Mưa ở Vân Thành không kiêng nể gì mà rơi tầm tã suốt một đêm.
Ngày hôm sau, chuyến bay của Chu Thụ liền bị hủy, cũng là điều nằm trong dự kiến.
Buổi sáng hơn 7 giờ, mây đen vẫn còn tiếp tục che khuất mặt trời, Cận Ngôn vẫn không bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Đối với Cận Ngôn mà nói, cái gọi là "đồng hồ sinh học" tức là bất kỳ loại sinh vật nào khác đều là đồng hồ báo thức của cậu.
Vì thế, vào một cái buổi sáng mà mọi vạn vật đều yên tĩnh, Cận Ngôn hiếm thấy mà ngủ đến 10 giờ.
Thời điểm Cận Ngôn thức dậy thì chỉ còn một mình cậu trên giường, lồng ngực trống rỗng, mép giường cũng lạnh thật lâu.
Cậu ngồi dậy, mất vài giây để thanh tỉnh, rồi ngay cả dép cũng không mang liền chạy ra khỏi phòng.
"Chu Đóa, Chu Đóa, Chu..." Cận Ngôn vội vã chạy đến phòng khách, thấy được một bóng dáng đang đứng đối diện cửa sổ, mà sương khói lượn lờ bên cạnh bóng dáng ấy đã khiến Cận Ngôn vừa nhìn liền xác định người này là Chu Thụ, vì thế cậu nhỏ giọng gọi, "Ca..."
Quả nhiên, mặc dù chỉ là bóng dáng nhưng cũng có thể nhìn ra người đang đứng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ cứng đờ thân thể trong một cái chớp mắt.
Cận Ngôn ở trong lòng hít một hơi thật sâu.
Thứ tội lớn ngập trời phải bị tròng lồng heo như vậy, thế mà cậu cư nhiên phạm phải hai lần chỉ trong vòng ba ngày.
"Ca, em không phải cố ý." Cận Ngôn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Chu Thụ, thân thể vẫn có chút hư hoảng, cậu ngồi xuống bên cạnh anh, từng chút từng chút nhích lại gần.
Nhưng mà ngay sau đó, Chu Thụ lại muốn đứng dậy rời đi.
"Đừng..." Cận Ngôn lập tức bắt lấy cổ tay của Chu Thụ, ngón tay trượt xuống một chút, giống như đứa nhỏ chỉ dám lén lút nắm tay một chút, hầu kết lên xuống hai cái, mới lay lay bàn tay của Chu Thụ mà nói, "Ca, em sai rồi, anh đừng giận em nha."
Chu Thụ nghe vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không tránh khỏi tay Cận Ngôn, thật lâu sau mới nói, "Em đã đếm thử chưa, từ khi trở về đến giờ em đã xin lỗi anh bao nhiêu lần rồi." Anh cười lạnh, cơ thể nhìn qua có chút mỏi mệt, "Không cần xin lỗi, em lại không làm sai chuyện gì."
"Không phải, không phải, em thật sự sai rồi." Cận Ngôn sợ Chu Thụ hiểu lầm, cố ý dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Ca, lời xin lỗi của em không phải thuận miệng liền nói, mà là bởi vì em thật sự để ý anh."
Quá để ý đến anh, muốn cho anh biết em có bao nhiêu quan tâm anh, không muốn làm anh đau lòng.
Tối hôm qua thừa dịp Chu Đóa tỉnh lại, cậu nói rất nhiều điều mà chính mình đã che giấu ở trong lòng thật lâu.
Cậu nói với Chu Đóa, lúc ấy cậu rời đi là bởi vì cảm thấy Chu Thụ không cần cậu, chứ không phải bất kỳ lý do nào khác.
Cậu thậm chí cùng chính mình đánh cuộc một lần, hỏi Chu Đóa có nguyện ý kết hôn với cậu hay không.
Đáp án là nguyện ý, cũng là đáp án mà cậu đã sớm biết trước.
Rốt cuộc không ai so với Cận Ngôn càng rõ ràng, năm đó chính cậu muốn gả cho Chu Thụ cỡ nào, muốn được anh đánh dấu cỡ nào.
Cho nên Cận Ngôn nói chuyện này cũng không phải vì muốn xác nhận cái gì mà là muốn nói cho Chu Thụ nghe.
Nhưng cậu không đoán được chính là, cậu vừa nói xong câu đó thì Chu Đóa lại không hề báo trước liền hôn cậu, giống như một đám mây mềm mại chạm đến gần.
Nghĩ đến đây, tim của Cận Ngôn lại đập nhanh hơn.
23 năm, cậu rốt cuộc hôn được người mà chính mình tâm tâm niệm niệm.
Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, tuy rằng đối phương là Chu Đóa...
Cận Ngôn thấy Chu Thụ không lên tiếng, xem như cho cậu dũng khí nói tiếp, "Dù sao chỉ cần anh vừa giận, mặc kệ vì chuyện gì thì cũng đều do em làm không tốt."
"Em..." Chu Thụ vốn muốn nói gì đó, nhưng đều bị câu nói giống như "thổ lộ" phát ra đột ngột này chặn lại, anh thở dài, thân thể cũng thả lỏng một ít.
"Anh thức dậy lúc nào? Đầu còn đau hay không?" Cận Ngôn thấy thần sắc đối phương nhu hòa đi nhiều, vì thế dùng tay vuốt ve mu bàn tay của Chu Thụ, ôn nhu hỏi anh.
Chu Thụ nghe được ngữ khí ôn nhu này của cậu thì âm thầm giật mình.
Đây là ngữ khí Cận Ngôn hay dùng mỗi khi nói chuyện với Chu Đóa, giống như có thể khiến người ta sống sờ sờ mà tan chảy.
Nhưng chính anh lại rất hiếm khi được nghe.
Chu Thụ há miệng thở dốc, do dự một hồi, cuối cùng thốt ra một chữ: "Đau."
Ngay sau đó, biểu tình của Cận Ngôn nhìn bằng mắt thường là có thể thấy được đang hoảng loạn lên, cậu lập tức muốn đứng dậy tìm thuốc cho Chu Thụ, nhưng bị đối phương giữ chặt.
"Đừng lo lắng, em đợi chút nữa đi." Anh nhìn thoáng qua sàn nhà, lại nhìn Cận Ngôn, "Trước tiên phải mang dép vào."
Gương mặt Cận Ngôn lập tức chuyển thành tươi cười, vui vẻ trở về phòng.
Chu Thụ nhìn cậu như vậy, cũng lộ ra một nụ cười thật nhẹ, lắc lắc đầu.
Cận Ngôn có vẻ như vẫn luôn chưa từng thay đổi, trưởng thành rồi, quay trở về rồi, lại tiếp tục làm một chú trùng theo đuôi anh, lần này thậm chí còn chạy theo tới Vân Thành.
Chỉ là trước kia Chu Thụ luôn luyến tiếc để người ta di chuyển nửa bước, hận không thể đem người bỏ vào trong túi, nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm nay, từ khi Cận Ngôn trở về, vị trí của bọn họ dường như đã hoán đổi cho nhau.
Khi còn nhỏ, đều là Cận Ngôn làm nũng với anh, anh mỗi ngày sẽ trêu đùa cậu, hết cưng chiều lại dỗ dành.
Nhưng hiện tại, Cận Ngôn đụng chuyện gì cũng xin lỗi anh, mỗi giờ mỗi phút đều đang dỗ dành anh, chân thành cùng nóng cháy đầy ắp trong mắt cậu khiến anh cũng cảm thấy nóng lên, như vậy liền thành ra Chu Thụ chính là tiểu quỷ ngạo kiều cậy sủng sinh kiêu.
Chu Thụ không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại bản thân mình mấy năm gần đây rốt cuộc đã thay đổi nhiều ít.
Sáng nay, hơn 8 giờ anh liền thức dậy, sau khi thức dậy thì phát hiện mình được Cận Ngôn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Quả nhiên, em ấy ôm Chu Đóa suốt một đêm.
Chu Thụ cau mày tránh khỏi lồng ngực của Cận Ngôn, cậu cử động hai cái, nhưng vẫn không tỉnh.
Vì thế, anh yên lặng đi đến phòng khách một mình, vốn có ý định dùng thuốc lá điện tử thanh tỉnh chính mình, nhưng trong đầu đều là những lời tối hôm qua Cận Ngôn nói với Chu Đóa, thế nên suy nghĩ càng lúc càng loạn.
Em ấy nói, năm đó em ấy rời đi, là bởi vì cảm thấy mình không hề cần đến em ấy nữa.
Nghĩ tới đây, trái tim của Chu Thụ liền đau nhói lên.
Thời điểm đó, Cận Ngôn cũng chỉ là một đứa nhỏ vừa mới phân hóa xong, lại bởi vì quá để tâm lại tình nguyện một mình tha hương nơi đất khách.
Mấy năm nay, anh mỗi ngày đều giận Cận Ngôn nhẫn tâm.
Không nghĩ tới, đến khoảnh khắc thật sự gặp được cậu, thân thể lại thay anh làm ra phản ứng đó.
Mỗi lần anh tỉnh lại, đối mặt với một Cận Ngôn lưu luyến không muốn rời khỏi chính mình dù chỉ nửa bước như thế này, anh càng là một câu trách cứ cũng không thể nói ra.
Anh thừa nhận, sự tồn tại của Chu Đóa đã nói rõ tất cả mọi chuyện, nhưng anh cũng thật sự không nghĩ tới, sự ỷ lại cùng mê luyến của Chu Đóa đối với Cận Ngôn cư nhiên lại phát triển tới loại tình trạng này.
Trên môi thậm chí còn lưu giữ xúc cảm ấm áp.
Nhưng cái hôn đó lại không phải dành cho anh.
Từ từ, vậy em ấy sao lại muốn nói...
"Ca, đừng hút thuốc, uống nước đi. Chúng ta gọi bữa sáng nhé." Một cái ly đưa tới trước mặt đánh gãy suy nghĩ của Chu Thụ, anh nghiêng đầu, theo bản năng nhận lấy liền uống một ngụm, đến khi nước vào đến miệng rồi mới đột nhiên nghĩ đến cái gì nên không nuốt xuống mà phồng miệng nhìn Cận Ngôn.
Cận Ngôn sửng sốt, lập tức hiểu ra ý tứ của Chu Thụ, khóe miệng giật giật, không nhịn được mà cười nói, "Yên tâm, nước này không có pha sủi an thần."
Ban ngày vẫn luôn ầm ĩ hơn ban đêm, cho nên tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ cũng không quá rõ ràng, ngược lại trong phòng càng có vẻ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến một tiếng "rầm" cũng trở nên đột ngột, tiếng cười run rẩy của hai người cũng theo đó mà vang lên, như thế nào cũng dừng không được.
Qua một hồi lâu, tiếng cười mới ngừng lại, độ ấm trong phòng cũng đã dâng cao rất nhiều.
Cận Ngôn gọi bữa sáng ở khách sạn, Chu Thụ nói sân bay vừa thông báo các chuyến bay đến buổi chiều đã có thể khôi phục bình thường, vì thế hai người cùng nhau xác định chuyến bay quay về.
Chỉ là một người về Thủ đô, một người về Hải Thành.
"Ca, em và hai đàn em chung trường quyết định cùng nhau mở một phòng khám thú y, ngày hôm qua đã thỏa thuận xong, em trở về liền phải bắt tay vào sắp xếp, mua thêm trang thiết bị, phỏng chừng rất nhanh là có thể khai trương."
"Ừ, anh có nghe nói." Chu Thụ ngừng một chút, "Em thực sự rất thích hợp làm bác sĩ thú y." Sau đó không biết nghĩ tới vấn đề gì, biểu tình của anh lại bắt đầu có chút ngưng trọng.
"Không sao đâu, anh không cần lo lắng, em không có bóng ma gì cả." Cận Ngôn vuốt ve dây xích trên cổ tay Chu Thụ, "Hơn nữa, không phải em đã có anh rồi sao?"
"Câm miệng." Chu Thụ "hừ" một tiếng, rút tay mình về, cố ý lạnh mặt không nói lời nào, nhưng lỗ tai thì lén lút đỏ lên.
Cận Ngôn cười cười một lần nữa bắt lấy cái tay kia, lúc này nó đã không còn trốn cậu nữa.
"Năm năm này, em vẫn luôn đang giao tiếp với động vật nhỏ, hơn nữa em giống như thật sự càng ngày càng được chúng nó yêu thích." Cậu nói tới đây, đột nhiên dường như có ý muốn thăm dò thái độ của Chu Thụ trước khi nói chuyện gì đó, "Ca, em hình như có thể cảm nhận được tâm tình của chúng, bao gồm cả ốm đau."
Chu Thụ lộ ra chút kinh ngạc, sau đó lại có vẻ như suy tư chuyện gì.
Nhưng Cận Ngôn chưa cho anh quá nhiều thời gian tự hỏi liền nói tiếp, "Kỳ thật, các giác quan của em đối với rất nhiều sự vật xung quanh đều trở nên thực mẫn cảm."
Ví dụ như, ngửi được hương hoa cách xa mười dặm, dự kiến thời tiết trước một ngày.
Lại ví dụ như, sờ được ngọn nguồn đau đớn của động vật nhỏ, dễ dàng phát hiện địch ý từ người xa lạ.
Chỉ là, duy độc vô pháp cảm nhận được anh.
Mặc dù em phân hóa thành Enigma, nhưng vẫn không có cách nào sử dụng lợi thế về giới tính để áp chế anh, cho dù chỉ là một tia ý niệm cũng không.
Chỉ là, chuyện này Cận Ngôn sẽ không nói với Chu Thụ, tựa như cậu chưa bao giờ dám nghiền ngẫm phán đoán tâm tư của anh một cách dễ dàng.
"Vậy em..." Chu Thụ mở miệng muốn nói, nhưng rồi lại do dự.
"Dạ? Sao ạ?" Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn anh.
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Chu Thụ là người nhận thua trước, "Thôi, không có gì."
"Ca..." Cận Ngôn kéo dài âm cuối, như là một chú mèo thân mình to lớn vẫn ham thích làm nũng cùng chủ nhân.
Chu Thụ không dám nhìn thẳng cậu, xoay mặt ra ngoài cửa sổ, giống như ở trong lòng giằng co thật lâu mới biệt nữu khụ khụ hai tiếng, "Lúc Chu Đóa ở bên cạnh em, tin tức tố đều sẽ không thu liễm được."
Cận Ngôn chớp chớp đôi mắt, hô hấp cũng theo đó đình trệ vài giây.
"Nguyên lai anh cũng biết a?" Cận Ngôn chủ động quản lý biểu cảm của chính mình, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng cậu.
"Có liên quan gì đến anh?" Chu Thụ nhíu mày, tỏ ra đang cực kỳ không kiên nhẫn, "Anh có phải là người không thu liễm được đâu?"
"Vâng, đúng, đều do em không tốt, trách em quá có mị lực."
"Giữ lại chút liêm sỉ đi." Chu Thụ cười nhạo một tiếng, biểu tình lại nhu hòa rất nhiều, sau đó mới hỏi ra điều mà anh vẫn luôn muốn xác nhận, "Cho nên em cũng không có phản ứng bài xích tin tức tố?"
"À..." Cận Ngôn trầm mặc vài giây mới trả lời, "Không có, rất hòa hợp." Cậu nảy sinh chút ý xấu, đưa miệng đến gần sát lỗ tai của Chu Thụ rồi nói nhỏ, "Thậm chí còn rất hưng phấn."
"Câm miệng..."
Gió cuốn hạt mưa, từng chút từng chút lay động trái tim của sóng biển, mặt biển biến động cũng khá nhiều đấy, chỉ là ý tứ đong đầy trong nó lại giống như "ta muốn lắm nhưng ta giả vờ" thôi (1).
Trong không khí tràn ra một sợi hương vị của bọt sóng thẹn thùng, có lẽ là rốt cuộc đã chờ được đến người yêu của chính mình, rốt cuộc có thể đem đối phương ôm vào trong ngực.
Bọt sóng trầm mặc, giọt mưa liền đuổi theo không bỏ, mãi cho đến khi bọt sóng nhiễm phấn hồng thì giọt mưa mới bằng lòng buông tha.
Nhưng trước khi cơn mưa ngừng rơi, mặt biển cũng đã thừa nhận sự dao động lớn nhất từ trước tới nay.
"Ca, anh biết không," giọt mưa hóa thân thành ác ma, "Trời mùa thu mà phải xối nước lạnh thì thật đúng là rất lạnh nha."
"......"
Tác giả có lời muốn nói: Giáng sinh này, phát cho mọi người một viên đường lớn, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ nha ~~~
Nội tâm của Chu Thụ: Ta tức á, nụ hôn đầu tiên của Ngôn Ngôn lại không phải của ta!!! Chu Đóa sao lại có khả năng làm nũng như vậy??? Chu Đóa vì sao phải hôn Ngôn Ngôn??? Ta tức rồi, ta ghen với chính ta a!!!
~~~~~
(1)
"Dục cự hoàn nghênh" (欲拒还迎): một ý là, muốn cự tuyệt nhưng lại giả vờ nghênh đón; ý thứ hai là, muốn nghênh đón nhưng lại giả vờ cự tuyệt.