Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 34: Nhớ xoá theo dõi



Sự tình phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Ngay một khắc Cẩu Phi Phi mở cửa lồng sắt, Chihuahua đột nhiên lao tới cắn lên cánh tay hắn. Cẩu Phi Phi đau đến rên một tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

Hắn gắt gao ôm chặt Chihuahua trong ngực không cho nó chạy đi, mặc kệ răng nanh của nó ghim sâu hơn vào cánh tay mình.

Bốn chân của nó còn điên cuồng vùng vẫy, móng vuốt không được cắt dũa cũng cào ra từng hàng từng hàng vết xước trên người Cẩu Phi Phi.

Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định buông nó ra.

Cận Ngôn liền nhân cơ hội này áp tay lên cơ thể Chihuahua, cố gắng cùng nó giao lưu. Tưởng Vinh thì dùng thức ăn dụ dỗ nó mở miệng.

Nhưng mà, không thay đổi được gì.

Chihuahua cự tuyệt giao lưu cùng Cận Ngôn, cậu chỉ có thể cảm nhận được từ đáy lòng của nó phát ra sợ hãi thật sâu, và... ác ý đối với thế giới này.

Vì thế, người nào đó liền nóng nảy.

Chu Lệ Lệ rốt cuộc không nhịn nổi, đứng dậy vọt tới trước mặt mắng Cẩu Phi Phi một câu, thậm chí đôi mắt bên dưới kính râm đã có chút phiếm hồng.

Thời điểm Cẩu Phi Phi nghe thấy giọng nói của Chu Lệ Lệ thì sửng sốt một chút, hắn ngẩng đầu ngước mắt, trưng ra một cái tươi cười như trấn an.

"Tôi không sao, đừng lo lắng."

Nhưng Chu Lệ Lệ lại tức muốn hộc máu, ngồi mạnh xuống sô pha bên cạnh Chu Thụ, hung dữ buông một câu.

"Ai mẹ nó lo lắng cho ngươi!"

Cẩu Phi Phi ánh mắt lóe lên, tiếp tục tập trung tinh thần vào Chihuahua.

Vị trí bị cắn trên cánh tay đã chảy máu, Cẩu Phi Phi lắc đầu với Cận Ngôn và Tưởng Vinh, tự mình đi đến góc ít người hơn bên cạnh, vẫn ôm chặt Chihuahua trong ngực, dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trấn an nó.

Còn không ngừng nói với nó, "Không sao rồi, không sao hết, không còn thứ gì có thể thương tổn đến em, tin tưởng anh, tin tưởng anh được không?"

Chu Lệ Lệ nghe thấy thì sững sờ tại chỗ, nàng nhất thời phân biệt không rõ những lời này kỳ thật có phải là Cẩu Phi Phi đang nói với chính mình hay không.

Sau hơn năm phút trấn an, Chihuahua bất ngờ có dấu hiệu dần dần bình tĩnh.

Nó nhả ra hàm răng, thân thể căng chặt cũng thả lỏng lại, thậm chí thấp giọng gào hai tiếng rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của Cẩu Phi Phi.

Cẩu Phi Phi đến lúc này rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười giao Chihuahua cho Cận Ngôn, nói: "Ổn rồi, Cận ca, tiếp theo liền giao cho anh."

Cận Ngôn nhẹ nhàng nhận lấy Chihuahua ôm vào trong ngực mình, hiện tại nó xác thật đã không còn tính công kích.

"Em nhanh chóng xử lý miệng vết thương đi." Cận Ngôn nhìn hai cánh tay "máu chảy đầm đìa" đến ghê người của Cẩu Phi Phi, cau mày lại. Cậu nghĩ đến Tưởng Vinh là Omega nên có lẽ không thích hợp giúp Cẩu Phi Phi băng bó, vì thế tính toán trước đem Chihuahua thả về lồng sắt, "Em chờ anh một chút, anh để nó lại lồng sắt rồi băng bó cho em."

"Không cần, em tự mình..."

"Để tôi."

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Cận Ngôn nhìn sang Chu Lệ Lệ không biết từ khi nào đã gỡ kính râm, đang đi về phía bọn họ.

Biểu tình của Chu Lệ Lệ nghiêm túc hiếm thấy, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà giờ phút này khóe mắt nhìn qua còn có chút phiếm hồng.

"Không cần..." Cẩu Phi Phi dừng vài giây, ôn nhu nói, "Em cũng đừng vào, tự tôi làm là được."

"Câm miệng, đi vào." Chu Lệ Lệ quen cửa quen nẻo mở ra cửa phòng nghỉ của Cẩu Phi Phi, tự mình vào trước.

"Ầm" một tiếng, ba người đứng ngoài cửa nhìn nhau, tạm thời mất khả năng ngôn ngữ.

"Kia... Cận ca, chị dâu, hai người bọn họ sẽ không có việc gì đúng không?" Tưởng Vinh nhỏ giọng hỏi.

Cận Ngôn hoàn hồn, cùng Chu Thụ trao đổi ánh mắt, anh nhún vai, tỏ vẻ không biết.

Vậy nên, hai vị bác sĩ liền quay lại công tác của mình. Tưởng Vinh xử lý các vết thương bên ngoài cho Chihuahua, Cận Ngôn thì thông qua vuốt ve thân thể mà kiểm tra tình trạng của nó.

"Không có nhiều trở ngại, đều là bị thương ngoài da. Cũng không mắc bệnh dại, Goofy chỉ cần tiêm thuốc chống viêm là được." Tay của Cận Ngôn vẫn còn đặt trên thân của Chihuahua, qua vài giây, cậu hơi hơi nhíu mày, "Nhưng tâm lý dường như không quá lạc quan."

"Hả? Thiệt sao? Anh còn có thể "soi" được tâm lý của chúng?" Tưởng Vinh trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn cậu.

Cận Ngôn lại lắc đầu, "Không thể, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đôi chút. Nó không muốn giao lưu với anh, hoặc là nói, nó không biết phải biểu đạt như thế nào." Cậu dừng một chút mới nói tiếp, "Trước mắt anh chỉ biết được, trong lúc lưu lạc nó đã chịu rất nhiều thương tổn, có từ con người, cũng có từ các động vật khác."

Ba người trong phòng đều trầm mặc, Tưởng Vinh nhìn thoáng qua Tầm Tầm, thở dài.

"Haiz, như vậy xem ra, Tầm Tầm thật là một chú chó nhỏ may mắn."

"Ừ, trước mắt cần xử lý miệng vết thương cho nó. Tinh thần tạm thời đã không có vấn đề gì, xem ra Goofy là thuần thú sư hàng thật giá thật." Cận Ngôn nói xong, Tưởng Vinh liền ôm lấy Chihuahua từ trong ngực cậu, không quên bày ra vẻ mặt tán đồng trước khi bước vào phòng khám.

Cận Ngôn thì ngồi xuống bên cạnh Chu Thụ, vùi đầu vào vai anh, vươn tay xoa xoa đầu của Tầm Tầm.

Sau đó cười nói, "Tầm Tầm yên tâm nhé, bạn đó sẽ không có việc gì, chờ thân thể của bạn đó tốt hơn chút thì sẽ cho hai đứa cùng chơi với nhau."

"Ngao ô ~" Tầm Tầm vui vẻ trả lời.

Bên kia, nhiệt độ không khí trong phòng nghỉ của Cẩu Phi Phi đã rớt xuống số âm.

Chu Lệ Lệ có chút bực bội tìm kiếm thuốc sát trùng và băng vải cần để xử lý vết thương.

"Trong tủ bên cạnh, ngăn thứ hai." Cẩu Phi Phi hoảng hốt nhìn bóng dáng kia đi lại trong phòng mình, hồi lâu mới nhớ tới mà nhắc nhở.

Tiếp theo, Chu Lệ Lệ liền xách hòm thuốc ngồi xuống bên cạnh hắn.

Từng đường từng đường vết thương đỏ tươi đang rỉ máu, đặc biệt là chỗ vừa bị Chihuahua cắn qua còn có hai cái lỗ máu sâu đến ghê người.

Chân mày của Chu Lệ Lệ chau lại, thân thể thì bởi vì tin tức tố đang tản ra theo máu của ai đó mà lung lay vài phần.

Hương vị lá phong thật đạm, mang theo thanh hương của riêng mùa thu, chậm rãi chui vào xoang mũi của Chu Lệ Lệ.

Tin tức tố này thật giống với chủ nhân của nó, nhu hòa đến không giống một tên Enigma, hoàn toàn không hiểu cách công kích, cũng vĩnh viễn không bao giờ dùng cấp bậc giới tính đi áp chế người khác.

Nhưng cố tình, cổ hương vị đạm đến có thể xem nhẹ này lại làm người ta lưu luyến, tiếp xúc một lần liền nhịn không được muốn tiếp xúc lần thứ hai...

Chu Lệ Lệ cũng không biết mọi chuyện là từ khi nào bắt đầu, đánh vỡ quy tắc cứng rắn do chính mình đặt ra, một lần lại một lần phát sinh quan hệ với cùng một người.

Thậm chí còn mang hắn về nhà của mình, còn đem miệng vết thương của bản thân xem như vui đùa mà kể cho hắn nghe.

Sau lại, nàng phát hiện quan hệ của hai người đang dần dần phát triển đến không thể quay lại, vì thế nhiều lần nói lời cay nghiệt, muốn cho hắn biết khó mà lui.

Nhưng người này luôn là bộ dáng mặt dày mày dạn, đuổi cũng đuổi không đi, dường như không để tâm thứ khác mà chỉ giống như Chu Lệ Lệ, là vì thỏa mãn nhu cầu xác thịt mà thôi.

Vậy mà bọn họ đã nhiều lần vượt quá giới hạn, hoan hảo cũng đã sớm không dừng lại ở một đêm đó.

"Thôi nào, em ra ngoài trước nhé, một mình tôi cũng có thể làm." Cẩu Phi Phi thấy Chu Lệ Lệ có chút hoảng thần nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, vì thế nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ngăn lại, "Lại ở trong này em sẽ càng khó chịu."

"Đừng nháo, làm như tôi chưa từng cảm nhận tin tức tố của cậu vậy." Chu Lệ Lệ nỗ lực chống đỡ thân thể đang dần dần mềm xuống của mình, bắt đầu thoa thuốc sát trùng lên vết thương.

"Ui..." Cẩu Phi Phi đau đến nhíu mày, nhỏ giọng thở hổn hển, mà thanh âm này lại càng chọc cho máu nóng của Chu Lệ Lệ vọt lên đầu.

"Biết đau mà còn cậy mạnh!" Nàng cố tình đè nặng lửa giận trong lòng, ngôn ngữ sắc bén rất nhiều, "Kỹ năng thức tỉnh của Cận Ngôn vẫn chưa mất đâu, đến phiên một tên thuần thú sư nghiệp dư như cậu xen vào sao?"

"Không phải..."

"Không phải cái gì? Cậu rốt cuộc là cố ý cậy mạnh hay là cố ý muốn kích thích tôi?"

Cẩu Phi Phi đột nhiên ngước mắt nhìn Chu Lệ Lệ, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy chợt lóe lên hai đốm lửa nhỏ, nhưng ngay lập tức biến mất.

"Tôi không muốn kích thích em." Hắn hạ giọng, bất đắc dĩ nói, "Tôi biết, cũng kích thích không được em."

"Ngươi!" Chu Lệ Lệ tức giận đến lồng ngực phập phồng, quả thực muốn đổ hết toàn bộ chai thuốc sát trùng lên đầu tên ngốc này rồi mặc xác hắn tự sinh tự diệt.

Nhưng Chu Lệ Lệ vẫn nhịn xuống, mắt lạnh thoa thuốc rồi băng bó cho hắn.

"Không phải em đã nói, cấm tôi liên hệ em sao?" Cẩu Phi Phi đột nhiên lên tiếng, động tác trên tay của Chu Lệ Lệ ngừng một giây, sau đó tiếp tục quấn băng gạc, Cẩu Phi Phi lại nói tiếp, "Em sao có thể nói lời không giữ lời? Hay là... Em bị mị lực của tôi thuyết phục rồi?"

Cẩu Phi Phi ra vẻ hài hước cười cười, đôi mắt của Chu Lệ Lệ lại hiện lên thứ cảm xúc phức tạp.

Rất lâu sau đó, chủ nhân của cặp mắt kia mới lên tiếng, thanh âm mang theo run rẩy nhỏ đến không thể phát hiện, "Cậu thật sự rất ồn..."

"Đừng... Em đừng khó chịu, tôi không nói nữa." Cẩu Phi Phi thấy thế lập tức hoảng hốt lên.

Nói xong, hắn liền bảo trì im lặng, di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ lại nghe được một tiếng cười lạnh.

"Đừng tự mình đa tình, tôi sao có thể khó chịu."

Cẩu Phi Phi nháy mắt ngơ ngẩn, bị những lời này làm cho lo lắng, hoãn thật lâu mới nhẹ nhàng buông khóe miệng.

"Ừ, tôi đã biết."

Rốt cuộc vết thương cũng băng bó xong, phòng tuyến trong lòng Cẩu Phi Phi tựa hồ thêm một giây cũng chịu đựng không nổi nữa, hắn đứng dậy, như là tùy ý đưa mắt nhìn Chu Lệ Lệ một cái.

"Chúng ta ra ngoài đi..." Thanh âm đột nhiên dừng lại, cả người Cẩu Phi Phi bỗng khẩn trương lên, "Em... Em làm sao vậy? Em đừng khóc..."

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Chu Lệ Lệ rơi nước mắt, ngay cả tình trạng cảm xúc mất không chế như ngày hôm nay cũng chưa từng gặp qua.

Người kia mỗi lần mở miệng liền giống như bọc lên một lớp áo giáp kim loại, chẳng những giỏi về công kích, phòng thủ cũng đạt đến trình độ đao thương bất nhập.

Cẩu Phi Phi cho rằng cả đời này hắn cũng không có khả năng bước một bước nhỏ vào trong trái tim của người kia, nhưng giờ phút này hắn lại thấy được hốc mắt Chu Lệ Lệ đang lóe lên một thứ gì đó sắp sửa thành hình và rơi xuống.

Mà thứ này thật sự không xứng với chủ nhân của đôi mắt kia, cả hai thật sự không nên có bất kỳ liên hệ gì.

Vì thế trong lòng Cẩu Phi Phi lập tức rối ren, hắn vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Lệ Lệ.

Nhưng giây tiếp theo lại bị mạnh mẽ hất văng, người nọ lạnh lùng nói, "Cẩu Phi Phi, cậu đã đi quá giới hạn."

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến vài tiếng nổ máy của xe thể thao, xuyên thấu qua cửa kính liền có thể nhìn đến vô số lá rụng bị gió cuốn điên cuồng vứt lên vứt xuống.

Thậm chí có chiếc lá bị đánh tan hình dạng, lơ lửng giữa không trung, ngay cả chính nó cũng không biết bản thân có thể rơi xuống đất hay không.

"Julia..." Cẩu Phi Phi nhớ rõ nàng không thích bị người khác gọi bằng tên thật, mà hắn đối với nàng trước nay chỉ có ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa cho dù Chu Lệ Lệ buông ra bao nhiêu lời tàn nhẫn thì hắn cũng không nỡ giận nàng.

Lần này cũng là như vậy.

Cẩu Phi Phi trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói, "Đi quá giới hạn... chẳng lẽ chỉ có mình tôi sao?"

Ngay từ khi bắt đầu, chưa bao giờ là chỉ có một mình hắn.

Chu Lệ Lệ nghe được câu này thì trái tim căng chặt, nàng nỗ lực bình phục hô hấp, sau đó thấy người trước mặt nhét một tờ khăn giấy vào tay mình.

"Được rồi, đừng... đừng như vậy. Em lau lau nước mắt đi." Cẩu Phi Phi thở dài, quay mặt qua chỗ khác, "Đều nói sau này không cần gặp, tôi cũng sẽ không tiếp tục quấn lấy em. Tôi ra ngoài trước, em... hoãn một chút rồi ra sau nhé."

Cửa phòng tách ra một khe hở nhỏ, hương vị lá phong trong phòng vốn dĩ đã thực đạm, lúc này liền bị gió thổi đến biến mất không còn.

Ánh mắt Cẩu Phi Phi hướng ra bên ngoài, nhìn thấy Chu Thụ đang ngồi trên ghế sô pha thì kéo kéo khóe miệng cố gắng trưng ra một cái tươi cười.

Chẳng ngờ, giây tiếp theo liền bị một cổ lực lượng đè lên cánh cửa.

Còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị đối phương hôn lên.

Cẩu Phi Phi trừng lớn đôi mắt, tim đập nhanh đến muốn đột phá cực hạn.

Hắn nhìn đến người hôn mình đang cau mày, đôi mắt nhắm lại, trên khóe mắt còn sót lại vệt nước vẫn chưa khô.

Vì thế, tất cả máu trong cơ thể hắn nháy mắt đều bị nụ hôn này rút cạn, cả người cứng đờ không thể phản kháng.

Sau đó, liền bị đối phương vừa hôn vừa kéo vào phòng nghỉ.

Lại "ầm" một tiếng, đáng thương cho cánh cửa một lần nữa bị đối xử thô bạo.

Trong nháy mắt cửa vừa đóng lại, hương vị của hoa súng đỏ (1) liền giương nanh múa vuốt chiếm cứ khắp nơi, nó mọc rễ ở địa phương cỏ cây tươi tốt, cùng với lá phong đỏ của riêng mùa thu lớn lên cùng nhau.

Mà vài người ở bên ngoài chứng kiến tất cả thì đang kinh hách trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn cửa phòng nghỉ đã đóng kín, trong lòng âm thầm vỗ tay cho bọn họ.

Cận Ngôn cũng ngây người chớp mắt một cái, tiếp theo khôi phục trầm ổn móc ra di động, soạn một cái tin nhắn.

- Goofy, nhớ xóa theo dõi.

Tác giả có lời muốn nói: Mức đường của CP chính siêu cao, yêu cầu CP phụ phát chút ít cay đắng để trung hòa vậy.

Phòng khám thú y của Cận Ngôn đã chính thức khai trương, Thụ ca cũng nghỉ ngơi không ít rồi, trong vòng hai chương kế tiếp sẽ kể lại sự tích ảnh đế tiến vào giới giải trí nhé ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv