Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 2: Hiệu ứng Proust (1)



C2. Hiệu ứng Proust (1)

2022.12.27 ~ 2022.12.29

"Chị đã từng nghe qua hiệu ứng Proust chưa? Chính là nói, con người có thể thông qua một hương vị đặc trưng nào đó mà tìm lại ký ức đã bị lãng quên thật lâu."

"Chị ngửi thấy hương hoa nhài, liền nhớ đến chậu hoa nhài được mẹ trồng ở ban công năm chị mười tuổi, sau đó lại nghĩ đến hình ảnh mẹ đứng nấu canh khi chị còn nhỏ."

"Có lẽ chị từng quen một người con trai, tin tức tố của anh ấy là vị rượu mạnh, rồi sau này mỗi lần chị đến quán bar, hương rượu mạnh ở nơi đó sẽ gợi lên ký ức xưa cũ, đưa chị ngược dòng thời gian nhớ lại những năm tháng còn mặn nồng tha thiết bên nhau."

"Hương vị là vật dẫn của ký ức, hiệu ứng Proust là hiệu ứng lãng mạn nhất, ôn nhu nhất ở trong lòng tôi."

"Cho nên..."

"Chị gái xinh đẹp này, chị có muốn ngửi thử bình nước hoa này một chút không? Đây là hương vị mới tôi vừa điều chế trong tháng này, trước mắt thì trừ tôi ra, chị là người duy nhất ngửi được nó, chỉ cần dùng nó, chị cũng có thể sở hữu hương vị tin tức tố ngọt ngào."

"Đây là duyên phận của chúng ta, cũng là duyên phận của chị và bình nước hoa này, nó tựa như một ngôi sao chưa được đặt tên, rốt cuộc đã chờ tới chủ nhân đến nhận lấy nó..."

Không biết hai người ở bên cạnh lải nhải bao lâu, cuối cùng, điện thoại của một trong hai người vang lên âm báo nhắc nhở đã nhận được tiền vào tài khoản, âm thanh này cũng hoàn toàn đánh thức Cận Ngôn.

Hương vị là vật dẫn của ký ức.

Nửa tỉnh nửa mê, cậu còn không kịp tinh tế phân tích những lời này, đã bị thủ đoạn bán hàng bất thình lình xuất hiện xông đến phải khẽ nheo mắt.

Cậu ở trong đầu không ngừng nhìn đến dấu chấm hỏi cùng dấu ba chấm thay phiên nhau biến hóa, thân thể lại vẫn lạnh nhạt đạm nhiên như cũ, giống một khối băng ai đến cũng không thể hòa tan.

Phải thừa nhận, lời người kia nói đã hấp dẫn Cận Ngôn, đương nhiên, là trước khi anh ta bắt đầu quảng cáo sản phẩm.

Trên thế giới này, ngoại trừ Beta, ba loại giới tính khác đều có thể ngửi được hương vị của tin tức tố, người tiếp thị này rõ ràng là lợi dụng cấu tạo sinh lý của Beta.

Nhưng có thể tồn tại được thì cũng có lý do, âm mưu lộ rõ dễ thấy thế nào thì vẫn gặp được một trái tim mềm mại, cô gái kia chỉ nghe dăm ba câu dụ dỗ thì đã chi tiền.

Đây là nhược điểm trong kết cấu tâm lý của nhân loại, ai cũng đều muốn người yêu sẽ ghi khắc hương vị thuộc về riêng mình.

Cận Ngôn uống hết ly cà phê đã lạnh ngắt trong tay, im lặng nghe xong tất cả.

Phút cuối cùng, cậu còn vô tình nhìn thấy khóe mắt của cô gái đã ươn ướt.

"Xin lỗi, đã để quý khách đợi lâu, xe trung chuyển đã chuẩn bị xong, hy vọng các vị sẽ có một hành trình vui sướng ở Hải Thành." Loa thông báo trên sân bay vang lên, đánh thức kẻ đang giả vờ ra vẻ trầm mặc.

Cận Ngôn đem ly cà phê đã rỗng tuếch ném vào thùng rác, nắm vali của mình, đi theo đám đông ra khỏi phòng nghỉ VIP của sân bay.

Đây là sau năm năm, cậu lần đầu tiên trở lại Hải Thành.

Bay suốt một đêm, nửa tiếng trước khi máy bay xoay quanh trên bầu trời của Hải Thành thì Cận Ngôn còn chưa tỉnh ngủ nên đã bỏ lỡ thời khắc đầu tiên ôn lại ký ức.

Có lẽ sân bay trên toàn thế giới đều được xây dựng không khác nhau bao nhiêu, cho nên mặc dù hiện tại ngồi ở vị trí dựa sát cửa sổ trên xe trung chuyển, cậu vẫn không thể từ đường băng ngoài kia sinh ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mãi cho đến Cận Ngôn đi ra cửa chính của sân bay Hải Thành, gió biển tựa như cuốn theo từng đợt bọt sóng đánh thẳng về phía cậu, thân thể mới rốt cuộc bị loại hương vị đã khắc vào nơi sâu nhất trong ký ức này đánh thức.

Hương vị là vật dẫn của ký ức, nhân viên tiếp thị kia nói cũng không sai.

Nhưng khi nào mới có thể nhìn thấy chủ nhân của hương vị này đây...

Anh ấy thời gian này khẳng định rất bận, không biết ngày mai có thể trở về hay không.

Năm năm, người nọ đều đã trở thành kim thưởng ảnh đế được vạn chúng chú mục, nghe nói còn có bạn gái chính thức.

Anh ấy từ nhỏ chính là như vậy, xung quanh căn bản sẽ không thiếu người.

Trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi hương chua xót, cực kỳ giống vỏ cây vừa bị mạnh mẽ tróc ra khỏi thân cây.

"Người anh em này." Đột nhiên bên cạnh có người chào hỏi, vô duyên vô cớ đánh gãy hồi ức mà Cận Ngôn đang đắm chìm.

Cậu nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy được một gương mặt cũng không tính xa lạ, nhưng cũng trong một giây vừa nhìn đến người này liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía trước, chỉ nói ba chữ:

"Tôi không mua."

Phản ứng này thực sự nằm ngoài dự kiến, người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền bật cười đến có chút hơi lố.

"Yo, anh em đây thật đúng là quá thẳng thừng, vừa rồi anh giả bộ ngủ, kỳ thật đều nghe được đi." Anh chàng ngừng cười, dừng một chút lại than nhẹ, "Haiz, bất quá cũng khó trách..."

"Khó trách?" Cận Ngôn hiển nhiên nảy sinh cảnh giác đối với kiểu muốn nói lại thôi của đối phương.

"Khó trách cái gì anh cũng không biết?" Anh chàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cận Ngôn, "Nếu tôi đoán không lầm, anh hẳn là không phải Alpha a?"

Lời này thành công khiến Cận Ngôn sửng sốt, lần phân hóa thứ hai tính đến lúc này cũng đã qua đi hai năm, hơn nữa nhiều năm nay cũng không ai hoài nghi giới tính của cậu.

Đây xem như là lần đầu tiên có người dùng cách này để thử, còn cho rằng cậu không phải Alpha.

Vì thế Cận Ngôn không trả lời, chỉ là mi mắt có chút hạ xuống, không khí lập tức trở nên có chút lạnh lẽo, như là bầu không khí khi có một trận mưa to đang chuẩn bị đánh sầm vào khu rừng đang yên tĩnh.

Người kia cũng theo bản năng mà cau mày, nhưng chỉ một giây sau liền khôi phục lại gương mặt tươi cười: "Anh em, tính phòng bị cũng nặng quá rồi, tôi không có ý xấu. Nếu như vậy, tôi trước cùng anh nói rõ đi." Anh chàng nói, "Xem phản ứng của anh, tôi hẳn là cũng không đoán sai, cho nên hai ta chính là đồng loại."

Đồng loại, người tiếp thị này cũng là Enigma?

Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp được đồng loại có xác xuất xuất hiện một phần ngàn cư nhiên lại là một người tiếp thị.

Hiển nhiên, người tiếp thị này cũng không ngại Cận Ngôn tỏ thái độ lãnh đạm, bắt đầu tự mình huyên thuyên, "Haiz, anh em không biết chớ, thời buổi này tìm một tên đồng loại có bao nhiêu khó khăn, tôi vốn dĩ chỉ có chút hoài nghi nhưng anh đã phản ứng lớn như vậy, tôi còn không xác định thì cũng thực xin lỗi cái giới tính này của hai chúng ta."

Theo thường thức tính đến hiện tại, Enigma đã là giới tính mạnh nhất, vô luận là lực khống chế, khả năng lãnh đạo trời sinh hay là cường độ tin tức tố đều đã đứng ở đỉnh kim tự tháp giới tính, thậm chí có thể đánh dấu Alpha.

Sau khi bọn họ lần thứ hai phân hóa, trong xương cốt liền xuất hiện một loại khí tràng thần bí lại trầm ổn, trừ bỏ đồng loại hoặc người thuộc giới tính khác nhưng có độ xứng đôi cực cao thì không ai có thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Điểm khác biệt chính là, đối với nhóm người thứ nhất chính là tính công kích theo bản năng.

Vì thế, phản ứng theo bản năng của Cận Ngôn liền khiến cho vị "đồng loại" này cảm thấy bị áp bách, cũng may anh chàng cũng không phải kẻ thích gây hấn.

"Anh trước tiên thu hồi một chút địch ý đi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Goofy, như anh chứng kiến, bán nước hoa là nghề tay trái của tôi, nhưng thật ra nghề tay trái này so với nghề nghiệp chính thức thì tốt hơn nhiều, mấy năm nay giúp tôi kiếm lời không ít tiền." Anh chàng vừa nói vừa móc di động ra, mở một cái app, trực tiếp cho Cận Ngôn xem số tiền tiết kiệm trong đó, "Xem nè, anh em, muốn góp cổ phần không? Chúng ta hợp tác một chút, làm đến lớn mạnh lên, tranh thủ trong hai năm có thể đưa ra thị trường."



Cận Ngôn vốn dĩ luôn luôn trầm ổn nghe xong những lời này thì đại não cư nhiên có vài giây chết máy.

Cậu có điểm dở khóc dở cười, huyên thuyên nửa ngày, anh ta vẫn là tưởng quảng cáo tiếp thị, chỉ là đồ vật cần bán đã được nâng lên cấp bậc cao hơn.

"Xin chào, tôi tên là Cận Ngôn, đầu tiên xin cảm ơn đã xem trọng, tiếp theo, thật cao hứng khi gặp được đồng loại, cuối cùng xin thứ lỗi," Cậu lễ phép mà cười một chút, "Tôi không có hứng thú."

"Ui, cái anh này, có điều kiện gien bẩm sinh tốt như vậy lại không lợi dụng, bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nha." Anh chàng Goofy nói xong lại xua tay, tựa hồ cũng không quá để ý, "Không sao không sao, tôi cũng không làm khó người khác."

Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi, sau đó xoay mặt sang một bên nghe cuộc điện thoại vừa gọi tới.

"Con nghe mẹ ơi... Dạ, con mới ra sân bay... Không cần, ba mẹ ở nhà đợi con là được... Lát nữa gặp ạ." Cận Ngôn cúp điện thoại, quay lại nhìn người bên cạnh nói câu "Tạm biệt" liền đi về hướng khu vực đỗ xe.

Goofy sảng khoái cười hai tiếng, "OK OK, bye nha." Nhưng sau đó lại hướng về phía bóng lưng của Cận Ngôn mà hô lên, "Đúng rồi, anh thật sự hãy suy xét một chút a..." Đương nhiên là sẽ không nhận được bất kỳ đáp lại nào.

Cận Ngôn lên xe, một lần nữa chạy lên con đường đã năm năm chưa từng đi qua, trong lòng dâng lên chút chua xót cùng thấp thỏm.

Du học năm năm, cậu chưa từng quay về quê hương, thời gian đó ba mẹ sang nước A thăm cậu rất nhiều lần, cũng khuyên cậu về nước nhìn xem, nhưng đều không có kết quả.

Lần này nếu như không phải ba sinh bệnh, cũng không biết khi nào cậu mới trở về.

Cậu cũng không biết có còn đủ dũng khí để đi xem người kia một lần hay không.

Xe chạy nửa tiếng, Cận Ngôn rốt cuộc về tới nhà, vừa bước vào cửa chính, hương vị quen thuộc liền nghênh diện mà đến, đem tâm tình của cậu khuấy đến có chút loạn.

Cận Ngôn cùng ba mẹ gặp mặt lần này hiển nhiên là vui mừng, nhưng cũng không có nhiều nhiệt liệt lắm, dù sao thì nửa năm trước bọn họ cũng đã gặp nhau ở nước A, huống chi... lần này cậu quyết định sẽ ở lại không đi nữa.

Cùng ba mẹ trò chuyện trong chốc lát, xác nhận ba phẫu thuật xong cũng đã thuận lợi khôi phục, trái tim Cận Ngôn rốt cuộc cũng thả lỏng lại.

Chỉ là, sự tình trong nhà đã xử lý tốt, nhưng tâm tình của bản thân mình còn không biết nên bắt đầu sửa sang lại từ đâu.

Cận Ngôn ăn xong cơm trưa, trở lại phòng riêng của mình, kéo ra rèm cửa nhìn nhìn cửa sổ ở đối diện, trái tim như là bị lặp đi lặp lại ngâm trong rượu đắng.

Chỉ cần vừa nằm trên cái giường này, liền nghĩ đến năm mười tám tuổi, lần đầu tiên cậu phân hóa.

Cận Ngôn phân hóa khá muộn, kéo dài đến mười tám tuổi, thông thường phân hóa càng trễ thì càng nguy hiểm, tình huống của Cận Ngôn hôm đó là thậm chí không chống đỡ nổi để đưa đến bệnh viện, phải trực tiếp mời bác sĩ đến nhà.

Lần đầu tiên phân hóa, Cận Ngôn hôn mê suốt hai ngày, hai ngày đó tựa như hôm nay vậy, trong không khí đều là hương vị muối biển xua mãi không hết, từng li từng tí đem cậu bao lấy, kín đến không kẽ hở.

Nhưng ai mà ngờ, lần phân hóa mong đợi mười tám năm lại trở thành một trò cười.

Thôi, càng buồn cười hơn so với sự kiện đó... cũng không ngừng chỉ là một việc.

Cận Ngôn chua xót mà cười cười, rốt cuộc nhớ tới cầm lên di động từ nãy đến giờ đã rung rất nhiều lần.

Chạm mở màn hình, tin tức trong nhóm nối gót mà tới, cậu thiếu chút nữa quên mất tối hôm nay đã hẹn hai đàn em cùng trường ăn cơm.

Gần tới giờ hẹn, Cận Ngôn tới quán ăn sớm một chút, lúc đến cửa vừa vặn nhận được tin nhắn, đàn em nói hai phút nữa sẽ đến, vì thế Cận Ngôn quyết định đứng ở cửa chờ bọn họ.

"A? Đây không phải là anh trai ở sân bay sao?" Hai phút sau, anh chàng tiếp thị tính cách tựa hồ trời sinh có thể tự mình quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt Cận Ngôn, đi theo bên cạnh chính là đàn em Tưởng Vinh mà lúc trước cậu từng gặp một lần, "A? Cận ca, hai người biết nhau sao?"

Cận Ngôn sửng sốt, hướng Tưởng Vinh gật đầu: "Hôm nay tình cờ gặp ở sân bay."

Tưởng Vinh chớp mắt, hưng phấn nói, "Woa! Thật là có duyên nha, chúng ta không hổ là được cùng một thầy hướng dẫn chỉ dạy."

Người còn lại cũng chạy nhanh phụ họa, "Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới đàn anh chung ngành vậy mà cùng em đi một chuyến bay, sớm biết như vậy liền không cùng anh đề cử nghề tay trái của em, để lại ấn tượng rằng em không làm việc đàng hoàng." Nói xong, anh chàng tự cười ha hả, một tia xấu hổ vừa mới tràn ra trong không khí cũng nhờ tiếng cười này mà bị gió thổi tan.

"Là rất có duyên, anh cũng không nghĩ tới."

Cận Ngôn theo bọn họ cười cười, lại tùy ý đôi đáp vài câu, ba người liền đi vào quán ăn, ngồi vào vị trí đã đặt trước.

Ba người là được thầy hướng dẫn giới thiệu cho nhau, chuyên ngành mà bọn họ theo học nổi tiếng nhất là ở nước A, cho nên có thể gặp được anh em chung ngành có cùng quốc tịch cũng là chuyện thường.

Lần này Cận Ngôn trở về, chuyện đầu tiên muốn giải quyết chính là sự nghiệp của chính mình, cậu chuẩn bị mở một bệnh viện thú cưng, hai vị đàn em này chính là đối tượng cậu cố ý tìm đến cùng hợp tác.

Vì thế, Cận Ngôn ngày hôm nay từ "người được tiếp thị" biến thành "người đi tiếp thị".

Tuy rằng vị trí đảo ngược nhưng vị đàn em này bắt đầu thảo luận đến chuyên môn của chính mình thì cũng không chút hàm hồ, cũng không trêu đùa.

Cận Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được người này còn có một mặt đứng đắn, cũng biết tên thật của anh chàng là Cẩu Phi Phi.

Cẩu Phi Phi chuyên môn rất tốt, ánh mắt cũng nhìn đến lâu dài.

Chỉ là người này hiển nhiên vẫn không quên nghề tay trái của chính mình, trong lúc ăn cơm vậy mà còn hướng bàn kế bên bán sản phẩm.

Tưởng Vinh cũng là người tính cách linh hoạt, không những ủng hộ mà còn muốn góp cổ phần cùng làm với Cẩu Phi Phi.

Cận Ngôn lúc này giống như một vị gia trưởng ngồi nghe hai đứa nhỏ bên cạnh thảo luận khí thế ngất trời về sự nghiệp riêng của chúng, có chút lo lắng cho tương lai của bệnh viện thú cưng của cả gia đình.

Nhưng hai người kia hiển nhiên chưa nói đủ, đơn giản quyết định đổi địa điểm khác lại tiếp tục nói.

Tưởng Vinh còn nói, thiên sứ áo trắng đều dễ dàng mệt mỏi, cần phải thả lỏng.

Đối với lời này, Cẩu Phi Phi hai tay tán đồng.

Cận Ngôn tuy rằng tương đối thích yên tĩnh, nhưng vẫn là quý mến nhân tài, bởi vì nghĩ đến còn muốn giữ chân hai đàn em này cho nên vẫn đi theo bọn họ đến một quán bar mà ở ngay trước cửa cũng đã sương khói lượn lờ.

Quán bar này tên là Sương Mù Trên Biển, cái tên này nghe qua có vẻ thực văn vẻ, nhưng lại rất hợp tâm tư của Cận Ngôn.

Cho nên cậu ở trong lòng âm thầm cho quán bar này mức đánh giá không tồi mới theo chân hai đàn em đi vào.

Mà lúc này, một người đang ngồi trong phòng VIP của Sương Mù Trên Biển cũng đột nhiên nhíu mày.

Dự báo thời tiết không phải nói trong vòng một tuần gần đây đều là trời nắng hay sao, trong không khí như thế nào lại đột nhiên xuất hiện hơi ẩm.

Người ngồi bên cạnh một giây trước còn cười đến có chút run rẩy, giây tiếp theo liền nhích lại gần, trong nháy mắt chuyển sang biểu cảm nghiêm túc quan tâm.

"Làm sao vậy Thụ ca, đau đầu?"

"Ừ, có chút." Chu Thụ nhéo hai cái giữa mày, sau đó hỏi người bên cạnh, "Chu Lệ Lệ, cậu có ngửi thấy hương vị khi trời sắp mưa hay không?"

Chu Lệ Lệ cũng lười sửa đúng xưng hô, vừa trợn trắng mắt vừa nói, "Không có." Sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Nếu đau đầu thì chúng ta liền về trước."



Chu Thụ suy nghĩ hai giây, ừ một tiếng. Vì thế Chu Lệ Lệ hiểu ý, ngừng một lát sau liền đứng dậy đi tính tiền.

Nàng đi ngang quầy bar, thấy một bóng dáng có vẻ như đang một mình uống rượu giải sầu, vì thế, bản năng của nữ hải vương khiến Chu Lệ Lệ ngửi được hương vị con mồi.

Nàng dùng đến tốc độ nhanh nhất tính xong tiền, bớt thời gian đi WC tô lại đôi môi đỏ, chỉnh chỉnh vòng bảo hộ trên cổ mới xoắn eo đi đến trước quầy bar.

"Soái ca, ước không?"

Cận Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu, nghiêng mặt liền nhìn thấy một vị Omega có thể xưng là tuyệt sắc, nàng còn nhìn cậu bắn một cái wink.

Chỉ tiếc, lời mời gọi này dành cho chính mình liền xem như uổng phí.

Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, Cận Ngôn vẫn đáp lời, "Xin chào, không được, tôi cùng bạn đến đây, bọn họ chỉ là đi ra ngoài hút thuốc."

Chu Lệ Lệ cũng không xấu hổ, nàng cười đến hai mắt cong cong, hất hất sợi tóc trên vai, làm lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn.

Nàng nhích lại gần hơn chút nữa, hạ thấp thanh âm nói, "Nhưng mà tôi thật lâu chưa ngửi đến hương vị của một Alpha đỉnh cấp như vậy, có chút không nghĩ buông tha nha."

Cận Ngôn lịch sự cười, "Tôi xem như đây là một câu khích lệ, cảm ơn."

Vừa dứt lời, Cận Ngôn liền ngửi thấy hương vị tin tức tố của Omega, là mức độ chỉ có cậu ở gần mới ngửi được, như là đóa hoa súng đỏ nở ở ven hồ, kiều diễm như lửa.

Khả năng khống chế tốt như vậy, xem ra là một Omega đỉnh cấp.

Chỉ tiếc, gặp được cậu cũng phải nếm mùi thất bại thôi, ai kêu cậu là Enigma đứng ở đỉnh của chuỗi đồ ăn.

Vẻ mặt của Cận Ngôn cũng chưa động mảy may, chỉ nâng nâng khung mắt kính nhắc nhở, "Phóng thích tin tức tố ở một nơi công cộng như thế này dù sao cũng không an toàn, cô là một Omega, phải cẩn thận." Cậu đứng dậy, gật nhẹ, nói câu "Xin phép" liền đi thẳng về phía WC.

"Thật sự có tài." Chu Lệ Lệ chống tay trên quầy bar, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn, lại tiếp tục lắc hông về khu vực phòng VIP.

Tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nàng bước vào phòng liền kéo Chu Thụ, ở bên tai anh nói mấy câu, sau đó cùng người đối diện nói ra ý đồ.

Nàng nói mình đã tính tiền xong, bọn họ muốn đi về trước.

Kim chủ là bởi vì Chu Thụ nên mới đặc biệt thay đổi lịch trình đến Hải Thành, không ngờ người này còn muốn về trước nên hiển nhiên là không hài lòng.

Cũng may Chu Lệ Lệ giỏi về xảo ngôn lệnh sắc (2), nói mấy câu liền khiến kim chủ vui vẻ, lúc này mới đáp ứng thả bọn họ đi.

Chu Thụ đau đầu càng tăng thêm, đã sớm không còn kiên nhẫn.

Anh thừa dịp Chu Lệ Lệ cùng Tiểu Trương đang dỗ dành kim chủ liền đứng dậy ra khỏi phòng.

Không biết sao lại thế này, hương vị mưa to hôm nay đặc biệt nùng liệt, rõ ràng gần đây đều là trời nắng.

Anh dùng tay lấy nước vỗ vỗ mặt, ý đồ làm chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng mà giây tiếp theo, anh liền từ trong gương thấy được gương mặt mà lẽ ra chỉ ở trong giấc mộng của anh mới có thể xuất hiện.

Hoảng hốt vài giây, Chu Thụ thật sự cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Đến khi giọng nói quen thuộc kia sau khi xa cách năm năm lại một lần nữa truyền vào lỗ tai anh.

Người kia gọi anh, "Ca..."

Vừa dứt lời, tại không gian nhỏ hẹp chỉ có mấy mét khối nơi đây bất thình lình tựa như xuất hiện một cơn mưa lớn.

Giọt mưa rơi xuống hải dương, bắn lên tầng tầng bọt sóng.

Hiệu ứng Proust vào giờ khắc này một lần nữa có được tân sinh.

Tác giả có lời muốn nói: Hiệu ứng Proust:

Hiệu ứng Proust là nói, chỉ cần ngửi được hương vị đã từng ngửi qua, liền sẽ mở ra ký ức ngay lúc đó. Là một loại phản ứng liên quan đến thần kinh cùng với tâm lý.

"Hiệu ứng Proust là hiệu ứng lãng mạn nhất, ôn nhu nhất ở trong lòng tôi."

Những lời này là thật lòng nói ra.

~~~~~

(1)

"Hiệu ứng Proust": được Cretien van Campen, một học giả chuyên nghiên cứu về khoa học xã hội, định nghĩa là "một sự hồi tưởng không tự nguyện, do giác quan, sống động và cảm xúc về các sự kiện trong quá khứ". Trong các loại trí nhớ thì nó được xếp vào "trí nhớ khứu giác". Phần này hơi dài, mà bạn lại có thể dễ dàng tìm được trên mạng nên mình không ghi chú chi tiết nhé.

i. Marcel Proust, nhà văn người Pháp, đã dùng 14 năm để hoàn thành bộ sử thi "Đi tìm thời gian đã mất", gồm 7 cuốn, nói về hơn 2,500 nhân vật. Bộ sử thi này mở đầu bằng việc miêu tả mùi hương của chiếc bánh Madeleine và chính mùi hương này đã gợi lại ký ức tuổi thơ đã bị lãng quên, để rồi bắt đầu một câu chuyện sau đó.

(2)

"Xảo ngôn lệnh sắc" (巧言令色): lời nói khéo léo che giấu ý nghĩ thật và vẻ mặt giả bộ niềm nở.

i. Xuất phát từ "Cao Đào Mô" (皋陶谟), một áng văn xuôi thời Tiền Tần, chưa rõ tác giả, bàn về sách lược trị nước, đề cao vai trò của Cửu Đức và Ngũ Điển.

i. "Mô" (谟) là kể lại những lời bàn bạc kiến nghị của quần thần.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Thật ra ban đầu mình muốn edit bộ ABO "Vị Alpha thân tàn chí kiên này" của Tam Oản Quá Cương. Nhưng nó dài, quan trọng là có nhà edit rồi. Nhiệt liệt đề cử.

Bỗng nhiên mình lại nhớ đến bốn câu cuối trong bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh:

"Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ

Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,

Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,

Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!"

./.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv