Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 49: Dây dưa



Sau khi tâm sự xong, Yến Hoa và Nhiễm Bạch Lộ ngồi thêm một lúc lâu nữa rồi mới trở về.

Giang Dã thỉnh thoảng lại đi qua đi lại trong nhà, không ngừng suy nghĩ Yến Hoa đang làm gì, buổi tối có về nhà không?

Hắn gần như bị những ảo tưởng của chính mình đè ép đến nghẹt thở.

Điện thoại bỗng rung lên, Giang Dã vội mở lên xem thử, lỡ Yến Hoa nhắn tin cho hắn thì sao?

Rõ ràng là không.

Tiểu Võ hỏi hắn buổi tối có về không?

Giang Dã soạn một đoạn tin nhắn.

[ Không, tôi về nhà rồi, đừng vứt đồ của tôi đi, mấy hôm nữa tôi sẽ mang về.]

Tiểu Võ nhanh chóng đáp lại.

[OK]

Giang Dã sao có thể vứt ảnh hay hoa hướng dương đi được? Hắn chỉ đang cố lừa mình dối người trước mặt Yến Hoa mà thôi.

Đang lúc hắn đang chán nản vì Yến Hoa mãi vẫn chưa về thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bóng đèn bật sáng ngoài hành lang.

Giang Dã theo bản năng muốn chạy ra đón Yến Hoa như thường lệ.

Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra thì ngay lập tức bị dập tắt.

Hắn đã hứa với Yến Hoa sẽ thay đổi.

Nhưng mà một người em trai bình thường cũng có thể làm vậy mà đúng không.

Ngay lúc hắn đang do dự, Yến Hoa đã mở cửa bước vào nhà

Yến Hoa có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần anh sắp lên lầu, Giang Dã chỉ hận không thể chạy xuống đón anh ngay lập tức.

Bây giờ anh đã về nhà mà người đang ngồi trên sofa vẫn bất động.

"Anh Kiều, anh đã về rồi." Giang Dã liếc nhìn, giả vờ như không quan tâm.

Yến Hoa ừ một tiếng, trong đầu vẫn đọng lại những gì Nhiễm Bạch Lộ vừa nói, anh cảm thấy hơi rối bời, muốn tìm quần áo đi tắm để bình tĩnh lại.

Lúc ra khỏi phòng ngủ thì phải đi ngang qua phòng khách, Yến Hoa thấy Giang Dã vẫn đang chăm chú nhìn màn hình TV, không quay đầu nhìn anh lấy một lần.

Nếu có thể thay đổi thì cũng tốt, còn không thì anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Khoảnh khắc Yến Hoa đi ngang qua, Giang Dã có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa của phụ nữ.

Đó chính là mùi nước hoa của Nhiễm Bạch Lộ.

Sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Giang Dã mệt mỏi nhắm mắt lại, những suy nghĩ lại bắt đầu mất khống chế.

Hắn khổ sở nghĩ Yến Hoa đã làm gì với Nhiễm Bạch Lộ, mùi nước hoa trên người anh chắc chắn là do khoảng cách giữa hai người quá gần.

Hẳn là anh rất thích Nhiễm Bạch Lộ.

Cho nên mới kiên trì chờ đợi cô lâu như vậy.

Nước nóng từ vòi hoa sen dội lên người Yến Hoa, anh nhắm mắt lại, vô thức nhớ tới buổi chiều đầy suy sụp và tuyệt vọng của Giang Dã.

Anh không muốn làm tổn thương Giang Dã.

Anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương Giang Dã.

Trái tim Yến Hoa như bị chứa đầy nước chì nặng nề, mỗi nhịp đập đều cạn kiệt sức lực.

Anh xé lớp gạc trên lòng bàn tay xuống rồi thô bạo rửa nó bằng nước nóng.

Đây chính là vết thương do tàn phá hoa hướng dương từ hai tháng trước.

Sau khi mọc ra da non, nó lại tiếp tục bị trầy xước.

Anh đang gặp rắc rối với chính bản thân mình.

Yến Hoa đẩy cửa phòng tắm ra, Giang Dã vô thức nhìn sang.

Anh mặc đồ ngủ chỉnh tề, mái tóc ướt lòa xòa trên trán, dáng vẻ không còn hung hãn như ban ngày mà có vẻ mềm mại hơn.

Giang Dã không khỏi nhớ tới bức ảnh cũ đó.

Yến Hoa trong ảnh trùng khớp với Yến Hoa của hiện tại.

Thật ngoan.

Nhưng khi cúi đầu và nhìn thấy vết thương ghê người trên lòng bàn tay Yến Hoa, hắn lập tức thu hồi ý nghĩ trước đó.

Giang Dã đứng dậy lấy băng gạc và thuốc: “Ngày mai anh phải đến bệnh viện kiểm tra.”

Trông nó không giống như một vết xước nhỏ.

Yến Hoa không nói gì, để mặc Giang Dã ngồi xổm dưới chân, cẩn thận xử lý vết thương cho mình.

“Bây giờ đến bệnh viện đi.” Giang Dã không hiểu nhiều về y học, nhưng khi đến gần nhìn kĩ, hắn mới nhận ra vết thương này đáng sợ tới mức nào.

Đây không phải chuyện hắn có thể xử lý.

Yến Hoa thu tay lại, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Lười đi.”

Giang Dã đứng dậy nhìn Yến Hoa không để ý đến vết thương, cay đắng nói: “Nếu như anh còn tức giận thì cứ việc đuổi em đi."

"Nhưng xin anh đừng tự làm tổn thương chính mình có được không?"

Giang Dã đã từng nghe Lý Đức Phong kể về tính cách bất cần đời tới mức cực đoan của Yến Hoa.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận được.

Yến Hoa giống như một đóa hồng mọc lên từ bùn, nhìn thì đẹp nhưng bên trong đã mục nát, rỗng tuếch, không còn sức sống.

Còn Giang Dã là hạt giống mọc lên trong thân khô của bông hồng, từng ngày lớn lên để mang lại sức sống mới cho bông hồng.

Cả hai từ lâu đã cộng sinh và không thể tách rời.

Nếu một trong số chúng bị tước đi, thì người còn lại sẽ khô héo và chết dần.

Giang Dã nắm lấy bàn tay không bị thương của Yến Hoa, kéo anh đứng dậy nói: "Đi bệnh viện."

Nhìn bộ dáng lo lắng của Giang Dã, Yến Hoa cũng không phản kháng nữa mà bất đắc dĩ nói: "Anh phải sấy tóc đã."

Cuối cùng, Giang Dã đã giúp anh sấy tóc, hắn nhìn thấy Yến Hoa vẫn cứ dùng bàn tay bị thương của mình để nhặt đồ vật, không sợ bụi bặm sẽ khiến vết thương nặng thêm, hắn nhìn mà không khỏi cảm thấy đau đầu.

Tóc của Yến Hoa không sắc sảo như vẻ ngoài của anh mà rất mềm mại.

Giang Dã cũng không còn tâm trạng để mê đắm, chỉ muốn nhanh chóng sấy khô tóc rồi đưa Yến Hoa đi bệnh viện.

"Bạn gái của anh không quan tâm anh à?" Giang Dã tức giận hỏi.

Yến Hoa lúng túng nói: “Anh không nói cho cô ấy biết.”

Anh đang phân vân có nên giải thích cho Giang Dã chuyện giữa anh và Nhiễm Bạch Lộ hay không.

Nhưng giải thích rồi thì sao?

Anh không thể đáp lại tình yêu của Giang Dã.

Yến Hoa bị bác sĩ mắng: “Đã lớn thế này mà không biết chăm sóc bản thân sao, nếu không đến khám kịp thì cái tay này cũng phế luôn là vừa!"

Anh chột dạ sờ lên dái tai của mình, trong khi Giang Dã lại bị lời nói của bác sĩ làm cho sợ hãi, hắn hoảng hốt hỏi dồn dập.

“Có để lại di chứng gì không?”

“Có cần tiêm không?”

“Cần uống thuốc gì?”

Thấy có người đáng tin cậy, bác sĩ mới bắt đầu nhắc nhở các việc cần làm như thời gian thay băng và nhiều những thứ cần chú ý khác, cuối cùng nói: "Đi tiêm thuốc chống viêm."

Giang Dã cầm lấy hóa đơn cùng đơn thuốc, cau mày nói: "Anh ngồi yên ở đây, em đi trả tiền thuốc."

Yến Hoa nhìn dáng vẻ lo lắng nghiêm túc của Giang Dã, không khỏi bật cười.

Trước đây anh là người đã đưa Giang Dã tới bệnh viện, nhưng bây giờ dường như vị trí đã bị đảo ngược, cảm giác thật kì lạ.

Giang Dã nghe được tiếng cười này, không khỏi mắng: “Anh có còn lương tâm hay không?”

“Em đang lo chết mất mà anh còn ngồi cười.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc dạy dỗ của Giang Dã, Yến Hoa càng muốn cười lớn hơn.

Giang Dã rũ mắt tỏ vẻ bị tổn thương, hắn nhìn thẳng vào Yến Hoa hỏi: “Nhìn em lo lắng buồn cười lắm sao?”

Yến Hoa nén lại nụ cười nơi khóe miệng, “Anh không cười nữa.”

Giang Dã bất đắc dĩ thở dài một cái: “Em đi trả tiền, anh ở đây chờ em.”

Đánh không được, mắng không được.

Ngậm vào miệng sợ tan, cầm trong tay thì sợ vụt mất.

Cả đời hắn đều cho Yến Hoa cả rồi.

Yến Hoa rất ít khi tới bệnh viện, anh thường đến đây vì người khác hơn.

Nhìn giọt nước biển chậm rãi rơi xuống, anh sốt ruột tăng tốc độ truyền dịch.

Nhưng giây tiếp theo, Giang Dã đã điều chỉnh tốc độ lại như bình thường, “Chảy nhanh quá thì tay sẽ bị sưng.”

“Người bị sưng là anh mà, không phải em.” Yến Hoa thản nhiên nói.

Giang Dã giơ tay ngăn Yến Hoa chỉnh lại tốc độ truyền dịch, "Trừ khi anh đánh em một trận, nếu không em sẽ không cho anh chỉnh nó."

Yến Hoa nhướng mày, "Em thật sự cho rằng anh không dám đánh em?"

Giang Dã thậm chí còn đưa mặt tới trước mặt Yến Hoa cho anh dễ với tới, "Vậy anh đánh đi."

Yến Hoa phát hiện sau hai tháng không gặp, mặt Giang Dã lại trở nên dày như vậy, nếu là trước đây hắn sẽ làm nũng nói rằng anh không còn thương hắn nữa.

Sao bây giờ lại hung hãn thế?

Không thể làm gì nên anh chỉ có thể khoanh tay tỏ vẻ tức giận.

Giang Dã thấy Yến Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt hờn dỗi, khóe miệng vô thức hiện lên nụ cười.

Hắn biết anh Kiều sẽ không bao giờ đánh hắn.

Giang Dã không muốn chọc giận anh nữa nên đổi đề tài, dỗ dành: “Ngày mai em phải đi học.”

“Thì cứ đi đi.” Yến Hoa vẫn nghiêng đầu không nhìn Giang Dã.

Giang Dã nói tiếp: “Buổi tối có tiết tự học.”

"Còn ban ngày em sẽ ở nhà.”

Yến Hoa: “Muốn sao cũng được.”

Giang Dã dừng lại vài giây, hắn ngập ngừng hỏi: “Buổi tối sau tiết tự học, anh có thể đến đón em được không?"

"Nếu anh bận thì thôi."

Ánh mắt Giang Dã dừng ở sườn mặt nghiêng của Yến Hoa, hắn cũng không kiên trì quấy rầy Yến Hoa như trước.

Hắn đang cố gắng cư xử như một đứa em trai bình thường.

Yến Hoa kỳ quái liếc nhìn Giang Dã, anh còn nghĩ Giang Dã sẽ muốn nói thêm, tỷ như nếu anh rảnh thì nhất định phải tới chẳng hạn.

Sự im lặng khác thường của hắn khiến Yến Hoa có chút không kịp thích ứng.

Giang Dã chú ý đến ánh mắt của Yến Hoa: "Sao vậy?"

"Anh cảm thấy khó chịu ở đâu à?"

"Không."

Giang Dã yên tâm nói: "Vậy thì tốt."

Sau một hồi im lặng, Giang Dã lại chuyển chủ đề.

“Vì sao tay của anh lại bị thương?”

Yến Hoa cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm nền gạch trắng nói: “Lúc kéo hoa hướng dương.”

Giang Dã kinh ngạc nói: “Đã hơn hai tháng rồi.”

“Vậy à?" Yến Hoa không để ý lắm.

Chẳng trách bác sĩ lại nói nếu anh không đến khám thì cái tay này cũng không cần dùng nữa.

"Ngoại trừ vết thương do hoa hướng dương?" Giang Dã tiếp tục hỏi, chỉ nguyên việc này sẽ không thể khiến vết thương trông nghiêm trọng thế này được.

“Anh sơ ý làm xước.”

Giang Dã lo lắng nhìn vết thương, không quá tin vào câu trả lời.

Sắc mặt hắn tối sầm, nghiêm túc nói: “Nếu anh không muốn nhìn thấy hoa hướng dương nữa thì sau này sẽ không trồng.”

Hắn chỉ cần Yến Hoa bình yên vui vẻ.

Yến Hoa không biết trả lời như thế nào, dời ánh mắt nói: "Chuyện này nói sau đi."

"Đừng làm tổn thương chính mình." Giang Dã nhẹ giọng lẩm bẩm.

Yến Hoa muốn đối xử với hắn thế nào cũng được, miễn là đừng tự hành hạ bản thân.

Giang Dã lại phát hiện Yến Hoa thường vô thức ấn vào vết thương, hết lần này đến lần khác, chẳng trách nó vẫn chưa lành trong suốt hai tháng.

Mỗi khi bị hắn bắt quả tang mình đang ấn vào vết thương, Yến Hoa chỉ biết áy náy quay mặt đi nói: “Anh không cố ý.”

Yến Hoa thực sự không cố ý, anh thường vô thức ấn vào vết thương như một thói quen đã được hình thành trong nhiều năm.

Chỉ là sau khi sống chung với Giang Dã, những vết thương nghiêm trọng như vậy chưa từng xuất hiện trên cơ thể của anh nữa.

Đó là lý do Giang Dã không hề biết Yến Hoa có thói quen này.

Giang Dã cụp mắt xuống, hàng mi dày cố dấu đi nỗi buồn trong mắt.

Hắn đã nhiều lần tự hỏi tại sao mình không sinh ra sớm hơn, nếu hắn lớn hơn Yến Hoa sáu tuổi, quen biết Yến Hoa sớm hơn một chút, hắn sẽ không bao giờ để Yến Hoa phải chịu đựng những nỗi đau trong mười bảy năm trước đó.

Hắn không biết làm thế nào để Yến Hoa từ bỏ thói quen này, hắn thậm chí còn không thể nắm tay Yến Hoa, vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng tránh để Yến Hoa phân tâm.

Mỗi lần ở bên cạnh Yến Hoa, Giang Dã thường tìm nhiều chủ đề để nói chuyện nhằm thu hút sự chú ý của anh, hắn còn mua những khối rubik cùng nhiều món đồ chơi nhỏ cho Yến Hoa cầm, tránh để anh ấn vào vết thương.

Yến Hoa biết Giang Dã đang nghĩ gì, anh cũng không muốn có thói quen này, chỉ là nó đã hình thành từ nhiều năm cho nên rất khó sửa.

Mặc dù Yến Hoa đã nói có thời gian rảnh mới đón Giang Dã nhưng thực tế anh luôn đón hắn tan học mỗi ngày.

Chỉ là hai người sẽ không còn nắm tay nhau như trước đây, Giang Dã cũng không còn thực hiện những cử chỉ nhỏ nhặt nữa, mà hai người sẽ sóng vai nhau nói chuyện như một cặp anh em bình thường.

Hành trình mười phút từ trường trung học số 4 Nam Giang đến tiệm sửa xe Kiều Giang là khoảng thời gian Giang Dã cảm thấy hạnh phúc nhất.

Thời gian mà Yến Hoa dành riêng cho hắn.

Thẳng cho đến khi hắn nhìn thấy Nhiễm Bạch Lộ ở cổng trường.

"Cậu có đi hay không?" Nhiễm Bạch Lộ chống hai tay vào hông hỏi.

Yến Hoa đứng ở bậc thang lắc đầu, không muốn đi.

Anh mệt mỏi nói: "Chuyện dây dưa giữa cậu và bạn gái không phải chuyện tôi có thể giải quyết."

Nhiễm Bạch Lộ biết chứ, nhưng bây giờ cô không thể nói với Diệp Tòng Diên rằng mình và bạn trai mới chia tay được.

Diệp Tòng Diên sẽ không bỏ cuộc.

Yến Hoa thấy buổi tự học cũng sắp kết thúc liền nói: “Chuyện của cậu tốt nhất nên được giải quyết giữa những người đồng tính.”

Để một người dị tính như anh nhúng tay vào thì cũng chẳng làm được gì.

Nhiễm Bạch Lộ đột nhiên đổi giọng, chớp mắt nhìn Yến Hoa, ỏn ẻn kêu, "Anh Kiều ơi~~~ anh giúp em đi mừ?"

"Dừng lại, dừng lại, dừng lại!" Yến Hoa nổi da gà da vịt toàn thân, "Học đâu ra cái kiểu nói chuyện này vậy?"

Nhiễm Bạch Lộ bất mãn nói: "Học từ Tiểu Dã chứ còn ai, nó suốt ngày gọi cậu là anh Kiều ơi, anh Kiều à, mà cậu thì cái gì cũng đáp ứng nó."

"Sao nào? Đến lượt bà nói thì không nuốt trôi hả, cái đồ tiêu chuẩn kép!"

Yến Hoa xoa xoa lông mày, "Tiểu Dã không có kêu buồn nôn giống cậu."

"Có mỗi cậu không thấy thì có."

Thấy Nhiễm Bạch Lộ lại chuẩn bị gọi anh Kiều, Yến Hoa bất lực giơ tay đầu hàng, "Đừng gọi nữa, tôi giúp cậu được chưa."

Khi Giang Dã bước ra thì đúng lúc nhìn thấy Yến Hoa đang cúi đầu, không biết anh đang nói gì với Nhiễm Bạch Lộ.

Nhiễm Bạch Lộ nở nụ cười hài lòng.

Nhìn hai người trông thật hòa hợp.

Bước chân của Giang Dã dần chậm lại, hắn nhỏ giọng gọi anh Kiều.

Yến Hoa nghe thấy tiếng gọi này càng thêm chắc chắn, rõ ràng là khác nhau.

"Hi."

Nhiễm Bạch Lộ chào Giang Dã.

Giang Dã đáp lại có lệ.

"Em về trước rồi ngủ sớm đi, anh đột nhiên có chút việc phải làm." Yến Hoa nói với Giang Dã.

Giang Dã hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Muộn thế này rồi còn đi đâu?

Nhiễm Bạch Lộ ở bên cạnh trả lời: “Đi bar!”

“Ồ.”

Giang Dã hơi hé môi, muốn hỏi buổi tối Yến Hoa có về hay không, nhưng do dự hồi lâu vẫn không lên tiếng, lời đến bên miệng lại đổi thành: "Vết thương của anh còn chưa lành, đừng uống nhiều quá."

"Ừ, anh biết." Yến Hoa cùng Nhiễm Bạch Lộ đi ngược lại với hướng của Giang Dã.

Giang Dã nhìn bóng lưng hai người, thở dài một hơi.

Hắn nên làm quen với nó.

Nhưng vẫn vô cùng chói mắt và khó chịu.

Yến Hoa rất hiếm khi đến quán bar trừ khi có những sự kiện không thể tránh khỏi, dù sao thì ở nhà vẫn còn Giang Dã, mang trẻ con đến quán bar là việc không nên.

Lúc này, anh đang ngồi ở một bên nhìn Nhiễm Bạch Lộ bấm điện thoại, hỏi: "Người tới chưa?"

"Sắp rồi, chị ấy gọi cho tôi này."

"Tôi nghe điện thoại chút."

Nhiễm Bạch Lộ đứng dậy đi ra ngoài, Yến Hoa tựa lưng vào ghế sofa, nhìn ánh đèn mờ ảo trong quán bar đến chóng mặt, bên tai là vô số những tạp âm đinh tai nhức óc, trong lòng lại suy nghĩ không biết Giang Dã đang làm gì ở nhà.

Một lúc sau Nhiễm Bạch Lộ mới quay lại, cau mày nói: “Chị ta nói không thể đến, đang chơi tôi à?”

Yến Hoa liếc nhìn Nhiễm Bạch Lộ, “Cô ấy nói gì?”

“Hỏi tôi là đang ở cùng với cậu à? Với cả còn hỏi đêm nay tôi có về không?"

Yến Hoa tiếp tục hỏi: "Cậu nói gì?"

Nhiễm Bạch Lộ uống một ngụm rượu: "Đương nhiên là tôi nói mình sẽ qua đêm ở bên ngoài."

"Sau đó thì sao?"

Nhiễm Bạch Lộ dùng sức đặt ly rượu xuống, tức giận nói: "Chị ta nói không đến nữa, chúc chúng ta một buổi tối vui vẻ."

"Cậu nói xem chị ta có ý gì?" Nhiễm Bạch Lộ hỏi Yến Hoa.

"Sao chị ta dám nói như thế? Tôi ngủ với người đàn ông khác mà chị ta còn chúc tôi vui vẻ sao?"

Nhiễm Bạch Lộ càng nói càng tức giận, thậm chí còn muốn gọi lại cho Diệp Tòng Diên để nói rằng mình đang rất vui vẻ.

Yến Hoa không biết phải nói cái gì, lúc anh định nhấp một ngụm rượu thì chợt nhớ tới lời Giang Dã dặn anh đừng uống nhiều, anh do dự một lát rồi quyết định đặt ly rượu xuống, lặng lẽ nhìn Nhiễm Bạch Lộ.

Nhiễm Bạch Lộ tức giận nói: "Anh Yến, mau nói gì đi!"

Yến Hoa một lời khó nói hết nhìn Nhiễm Bạch Lộ, "Tôi nghĩ hai người vẫn có thể hàn gắn, nhìn cậu có vẻ vẫn còn tình cảm với cô gái kia."

Giọng nói Nhiễm Bạch Lộ đột nhiên cao lên, "Không thể nào."

"Đời này cũng không thể."

Yến Hoa đặt một tay lên trán, "Nếu cô ấy không đến thì tôi về đây."

Nhiễm Bạch Lộ kỳ quái nói: "Cậu không có chút dục vọng nào à?"

“Trong quán bar có rất nhiều người.”

“Cậu không thấy hứng thú với ai sao?”

Nhiễm Bạch Lộ không biết Yến Hoa có hứng thú người khác hay không, cô ấy chỉ biết từ khi bọn họ đến đây đã có vô số cặp mắt chăm chú dõi theo người đàn ông này.

Nếu như tối nay anh đến một mình thay vì đi cùng Nhiễm Bạch Lộ thì chắc chắn bọn họ sẽ ngay lập tức đến bắt chuyện với anh.

Yến Hoa lắc đầu, không có hứng thú.

Thay vì nói chuyện với những người lạ mặt, anh thà về nhà xem bóng đá với Giang Dã.

Nhiễm Bạch Lộ: "Được, ngồi thêm chút nữa rồi hẵng về."

Lúc hai người chuẩn bị ra khỏi quán bar thì điện thoại Nhiễm Bạch Lộ bỗng nhiên rung lên, cô vừa nghe máy, sắc mặt lập tức tái nhợt, run rẩy nói: "Được, được, tôi sẽ tới ngay."

Yến Hoa quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Diệp Tòng Diên xảy ra chuyện rồi."

Thấy sắc mặt Nhiễm Bạch Lộ hoảng hốt, Yến Hoa bình tĩnh nói: "Ở đâu? Tôi đưa cậu đi."

"Bệnh viện nhân dân thành phố." Nhiễm Bạch Lộ ngơ ngác nắm chặt điện thoại di động.

Yến Hoa vội gọi một chiếc taxi ven đường rồi đến thẳng bệnh viện cùng Nhiễm Bạch Lộ.

Trong xe, Nhiễm Bạch Lộ khoanh tay, vẻ mặt đờ đẫn, nước mắt không kìm được trào ra.

Yến Hoa yên lặng đưa khăn giấy qua, nhưng không thể làm dịu đi sự suy sụp của Nhiễm Bạch Lộ.

Bên ngoài phòng cấp cứu, có một cô gái khác đang đứng đợi, thấy Nhiễm Bạch Lộ và Yến Hoa thì nhanh chóng bước tới.

"Bạch Lộ, đừng lo lắng, cô ấy đang được cấp cứu rồi.”

Nhiễm Bạch Lộ hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô gái thở dài, “Sau khi Tòng Diên cúp máy với cậu thì đi vào phòng tắm, nói là muốn tắm một chút rồi mới đi ngủ.”

“Tôi thấy sắc mặt cô ấy có gì đó không ổn, suy nghĩ một hồi mới đẩy cửa phòng tắm đi vào, may mà phát hiện kịp thời, trong bồn tắm lúc ấy có rất nhiều máu."

Cô gái khuyên: "Cậu đừng lo quá, sẽ không sao đâu."

Nhiễm Bạch Lộ lắc đầu, sao cô có thể không lo lắng đây.

"Chúng ta đợi ở đây một lát." Yến Hoa an ủi.

Cô gái này hiển nhiên là không thích Yến Hoa lắm, mỉa mai nói: "Sao anh lại đến đây?"

Yến Hoa thay Nhiễm Bạch Lộ giải thích đơn giản: "Chúng tôi chỉ là bạn bè, lớn lên trong cùng một tòa nhà."

"Chúng tôi không hề yêu nhau." Yến Hoa ngồi xuống ghế, cảm thấy hối hận vì đã dính vào chuyện này.

Nếu Diệp Tòng Diên xảy ra chuyện gì thì lương tâm anh sẽ lại cắn rứt mất.

Cô gái a một tiếng, nhìn Nhiễm Bạch Lộ hỏi: “Lời anh ta nói là thật sao?”

Nhiễm Bạch Lộ gật đầu, hiện tại cô cũng đang rất ân hận vì đã nghĩ ra ý tưởng này.

Người đồng tính có đáng phải khổ sở như vậy không?

Đương lúc Yến Hoa đang suy nghĩ thì ngón tay lại vô thức ấn vào vết thương, vừa ấn xuống, vẻ mặt lo lắng cau mày của Giang Dã đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

Cuối cùng, anh rút tay lại và đặt lên tay nắm của ghế dựa.

Trong lúc chờ đợi tin tức từ phòng cấp cứu, điện thoại di động của Yến Hoa có tin nhắn đến, người gửi là Tiểu Dã.

[Tối nay anh có về không?]

Yến Hoa nhìn đèn đỏ vẫn còn nhấp nháy, cảm thấy bây giờ mình rời đi thì không ổn cho lắm.

Nghĩ tới đây, Yến Hoa trả lời.

[Anh không về, có chút chuyện đã xảy ra.]

Giang Dã ngơ ngác nhìn tin nhắn trên điện thoại, ánh mắt đau nhức, nửa tiếng trôi qua vẫn không thể rời mắt khỏi tin nhắn này.

Hắn thậm chí còn không có dũng khí để hỏi lại, có chuyện gì đã xảy ra?

Hắn sợ rằng mình không thể sống sót qua đêm nay mất.

Đêm nay Giang Dã không ngủ trên giường của mình mà nằm trên giường của Yến Hoa.

Hắn cuộn tròn trong chăn để cảm nhận được khí tức của Yến Hoa vây quanh bên mình, nhưng hắn vẫn vô cùng khó chịu, giống như trong lòng có một lỗ hổng không thể lấp đầy được.

Giang Dã gần như thức suốt cả đêm, trước khi trời sáng, hắn đứng dậy sửa soạn chiếc giường về trạng thái ban đầu, giống như đêm qua chưa từng có ai nằm ở đó.

Cũng may Diệp Tòng Diên không sao, vết cắt trên cổ tay không sâu, hơn nữa đã phát hiện kịp thời.

Sau khi Diệp Tòng Diên tỉnh lại, Yến Hoa và Nhiễm Bạch Lộ đã giải thích hết mọi chuyện cho cô ấy biết.

Sau một đêm thức trắng, hai mắt anh tràn ngập tia máu.

Nhiễm Bạch Lộ đứng ở cửa bệnh viện, áy náy xin lỗi Yến Hoa: “Yến Hoa, xin lỗi vì đã khiến cậu phải thức suốt một đêm.”

Yến Hoa châm một điếu thuốc để lấy lại tinh thần: “Mọi việc không sao là tốt rồi."

"Cậu vào đó đi, tôi về nhà ngủ một chút." Yến Hoa thực sự buồn ngủ.

Anh sẽ không bao giờ đồng ý làm chuyện như thế này thêm lần nào nữa.

Nhiễm Bạch Lộ gọi xe cho anh rồi nói: "Được rồi, cậu về trước đi, lát nữa tôi mời cậu ăn tối."

Yến Hoa ngồi ở hàng ghế sau, vẫy tay tạm biệt Nhiễm Bạch Lộ.

Trước khi Nhiễm Bạch Lộ trở lại phòng bệnh, cô bạn của Diệp Tòng Diên không vui nói: “Cậu làm hơi quá rồi đấy!”

“Lỡ như thực sự có chuyện gì thì sao?”

Môi Diệp Tòng Diên trắng bệch, trông có vẻ yếu ớt, "Tớ tự biết chừng mực, vết thương cũng không sâu, cậu cũng gọi cấp cứu kịp thời mà.”

"Chúng ta phối hợp rất tốt.”

Cô bạn trợn mắt nhìn cô, “Lần sau tớ sẽ không giúp cậu làm chuyện thế này nữa đâu.”

Diệp Tòng Diên chỉ thích thú cười.

"Cậu còn yêu Nhiễm Bạch Lộ không vậy?" Cô bạn đột nhiên hạ giọng hỏi.

Diệp Tòng Diên nhếch môi nói: "Chỉ là tớ chưa chơi chán mà thôi."

Bạn cô lạnh lùng nói: "Cậu muốn làm gì thì làm, nếu cô gái đó không quan tâm cậu nữa thì cậu làm vậy cũng tốn công."

Diệp Tòng Diên nhàn nhã nói: “Sao có thể chứ.”

Lúc Yến Hoa về nhà thì Giang Dã cũng đã tỉnh, hắn đang ngồi viết chương trình trên máy tính.

"Anh về rồi?" Giang Dã bâng quơ hỏi, kỳ thực hắn đã nhìn thấy lúc anh chuẩn bị lên nhà.

“Ừ.” Yến Hoa mệt mỏi thay giày, chỉ muốn ngủ bù một giấc thật nhanh.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Yến Hoa, Giang Dã không khỏi nghĩ, chơi cả đêm nên mệt như vậy à?

Yến Hoa muốn thay đồ, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến anh khó chịu.

Giang Dã thấy Yến Hoa định đi tắm nên vội nhắc: "Đừng để tay ướt."

“Anh biết.”

Giang Dã nhịn không được đứng ở cửa phòng tắm hỏi: “Hôm qua anh đi đâu chơi thế?”

Yến Hoa đang đánh răng, bỗng nhiên nghe Giang Dã hỏi đi chơi đâu, anh mơ hồ lẩm bẩm: “Chơi cái rắm.”

“Ở bệnh viện cả đêm.”

Đôi mắt Giang Dã đột nhiên sáng lên.

Nụ cười lan rộng khiến khóe miệng hắn vô thức cong lên.

Nhưng khi nghe thấy hai chữ bệnh viện, hắn lại lo lắng hỏi: "Sao anh lại đến bệnh viện? Tay lại bị thương à? Hay chỗ khác?"

"Không phải anh."

"Nhiễm Bạch Lộ?"

Yến Hoa súc miệng nói: "Không, lát nữa anh sẽ nói em nghe, giờ anh chỉ muốn ngủ một lát."

Giang Dã nhanh chóng đáp lại. “Được.”

Yến Hoa không bị thương, cũng không phải đi chơi cả đêm với Nhiễm Bạch Lộ.

Giang Dã bỗng nhiên cảm thấy không khí buổi sáng thật trong lành, ánh nắng chói chang cũng trở nên ấm áp hơn.

Thế giới vẫn tươi đẹp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv