Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 17: Chu Đoá trợ công



Về Hải Thành ngây người mấy hôm, ảnh đế rốt cuộc đến ngày thứ ba mới trở lại nhà của chính mình.

Nhìn thấy nhi tử từ nhà đối diện trở về, ba mẹ Chu Thụ tuy cái gì cần hiểu đều đã hiểu nhưng vẫn cố ý giả bộ hồ đồ.

Hai người tùy ý hỏi han vài câu về công việc của Chu Thụ, còn thuận tiện quan tâm tình huống của Chu Đóa.

Sau khi biết được mấy ngày gần đây Chu Đóa đều không xuất hiện, bọn họ còn có vài phần kinh ngạc.

Trước kia, tần suất xuất hiện của nhân cách thứ hai rất cao, có khi liên quan đến thời tiết, có khi liên quan đến tâm tình của Chu Thụ.

Cho nên thời điểm ở trong đoàn phim, Chu Thụ thường lấy lý do "thân thể không khỏe" để xin nghỉ, dẫn đến thời gian quay chụp của mọi người mới phải phụ thuộc vào anh. Rốt cuộc, Chu Đóa có khi khống chế không được thân thể, không biết làm thế nào gọi Chu Thụ trở về. Lời đồn "chơi đại bài" chính là xuất phát từ chỗ này.

Ba mẹ Chu Thụ cũng vẫn luôn lo lắng, bọn họ sợ vạn nhất một ngày nào đó con trai của chính mình liền cứ vậy mà vĩnh viễn ngủ say, hoàn toàn biến mất khỏi khối thể xác này... lúc đó, bọn họ nên làm cái gì đây.

Bọn họ đã nói chuyện vài lần với Chu Thụ, nhưng đáp án nhận được vẫn luôn là con trai không muốn tiếp thu bất luận phương pháp khai thông tâm lý hay trị liệu phục hồi nào cả.

Chu Thụ tựa hồ thực sự quan tâm Chu Đóa, bác sĩ nói, bọn họ là nhân cách chính phụ sống chung hài hòa nhất mà ông từng gặp.

Mặc dù như vậy nhưng người làm cha mẹ sao có khả năng hoàn toàn yên tâm, thế nên bọn họ cùng Chu Đóa cũng không quá gần gũi.

Nhưng chỉ có một mình Chu Thụ biết, Chu Đóa có ý nghĩ như thế nào đối với anh.

Ở cùng Cận Ngôn trong một căn phòng suốt hai ngày, Chu Đóa cư nhiên chưa từng một lần tỉnh lại muốn gặp "ca ca", điều này làm cho Chu Thụ cũng không ngờ tới.

Nhưng không thể không nói, cuộc trò chuyện vừa rồi trong phòng Cận Ngôn xác thật tác động đến tâm tư Chu Thụ.

Cho dù có thể vứt bỏ tất cả ánh mắt của người ngoài, cho dù bọn họ phi thường yêu nhau, nhưng tình yêu đồng tính quả thật sẽ thiếu rất nhiều ràng buộc.

Bọn họ không thể đánh dấu lẫn nhau, không thể để tin tức tố của đối phương rót vào trong thân thể mình, bọn họ không có khả năng đăng ký kết hôn hợp pháp, cũng không thể có đời sau là sự kết tinh của hai người.

Chu Thụ vốn dĩ không thèm để ý này đó, nhưng thời điểm Cận Ngôn hỏi ra câu kia, trái tim anh cũng có phản ứng mà đau một chút.

Cận Ngôn hẳn là rất muốn có được một danh phận... chính mình lại chỉ có thể là anh trai của em ấy.

Nhưng Chu Đóa là Omega, Cận Ngôn có thể hay không...

Anh vẫn nhớ rất rõ, lần trước Cận Ngôn chính là hỏi Chu Đóa, có nguyện ý cùng em ấy kết hôn...

"Chu Thụ ca ca?"

"Ừm?"

Chu Thụ đang nằm trên giường của mình mà suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe được âm thanh vang lên trong đầu, anh ngồi dậy xoa xoa giữa mày.

"Sao vậy, Đóa Đóa?"

"Chu Thụ ca ca, anh đang không vui phải không?"

"À..." Chu Thụ trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói sự thật, anh cũng chỉ sẽ nói lời thật lòng với Chu Đóa, "Đúng vậy, anh rất khổ sở."

"Khổ sở chuyện gì?" Ngữ khí của Chu Đóa cũng thêm vài phần sốt ruột.

Chu Thụ thở dài, khẽ lắc đầu với chính mình, "Không sao cả, chỉ là có chút sợ hãi."

"Sợ hãi?" Chu Đóa tri kỷ mà dẫn đường Chu Thụ, "Sợ hãi phải tách khỏi Cận Ngôn ca ca sao? Anh yên tâm, em sẽ không cùng anh tranh giành Cận Ngôn ca ca, em chỉ là... chỉ là đôi khi đặc biệt nhớ anh ấy."

Chu Thụ nghe đến đó, trái tim có một tia đau nhói, cảnh vật trước mắt cũng có chút mơ hồ, anh hoãn hoãn hô hấp, ngữ khí trở nên ôn nhu chưa từng có, "Anh biết, Đóa Đóa đừng nghĩ nhiều nhé."

"Dạ, em không nghĩ nhiều, anh cũng không cần khổ sở nha, nếu anh khổ sở thì em cũng sẽ rất đau lòng."

Chu Thụ nằm thẳng trên giường, chờ đến khi sương mù trước mắt đều tan đi mới nói tiếp, "Đóa Đóa, em rất muốn thấy Cận Ngôn ca ca phải không?"

"Dạ..." Chu Đóa ngoan ngoãn nhỏ giọng đáp lời.

"Vậy vì sao mấy ngày nay em đều không gọi anh?"

"Em..." Chu Đóa dừng một chút, "Bởi vì em không cảm nhận được anh muốn gọi em."

Chu Thụ sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi, "Cái gì?"

"Thời điểm anh trong lòng khổ sở thì em mới có thể xuất hiện, thời điểm anh cảm thấy hạnh phúc thì sẽ không kêu gọi em." Chu Đóa nói, "Lúc anh hạnh phúc thì em cũng sẽ thực hạnh phúc, cũng ngủ đến đặc biệt say." Em ấy nói xong còn cười cười, tiếng cười êm tai như đóa bọt sóng tinh nghịch đang vui vẻ.

Nhưng Chu Thụ nghe vào tai lại càng thêm khổ sở hơn, thì ra là thế, cho nên năm năm trước Chu Đóa mới có thể sinh ra khi anh nhốt mình trong tủ quần áo của Cận Ngôn, cho nên trong năm năm không gặp được Cận Ngôn thì Chu Đóa mới thường xuyên xuất hiện trò chuyện với chính mình.

Chu Thụ nghĩ đến đây, cảm thấy yết hầu căng chặt, cuối cùng vẫn dùng ngữ khí có chút run rẩy mà nói câu, "Thực xin lỗi, Đóa Đóa."

Chu Đóa lại nóng nảy lên, em ấy lập tức sửa đúng Chu Thụ, an ủi anh, nói với anh rằng, có thể dùng phương thức này mà tồn tại thì em ấy đã cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Nhưng Chu Đóa từ đầu tới cuối vẫn không muốn nói với Chu Thụ, em ấy cảm thấy chính mình dường như sắp rời đi, là chân chính biến mất.

Chu Đóa không giống với Chu Thụ, em ấy đối với một ít cảm xúc sẽ mẫn cảm hơn nhiều.

Có lẽ liên quan đến giới tính của em ấy là Omega, có lẽ bởi vì em ấy vốn dĩ chính là kết hợp của Cận Ngôn và Chu Thụ.

Chu Đóa hẳn là phiên bản Cận Ngôn năm 18 tuổi phân hóa thành Omega, nhưng em ấy lại bởi vì ngửi được hương vị của Cận Ngôn mà thức tỉnh, cho nên tưởng niệm cùng khát vọng của Chu Thụ đối với chủ nhân hương vị này đã khiến em ấy đem Cận Ngôn nhận lầm thành người "Ca ca" đã hứa hẹn sẽ đánh dấu chính mình.

Chu Đóa là ràng buộc cùng chấp niệm của hai người, cũng là "người" ở bên cạnh giúp Chu Thụ vượt qua năm năm gian nan này.

Cho nên, khi Chu Thụ cùng Cận Ngôn gặp lại một lần nữa, liên hệ giữa hai bọn họ thành lập càng nhiều, Chu Đóa liền sẽ càng ít xuất hiện.

Chu Đóa không biết bản thân đến cùng sẽ hoàn toàn biến mất vào thời điểm nào, nhưng em ấy lại có chút hy vọng rằng ngày đó sẽ đến thật nhanh.

Vốn dĩ an ổn trong mấy ngày vừa qua đã cho Chu Đóa yên lòng vài phần, nhưng hôm nay trong lúc ngủ say em ấy lại cảm nhận được Chu Thụ đang khổ sở tương tự như ngày mà mình ra đời.

"Đóa Đóa, em có buồn ngủ không?" Chu Thụ lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Chu Đóa.

Chu Đóa cười cười, nói với Chu Thụ, mình không buồn ngủ.

Sau đó, liền nghe được một câu khiến chóp mũi chua xót, chỉ nghe Chu Thụ miễn cưỡng cười một cái rồi nói, "Ca ca có chút đau đầu, muốn ngủ, nếu em nhớ ca ca... liền đi tìm ca ca nhé."

"Chu Thụ ca ca..." Chu Đóa lập tức liền khóc ra tới, nước mắt vốn dĩ không hề sắc nhọn nhưng trái tim Chu Thụ dường như bị nó cứa đến đau xót.

"Có ngốc hay không? Khóc cái gì?" Chu Thụ quá mức ôn nhu, khiến Chu Đóa càng khóc dữ dội hơn.

Chu Thụ tưởng tượng, nếu là Cận Ngôn 18 tuổi thì hẳn là sẽ đặc biệt muốn được nhìn thấy chính mình ngay lúc này.

Rốt cuộc em ấy là một bé trùng theo đuôi dính người như vậy. Thế mà... năm đó mình lại nhẫn tâm bỏ lại em ấy lại một mình trong phòng ngay khi em ấy vừa mới phân hóa xong.

Chu Thụ không chờ Chu Đóa nói thêm cái gì nữa, tự mình lâm vào ngủ say, vốn dĩ mấy ngày nay cũng thật sự khiến thể lực của anh tiêu hao khá nhiều.

Sau khi Chu Thụ ngủ rồi, Chu Đóa nắm giữ thân thể, nhưng em ấy chỉ tự ôm lấy chính mình thành một khối nhỏ, thỉnh thoảng mới vươn một bàn tay sang bên cạnh để rút khăn giấy.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ bị gõ vang, Chu Đóa xoa xoa nước mắt, do dự một lát vẫn xuống giường đi mở cửa.

"Tiểu Thụ a... Con..." Mẹ của Chu Thụ nhìn đến bộ dáng của đứa nhỏ trước mặt, lập tức ngây ngẩn cả người, cho dù biết rõ đây là Chu Đóa nhưng làm một người mẹ thì cũng không có cách nào nhìn thấy hài tử khổ sở thành như vậy, vì thế cô nắm tay dẫn Chu Đóa đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy, Đóa Đóa?"

Chu Đóa lắc đầu: "Không có gì ạ, dì Lương."

Mẹ của Chu Thụ thở dài, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Có phải con... nhớ ca ca?"

Chu Đóa ngước mắt, giống một bé nai con kinh sợ và cảnh giác, đồng tử đều là sương mù cùng ánh nước chưa kịp tiêu tán.

Trái tim của mẹ Chu cũng theo đó mà đau một chút, cô sờ sờ đầu của Chu Đóa, "Dì giúp con gọi ca ca tới, có được không?"

Nghe xong lời này, đôi mắt Chu Đóa liền mở thật to, kinh ngạc nhìn mẹ Chu, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mẹ Chu nhìn Chu Đóa cười cười, rồi đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài.

Quá trình chờ đợi không tính dài lâu, dù sao Chu Đóa cũng đã sớm quen với việc chờ đợi.

Chu Đóa biết rõ, trên thế giới này không có ai chân chính sẽ hoan nghênh mình, mà người có thể làm em cảm thấy an tâm cũng chỉ có Chu Thụ và Cận Ngôn.

Cho nên, khi cửa phòng ngủ một lần nữa được mở ra, hương vị quen thuộc vừa xâm nhập vào đầu, Chu Đóa liền không hề nghĩ ngợi chạy trốn vào lồng ngực của người đứng trước cửa.

Cận Ngôn vừa bước vào liền bị người phác một cái lảo đảo, cậu ngây người vài giây, đóng cửa lại, sau đó nghiêm túc ôm người trong lồng ngực mình chặt thêm vài phần.

Mới mấy giờ không gặp, Cận Ngôn xác thật đã vô cùng tưởng niệm người trước mặt này, cậu vừa muốn nói cái gì thì lại bị hơi thở ấm áp bên tai đoạt trước.

"Ta rất nhớ ngươi..."

Câu thổ lộ không mang theo xưng hô này làm Cận Ngôn thất thần, cậu nhất thời không phân rõ là Chu Thụ đang nói hay là Chu Đóa.

Bọn họ đứng tại chỗ ôm nhau thật lâu, Cận Ngôn phảng phất phát giác được cái gì, vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Đóa, ôn nhu trấn an.

Trầm mặc một lát, Chu Đóa rốt cuộc ngẩng đầu, Cận Ngôn cảm nhận vải áo nơi bả vai của mình ẩm ướt, cũng thấy được đôi mắt khóc đến có chút sưng đỏ của người trước mặt.

"Đây là làm sao vậy?" Cận Ngôn đau lòng mà nhíu mày, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ đôi mắt của Chu Đóa.

Nhưng Chu Đóa một chữ cũng không chịu nói, chỉ gắt gao bắt lấy vạt áo của Cận Ngôn, ra sức lắc đầu.

Cận Ngôn đã bắt đắc dĩ lại mềm lòng, trực tiếp cúi người bế đối phương đặt lên giường, nhét vào trong chăn.

Giây tiếp theo, góc áo của cậu liền bị bắt lấy, sau đó bàn tay kia lại vỗ vỗ vị trí còn trống trên giường, ý bảo cậu cũng ngồi lên đi.

Cận Ngôn bật cười, thuận theo dựa vào đầu giường, sau đó lập tức được người ôm chặt.

Ý tứ thân cận liên tiếp này làm Cận Ngôn hô hấp có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn tận lực bảo trì một khoảng cách an toàn nhất, chỉ làm một "ca ca" có thể yêu quý và chiếu cố Chu Đóa.

Chu Đóa không nói bản thân vì sao mà khóc, Cận Ngôn cũng sẽ không tiếp tục hỏi, cậu chỉ nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, sau đó thử cùng em ấy trò chuyện về đề tài khác.

Một lúc sau, cảm xúc của Chu Đóa dần dần được trấn an, em ấy cũng kể cho Cận Ngôn nghe rất nhiều chuyện thú vị phát sinh trong năm năm qua.

Chu Đóa nói, lúc quay chụp "Yên Chi Túy", rõ ràng là em ấy diễn Sở Tuân nhưng khi ở trước mặt người khác lại phải giả vờ thành dáng vẻ lạnh nhạt của Chu Thụ, có rất nhiều lần thiếu chút nữa đã bị phát hiện.

Cận Ngôn lắng nghe, cũng đi theo nở nụ cười.

Cậu nói, lúc ấy ở nước A xem bộ điện ảnh này, phản ứng đầu tiên chính là, người này không phải Chu Thụ.

Bởi vì cậu quá rõ ràng từng ánh mắt, từng biểu tình của Chu Thụ, nhưng lại không có cách nào kiểm chứng.

Đành phải nhìn màn hình rồi âm thầm ghen tuông, mặc cho chua xót bao phủ mỗi một sợi dây thần kinh trên cơ thể, hận không thể lập tức mang người về giấu trong nhà mình, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nhìn đến đôi mắt còn sáng hơn sao trời này.

Mãi đến khi Cận Ngôn về nước, sau khi biết được mọi chuyện mới cảm khái, quả nhiên ký ức chung sống mười tám năm sẽ không gạt người.

Chu Đóa nghe xong cũng cười, em ấy nói kỳ thật bản thân mình cũng rất thích đóng phim, hơn nữa đặc biệt thích nhân vật Sở Tuân này cho nên Chu Thụ mới nhận vai.

Cận Ngôn vốn dĩ đang cảm thấy rất ấm áp mà nghe Chu Đóa kể chuyện, bỗng nhiên trong tai lại xuất hiện cái tên Đoạn Tinh Di, khiến cậu không khỏi nhíu mày.

Bởi vì Chu Đóa nói, em ấy rất thích Đoạn Tinh Di.

Đến nỗi vì sao thích, Chu Đóa cho đáp án là, "Bởi vì em có thể cảm giác được, anh ấy rất giống với Chu Thụ ca ca trước kia."

Nghe đến đó, hô hấp của Cận Ngôn liền ngừng lại.

Chu Thụ trước kia sẽ là dáng vẻ gì đâu... Anh ấy trước kia là người ôn nhu, săn sóc, có thể dễ dàng hóa giải bất kỳ trường hợp xấu hổ nào, có thể chiếu cố đến cảm xúc của mọi người xung quanh, quan trọng nhất là, ánh mắt mà anh ấy nhìn chính mình cũng thuần túy và trân trọng như vậy.

Nghĩ nghĩ, Cận Ngôn liền cảm thấy không thể lại tiếp tục hồi ức quá khứ.

Trong lòng quá chua xót, chua xót đến hô hấp đều khó khăn.

Chu Đóa đã nhận ra cảm xúc của Cận Ngôn, chủ động xoa xoa vải áo trước ngực của cậu, chọc cho trái tim của Cận Ngôn lại đập nhanh hơn.

Cận Ngôn không thể để đứa nhỏ này phát hiện bản thân mình lại có một mặt nhỏ mọn như vậy, đành phải ra vẻ hào phóng mà trưng ra một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, khiến Chu Đóa xem đến không nhịn được phải cười ra tiếng.

Cận Ngôn có chút xấu hổ mà khụ hai tiếng, "Đủ rồi, Đóa Đóa, đừng cười nữa."

Chu Đóa vẫn cười tiếp vài tiếng mới có thể dừng lại, em nhìn thoáng qua di động rồi ngước mắt nhìn Cận Ngôn, "Ca ca, chiều mai em phải đi rồi."

"Ừ." Cận Ngôn ôn nhu đáp lời, sờ sờ tóc Chu Đóa.

"Vậy anh có muốn sáng mai đi đăng ký kết hôn cùng với em không?"

"Ừ... Hả?" Cận Ngôn đột nhiên ngây ngốc, toàn bộ cánh tay đều cứng đờ giữa không trung.

Chu Đóa cười kéo tay cậu xuống, nắm vào tay mình, "Không phải lần trước anh đã hỏi em sao? Em tin tưởng anh nhất định có biện pháp, đúng hay không?"

Chu Đóa nói xong liền chớp chớp đôi mắt nhìn Cận Ngôn, trong mắt trừ bỏ chờ mong còn tràn ra một loại cảm xúc mà cậu không hiểu rõ.

Nhưng Cận Ngôn không có tâm trí đi đọc hiểu cảm xúc kia là gì, cả cơ thể đã bị đóa bọt sóng này đột nhiên nhảy lên cao rồi đổ ập xuống mà không kịp phòng bị.

Ánh mắt của Chu Đóa quá kiên định, cậu ẩn ẩn cảm nhận được cái gì từ trong sự chấp nhất của em ấy, cho nên chỉ có thể ách giọng đáp ứng.

"Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Đóa: Chu Thụ ca ca, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Thời gian ở đoàn phim "Yên Chi Túy" thì nhân cách xuất hiện nhiều nhất không phải Chu Thụ, cho nên người mà Đoạn Tinh Di thích thật sự không phải Chu Thụ nhé. Đọc đến phiên ngoại thì mình thích Đoạn Tinh Di lắm lắm luôn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv