Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 38: Tín hiệu nguy hiểm



Giữa trưa hôm sau, Chu Lệ Lệ đúng giờ xuất hiện trước cửa chung cư của Chu Thụ.

Sau khi vào cửa, nàng ngựa quen đường cũ mà mở tủ lạnh lấy ra một khối bánh phô mai, đợi nàng ăn xong thì hai người mới ra cửa.

Trên đường đến studio, Chu Thụ không chút nào che giấu biểu cảm khinh bỉ của mình, Chu Lệ Lệ thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, cũng nhịn không được phải mở miệng châm chọc anh.

"Xem cái thói keo kiệt của cậu kìa, còn là ảnh đế nữa đấy, chẳng phải chỉ là ăn một khối bánh phô mai của nhà cậu thôi à?"

"Đó là Ngôn Ngôn thích ăn nhất." Chu Thụ liếc mắt nhìn lại, "Hơn nữa còn là khối bánh cuối cùng."

"Ồn muốn chết, lát nữa xong việc mua cho cậu hai hộp luôn, đủ rồi đi?"

Chu Thụ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt vừa thực hiện được ý đồ.

Thời điểm bọn họ tới studio thì Ella và các nhân viên công tác khác đã bố trí trường quay đâu vào đấy.

Chu Thụ trực tiếp đi phòng hóa trang bắt đầu làm tóc, Chu Lệ Lệ thì đi kiểm tra đối chiếu mấy cái tạo hình.

Đến khi nhìn thấy phong cách mà nhà thiết kế đưa ra, Chu Lệ Lệ âm thầm vì Chu Thụ lau một phen mồ hôi.

Tuy rằng kỹ thuật diễn của Chu Thụ là tuyệt đối luôn online, nhưng khí chất "âm nhu mỹ" đến trình độ này thì chỉ sợ ảnh đế thẳng A như anh khó mà biểu đạt ra được.

Nhưng Chu Đóa thì không khó như vậy, bởi vì bản thân em ấy chính là một Omega vừa mềm vừa ngọt, chỉ cần mắt lạnh "ngụy trang" thành Chu Thụ là có thể nhẹ nhàng khiến người ta cảm nhận được khí chất này.

Tựa như cả nước không ai không biết, không ai không hiểu Sở Tuân, nhưng kỳ thật thịnh thế của "Yên Chi Túy" là do Chu Đóa mang đến.

Thời điểm Chu Thụ làm xong tạo hình bước ra ngoài, tất cả những người có mặt ở đây đều hai mắt tỏa sáng.

Chu Thụ có tính linh động quá cao, tất cả tạo hình trang phục unisex khoác lên người anh đều hoàn toàn không hề có cảm giác không ổn, cho dù anh là một Alpha đỉnh cấp.

Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng lần quay chụp hôm nay sẽ tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ rằng lại bị Chu Lệ Lệ "nhất ngữ thành sấm".

Chu Thụ tìm không thấy cảm tình mà sản phẩm muốn biểu đạt, thử rất nhiều lần đều không thể tiến vào trạng thái.

Vì thế, lần quay chụp này vốn dĩ dự kiến sẽ kết thúc trong nửa ngày thì ở ngay cái tạo hình thứ nhất đã lãng phí hết một nửa thời gian.

Chu Thụ cảm thấy vô cùng có lỗi, cũng may Ella và các nhân viên công tác đều tỏ vẻ lý giải.

Bọn họ khuyên Chu Thụ nghỉ ngơi một chút, nếu thật sự không được thì có thể đổi một ngày khác chụp lại.

Chu Thụ ngồi xuống sô pha trong phòng nghỉ, tâm tình phiền muộn.



Anh đeo tai nghe, bật bản ghi âm "Yên Chi Túy" do chính mình hát, ý đồ tìm một chút cảm giác.

"Chung cổ nhạc, cầm sắt hữu, hoa gian tình.

Giản sàn quyên, hỏa lan san, mịch tri ngộ.

Cung thương thăng, trưng vũ đình, bát huyền không hầu hóa thành khúc.

Mộng nghệ ngữ, nguyện tùy độ lai tích..."

Nghe đoạn điệp khúc đầu tiên, Chu Thụ cảm thấy ngực mình đau một chút.

Thú thật, mỗi lần nghe đến hoặc hát đến đoạn này, anh đều sẽ bắt đầu lo lắng.

Trong toàn bộ bài hát, đây chính là đoạn có ca từ mà Chu Thụ thích nhất. Cảm xúc mà nó chứa đựng quả thực rất phức tạp, đã nói lên bất đắc dĩ cùng chua xót của nhân vật, còn đem tâm tình chuyển từ ưu thương sang vui mừng diễn đạt đến thông thấu.

Đặc biệt là câu cuối cùng.

"Mãi cho đến khi ta nghe được chàng nói mê, chàng nói, cũng nguyện cùng ta vượt qua tương lai vãng tích."

Đây là quá trình từ một người chưa bao giờ biết được cảm xúc của người kia nên chỉ có thể chua xót đơn phương chờ đợi, bỗng một ngày liền hóa thành song hướng lao tới.

Nguyên lai, hắn cũng giống như ta. Nguyên lai, không phải ta tự mình đa tình...

"Chu Thụ ca ca."

Đột nhiên, trong thân thể truyền đến một âm thanh đánh gãy suy nghĩ của Chu Thụ. Máu trong cơ thể anh lập tức đông cứng lại, đầu óc "ong" một tiếng, nháy mắt liền thanh tỉnh.

"Đóa Đóa?" Chu Thụ cực kỳ kích động, giọng nói đều có chút run rẩy, "Đóa Đóa... Là em sao?"

"Là em, hihi, gần đây em ngủ quá sâu rồi, có thể là do hai tuần trước quá mệt mỏi, anh đừng lo lắng."

"Ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chu Thụ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không ngừng an ủi chính mình.

"Chu Thụ ca ca, anh đang cần em giúp đúng không? Em nghe thấy anh hát, là Sở Tuân mà em diễn nha!"

Chu Thụ khóe miệng cong cong lên, nét mặt nhu hòa, "Đúng vậy, là Sở Tuân mà em diễn, Đóa Đóa giỏi nhất, Đóa Đóa mới là ảnh đế."

Chu Đóa nở nụ cười, chủ động nói sẽ giúp Chu Thụ hoàn thành lần quay chụp này. Chu Thụ đương nhiên nguyện ý, giây tiếp theo liền giao cho Chu Đóa quyền khống chế thân thể.

Vào lúc này, cửa phòng nghỉ hé mở một khe nhỏ, tiếng nói của Chu Lệ Lệ từ bên ngoài truyền vào.

"Thụ ca, không sao chứ?"

"Không sao cả, cậu vào đi."

Chu Lệ Lệ sửng sốt, mở cửa ra, đến khi nhìn thấy "Chu Thụ" đứng ở bên trong chớp mắt với nàng một cái thì kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chu Lệ Lệ lập tức đóng cửa lại, giây tiếp theo liền đi nhanh đến ôm Chu Đóa vào lòng.

"Ai nha, Đóa Đóa của chị, cưng cuối cùng cũng chịu trở lại, tỷ tỷ nhớ cưng muốn chết."

Nói xong còn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Chu Đóa, kết quả, nghe thấy đối phương khụ hai cái.

Chu Lệ Lệ nhanh tay vỗ vỗ lưng cho Chu Đóa. Chờ đến khi Chu Đóa khôi phục lại thì liền xấu hổ nhìn Chu Lệ Lệ mà nói, "Chị Julia, Chu Thụ ca ca kêu chị tránh xa một chút."

Dứt lời, hai người cùng "phụt" một tiếng cười ra tới, sau đó trốn trong phòng nghỉ trộm vui vẻ hơn nửa ngày.

Mà đến khi "Chu Thụ" một lần nữa bước vào phim trường, mọi người không khỏi "đứng hình" mất vài giây.

Khí tràng này tuy rằng vẫn rất cường đại, nhưng sao vẫn cảm giác đã nhiều thêm một loại khí chất độc đáo nào đó.

Kết quả không ngoài dự đoán, lần thứ hai tiến hành quay chụp, "Chu Thụ" đã có thể lập tức tiến vào trạng thái, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, rồi lại có thêm chút vũ mị mà chỉ Omega mới có.

Vì thế, bọn họ tiến hành liền mạch lưu loát, cư nhiên vẫn có thể kịp hoàn thành trong thời gian dự tính.

Cuối cùng, nhiếp ảnh gia rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi ảnh đế làm thế nào có thể tìm được cảm giác.



Chỉ thấy người nọ trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói, "Mới vừa nghe lại "Yên Chi Túy" mấy lần."

Chu Lệ Lệ nghe xong thì nỗ lực đè ép khóe miệng.

Cưng ơi, cái sự cool ngầu này lại được Chu ảnh đế cưng ngụy trang thành công rồi.

Kết thúc một buổi công tác, ngay khi Chu Thụ và Chu Lệ Lệ chuẩn bị rời đi thì bị Ella gọi lại.

"Ảnh đế, Julia tiểu thư xin dừng bước." Ella cũng không vòng vo, nói thẳng ý đồ của mình, "Tôi biết có chút đột ngột, nhưng nhà thiết kế của chúng tôi, cũng chính là người sáng lập Elves, đã đẩy nhanh hành trình để có thể bay chuyến sáng nay, hiện tại vừa tới Hải Thành. Anh ấy rất hy vọng có thể được gặp ngài. Nếu ngài có thời gian, tối nay có thể cùng nhau dùng bữa cơm hay không?"

Chu Lệ suy nghĩ một lát, mở miệng nói, "Chuyện này... có chút quá đột ngột."

"Thật sự là có chút đột ngột, nhưng boss vẫn hy vọng có thể hỏi Chu ảnh đế xem có thể hay không, bởi vì ngày mai anh ấy liền phải bay đến thành phố khác."

Chu Lệ Lệ đang muốn lựa lời uyển chuyển cự tuyệt, Chu Đóa lại nghe được Chu Thụ đồng ý, vì thế cũng nhận lời mời này.

Chu Thụ nghĩ, dù sao hôm nay Cận Ngôn cũng phải lưu lại bệnh viện lên lớp huấn luyện, vừa hay cho anh có cơ hội tránh đi cậu, sớm một chút hỏi nhà thiết kế này về chuyện đặt làm nhẫn đôi của bọn họ.

Tư tâm cho phép, thế nên bữa cơm này cũng không phải hoàn toàn không thể ăn một cách đột ngột.

Thấy Chu Thụ đồng ý, Ella lập tức mừng rỡ gọi điện thoại báo cáo ông chủ, một lát sau, cô chuyển cho Chu Thụ định vị của một nhà hàng.

Đó là nhà hàng nằm trong một khách sạn lớn, chỉ mở cửa cho người trong khách sạn, tính tư mật rất cao.

Chu Lệ Lệ không yên tâm để Chu Thụ đơn độc gặp mặt đối phương, vì thế lâm thời hủy hẹn với Cẩu Phi Phi, cùng anh đi đến đó.

Chu Thụ đau lòng Chu Đóa mệt nhọc quay chụp một ngày, cho nên sau khi lên xe liền đổi lại quyền khống chế thân thể. Nhưng Chu Đóa lần này cũng không ngủ, vẫn luôn trò chuyện cùng Chu Thụ.

Vì thế, khung cảnh bên trong xe liền biến thành Chu ảnh đế nhắm mắt lại, một mình lầm bầm lầu bầu, còn thường thường cười lên vài tiếng.

Nếu có người không biết tình huống thực tế nhìn thấy một màn này, sợ là sẽ bị dọa ngất đi.

Ngay cả người biết rõ như Chu Lệ Lệ còn nghe đến nổi da gà đầy người.

Dựa theo định vị Ella đã chia sẻ, hai người vào khách sạn, lên đúng tầng lầu thì được nhân viên dẫn vào phòng riêng đã đặt trước.

Vừa mở cửa ra, liền có một vị Alpha khí chất ôn tồn lễ độ đứng lên đón bọn họ.

"Xin chào, Chu ảnh đế. Tôi là người sáng lập của Elves, gọi tôi Tưởng Sam là được. Vị này chính là tiểu thư Julia đúng không, người thật so với trong ảnh càng ưu nhã."

"Cảm ơn."

Mấy phen giới thiệu kết thúc, bọn họ từng người ngồi xuống, Chu Lệ Lệ lúc này cũng đã đánh giá không sai biệt lắm về đối phương.

Vị Tưởng Sam này có một loại khí chất rất độc đáo, không giống như người ở chốn phàm trần, ngược lại càng giống như một nghệ thuật gia hàng năm lánh đời, ngay cả tên gọi cũng rất đặc biệt.

Có lẽ do từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, cho nên tự mình tùy ý lấy một cái tên như vậy chăng.

Không thể không nói, Tưởng Sam quả thực là mẫu người mà Chu Lệ Lệ liếc mắt một cái liền sẽ chú ý tới, chỉ là hiện tại ngay cả một tí xíu ý tưởng khác nàng đều không có, cũng hoàn toàn không hiếu kỳ tình trạng hôn nhân của đối phương.

Có thể do Tưởng Sam là người vô cùng phóng khoáng thản nhiên, bọn họ nhờ vậy mới biết được, Tưởng Sam sáng lập Elves là vì ái nhân đã qua đời của chính mình, ngay cả cái tên "Tưởng Sam" này cũng là một sự ký thác tưởng niệm của anh đối với người đó.

Tưởng Sam, ái nhân của anh ấy có tin tức tố là mùi hương của cây sam.

Bọn họ yêu nhau vào lễ Giáng Sinh, Tưởng Sam nói, người ấy chính là lễ vật mà ông già Noel đã tặng cho anh.

Chu Thụ nghe xong không tránh khỏi phải rung động, còn Chu Đóa ở trong thân thể anh thì đã sớm khóc đến rối tinh rối mù.

Bọn họ trò chuyện rất lâu, Tưởng Sam chủ động thừa nhận, khi đó xem Sở Tuân do Chu Thụ diễn, mỗi lần trông thấy ánh mắt mà Sở Tuân nhìn Hoàng Thượng, anh liền nhớ đến những ngày tháng cùng trải qua với ái nhân của mình.

Vì thế, Tưởng Sam dứt khoát kiên quyết muốn liên hệ Chu Thụ, cho rằng Chu Thụ nhất định là người thích hợp nhất làm đại diện cho hệ liệt trang sức dịp Giáng Sinh năm nay của Elves.

Có điều, bất luận là Sở Tuân hay người quay chụp hệ liệt, đều không phải là Chu Thụ đang ngồi ở chỗ này, mà là Chu Đóa ở trong thân thể của anh.

Trong bữa tiệc, Chu Thụ chủ động nói lên ý đồ của mình khi đến đây, anh hy vọng Tưởng Sam có thể giúp đỡ thiết kế cho mình và Cận Ngôn một đôi nhẫn.

Tưởng Sam nghe xong thì vô cùng vui vẻ, lập tức đáp ứng, hơn nữa còn nói sẽ tặng bọn họ xem như là quà mừng tân hôn, cũng sẽ giúp ảnh đế bảo mật tin tức này. Ngoài ra, anh hy vọng có thể tiếp tục làm bạn với bọn họ.



Chu Thụ cũng không ngại ngùng, anh cảm ơn Tưởng Sam, sau đó hai người trao đổi phương thức liên hệ.

Có lẽ là khó được một lần gặp đúng tri kỷ, bữa cơm này chỉ chớp mắt liền qua đi. Tưởng Sam sáng hôm sau còn phải đến thành phố khác, vì thế bọn họ tách ra ở trước cửa phòng ăn, Tưởng Sam trực tiếp lên phòng của mình ở khách sạn này để nghỉ ngơi.

Bởi vì Chu Lệ Lệ muốn đi chăm chút lại lớp trang điểm, nên Chu Thụ ngồi đợi trên sô pha bên cạnh thang máy.

Anh lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn "Đã tan học" của Cận Ngôn gửi đến liền trực tiếp gọi điện thoại cho cậu, bên kia lập tức bắt máy.

"Ca, ăn xong rồi?"

"Ừ, ăn xong rồi, hiện tại em đang ở đâu?"

"Anh đoán xem." Cận Ngôn cười cười, Chu Thụ nghe được đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của xe cộ đi lại ngoài đường.

"Em đoán xem anh sẽ đoán hay không đoán." Dứt lời, hai người đều không kiềm được mà nở nụ cười.

Cúp điện thoại, ý cười của Chu Thụ vẫn treo trên đôi mắt, anh biết, Cận Ngôn nhất định đang chờ anh ở gần đây.

Hôm nay đối với Chu Thụ mà nói, là một ngày đáng giá để chúc mừng.

Anh thuận lợi hoàn thành công tác quay chụp, biết được tình huống của Chu Đóa vẫn bình thường, có thêm một người bạn là Tưởng Sam, sau đó anh sẽ nhanh chóng nhận được một đôi nhẫn kết hôn thuộc về riêng anh và Cận Ngôn.

Chu Thụ đang nghĩ đến một hồi phải chia sẻ với Cận Ngôn tin tức tốt của hôm nay như thế nào, đúng lúc này thang máy "đing" một tiếng mở ra, một Omega quần áo xộc xệch đột ngột chạy ra từ thang máy rồi đâm sầm vào Chu Thụ.

Chu Thụ cả kinh, theo bản năng đem đối phương che chở sau lưng mình.

Tiếp theo, Omega kia liền nắm chặt vạt áo khoác tây trang của Chu Thụ, nhu nhược đáng thương nói, "Cầu xin anh, cứu tôi với."

......

Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, phải làm chút sự tình, không thể cứ phát đường mãi, sợ mọi người ăn ngán.

Nhưng mị thề, chỉ có một chút xíu vậy thôi. Trước tiên thông báo, sự tình này sẽ thúc đẩy việc đánh dấu tuyến thể.

Btw, Tưởng Sam không phải người xấu, chuyện này không phải anh ấy làm, chỉ là xui xẻo đụng phải ngày người xấu muốn làm việc xấu mà thôi...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv