Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 22: Lòng hiếu học của ảnh đế



Theo ánh trăng chìm dần vào đêm khuya, mức độ tò mò của Chu Thụ đối với giới tính Enigma này cũng leo đến đỉnh núi.

Trước đây tuy rằng từng nghe qua một ít lời đồn về "giới tính mạnh nhất", tuy nhiên chưa từng có người như vậy thực sự xuất hiện bên cạnh, và anh cũng không có tâm tư muốn đi tìm hiểu.

Nhưng lần này mọi thứ xoay ngược lại, bên cạnh anh không chỉ xuất hiện Enigma, mà Enigma này còn là trúc mã của anh.

Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, hôm nay anh vừa mới bị trúc mã Enigma này lừa hôn...

Một trận gió lạnh xẹt qua, Chu Thụ rùng mình một cái, anh đứng dậy đi vào phòng, tìm áo khoác của mình sau đó từ trong túi lấy ra quyển sổ màu đỏ kia.

Cận Ngôn... Chu Thụ...

Tên của bọn họ rốt cuộc đã có thể song song đặt cạnh nhau, đây là sự tình mà hai người từ nhỏ đến lớn đều ước ao tha thiết, chỉ là... phần giới tính lại khác biệt khá lớn.

Chu Thụ nhìn chằm chằm hai cái tên này hồi lâu, phảng phất muốn đem mỗi một chữ đều đọc đến thấu triệt, đến mức cuối cùng đều sắp không nhận ra tên của anh và Cận Ngôn.

Tiếng chuông di động vang lên, Chu Thụ theo bản năng trực tiếp nhấn nghe.

"Ca..." Giọng nói thuộc về người đang "bá chiếm" mục "bạn đời" của Chu Thụ liền truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"... Ừ." Ý niệm nảy sinh khi nghe được tiếng của đối phương khiến anh hít thở không thông, nhưng hiện tại muốn cúp điện thoại hình như đã không còn kịp rồi, vì thế Chu Thụ đành lựa chọn trầm mặc.

Vốn dĩ cho rằng Cận Ngôn lại muốn nói gì đó để dỗ dành mình, cầu xin mình tha thứ, nhưng thực tế lại không phải như vậy.

"Em vừa mới nói với ba mẹ, bọn họ rất cao hứng."

"Ừ."

"Bác Chu và dì Lương bên kia, ngày mai em sẽ qua nói, công việc của anh bận rộn, anh đừng phân tâm."

"Ừ."



"Ngày mai phòng khám sẽ bắt đầu hoạt động thử nghiệm, người làm trang web mà Tưởng Vinh tìm được rất chuyên nghiệp, lịch trong tuần này đã được hẹn trước kín hết rồi."

"Ừ."

"Ca..."

Lần này Chu Thụ không lên tiếng, Cận Ngôn thở dài.

"Em rất nhớ anh..."

Chu Thụ nghe vậy, cánh môi chợt khép mở, tất cả thành lũy trong lòng tưởng chừng đã xây dựng thật vững chãi... đều bị một câu làm nũng ủy khuất này của Cận Ngôn trong nháy mắt đánh tan.

Người này không phải giới tính mạnh nhất Enigma sao? Trên đời này sao lại có một Enigma dính người đáng yêu đến như vậy...

Thấy Chu Thụ vẫn không lên tiếng, Cận Ngôn lại tiếp tục mở ra trạng thái dính người, "Em chỉ cần về đến phòng liền ngửi thấy hương vị tin tức tố của anh, ngửi đến độ... em phải đi tắm nước lạnh."

"... Em im miệng." Chu Thụ vẫn không nhịn nổi phải phá công.

Đầu dây bên kia, Cận Ngôn cười cười, "Được rồi, em không nói." Cậu cố ý khiến giọng nói càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng dỗ dành, "Rốt cuộc cũng chịu nói thêm mấy chữ với em, ảnh đế ca ca của em cao lãnh quá mà."

Chu Thụ giật giật khóe miệng, muốn giải thích gì đó, châm chước nửa ngày cuối cùng lại chỉ có thể trầm giọng nói ra hai chữ, "Không có."

"Em biết, em chọc anh thôi, em biết anh không có, biết anh không phải như vậy." Anh rõ ràng là người ôn nhu nhất, săn sóc nhất, là bởi vì em không tốt mới khiến cho anh tự mình đắp nặn một tầng xác lạnh nhạt bên ngoài.

Hai người ở hai đầu điện thoại im lặng hồi lâu, mãi đến khi phòng ngủ của Chu Thụ vang lên tiếng đập cửa mới đánh vỡ phiến trầm tịch này.

Cận Ngôn có chút khẩn trương: "Ai?"

Chu Thụ vội vàng giải thích, "Chu Lệ Lệ." Anh bổ sung thêm, "Đêm nay nàng lười trở về nên ngủ lại đây, chung cư của anh có hai phòng trống."

Chu Thụ vội vã giải thích một đoạn dài khiến cho tâm tình của Cận Ngôn trong nháy mắt chuyển thành trời quang, cậu cong cong môi, đưa miệng càng thêm gần sát điện thoại, "Anh đang giải thích với em rằng anh không có "ngoại tình trong hôn nhân" à? Không sao cả, em tin tưởng anh."

Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Cận Ngôn chợt gần sát bên tai, thiêu đến vành tai Chu Thụ đỏ lên, anh ho nhẹ hai tiếng, tùy ý qua loa vài câu liền cúp điện thoại.

Ngoại tình trong hôn nhân... Loại chuyện ma quỷ như vậy mệt em ấy cũng nói ra miệng được.

Không thể không nói, anh lại bị Cận Ngôn trêu ghẹo, vẫn là cách mấy trăm km "trêu ghẹo online" (1).

Anh đứng dậy, điều chỉnh tốt cảm xúc mới mở cửa, vừa mở liền nhìn thấy một Chu Lệ Lệ đắp mặt nạ đang đứng ngay cửa.

"... Giữa đêm khuya muốn hù chết ai." Chu Thụ xoa xoa giữa mày, dựa vào khung cửa, "Chuyện gì nói mau."

"Ngao, ông có ẹc ì, ỉ à nha ớ ừa ới êu ớ ỏi cậu i ào ay nại ái ám."

Chu Thụ nghẹn lời, anh nhìn người trước mắt còn đang vô tư vỗ vỗ mặt nạ, nghiến răng, "Nói tiếng người coi."

"Mé!" Chu Lệ Lệ tức giận đến muốn đánh người, "Chị đây nói! Không có việc gì, chỉ là ba tớ vừa mới kêu tớ hỏi cậu khi nào quay lại tái khám! Cậu sao có thể cùi bắp như vậy? Còn là ảnh đế nữa chứ! Mấy bộ phim ảnh cậu đóng đều là do cậu tự lồng tiếng, nói ra ai tin hả?"

Chu Thụ hừ lạnh một tiếng, "Cần họ phải tin? Hơn nữa phối âm cũng không yêu cầu phải kiểm tra năng lực nghe hiểu tiếng âm phủ." Anh châm chọc một phen, sau đó xoay người trở về phòng, không chút để ý nói, "Tùy tiện đi, kỳ thật không tái khám cũng được."

"Cậu lại có thể làm bác sĩ đúng không?" Giọng nói của Chu Lệ Lệ bén nhọn hơn chút.

Chu Thụ nghe thấy chỉ biết thở dài, "Không phải thứ Sáu về Hải Thành sao? Hành trình mấy ngày sau đó thì cậu tự xem rồi sắp xếp đi."



"Như vậy còn tạm được. Giờ tớ đi ngủ, cậu cũng ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi chụp ảnh bìa tạp chí." Chu Lệ Lệ nói xong thì đi về phía cửa, lúc đi ngang qua tủ đầu giường còn thuận tay cầm đi một cái kim cài áo bản giới hạn.

"Chờ chút..." Chu Thụ lên tiếng kêu nàng, Chu Lệ Lệ không kiên nhẫn mà quay đầu, "Ai nha, tớ nói cậu như thế nào càng lúc càng keo kiệt! Tớ chỉ muốn mượn cái kim cài áo của cậu đeo hai ngày cũng không được sao?"

Chu Thụ bất đắc dĩ, lạnh mặt trừng mắt nhìn nàng, "Ai nói cái này, cậu có thể đừng cho bản thân mình thêm kịch bản nhiều như vậy nữa được không?" Anh dừng một chút, ngập ngừng nói, "Chuyện là... trước giờ cậu hẹn người có từng hẹn qua Enigma chưa?"

"Không phải... Cậu chờ một chút..." Chu Lệ Lệ một tay đỡ trán, một cái tay khác che trước mặt Chu Thụ, "Hiện tại đang nói là Chu Thụ hay là Đóa Đóa?"

"?"

"Không nên a... Đóa Đóa không có ánh mắt sắc bén như vậy, nhưng nếu là Chu Thụ thì sao có thể đóng cửa phòng cùng chị đây thảo luận đề tài đêm khuya của hội chị em a?" Chu Lệ Lệ nhéo cằm như suy tư gì, híp mắt đánh giá người trước mặt.

"Không phải... Chờ một chút... Cậu nói rõ ràng xem..." Lúc này đổi thành Chu Thụ cảm thấy mê mang, anh tĩnh tâm suy nghĩ vài giây, bỗng dưng trừng lớn đôi mắt nhìn Chu Lệ Lệ, "Cho nên... mỗi lần tớ ngủ rồi, hai người đều nói chuyện gì hả?!"

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng chất vấn "Cậu vậy mà dạy dư Đóa Đóa" của Chu Thụ, Chụ Lệ Lệ phải đỡ khung cửa cười đến sắp rớt luôn miếng mặt nạ.

"Được rồi, tớ giỡn thôi." Nàng rốt cuộc ngừng nghỉ, dùng hai ngón áp út nhẹ nhàng đẩy đẩy khóe mắt, giống như ngăn cản nếp nhăn xuất hiện ở vị trí đó, "Cậu nói đi, hỏi tớ chuyện này là có ý gì? Cậu rốt cuộc nghĩ đến chuyện hiến thân?"

"Cậu... má nó..." Chu Thụ không nhịn nổi phải mắng câu thô tục, nhưng vẫn cố kìm nén đè ép khẩu khí này xuống, "Tớ chỉ là có chút... khụ khụ... tò mò."

Chu Lệ Lệ nhướng mày, "Tò mò cái gì? Kích cỡ lớn nhỏ? Mức độ thoải mái? Kéo dài bao lâu?"

"......"

Chu Thụ hoàn toàn đầu hàng, anh xua xua tay, không tiếng động ý bảo Chu Lệ Lệ câm miệng, hơn nữa còn dùng tay làm động tác "Thỉnh cút đi".

Chu Lệ Lệ tự biết mình đã thắng lợi, cười đến đầy mặt tà mị, cầm kim cài áo đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Chu Thụ ngồi ở mép giường hoãn thật lâu mới điều chỉnh được hô hấp về lại trạng thái bình thường, anh xoa nhẹ huyệt thái dương hai cái, ôm tablet trở về giường nằm xuống.

Nói đến cùng, tin tức gì cũng không nghe ngóng được.

Chu Lệ Lệ, vị nữ hải vương trong giới O này quả nhiên vẫn quá cùi bắp.

Vì thế, Chu Thụ lựa chọn chính mình động thủ.

Anh lên mạng tìm từ khoá "Enigma", xem đến hơn mười trang nhưng đều là những thông tin không sai biệt lắm so với tư liệu chính thức, chẳng qua thay đổi cách đặt câu sắp chữ, không có gì đặc biệt.

Anh tiếp tục xem một trang khác, thời điểm ánh mắt chạm đến hai chữ "Đêm đó" trong tiêu đề, lòng hiếu kỳ khiến anh click mở đường dẫn kia.

Sau khi thực hiện mấy yêu cầu xác thực thân phận, trang web bỗng nhảy ra một cái video.

Giây tiếp theo, Chu Thụ liền trừng lớn đôi mắt, cổ họng cũng bắt đầu nóng lên.

Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã thay đổi màu sắc, đồng dạng vẫn là đêm tối, nhưng ánh trăng bị mây đen che lấp có vẻ dần trở nên thiếu chút sáng trong.

Chu Thụ hầu kết giật giật, đôi mắt từ trên màn hình di chuyển ra ngoài, sau đó nhìn thấy có giọt mưa bắt đầu rơi xuống đang gõ lên cửa sổ.

Vì thế anh đứng dậy đi đến đem cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, nghĩ nghĩ, lại kéo bức màn che đến kín mít.

Làm xong tất cả hành động có tính "nghi thức cảm" này, anh mới trở lại giường, một lần nữa chui vào trong chăn.

Không bao lâu sau, cơn mưa dần dần nặng hạt hơn, giọt mưa lạnh băng theo khe hở chui vào phòng, hương vị quen thuộc khiến cả người Chu Thụ đều có chút run rẩy.



Mà hai loại thanh âm khiến người mơ màng đang truyền ra từ màn hình trong tay anh cũng mất hút tại tiếng mưa rơi đang lớn dần này.

Vì thế, trong cái đêm mưa phùn mạnh mẽ va chạm cửa sổ, vị ảnh đế nào đó một mình trốn ở trong chăn...

"Nang huỳnh ánh tuyết", "Tạc bích thâu hoan"...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv