Từ khi Cận Ngôn và Chu Thụ chính thức sống chung, cậu càng thêm cảm thấy giấc ngủ của bản thân mình đang dần bị thu ngắn lại.
Lúc trước rõ ràng là làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật khỏe mạnh nhất, sau khi vạn vật yên tĩnh thì đi ngủ, sau khi vạn vật thức tỉnh thì thức dậy.
Nhưng hiện tại luôn là vào ban đêm thì tiêu hao thể lực một cách vô độ, sau đó vào lúc sáng sớm cuối thu thì ôm cơ thể ấm áp của ca ca không chịu rời giường.
Cuối cùng, thậm chí phải đợi ca ca thúc giục lôi dậy mới bằng lòng xuống giường mặc quần áo rửa mặt.
Đoạn thời gian này, Chu Thụ cũng tạm thời lui bớt tất cả công việc mà nghỉ ngơi ở Hải Thành, anh rốt cuộc có thể yên tĩnh ở bên cạnh Cận Ngôn, coi như là lễ vật tân hôn của bọn họ.
Anh cũng không ham ngủ, mỗi ngày đều rời giường cùng lúc với Cận Ngôn, chủ động lái xe đưa cậu đi làm, sau đó lại đón cậu tan tầm.
Cẩu Phi Phi và Tưởng Vinh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thụ xuất hiện ở phòng khám vào thời điểm tan tầm, suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm, cả hai thầm nghĩ, sư huynh nhà mình quả nhiên là một nhân vật lợi hại khủng khiếp, ngay cả ảnh đế cao lãnh như vậy cũng có thể nhẹ nhàng khống chế.
Ảnh đế cao lãnh cũng không ngượng ngùng, mỗi lần đến đón người đều sẽ lịch sự chào hỏi bọn họ rồi mới đi vào văn phòng của Cận Ngôn.
Kế tiếp, theo dõi của ngày hôm đó lại sẽ bị admin số 1 xóa bỏ một phần.
Không có ồn ào náo động của giới giải trí, sinh hoạt trở nên bình đạm nhưng ngọt ngào, bọn họ là một đôi người yêu cực hot, trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau.
Cả hai người phảng phất như đang liều mạng đền bù cho năm năm xa cách kia, hạnh phúc đến tựa hồ quên mất mọi thứ.
Mãi cho đến một ngày này, mẹ của Chu Thụ trong lúc vô tình nhắc tới, bọn họ mới nhớ ra ở giữa hai người vốn dĩ còn có người thứ ba.
"Ngôn Ngôn, hôm nay mẹ anh hỏi thăm nên anh mới nhớ tới, gần đây Đóa Đóa ngủ thật sự sâu."
Bọn họ vừa mới ăn cơm với ba mẹ, đang trên đường chạy về chung cư. Chu Thụ ngồi ở ghế phụ chau mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
"Trước đây từng có loại tình huống này chưa?" Cận Ngôn hỏi, "Tần suất thức tỉnh thông thường của em ấy là như thế nào?"
"Không có tần suất xác định, đôi khi thường xuyên, đôi khi anh bận quá không rảnh lo miên man suy nghĩ thì em ấy cũng sẽ không thức tỉnh." Anh nghĩ đến cái gì, thở dài, "Nhưng khi đó chỉ cần anh gọi thì em ấy vẫn sẽ nói chuyện với anh, còn mấy ngày gần đây thì lại không có động tĩnh gì."
Chu Thụ phiền lòng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tự trách mà nói, "Đều tại anh, mấy ngày gần đây lại quên mất chuyện này. Lúc nãy anh vừa mới thử gọi em ấy, nhưng đến bây giờ em ấy vẫn chưa đáp lại."
"Ca, trước tiên anh đừng nghĩ nhiều, có lẽ do hôm đó cảm xúc của em ấy bị kích thích quá mức nên vẫn còn mệt." Cận Ngôn nắm lấy tay của Chu Thụ, nhẹ giọng trấn an, "Hay là chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý hỏi một chút nhé?"
Nhờ Cận Ngôn đề nghị, Chu Thụ lúc này mới nhớ tới khoảng thời gian trước Chu Lệ Lệ cũng đã nói qua.
"Ừ, có thể hẹn chú Chu, ba của Chu Lệ Lệ." Chu Thụ nói, "Khoảng thời gian trước Chu Lệ Lệ còn nói ba của cô ấy nhắc anh trở về tái khám."
"Được." Cận Ngôn ôn nhu an ủi, "Anh hẹn xong rồi thì nói với em, em sẽ để trống thời gian đi cùng với anh."
Chu Thụ gật đầu đồng ý, trái tim vẫn bị trói chặt treo cao trên không trung.
Anh cứ cảm thấy Chu Đóa ngủ say lần này là một loại dự cảm không tốt, khiến anh có chút hoảng hốt.
Cận Ngôn cảm nhận được tâm tình của Chu Thụ, về đến nhà liền kéo người vào ngâm nước ấm massage thả lỏng, lại ôm người xem một bộ điện ảnh về tình yêu, thật vất vả mới dỗ dành ca ca đi vào giấc ngủ.
Sau khi Chu Thụ ngủ rồi, Cận Ngôn một mình đi ra ban công, ngửi hương vị trong không khí của Hải Thành, nhớ tới những lời ngày đó Chu Đóa nói với cậu, còn có bản ghi nhớ khiến đôi mắt cậu chua xót kia.
Chu Đóa nói, em ấy cảm thấy chính mình dường như sắp biến mất...
Cận Ngôn rũ mắt, anh không biết có nên nói với Chu Thụ chuyện này hay không, càng không biết phải mở miệng như thế nào.
Thời gian hẹn gặp bác sĩ tâm lý là vào 12 giờ trưa của hai ngày sau.
Chu Lệ Lệ vừa nghe Chu Thụ muốn đến tái khám, lập tức bắt lão cha của mình hy sinh thời gian nghỉ trưa.
Cận Ngôn lúc này cũng vừa từ phòng khám thú y chạy thẳng tới đây, hai người cùng nhau vào bước vào văn phòng.
"Chú Chu, con giới thiệu một chút, đây là... em trai con, Cận Ngôn." Chu Thụ khụ một tiếng, cố ý che giấu hai chữ "em trai" kia.
Cận Ngôn nhướng mày, nhưng cậu sẽ không vạch trần ca ca nhà mình ở trước mặt người ngoài, nên chỉ mỉm cười vươn tay, "Xin chào, bác sĩ Chu, tôi là Cận Ngôn."
Bác sĩ Chu bắt tay với Cận Ngôn, rồi nói, "Quan hệ của chú với Chu Thụ rất tốt, không cần khách khí như vậy. Chú tên Chu Địa, gọi chú là Judy cũng được."
Cận Ngôn sửng sốt, nghĩ thầm người trong nhà này lấy tên thật đúng là phi thường giản tiện.
Cẩu Phi Phi thậm chí có thể trực tiếp gia nhập vào gia đình họ.
Nhưng vẻ mặt của cậu vẫn không thay đổi, chỉ là hơi cứng đờ vì cố gắng đè ép khóe miệng, "Vâng, bác sĩ Chu."
Chu Địa mời hai người ngồi xuống, rót trà, trò chuyện vài câu liền đi vào vấn đề chính.
"Julia nói với chú, thời gian gần đây Chu Đóa vẫn luôn ngủ say, con gặp khó khăn khi gọi người thức tỉnh." Chu Địa kiên nhẫn hỏi, "Đây có phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này hay không?"
"Đúng vậy. Trước đây tuy rằng cũng có lúc gọi mà không đáp lời, nhưng chỉ là thỉnh thoảng khi em ấy đang ngủ sâu, chưa từng kéo dài lâu như lần này." Chu Thụ trả lời.
"Vậy lần thức tỉnh gần nhất, hoặc là trò chuyện với con là khi nào?"
"Ước chừng một tuần trước." Chu Thụ nói, "Hôm đó em ấy thay con đi chụp ảnh bìa tạp chí."
"Mấy ngày này cũng chưa từng xuất hiện đối thoại với con phải không?" Thấy Chu Thụ gật đầu, Chu Địa tiếp tục hỏi, "Vậy lần đó khi Chu Đóa điều khiển thân thể, có phát sinh sự tình gì đặc biệt hay không? Ví dụ như kích thích tinh thần chẳng hạn."
Chu Thụ nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Đúng là hôm đó có bị người khác mắng đến lên hot search, nhưng loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên trải qua, em ấy sẽ không bởi vì cái này mà chịu kích thích."
"Ừm, đã hiểu. Vậy thì trước đó nữa thì sao, thời gian gần đây trên người các con có phát sinh biến cố trọng đại nào không? Còn có, bản thân con đã phải chịu kích thích gì hay không?"
Thấy Chu Thụ có chút ngây người, Cận Ngôn nắm tay anh, chủ động đáp, "Chúng tôi vừa mới kết hôn."
Chu Địa nghe vậy cũng không hề kinh ngạc, ngược lại lộ ra vẻ hiền từ của bậc trưởng bối.
"Vậy thì trước tiên phải chúc mừng hai đứa, đây mới là sự tình cần phải chúc mừng hàng đầu."
Chu Thụ và Cận Ngôn cùng nói lời cảm tạ. Chu Địa thấy sắc mặt của Chu Thụ đã thả lỏng vài phần, một lần nữa rót đầy ly trà cho bọn họ.
"Tiểu Thụ, con không cần quá lo lắng, thông thường mà nói, nhân cách thứ hai nếu sắp biến mất thì con nhất định sẽ biết đầu tiên." Chú đi thẳng vào vấn đề mà vạch trần lo lắng của Chu Thụ, "Chu Đóa sẽ ám chỉ, hoặc trực tiếp đối thoại với con. Trong tình huống con không tiếp thu trị liệu, cũng không can thiệp bằng dược vật hay liệu pháp tinh thần, thì nhân cách thứ hai sẽ không rời đi mà chưa báo trước."
Nghe xong những lời này, trái tim đang treo cao của Chu Thụ cuối cùng cũng tạm thời quay về chỗ cũ.
"Thời gian này cảm xúc của con thế nào?" Chu Địa nói, "Chú thấy trạng thái của con so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, quả nhiên vẫn là phải đi tìm căn nguyên mới được." Chú nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người Cận Ngôn.
Chu Thụ có chút mất tự nhiên mà thanh thanh giọng, thần sắc lại lộ ra nhu hòa, "Xác thật."
Mà Cận Ngôn sau khi nghe được câu "trạng thái so với lúc trước tốt hơn rất nhiều" thì sửng sốt, nhíu mày như suy tư gì.
Chỉ nghe Chu Địa tiếp tục nói, "Tranh thủ đoạn thời gian nghỉ phép này mà điều chỉnh trạng thái cho tốt, con có thể thử đánh thức Chu Đóa ở thời điểm hai đứa không ở cùng nhau, xem xem có thể nhận được hồi đáp hay không."
Thấy Chu Thụ gật đầu đồng ý, Chu Địa nhìn anh nói, "Tiểu Thụ, có thể để chú và Cận Ngôn nói chuyện với nhau một lát được không?"
"Dạ được." Chu Thụ nhéo nhéo tay Cận Ngôn, trực tiếp sảng khoái đứng dậy, "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc chờ em." Anh gật đầu với Chu Địa, "Cảm ơn chú Chu, con ra ngoài trước."
Chu Thụ ra cửa, Chu Địa nhìn Cận Ngôn hỏi, "Cậu biết Tiểu Thụ hút thuốc chứ?"
"Tôi biết." Cận Ngôn nói, "Nhưng hình như anh ấy không nghiện, hút cũng không nhiều lắm."
"Theo tôi quan sát, việc Chu Thụ hút thuốc là một loại ám chỉ tâm lý." Chu Địa tổng kết, "Cùng loại với hiệu ứng Proust."
"Bác sĩ Chu, lời này là có ý gì?" Cận Ngôn nghĩ đến cái gì, thuận miệng nói câu, "Các người tựa hồ đều rất thích dùng cái này để hình dung, lúc trước Julia giải thích bệnh tình của Chu Thụ cũng nói như vậy.". Đọc 𝘵hê𝙢 nhiề𝗎 𝘵r𝗎yện ở { Tr U𝙢Tr𝗎yen.VN }
"Bởi vì hiệu ứng Proust xác thật là thích hợp nhất để truy tìm căn nguyên trong tình huống của Chu Thụ. Khi Chu Thụ ngửi được một hương vị, sẽ có thể nghĩ đến một vài sự tình, sau đó kích phát phản ứng tâm lý. Ngược lại, khi không thoải mái về mặt tâm lý, muốn tự mình trấn an, Chu Thụ sẽ theo bản năng mà lựa chọn dùng một loại hương vị để làm tê mỏi chính mình."
"Tình huống của anh ấy bây giờ có nặng lắm không?" Cận Ngôn đầy mặt khẩn trương nhìn Chu Địa, muốn nghe được càng nhiều giải thích, "Tôi chỉ biết anh ấy ngửi hương vị của tôi rồi phân liệt ra Chu Đoá, ngửi được hương vị của mưa to thì sẽ triệu hồi Chu Đóa."
Chu Địa nghe xong gật đầu, tiếp tục bổ sung thêm, "Còn có, hút thuốc cũng là như vậy." Chú nhìn Cận Ngôn, hỏi, "Lúc trước cậu đã từng hút thuốc phải không?"
"Tôi..." Cận Ngôn trầm mặc một lúc lâu, ký ức bừng tỉnh mang cậu trở lại những ngày tháng sau khi phân hóa thành Alpha.
Đoạn thời gian đó, cậu cùng với Chu Thụ không khác gì người xa lạ, hai người lẫn nhau biệt nữu thật lâu, mà cậu cũng là ở khi đó bắt đầu học người lớn hút thuốc tiêu sầu.
Ngay tại thời điểm đó, cậu không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào khác có thể giảm bớt chấp niệm trong nội tâm, chỉ có để cho nicotin xâm nhập vào đầu óc thì mới giúp cậu cảm thấy thanh tỉnh.
Sau lại, cho dù hai người phá vỡ trầm mặc, bắt đầu ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng không thể khôi phục lại mối quan hệ như trước kia.
Vì thế, Cận Ngôn đơn độc chịu đựng thật lâu, chỉ có khói thuốc làm bạn.
Mãi cho đến khi cậu một mình đi đến nước A học chuyên ngành thú y thì mới cai thuốc.
Khi đó cậu đã không cần dùng loại biện pháp này để giải tỏa tinh thần, chỉ cần chôn bản thân mình vào học tập nghiên cứu thì có thể vượt qua một ngày.
Cẩn thận nghĩ tới, đoạn thời gian coi như Cận Ngôn phạm vào chứng nghiện thuốc trước sau cộng lại cũng chỉ có mấy tháng, ngay cả ba mẹ cậu cũng không biết cậu từng hút thuốc, Chu Địa sao có thể biết được?
Hoặc là nói, Chu Thụ làm thế nào mà biết được?
Cận Ngôn nhìn Chu Địa, tựa hồ đang đợi một lời giải thích.
Chu Địa nhìn phản ứng của Cận Ngôn cũng có thể biết được đáp án, vì thế nhàn nhạt nói, "Lúc Chu Thụ tự nhốt chính mình vào tủ quần áo của cậu, trừ bỏ ngửi được hương vị tin tức tố, còn ngửi được mùi thuốc lá."
Thấy ánh mắt của Cận Ngôn hơi chút mở to, Chu Địa bổ sung thêm, "Lúc ấy, câu đầu tiên mà Chu Thụ nói với tôi chính là..."
"Em ấy vậy mà học được hút thuốc."
Cận Ngôn hoàn toàn đã quên hô hấp.
Một người mắc phải hội chứng sợ hãi không gian kín, lại tự nhốt chính mình vào tủ quần áo tối tăm kín mít không một khe hở, ở nơi đó ngửi lấy hương vị của một người, rồi sinh ra nhân cách thứ hai.
Nhưng sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất không phải là quan tâm trạng thái của bản thân, mà là lo lắng cho chủ nhân của tủ quần áo kia, muốn biết vì sao đối phương bắt đầu hút thuốc.
Cận Ngôn nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy lồng ngực độn đau, cho dù bây giờ bọn họ đã được như ý nguyện thì cậu cũng không có cách nào giảm bớt hối hận và tự trách.
Có trong nháy mắt, cậu lại cảm nhận được thanh âm của vạn vật vang lên bên tai.
Tiếng "lộc cộc" của ấm nước đang sôi trào điên cuồng, tiếng "tư tư" của lá trà khi bị nước ấm rót vào, tiếng "răng rắc" của lá ngô đồng ngoài cửa sổ bị người nào đó đạp lên.
Vạn vật có thể nói chuyện, giờ phút này đang cười nhạo cậu đã từng có bao nhiêu ngu xuẩn.
Cậu đều có thể nghe được.
Tác giả có lời muốn nói: Ở chỗ này yếu ớt quảng cáo một cái:
Nhà bên cạnh vừa viết một bộ mới, thể loại vô hạn lưu, tên là "Tận Thế Mật Mã". Mình cũng tính toán lúc sau sẽ viết về thể loại này. Tiểu khả ái nào có hứng thú thì có thể xem trước, rồi cho mình chút review nha!
Tuy rằng mình cũng không biết khi nào mới có thể viết...