"Yến Hoa!" Một giọng nói vừa xa lạ có chút kích động gọi tên Yến Hoa.
Trước khi Yến Hoa tìm thấy chủ nhân của giọng nói này, người đàn ông trông vừa lạ vừa quen đã chủ động xuất hiện trước mặt anh.
"Tiểu Hoa, sao cậu lại ở đây?" Người đàn ông này có khuôn mặt tuấn tú, trông cũng tầm tuổi với Yến Hoa, mặc thường phục màu xám nhạt, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Yến Hoa nghi ngờ nhìn người trước mặt, trông anh ta rất quen.
"Tôi nè, Thanh Ưng, Bùi Thanh Ưng! Cậu không nhớ tôi à?" Anh ta rõ ràng rất thất vọng khi biết Yến Hoa không nhận ra mình.
Yến Hoa khịt mũi không nói gì.
Bùi Thanh Ưng không ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của Yến Hoa. Anh ta tiếp tục nói: "Đã lâu không gặp, cũng bốn năm rồi nhỉ."
Anh ta biết Yến Hoa không muốn nhìn thấy mình sau những gì anh ta đã làm bốn năm trước.
Yến Hoa ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhận ra anh đã sống với Tiểu Dã gần ba năm rồi.
"Thời gian trôi qua nhanh thật." Yến Hoa cúi đầu thở dài.
Bùi Thanh Ưng tưởng anh đang than thở vì mình gặp nên khóe môi không khỏi nhếch lên, quan tâm hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến bệnh viện? Bị bệnh à?"
"Không." Yến Hoa trả lời ngắn gọn.
"Vậy thì xảy ra chuyện gì?" Bùi Thanh Ưng tiếp tục hỏi.
Yến Hoa đang xếp hàng thanh toán, Bùi Thanh Ưng vẫn đang đứng ở bên cạnh, anh không có chỗ đứng khác nên đành phải nói: "Em trai tôi đang nằm viện."
"Em họ á? Tôi nhớ cậu là con một duy nhất trong nhà." Bùi Thanh Ưng nhớ rất rõ chuyện của Yến Hoa.
Yến Hoa liếc nhìn anh ta, người đàn ông này quả thực là có trí nhớ tốt. Vậy chẳng lẽ hắn không nhớ nổi chuyện đã gây ra cho anh vào năm đó à?
"Em trai tôi, không phải em họ." Yến Hoa không muốn giải thích với anh ta, chỉ phủ nhận suy đoán về em họ của anh ta.
"Em ấy bị bệnh gì à?" Bùi Thanh Ưng lại nghĩ vậy chắc là em trai nhỏ mới chào đời của Yến Hoa.
"Chân bị bong gân." Yến Hoa nói đơn giản.
"Mấy đứa trẻ còn nhỏ mà đã bị bong gân thì cần phải chăm sóc thật tốt, nếu không xương cốt sẽ cong vẹo." Bùi Thanh Ưng cuối cùng cũng kết luận em trai của Yến Hoa không phải mới ra đời mà là một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi.
"Đây là thời điểm quan trọng nhất đối với trẻ em, trong thời gian phát triển mà xương cốt cong vẹo sẽ dễ bị tàn tật." Bùi Thanh Ưng không muốn bỏ lỡ bất kì điều gì liên quan đến Yến Hoa
Anh ta muốn đền bù cho Yến Hoa.
Yến Hoa luôn đặc biệt quan tâm tới chuyện của Giang Dã, sau khi nghe được những lời cảnh báo của Bùi Thanh Ưng, anh không khỏi căng thẳng hơn.
Nhìn Yến Hoa cau mày lo lắng, Bùi Thanh Ưng lập tức nói: "Đừng lo lắng, tôi có quen một bác sĩ Trung Quốc chuyên nắn xương khớp, tôi sẽ dẫn cậu đến gặp ông ấy." Anh ta thấp thỏm nhìn Yến Hoa, chờ đợi câu trả lời của anh.
Yến Hoa do dự một lát, cuối cùng vẫn từ chối: "Không cần phiền đến cậu."
Giang Dã có bị gãy xương không thì anh không biết, anh chỉ biết mình không muốn tiếp xúc với Bùi Thanh Ưng.
Bùi Thanh Ưng mím chặt môi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hoa, cậu còn trách tôi sao?"
"Sao lại trách cậu?" Lông mày Yến Hoa thoáng động, giống như nhìn một người xa lạ.
"Chuyện bốn năm trước."
"Chuyện bốn năm trước?"
Là chuyện bắt cóc hay nói dối?
Hay chuyện vu oan anh là người đồng tính?
Bùi Thanh Ưng không muốn tiếp tục chủ đề này cùng Yến Hoa ở nơi đông người nên chủ động đổi chủ đề hỏi: "Tay của cậu không sao chứ?"
"Có để lại di chứng gì không?"
Yến Hoa né tránh, lạnh lùng nói: "Không."
"Gần đây cậu có rảnh không? Tôi vừa trở về Nam Giang, muốn tụ tập cùng các bạn học cấp hai cũ." Bùi Thanh Ưng cố chấp tới cùng.
Yến Hoa lấy Giang Dã làm lá chắn, "Em trai tôi đang nằm viện, tôi phải chăm sóc em ấy."
"Được rồi, sau này gặp lại cũng không muộn, giờ tôi đã ở Nam Giang."
"Đợi khi nào cậu rảnh tôi sẽ gọi cho cậu, có thể cho tôi xin số điện thoại...."
Bùi Thanh Ưng còn chưa kịp dứt lời thì bị Yến Hoa cắt ngang: "Xin chào, tôi trả tiền viện phí."
Đã đến lượt Yến Hoa.
Bùi Thanh Ưng biết điều ngậm miệng, im lặng đứng chờ Yến Hoa thanh toán tiền rồi nhận hóa đơn.
Yến Hoa hành động rất nhanh, cầm hóa đơn rồi chuẩn bị rời đi.
Bùi Thanh Ưng gọi Yến Hoa như có điều muốn nói.
Yến Hoa nói mà không thèm nhìn anh ta, "Tôi phải đi trước."
"Ồ, được rồi." Bùi Thanh Ưng ngơ ngác gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Anh ta không biết phải làm sao để Yến Hoa tha thứ cho mình.
Giang Dã ngồi trên giường bệnh, nóng lòng đợi Yến Hoa quay lại.
"Anh Kiều, có nhiều người lắm sao? Anh đi hơi lâu..."
"Trên đường có gặp một người bạn cũ."
"Là ai ạ?" Giang Dã tò mò hỏi.
"Em chưa gặp trước đây."
"Tên là gì thế?" Những chuyện liên quan đến Yến Hoa luôn khiến Giang Dã tò mò.
"Bùi Thanh Ưng."
Giang Dã lần thứ hai nghe thấy cái tên này.
"Chúng ta đi chụp X-quang chút, xem thử có phải là gãy xương không." Yến Hoa đỡ Giang Dã đứng dậy nói.
Mỗi khi nhìn thấy Bùi Thanh Ưng, anh sẽ vô thức nghĩ đến Chu Lệ Vi.
Gia đình duy nhất của anh vào lúc đó, cha ruột của anh, không tin anh.
Nhưng bây giờ Chu Lệ Vi đã chết, anh không muốn nhắc đến chuyện trước kia nữa.
Anh vẫn còn Giang Dã ở bên cạnh, cho dù không sống vì bản thân, anh cũng phải sống tiếp để đảm bảo Giang Dã an toàn.
May mắn là không gãy xương mà chỉ bị bong gân. Tuy nhiên, mắt cá chân bị sưng tấy nghiêm trọng, không thể loại trừ khả năng bị gãy xương vô hình, nên đắp một lớp thạch cao và nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Yến Hoa nhìn ảnh chụp, bất đắc dĩ hỏi: "Giang Dã, em ngã kiểu gì mà trật hết cả chân vậy?"
Giang Dã ngượng ngùng nói: "Em không cẩn thận vấp phải bậc thang."
"Em không có cố ý."
Yến Hoa đặt kết quả chụp X-quang xuống, liếc nhìn hắn: "Anh không nói em cố ý."
"Không phải em chưa đánh đã khai à?"
"Không phải." Giang Dã lo lắng giải thích, hắn thật sự không có ý này. Việc điều trị bong gân sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền của Yến Hoa, điều mà hắn không hề muốn.
Lúc đó hắn thực sự rất buồn vì Yến Hoa phớt lờ mình, hắn quả thực đã nghĩ đến việc giả vỡ ngã ra đất để thu hút sự chú ý của anh, nhưng cuối cùng không chú ý bậc thềm cầu thang nên vấp té thật.
"Anh biết em không cố ý."
"Đợi bác sĩ đến dán thạch cao lên đã."
"Vốn định dẫn em đi bơi trong kì nghỉ hè, giờ thì không được rồi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi." Yến Hoa đặt một túi nước đá lên mắt cá chân của hắn rồi nói.
"Có thể đợi chân khỏe lại rồi đi."
"Đừng nghĩ đến gì khác, nghĩ đến cái chân của em đi."
Giang Dã cong môi, nhịn không được hỏi: "Anh Kiều, sau khi em đến Ôn Dương, anh có đến gặp em không?"
Yến Hoa né tránh ánh mắt của Giang Dã, nhìn những tán lá đang đung đưa ngoài cửa sổ, "Có thời gian thì đi, đi một chuyến phiền lắm."
"Cũng đúng, anh còn phải tìm việc làm, cho nên làm gì có thời gian đến Ôn Dương." Giang Dã cúi đầu phân tích.
Yến Hoa nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Đừng giả bộ đáng thương."
Giang Dã nhìn lên trần nhà trắng xóa, hắn không có giả vờ đáng thương, nhưng nếu anh Kiều không nhìn hắn, hắn sẽ thực sự trở nên đáng thương.
Yến Hoa nhìn đồng hồ nói: "Sao bác sĩ còn chưa đến? Anh đi tìm thử xem."
"Anh đi tìm bác sĩ rồi mua chút đồ ăn cho em, ngồi ở đây đợi anh." Buổi trưa họ đã ăn vài miếng, nhưng nằm viện hồi lâu cũng cảm thấy hơi đói.
Vì vậy, sau khi Bùi Thanh Ưng tìm thấy phòng chỉnh hình, anh ta lại không thấy Yến Hoa đâu cả.
Anh ta ngó đầu nhìn vào phòng bệnh, tình cờ trông thấy giường bệnh của Giang Dã gần sát cửa.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô hại của Giang Dã, Bùi Thanh Ưng hỏi: "Nhóc con này, anh hỏi em cái này được không?"
Giang Dã hỏi, "Sao vậy?"
"Em đang ở khoa chỉnh hình đúng không?"
"Đúng vậy, anh có chuyện gì sao?"
Đây là một khu lớn có tám phòng, tất cả các khoa chỉnh hình đều nằm cạnh nhau.
"Em có nhìn thấy một đứa nhỏ nào tầm năm tuổi, bên cạnh có anh trai đi cùng không?"
"Trai hay gái?" Dù sao Giang Dã cũng đang chán, thản nhiên đáp lại Bùi Thanh Ưng.
"Là một cậu bé không quá năm tuổi, bên cạnh là một anh trai chưa đầy hai mươi tuổi, cao ngang anh, khuôn mặt rất đẹp nhưng khá gầy, không đeo kính, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần tây đen. "
Nghe Bùi Thanh Ưng miêu tả, Giang Dã càng cảm thấy kỳ lạ.
Đây không phải anh Kiều à?
Nhưng mà cậu bé năm tuổi này ở đâu ra?
Giang Dã bình tĩnh nhìn Bùi Thanh Ưng: "Anh có biết tên anh ấy không?"
"Họ Yến, em từng nhìn thấy cậu ấy không?" Bùi Thanh Ưng không nghi ngờ mà nói cho Giang Dã.
Giang Dã lắc đầu:" Chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ năm tuổi nào."
Hắn chỉ nói sự thật mà thôi.
"Được rồi." Bùi Thanh Ưng có chút thất vọng, đang định quay người rời đi, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà hỏi: "Em thật sự chưa từng gặp anh ấy à?"
"Anh ấy rất đẹp trai, nếu đã nhìn qua một lần thì chắc chắn sẽ nhớ kĩ."
"Ồ, đẹp trai thế nào?" Giang Dã cười hỏi.
"Dù sao thì cũng rất đẹp trai." Bùi Thanh Ưng không tìm được người ở đâu, thấy Giang Dã đang ngồi một mình nên cũng rảnh rỗi bắt chuyện.
"Đẹp trai đến mức nào?"
"Cậu ấy đẹp đến mức tất cả mọi người đều thích, đẹp như một bông hoa mới nở vậy."
Bùi Thanh Ưng không ngại khen ngợi Yến Hoa trước mặt một người lạ như Giang Dã.
"Vậy so với anh thì có đẹp trai không?" Giang Dã cố ý hỏi, đương nhiên trong lòng hắn, không ai có thể so được với Yến Hoa.
Bùi Thanh Ưng xua tay cười nói: "Nhóc con, em thật dẻo miệng."
"Chắc chắn là đẹp hơn anh rồi, cậu ấy là chàng trai đẹp nhất mà anh từng gặp." Khi nhắc đến Yến Hoa, đôi mắt Bùi Thanh Ưng như sáng bừng lên.
Trong lòng Bùi Thanh Ưng, Yến Hoa vị cứu tinh độc nhất vô nhị.
Nhưng anh ta lại làm tổn thương Yến Hoa rất nhiều.
Nụ cười trên môi Giang Dã nhạt đi một chút, hắn tiếp tục hỏi: "Sao anh không gọi cho anh ấy? Chỉ cần hỏi anh ấy ở phòng nào thôi mà."
"Anh không có số điện thoại của anh ấy sao?" Giang Dã muốn biết người này có quan hệ như thế nào với anh trai mình.
Bùi Thanh Ưng tặc lưỡi," Nói với đứa nhỏ như em em cũng không hiểu."
Giang Dã nhìn chằm chằm Bùi Thanh Ưng, "Anh không nói cho em thì sao dám khẳng định em không hiểu?"
Bùi Thanh Ưng cười nói: "Anh chắc chắn em sẽ không hiểu, em vẫn còn là một đứa trẻ."
Giang Dã không vui nhìn anh ta.
"Anh tên là gì? Nếu em gặp được anh đẹp trai đó, em có thể nói cho anh ấy biết ai đang tìm anh ấy."
Bùi Thanh Ưng mở miệng, "Quên đi, cứ coi như chưa từng thấy anh đi."
"Tại sao?"
"Anh nói em cũng không hiểu."
"...Được." Giang Dã bình tĩnh nói.
"Được rồi, anh đi đây, nhóc con cố gắng dưỡng bệnh nhé!" Bùi Thanh Ưng vẫy tay với Giang Dã rồi quay đầu định đi, nhưng mới đi được vài bước đã thấy Yến Hoa đi về phía phòng bệnh.
Yến Hoa mang bánh bao cho Giang Dã, cau mày hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi, tôi bất cẩn đi nhầm tầng." Bùi Thanh Ưng tìm cho mình một cái cớ sứt sẹo.
"Em trai cậu đang ở tầng này à?"
"Ừ."
Bùi Thanh Ưng nhìn Yến Hoa quay người đi vào phòng bệnh anh ta vừa bước khỏi đó, đứa trẻ vừa mới nói chuyện với anh ta ngoan ngoãn gọi Yến Hoa.
"Anh Kiều, anh đã về rồi."
"Được rồi, em ăn bánh bao đi." Yến Hoa chỉ chú ý vào Giang Dã nên không nhận ra Bùi Thanh Ưng vừa đứng ở cửa đã biến mất.
Lúc này, Bùi Thanh Ưng đang ngồi ở cửa phòng bệnh, xấu hổ ôm đầu, ước gì dưới đất có một cái hố để anh ta chui vào.
Chúa ơi, anh ta vừa nói cái gì trước mặt em trai Yến Hoa vậy!