Khi Chu Thụ xuất hiện ở trước cửa phòng khám thú y, sự yên tĩnh vốn có của ban đêm liền cam tâm tình nguyện bị đánh nát.
Cận Ngôn kinh hỉ lại hoảng hốt, theo bản năng tiến lên một bước ôm chặt người trước mặt vào lòng.
Chỉ mới không gặp một ngày mà thôi, lại so với năm năm dài đằng đẳng trước kia còn phải gian nan hơn nhiều.
Hai người đều trải qua một ngày vô cùng mỏi mệt về cả tinh thần lẫn thể xác, ở một khắc được chạm vào nhau kia, máu trong cơ thể lập tức lưu chuyển nhanh hơn, bọn họ ăn ý mà cùng nhắm mắt, gấp không chờ nổi hôn lấy môi của đối phương.
Nụ hôn này tới thật mãnh liệt, Alpha bị tin tức tố do Enigma cố tình phóng xuất kích thích đến eo mềm, chỉ có thể dựa vào người của Enigma.
Mà Enigma lại có vẻ thành thạo, một tay liền có thể giữ vững Alpha, một tay khác thì chặt chẽ chế trụ sau cổ đối phương, ngẫu nhiên còn lướt qua tuyến thể đang phóng thích ra tin tức tố có vị muối biển ngọt lành.
Hai người khó xá khó phân đi từ cửa chính đến phòng nghỉ, may mà Cận Ngôn trong lúc hôn môi vẫn giữ được chút lý trí để khóa cửa. Người yêu vừa vào phòng tắm, vị bác sĩ của chúng ta còn có thể dựa vào chút chức nghiệp tu dưỡng còn sót lại để đến phòng quan sát kiểm tra tình trạng của chú chó nhỏ.
Nó đã không cần sử dụng bình oxy, sau khi tiêm thuốc thì đang ngủ say.
Cận Ngôn điều chỉnh độ nhạy của dụng cụ theo dõi đến mức cao nhất, mức độ mà chỉ cần quay đầu sang bên khác cũng sẽ phát ra nhắc nhở, lúc này mới yên tâm rời đi.
Thời điểm trở lại phòng nghỉ của chính mình, cậu liền không trì hoãn mà nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm.
"Em..." Chu Thụ bị hoảng sợ lui về phía sau vài bước, xoay người lại, "Em ra ngoài đi!"
"Không, chúng ta kết hôn rồi." Cận Ngôn cởi nút áo sơ mi, từng bước một đi vào trong.
Chu Thụ đã lùi đến chân tường, không còn chỗ để trốn.
Suy nghĩ vẫn là thẹn thùng, nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật.
Đặc biệt là ánh mắt, liên tục nhìn về địa phương khó có thể mở miệng nào đó, cho nên Cận Ngôn có thể nhìn ra lồng ngực của anh bởi vì hút khí mà lên xuống phập phồng.
Cận Ngôn tiến lại gần, chậm rãi đưa tay vỗ về người trước mặt, Chu Thụ nghiêng người muốn đẩy cậu ra, kết quả nghe được người nào đó vô lại đến cực điểm mà ghé sát vào tai anh mà nói, "Cùng nhau".
Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy được màu đỏ trên cơ thể Chu Thụ từ vành tai đã lan tràn đến tận tuyến thể.
Vốn dĩ ban đầu khi bước vào phòng tắm thì anh cũng đã định khóa cửa, thế nhưng do dự một chút lại chọn không khóa. Đối với nội tâm chính mình ẩn ẩn mong đợi gì đó, ảnh đế sau khi đối mặt với súng thật đạn thật thì trực tiếp nhận thua, lý trí cơ hồ sụp đổ hoàn toàn.
Đệ đệ như búp bê Tây Dương sau khi phân hóa thành Enigma thì quả thật muốn mệnh.
Anh sinh ra ý nghĩ muốn trốn chạy, lại bị mưa to thình lình xuất hiện cản trở đường đi. Chu Thụ trong lòng vừa động, tuyến thể theo đó nhảy vài cái, tin tức tố liền xâm nhập vào máu, theo hô hấp mà di chuyển khắp nơi.
Tiếp theo, anh cũng theo bản năng bắt đầu phóng thích tin tức tố của mình.
Trong giây lát, phòng tắm bị hương vị của hải dương cùng nước mưa chen đầy, rốt cuộc không còn ai muốn trốn thoát khỏi nơi đây.
......
Hai người ở trong dòng nước lăn lộn đến nửa đêm gần sáng, Chu Thụ vốn dĩ bởi vì công tác chụp ảnh bìa mà đã đứng một ngày, cho nên thời điểm ra tới thì cả cơ thể đều phải dán lên người Cận Ngôn.
Cận Ngôn đưa Chu Thụ đến tận giường trong phòng nghỉ, trước tiên đi xóa theo dõi, lại thay một bộ quần áo vô khuẩn đi vào phòng quan sát.
Di động cùng thiết bị theo dõi từ lúc cậu rời đi đến bây giờ đều chưa từng nhắc nhở, xem ra chất lượng giấc ngủ của chú chó nhỏ này không tồi.
Cận Ngôn đặt tay lên cơ thể của nó, phát hiện thể trạng của nó so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, xem ra quả thực như nó kể, trong lúc lưu lạc bên ngoài đã gặp được rất nhiều người hảo tâm, ít nhất có thể thường xuyên được ăn no, cũng chưa từng trải qua ngộ độc thực phẩm.
Cậu lại sờ sờ chân sau bên phải đang bó thạch cao của chú chó, lúc này đôi mắt của nó giật giật vài cái, chậm rãi mở ra.
Cận Ngôn thuận thế nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, hỏi nó cảm giác thế nào.
Nó rầm rì vài tiếng, nói, buồn ngủ.
Cận Ngôn bật cười, xin lỗi nó, bảo nó tiếp tục ngủ.
Kết quả, nó gọi Cận Ngôn, hỏi cậu cô bé đưa nó đến đây ở đâu rồi.
Cận Ngôn biết nó muốn hỏi cái gì, cũng biết những lời này có lẽ nó vĩnh viễn sẽ không hỏi ra miệng.
Vì thế, cậu trầm mặc một lát, nói với nó, cô bé kia rất quan tâm nó, về sau sẽ thường xuyên tới xem nó, nhưng đợi ngày mai tình hình ổn định thì trước tiên nó sẽ về nhà với Tưởng Vinh.
Sau khi nói xong, Cận Ngôn cảm nhận được nhịp tim của nó thong thả trở lại, cậu cũng theo đó mà yên tâm không ít.
Nó là một chú chó nhỏ biết cảm thấy đủ, tính cách lại hoạt bát, Cận Ngôn nghĩ, sau này nó nhất định sẽ sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau khi cùng chú chó nhỏ trao đổi câu chúc ngủ ngon, Cận Ngôn trở lại phòng nghỉ, trông thấy Chu Thụ đang dựa vào đầu giường xem bút ký.
Thấy người trở về, Chu Thụ ngồi hẳn dậy, Cận Ngôn liền trèo lên giường, thuận thế dán đến bên cạnh anh.
Chu Thụ nghiêng mặt hôn lên thái dương của cậu, ôn nhu hỏi, "Tình huống của chú chó kia thế nào rồi?"
"Tình trạng rất khả quan, điều kiện thân thể của nó tốt hơn rất nhiều so với em dự đoán, tính cách cũng rất tốt."
Chu Thụ nhìn Cận Ngôn đôi mắt đầy ý cười, trái tim anh cũng theo đó mà mềm đến rối tinh rối mù, anh hỏi Cận Ngôn, "Em rất thích nó đúng không?" Cận Ngôn gật đầu, Chu Thụ lại nói tiếp, "Vậy em có muốn đem nó về nhà không? Thân thể ba em không tốt, mẹ anh thì bị dị ứng lông chó mèo, nên chúng ta có thể nuôi ở chung cư, thời điểm cả hai đều không ở nhà thì anh sẽ tìm bảo mẫu tới chăm sóc nó."
Tại một khắc này, Cận Ngôn phảng phất như thấy được Chu Thụ khi còn nhỏ, cho dù chỉ lớn hơn cậu ba tuổi nhưng cái gì cũng chiều theo cậu, hơn nữa còn suy nghĩ chu đáo hơn cậu rất nhiều.
Cận Ngôn lông mi run rẩy, kéo Chu Thụ vào trong ngực, ôm anh cùng nhau nằm xuống giường.
"Ca, anh đây là đang mời em ở chung sao?" Cậu dùng đầu cọ cọ hõm vai anh, tựa như một con mèo con đang làm nũng.
Chu Thụ môi động vài cái, lại ngạo kiều mà nói, "Không muốn thì thôi."
"Muốn." Cận Ngôn nâng mặt, khẽ cắn một ngụm trên môi Chu Thụ, trong lòng cảm thấy bộ dáng giả vờ ngạo kiều của ca ca nhà mình thật sự quá đáng yêu.
Môi chạm vào nhau, bầu không khí giữa hai người lại trở nên ái muội.
Bọn họ giống như vĩnh viễn đều chưa hôn đủ, mải mê trao đổi hơi thở cho nhau.
Sau lại, vị ảnh đế chưa từng đóng cảnh hôn phải đầu hàng trước vì thiếu oxy, Cận Ngôn cười gắt gao ôm người vào trong ngực.
"Ca, em nghĩ nghĩ, vẫn không nên nuôi." Cận Ngôn qua hồi lâu mới lên tiếng, "Có thể ngẫu nhiên đem về nhà ba mẹ ở vài ngày, nhưng nếu là vĩnh viễn..."
Cận Ngôn tạm dừng vài giây, Chu Thụ hôn nhẹ cằm của cậu, không đợi cậu nói tiếp đã mềm nhẹ dỗ dành, "Anh biết, không sao cả, thường xuyên mang về nhà chăm sóc mấy ngày cũng khá tốt, em ấy có nhiều người nhà như vậy sẽ càng vui vẻ."
"Ừ..." Xoang mũi của Cận Ngôn nảy lên một cổ chua xót, không biết là bởi vì bị người nói trúng tâm sự, hay là bởi vì Chu Thụ của trước kia đã trở về rồi.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, chuyển sang vui cười, dùng cằm cọ nhẹ lên tóc của Chu Thụ.
"Ca, có thể là em nhiễm bệnh rồi."
"Cái gì?" Chu Thụ lập tức khẩn trương, thoáng tránh khỏi lồng ngực của Cận Ngôn để ngồi dậy.
"Từ từ, anh nằm lại trước đã." Cận Ngôn một lần nữa kéo người về lại trong ngực mình, vì phòng ngừa đối phương kế tiếp sẽ làm ra động tác quá lớn nào đó, cậu thay đổi hai cái tư thế tay mới nói tiếp, "Mỗi phút mỗi giây đều muốn dính chặt lấy anh, vừa tách ra liền cả người khó chịu, vựa chạm vào thì cả người đều nóng lên."
Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Thụ liền có ý muốn trốn đi, lại bị Cận Ngôn sớm có dự kiến trước chặt chẽ cuốn lấy.
"Em thật là..." Chu Thụ vành tai đỏ lên, ngữ khí lại còn mang theo ủ rũ sau khi làm càn, "Thật là càng ngày càng dính người."
Cũng càng ngày càng khiến người ta chống đỡ không được.
Đồng thời trong đầu anh bỗng lóe lên một cái lo lắng, anh sợ bản thân mình một ngày nào đó sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Cận Ngôn, bất luận đó là gì.
Tựa như chuyện vừa mới xảy ra ở trong phòng tắm...
Có lẽ còn có nhiều hơn, tỷ như, bị Enigma đánh dấu tuyến thể, còn có... vĩnh cữu đánh dấu.
Đánh dấu tuyến thể cũng còn được, nhưng nếu là vĩnh cữu đánh dấu... nghe nói Alpha sau khi bị Enigma đánh dấu thì sẽ trở thành Omega chuyên chúc của đối phương...
"Lại đang lén suy nghĩ cái gì nha?" Cận Ngôn cắn nhẹ vành tai phiếm hồng của Chu Thụ, nằm ở bên tai anh rót vào hơi thở của mình.
Thân thể Chu Thụ run lên, hầu kết lăn lộn vài cái, anh nghiêng mặt sang một bên, "Suy nghĩ năm năm này em ở nước A rốt cuộc đã học mấy chiêu thức này với ai."
Bên tai an tĩnh vài giây, sau đó truyền đến tiếng cười trầm thấp đầy từ tính.
"Chiêu thức gì? Anh nói cho em nghe một chút." Cận Ngôn cơ hồ đem môi dán lên tai Chu Thụ, "Hơn nữa, ca, không phải anh cũng rất thích sao?"
"Em thật đúng là..." Chu Thụ không nói tiếp được nữa, chỉ có thể xoay lưng lại, yên lặng giả vờ sinh khí, nhưng thật ra là đang thẹn thùng.
"Ca, anh có muốn đi xem chú chó nhỏ kia không?"
"Muốn, nhưng đợi mai rồi xem đi, không phải nó đang ngủ sao?" Giọng nói của Chu Thụ trở nên nhu hòa.
"Vậy thì sáng mai để nó nói chuyện với anh, em sẽ làm phiên dịch cho cả hai." Cận Ngôn cười nói.
Chu Thụ lúc này mới nghĩ đến cái gì, anh hỏi Cận Ngôn, "Cho nên sau khi em phân hóa lần thứ hai, thì có thể giao lưu cùng động vật nhỏ?"
"Vâng, có thể." Cậu vươn một tay ra trước mặt Chu Thụ, lắc lắc, "Cái tay này tựa như máy chụp X quang, có thể nhận ra được nguồn gốc bệnh trạng của chúng nó, năng lực này thật sự giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian, việc cứu trị vốn dĩ chính là phải giành giật từng giây mà."
Chu Thụ nhìn cái tay này, lại không biết nghĩ đến chuyện gì mà ho khan vài tiếng, Cận Ngôn đè chặt khóe miệng không chọc thủng tâm tư của ca ca nhà mình, ngoan ngoãn nghe anh nói tiếp.
"Năng lực này thực sự thích hợp với em. Em từ nhỏ đã được động vật nhỏ yêu thích, khi đó đi vườn bách thú, ngay cả con khỉ con trên cây chỉ vừa liếc mắt một cái liền chọn em, ôm cổ em không chịu buông tay." Chu Thụ nói xong, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Cận Ngôn duỗi tay vòng lấy cổ của Chu Thụ, "Vậy thì em ngay từ lúc vừa mới đi ra từ trong bụng mẹ cũng liền lựa chọn anh."
"Đúng vậy." Chu Thụ cong cong đôi mắt, nhớ lại thời điểm Cận Ngôn ra đời.
Chu Thụ là con trai một, từ nhỏ không có bạn chơi cùng, cũng không được nuôi thú cưng.
Từ khi sinh ra, tính cách của anh luôn thực yên tĩnh, chưa bao giờ làm ầm ĩ như những đứa bé trai khác thường có, ba mẹ anh vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này cho người ta một cảm giác cô độc.
Mãi đến khi bọn họ nói cho Chu Thụ, dì ở nhà bên cạnh sắp sinh cho nhóc một em trai, bọn họ mới nhìn thấy ánh sáng trong mắt con trai mình.
Nhóc giống như đặc biệt vui vẻ, mỗi ngày đều đi sang nhà hàng xóm nói chuyện với em trai trong bụng của dì.
Mấy ngày trước khi Cận Ngôn ra đời, cũng là mấy ngày Hải Thành liên tục bị mưa to bao phủ, không khí bị vô số giọt mưa kín không kẽ hở đánh nát, mãnh liệt giống như muốn nghênh đón người nào đó sắp đến.
Ngày đó, mẹ của Cận Ngôn trở dạ lúc nửa đêm, Chu Thụ mới ba tuổi nghe tin thì nháo muốn đi theo đến bệnh viện, người trong nhà không lay chuyển được, vì thế tất cả thành viên của cả hai gia đình đều cùng nhau ở bệnh viện chờ đợi Cận Ngôn ra đời.
Ngày hôm sau, một tràng tiếng khóc to lớn vang dội cắt qua nắng sớm, trận mưa đã rơi liên tục mấy ngày cũng ở một khắc kia đột nhiên ngừng nghỉ.
Sau đó, mặt trời dâng lên từ trong sương sớm, vạn vật cũng theo ánh mặt trời chiếu rọi mà lần lượt thức tỉnh, rừng cây bốc lên hương vị tươi mát sau khi được cơn mưa gột rửa. Hương vị cỏ cây sau cơn mưa trong không khí cũng sơ tán không đi.
Chu Thụ nhớ kỹ hương vị của ngày hôm đó, cũng như khoảnh khắc gặp được em trai mà chính mình mong đợi thật lâu.
Ngày đó, anh nhẹ nhàng ôm em trai vào trong lồng ngực, ngửi được trên người nhóc đã nhiễm lấy thứ hương vị trong không khí của Hải Thành.
Vì thế, sau này mỗi khi trời mưa, Chu Thụ đều sẽ nhớ đến cảnh tượng hôm ấy.
Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi thì vẫn chưa quen với việc ghi nhớ những gì đã trải qua, nhưng lúc đó anh lại có thể đem một loại hương vị chôn ở nơi sâu thẳm trong ký ức, cho tới bây giờ Chu Thụ mới nghĩ lại, đây có lẽ là một sự việc đã sớm được ông trời định sẵn, là ràng buộc của vận mệnh.
Chu Thụ lại nghĩ đến cái gì, tự mình cười khẽ.
Cận Ngôn nhẹ nhàng chọc chọc nốt ruồi trên môi của anh, anh mới ôn nhu nói, "Đóa Đóa mỗi lần ở bên cạnh em đều không thu tin tức tố, tựa như chính em khi phân hóa vào lúc mười tám tuổi cũng không hề thu liễm tin tức tố của mình." Rõ ràng lúc ấy là hai Alpha, nhưng tin tức tố lại có thể hòa hợp thành nhất thể, Chu Thụ than nhẹ một tiếng, "Quả thực là giương nanh múa vuốt, thiếu chút nữa bức anh phạm tội."
Nhưng mà sau khi Chu Thụ nói xong, Cận Ngôn lại bỗng nhiên rướn người qua, cúi đầu nhìn Chu Thụ, "Anh nói cái gì?" Cậu nóng lòng muốn chứng thực, đôi con ngươi đều run rẩy vài cái, "Ca, nguyên lai anh đối với hương vị của em cũng có phản ứng đúng không?"
Chu Thụ từ trong ánh mắt của Cận Ngôn nhìn đến rất nhiều cảm xúc, nhưng giờ phút này nhìn được thấu triệt nhất chính là 'nguy hiểm'.
Chỉ là anh cũng không nghĩ tránh đi, thậm chí còn muốn đón khó mà lên.
"Đâu chỉ là có phản ứng, ngày hôm đó về nhà còn không biết mơ thấy bao nhiêu giấc mộng phải yêu cầu dùng mosaic."
Trong mộng, nước mưa rơi xuống hải dương, hai người cuốn lấy nhau, khó xá khó phân.
Cũng chính là bởi vì đoạn thời gian mơ thấy những giấc mộng đó, trong lòng Chu Thụ mới sinh ra thứ cảm xúc kỳ lạ và biệt nữu, nhất thời không thể tiếp thu sự thật rằng giới tính của hai người là giống nhau.
Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn nghe được Chu Thụ nói những lời này, hô hấp của cậu ngừng lại, lông mi bởi vì chủ nhân của nó kích động mà run rẩy.
Hơi thở bị đè ép xuống, chóp mũi của hai người cơ hồ dán vào nhau.
"Ca, nghe nói Enigma sau khi đánh dấu Alpha, có thể biến đối phương trở thành Omega chuyên chúc của chính mình." Giọng nói của Cận Ngôn cũng trở nên khàn khàn.
Đồng tử của Chu Thụ chợt lúc thu lúc phóng, trái tim nhảy đến mãnh liệt, anh nhắm mắt hoãn một lúc lâu mới lên tiếng.
"Em nằm mơ đi."
Cận Ngôn cũng không thèm để bụng đáp án của vị ca ca ngạo kiều nhà mình, cười cười hôn một cái lên nốt ruồi trên môi của anh.
"Anh đừng quên, em chính là..." Cậu muốn nói 'ông xã', nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Chu Thụ thì dừng một chút, âm thanh nhỏ dần xuống, sửa miệng thành, "Đệ đệ... hợp pháp của anh."
Em là "đệ đệ" hợp pháp của anh...
Nghe tới vẫn có một trăm triệu điểm nguy hiểm.
Tác giả có lời muốn nói: Mùng một đầu năm, tặng các bảo bảo một viên đường thật to thật kích động nhân tâm, chúng mọi người năm mới vui vẻ nha!
Hy vọng các tiểu khả ái một năm khỏe mạnh bình an, vạn sự thuận lợi ~
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Dù sao thì mọi người vẫn phải cẩn thận khi cho trẻ em tiếp xúc với động vật nhé. Không biết vườn bách thú ở chỗ Cận Ngôn thế nào, nhưng mình nghĩ không nên để con khỉ ôm lấy bọn nhỏ đâu.