì anh.
"Chuyển phát nhanh" gửi đến công ty và căn hộ cá nhân là vô số kể, nếu mỗi một gói hàng đều phải mở ra kiểm tra, không bằng ngoảnh mặt làm ngơ toàn bộ.
Vì thế, Chu Thụ sau này nói rõ sẽ không nhận bất kỳ thư từ hay quà tặng gì của fans, anh quá mệt mỏi vì tiêu hao tinh lực đi phân biệt trong số đó có vật phẩm nào nguy hiểm hay không.
Chu Thụ chọn đóng phim vốn dĩ cũng không phải vì muốn mua danh buộc tiếng.
Nhưng một diễn viên nhìn thế nào cũng là người cùng thế vô tranh như anh lại vô tình có được phần bánh kem mà nhiều người thèm muốn, những kẻ bụng đói kêu vang kia đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.
Bọn họ trước giờ luôn tìm mọi cách bôi nhọ cái người vốn dĩ không hề có ý định tranh đoạt với ai, hiện tại còn muốn dùng thủ đoạn đê tiện này để hủy hoại anh.
Chu Thụ tựa hồ là thật sự không thèm để ý, anh đạm nhiên tiếp nhận tất cả những gì phát sinh ngày hôm đó, cũng không bởi vì lòng tốt của mình bị người khác lợi dụng mà hối hận.
Đám người "thực thi kế hoạch" kia rốt cuộc cũng trốn không thoát chế tài và trừng phạt, thế nhưng cho dù có thể tìm ra người đứng sau lưng thì thế nào, địa vị của họ cũng không phải là thứ dễ dàng lay động.
Nếu đã như thế... thì cứ mặc kệ thôi, vốn dĩ là người mà mình không thèm để ý, vậy thì cũng không cần tốn thêm tâm tư.
Chu Lệ Lệ hiểu rõ ý tứ của Chu Thụ, cho nên không khuyên thêm gì nữa, phỏng chừng mấy ngày tiếp theo còn sẽ xuất hiện đợt bão táp thứ hai trên internet, Chu Thụ không thể lại phân tâm.
"Được rồi, chuyện này cậu không cần nhọc lòng, tớ và công ty sẽ xử lý, trong khoảng thời gian này cậu chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, không có chuyện gì thì không cần xem di động."
"Ừ." Chu Thụ nói xong, nhìn thấy Cẩu Phi Phi xuất hiện ngoài cửa. Thấy anh, Cẩu Phi Phi cách cửa kính gật đầu chào hỏi, ý tứ là không muốn vào trong quấy rầy Chu Thụ nghỉ ngơi, anh cũng gật đầu cười xem như đáp lại, sau đó quay sang nhìn Chu Lệ Lệ đang vui vẻ phóng wink ra ngoài cửa, "Hiện tại cậu có ngửi thấy tin tức tố của tớ không?"
"Sao? Cái gì?" Chu Lệ Lệ quay lại nhìn anh, "Cậu thu hồi tin tức tố à?"
"Không có, tuyến thể quá đau, tớ không quản được."
Chu Lệ Lệ nghi hoặc mà đến gần ngửi ngửi, có một cổ thanh hương của cỏ xanh sau cơn mưa đang quấn quýt vây quanh Chu Thụ, nàng kinh ngạc nhìn anh, "Chẳng lẽ... Tin tức tố của Tiểu Ngôn đã đem của cậu giấu đi? Mới vừa rồi tớ đến gần, còn cho rằng đây là hương vị của không khí ở bên ngoài."
Chu Thụ cũng có chút khó hiểu, "Cậu thì sao? Tin tức tố của cậu chẳng lẽ không bị che chắn?"
Chu Lệ Lệ ngẩn người, "Tớ?" Nàng đưa mắt nhìn bóng dáng người đang đợi nàng ngoài cửa, sắc mặt nhu hòa xuống, "Goofy không có đánh dấu tớ."
Chu Thụ ánh mắt khẽ động: "Cái gì?"
"Nói đến cũng thật kỳ lạ, cậu nói xem, chẳng lẽ Enigma bọn họ đều không thèm để ý cái này?" Chu Lệ Lệ cười cười, một đôi mắt tràn ngập ôn nhu.
Chu Thụ nâng nâng mi, không nói chuyện.
"Tớ kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, những kẻ lúc nào cũng lo lắng Omega của mình bị Alpha khác mơ ước, sau đó hận không thể lưu lại ấn ký của bản thân ở mỗi một tấc da thịt trên người đối phương... những kẻ đó làm vậy là muốn cho ai xem?" Chu Lệ Lệ đưa mắt nhìn về phía trước, trong mắt lại không có tiêu cự, "Tớ vốn dĩ cho rằng điều này đặt ở Enigma thì sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn, thế nhưng hiện tại lại không dám khẳng định, có lẽ... dục vọng và tính chiếm hữu của bọn họ cũng không thể hiện theo cách đó."
Ít nhất, Cận Ngôn và Goofy đều không như vậy, cả hai chưa từng dùng sự ưu việt của giới tính để áp chế bất kỳ ai, cũng không hề cường thế ép buộc đánh dấu bạn lữ của mình.
Ngược lại, họ sẽ cho người kia đủ tin tưởng, sẽ trở thành thành lũy kiên cố không gì phá nổi cho bạn lữ dựa vào, hơn nữa giống như càng hưởng thụ đối phương chiếm hữu chính mình.
Ánh mắt cực nóng đầy mê luyến, cùng sự tin cậy giao phó tất cả từ ái nhân mới là điều mà bọn họ khát vọng.
Hai người trầm mặc một hồi, cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra.
Enigma đứng ở cửa đã cạo sạch râu, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái thanh tân, rung rung đồng tử nhìn Alpha đang ngồi dựa vào đầu giường.
Bọn họ nhìn nhau cười, sau đó Enigma không nói một lời mà đi đến đầu giường, cúi người đặt lên môi của Alpha một nụ hôn.
Tiếng khóa cửa đánh gãy hơi thở quấn quýt nơi cánh mũi, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ.
"Ca, em rất nhớ anh." Enigma giống một chú mèo nhỏ dính người, cẩn thận vòng ôm lấy Alpha, khóe mắt có chất lỏng ướt nóng chảy ra cũng không rảnh lo tới, chỉ muốn dán thật chặt vào Alpha của chính mình.
"Không phải mỗi ngày đều canh giữ ở chỗ này sao?" Alpha thực ôn nhu, vươn bàn tay không có quấn băng vải lên sờ sờ đầu tóc mềm mại của Enigma.
"Vẫn không đủ." Enigma thân thể run nhè nhẹ, vừa rồi nhìn thấy người trước mặt đã thực sự tỉnh lại, cậu mới rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là "sống sót sau tai nạn".
Cậu không dám hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong cái đêm khiến người ta nghĩ đến mà sợ đó, cậu chỉ biết, nếu tình huống hôm đó nghiêm trọng hơn một chút, thì giờ phút này cậu khẳng định đang bị bắt giữ.
Alpha cảm giác được Enigma hoảng hốt, từ sau khi có đánh dấu, anh cơ hồ có thể trong nháy mắt cảm nhận được mọi cảm xúc của Enigma.
Anh muốn dỗ dành Enigma của chính mình, nhưng lại có chút chân tay luống cuống không biết làm sao. Suy tư một lát, Alpha làm một cái quyết định.
Anh khẽ vuốt tuyến thể của Enigma, ôn nhu nói với cậu, "Ngôn Ngôn, anh có hương vị tin tức tố mới, em có muốn ngửi một chút không?"
Enigma trong lồng ngực đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt chờ mong mà nhìn anh.
Alpha cười cười, kéo Enigma đến càng gần hơn, gần sát vào tuyến thể của chính mình, "Ngôn Ngôn, về sau em là người duy nhất có thể ngửi được hương vị hải dương."
Enigma đôi môi mấp máy, hơi hơi cúi người, đưa đầu lưỡi đến gần viên tuyến thể đang tản ra hương vị của chính mình, nhẹ nhàng liếm láp nó.
Tác giả có lời muốn nói:
Những gì Chu Lệ Lệ nói ở trên cũng chính là lời mà mình muốn nói, Enigma được xưng là giới tính mạnh nhất, từ trước đến nay đều không chỉ dựa vào giá trị vũ lực hoặc khả năng áp chế.
Bọn họ khẳng định có được năng lực đó, nhưng đây là thế giới hiện thực hướng, người càng đứng ở đỉnh thế giới thì càng không dễ dàng lợi dụng tin tức tố để áp chế kẻ khác, mà khi bọn họ muốn hấp dẫn bạn lữ thì cũng sẽ dựa vào tài trí vô song và kiên nhẫn tuyệt đối.
Cẩu ca chính là một ví dụ xuất sắc! Hải vương tỷ tỷ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cuối cùng còn không phải vẫn bị hắn lừa tới tay sao? He he.
Trên đây chỉ là giả thiết và lý giải của cá nhân mình, các bảo bối đã thích áng văn này nếu như có thể tán đồng thì mình sẽ càng vui vẻ nè ~
Nói nói, đột nhiên nghĩ đến viết một bộ Enigma trọng sinh mạt thế... Cảm giác giới tính mạnh nhất thần bí này thật sự thích hợp trở thành chiếc chìa khóa cứu với thế giới nha.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Sau khi edit xong chương 40 thì mình cảm xúc dâng trào nên đã hỏi mẹ mình là: "Nếu như nước mình tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý về Hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, thì mẹ có ủng hộ không?"
Mẹ mình im lặng một lúc rồi nói: "Ủng hộ chứ. Cũng giống như một nam với một nữ kết hôn thôi, họ yêu nhau, họ cảm thấy hạnh phúc khi sống cùng nhau là được rồi."
Sau đó mình lại kể câu chuyện trong MV của Thái Y Lâm, mẹ mình nghe xong thì nói: "Bất cứ ai cũng sẽ cần có một người như vậy, đó là việc mà ba mẹ hay con cái đều không làm được. Ba mẹ rồi sẽ qua đời, con cái thì sẽ có gia đình riêng của nó, chỉ có người đó sẽ ở lại bên cạnh mình."
Mình đang cảm động sắp rớt nước mắt thì mẹ mình chốt một câu: "Con ế mà, con không hiểu được đâu."
Ơ kìa, mẹ ơi... 🥹
Gần chục năm trước Today TV có chiếu bộ phim Philippines tên là "Người tình của chồng tôi". Lúc đầu mẹ mình cứ hay thắc mắc là tại sao hai người đều là con trai lại yêu nhau được, có do di truyền không (vì trong phim cả hai anh em họ đều đồng tính),... thậm chí muốn bỏ ngang luôn. Nhưng mình năn nỉ mãi, lý do lý trấu đủ thứ trên đời, nên mẹ mình cũng cố gắng xem cùng mình... dần dần thì chính mẹ mình là người chủ động xem phim không bỏ sót tập nào. Và sau khi xem hết bộ phim thì mẹ mình đã thấu hiểu và đồng cảm hơn rất nhiều.
Mong rằng đề tài LGBT sẽ có những bộ phim về tâm lý hay như vậy, để phụ huynh có thể xem và thấu hiểu hơn. Chứ một số bộ BL hot hot bây giờ thì chỉ có giới trẻ xem thôi, đưa cho người lớn xem có khi họ còn hiểu sai rồi ác cảm hơn.
Chân thành đề cử "My Husband's Lover" (2013).
Sau này mẹ của mình vẫn hay thắc mắc lắm, đặc biệt là: "Sao bây giờ nhiều người bị vậy? Hồi xưa đâu có."
Mình phải đưa ra đủ mọi lý luận từ khoa học đến tâm lý học (mình tự tìm hiểu trên mạng), rồi dẫn chứng thực tế người A, B, C,... để giải thích cho mẹ. Mặc dù tính đến thời điểm hiện tại thì mình còn mê trai lắm, thật sự không cần mẹ mình phải chấp nhận gì cả, nhưng mình vẫn luôn cố gắng cả chục năm nay để mẹ mình có thể thấu hiểu.
Và mình vô cùng tự hào vì mẹ của mình quá tuyệt vời. ❤️
Mình không thể khiến tất cả những người xa lạ ngoài kia thay đổi cái nhìn của họ, nhưng ít nhất mình cũng đã thay đổi được phần nào cái nhìn của mẹ mình rồi.
Theo như những người mà mình quen biết, thì thế hệ trước, và không ít người thuộc thế hệ trẻ bây giờ, vẫn hiểu lầm hoặc thậm chí là kỳ thị LGBT. Cho nên đây là một quãng đường dài, và mình nghĩ chúng ta phải cố gắng hơn nữa. Đặc biệt là khi hiện tại có quá nhiều người lợi dụng đề tài này để trục lợi, và biến nó trở nên phản cảm, lệch lạc.
Ngoài ra, mình hy vọng rằng sẽ không có ai nghĩ đến việc bỏ nhà đi hoặc lấy mạng sống ra đe doạ để người thân chấp nhận khi come out. Bởi vì, mình nói thật nhé, người mà chúng ta yêu đến chết đi sống lại ở thời điểm hiện tại... chưa chắc sẽ là người luôn ở bên cạnh chúng ta suốt cuộc đời này. Còn ba mẹ và người thân trong gia đình thì đã yêu thương chúng ta từ nhỏ đến lớn, họ chỉ cần một chút tri thức để hiểu được đó không phải là bệnh, và một chút thời gian để chấp nhận mà thôi.
Không liên quan lắm, nhưng trong bài hát "Imagine" của John Lennon có một câu thế này:
"You may say I'm a dreamer
But I'm not the only one."
Mong rằng mỗi một người trong số chúng ta đều sẽ không ngừng nỗ lực... để một ngày kia có thể cùng nhau chứng kiến Hôn nhân đồng tính được hợp pháp hoá ở đất nước của chúng ta.