Buổi tối hôm đó, tuyết rơi cả đêm.
Thư Lạc tựa ở đầu giường, vẫn nắm lấy tay Mạc Phi thật chặt. Bọn họ trò chuyện với nhau rất lâu, đa số đều là những chuyện vui vẻ, hai người đều cười nói vô cùng thoải mái. Tất cả, giống như quay ngược lại thời điểm mấy tháng trước, lúc hai người vừa mới quen biết nhau. Khoảng thời gian đó, sau khi ăn tối xong, bọn họ lúc nào cũng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm hoặc xem ti vi, bầu không khí vô cùng ấm áp lãng mạn. Những đoạn ngày tháng đó, là những ký ức trân quý nhất mà Thư Lạc cất giấu ở tận sâu trong đáy lòng. Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc ấy, vĩnh viễn không thay đổi, như vậy thật tốt biết bao. Nhưng mà, Thư Lạc biết rõ, nguyện vọng lúc nào cũng tốt đẹp, chỉ tiếc rằng hiện thực và lý tưởng luôn luôn tồn tại khoảng cách. Cậu và Mạc Phi, đã không cách nào quay lại như trước được nữa. Bây giờ, ở trong mắt Mạc Phi, cậu chỉ là một người bệnh đáng thương cần sự đồng cảm thương hại mà thôi.
Ba giờ sáng, nói chuyện tới giữa chừng, Mạc Phi đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mơ mơ màng màng nằm úp sấp ở bên giường bệnh ngủ mất. Thư Lạc nhẹ nhàng sờ lên tóc của anh, lộ ra nụ cười vô cùng cưng chiều.
“Ngốc, lần nào cũng là người ngủ trước.”
Sau đó, cậu nhẹ giọng thở dài, thần tình trở nên đau thương trống rỗng, lát sau lại chậm rãi thấp giọng nói: “Tiểu Phi, anh biết không, mười hai năm trước, mẹ của tôi cũng đã chết ngay tại bệnh viện này. Đó là một buổi sáng mùa đông giá rét, ở bên ngoài tuyết rơi rất to, mẹ đột nhiên nói với tôi là muốn ăn bánh gạo đường của Hà Ký, thế là tôi vội vã chạy đi mua, nhưng đến khi tôi ôm những chiếc bánh gạo nóng hổi quay về, thì lại nhìn thấy thân thể mẹ từ từ đông cứng lại giống như một con búp bê bị vứt bỏ nằm trên nền tuyết, nhìn thấy máu tươi trên lớp tuyết trắng đã nhuộm thành một mảng đỏ thẫm. Sau đó có người nói với tôi, mẹ đã nhảy từ cửa sổ của tầng mười bảy xuống…”
Thanh âm trầm thấp vô cùng bình tĩnh, giống như nét mặt của Thư Lạc. Thế nhưng khi kể lại đoạn chuyện cũ này, cậu giống như chỉ đang nói chuyện với không khí, bởi vì Mạc Phi đã ngủ say từ rất lâu.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Mạc Phi mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền kinh ngạc phát hiện Thư Lạc cả đêm không hề ngủ, vẫn an tĩnh ngồi ở đầu giường nắm chặt lấy tay anh.
“Tiểu Phi, tôi muốn ăn cháo hải sản của Hoàng Ký. ” cậu nhìn anh mỉm cười nói.
Mạc Phi sửng sốt một chút, liền nhớ lại chén cháo nóng hổi mà anh đã từng hất xuống đất trước kia.
“Được, tôi sẽ đi mua cho cậu. ” Mạc Phi véo véo khuôn mặt cậu, cười nói, “Ngoan, ở chỗ này chờ tôi. Chiếu theo khẩu vị của cậu, hai chén có đủ không?”
Thư Lạc cười, “Một chén là đủ rồi.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng đến lúc Mạc Phi chuẩn bị xoay người bước đi, cậu vẫn nắm chặt lấy tay anh không chịu thả ra.
“Tiểu Phi, ôm tôi một cái, có được không?”
Mạc Phi thoáng kinh ngạc, anh dừng lại, vừa mới chuẩn bị cúi người ôm Thư Lạc, thân thể đột nhiên lảo đảo, thoáng cái đã bị Thư Lạc mạnh mẽ ôm vào lòng. Cậu dùng sức ôm anh rất chặt, cơ hồ khiến anh không thể thở nổi.
“Tiểu Phi, hứa với tôi, nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé.”
Thư Lạc ghé vào bên tai Mạc Phi nói nhỏ, hơi thở có chút hỗn loạn. Sau đó, là một nụ hôn sâu bất ngờ khiến anh không kịp chuẩn bị.
Mạc Phi bị hôn đến có chút sững sờ, ngây người hồi lâu
Cuối cùng, Thư Lạc lưu luyến buông tay anh ra. Nghe thấy thanh âm Mạc Phi đóng cửa phòng, cậu nhịn không được rơi lệ. Ở trên đời này, Mạc Phi, chính là điều duy nhất mà cậu còn luyến tiếc.