Trầm Lạc rất nhanh trấn định lại, mở miệng liền hỏi: “Ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?” Ngữ khí nghiêm khắc.
Thiển Uyên sửng sốt, phản ứng lại: “Y làm sao vậy?!”
Trầm Lạc không đáp, như trước hỏi: “Ngươi trả lời ta trước, ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?”
Thiển Uyên vội la lên: “Đó là đương nhiên! Không có y, tôi sống không bằng chết! Y rốt cục có chuyện gì? Người mau nói cho tôi biết!” Câu cuối cùng đã muốn không thể khống chế được cảm xúc, bật dậy.
Trầm Lạc vừa lòng gật gật đầu: “Tốt! Không hổ là người Chi Diêu lựa chọn.”
“Y làm sao vậy?!”
“Y tạm thời không có gì đáng lo ngại, ngươi có thể yên tâm.” Thiển Uyên lòng nóng như lửa đốt, Trầm Lạc cũng không thích nhiều lời, ngược lại hỏi: “Lâm Thiên Tuyệt có phải nói với ngươi là Chi Diêu luyện công tẩu hỏa nhập ma hay không?”
Thiển Uyên liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy sự tình không đơn giản, tuy rằng nóng vội cũng chỉ buông xuống trước, “Nương nương hỏi như vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Trầm Lạc cười lạnh: “Y tự cho là giấu diếm được mọi người, đáng tiếc ta đã sớm biết. Diêu tướng quân, ngươi có biết vì sao Lâm gia không phải hoàng tộc, lại nhiều đời được phong vương không?”
Thiển Uyên gật gật đầu, chuyện về Nam Lăng Vương đời đầu Lâm Tĩnh Vân hắn có biết. Diễm tuyệt thiên hạ, võ nghệ siêu quần, mỗi lần xuất trận đều mang một chiếc mặt nạ quỷ, nam chinh bắc chiến, mở mang bờ cõi, phụ tá cao tổ thành lập thiên triều, sau khi cao tổ đăng cơ lập tức trả lại binh quyền, thượng sớ từ quan. Cao tổ mến tài, lại không lay chuyển được vị khai quốc công thần này, liền cùng y kết bái huynh đệ, phong làm Nam Lăng Vương, nhiều đời kế tục. Đây là chuyện Lâm Chi Diêu kể cho hắn nghe.
“Thế nhân đều biết Lâm Tĩnh Vân là khai quốc công thần, lại không biết y cũng là luyến sủng của cao tổ, sau khi cao tổ đăng cơ hạ chỉ, phàm ai nhắc đến bốn chữ ‘thị tẩm tướng quân’, giết không tha, cho nên không có một ai lên tiếng, chuyện này cũng vì thế từ từ phai nhạt. Lâm Tĩnh Vân vì cao tổ thống nhất thiên hạ, nhiều lần vào sinh ra tử, sớm hiểu được cao tổ sẽ không lưu lại tính mạng y, bởi vậy một lòng muốn chết. Cao tổ cũng biết chính mình nên ban tử cho y, nhưng lại chỉ thu hồi hổ phù, biến thành sung quân y đến Nam Cương, lệnh y cả đời không được bước chân ra khỏi Nam Cương. Cao tổ rễ tình đã ghim sâu, không đành lòng diệt trừ nhược điểm lớn nhất của mình, tuy rằng đưa y sung quân biên cương, lại căm hận y mỹ mạo, sợ y bị nam nhân khác cướp đi, tìm đến kỳ nhân luyện thư hùng nhị cổ, đem thư cổ cấy vào cơ thể Lâm Tĩnh Vân. Loại cổ này, đối nội công cực kỳ hữu ích, chính là cùng nam tử giao hợp không thể nằm dưới, nếu không tất sẽ tẩu hỏa nhập ma, trừ phi đối phương là hùng cổ. Lâm Tĩnh Vân bị người yêu đối đãi như thế, tâm sớm như tro tàn, liền tùy cao tổ hạ thư cổ lên người. Chính là ngay cả kỳ nhân luyện cổ kia cũng không dự đoán được, thư cổ kia tự mình phân thân sinh sôi nảy nở, thông qua huyết mạch di truyền, bởi vậy Lâm gia khi mỗi nam tử sinh ra đều có cổ này.”
“Vậy Diêu hiện tại Diêu có phải hay không cũng . . . . Lâm Chi Chu vì sao không chết?” Thiển Uyên nhịn không được xen mồm hỏi.
Trầm Lạc lắc đầu: “Năm đó xảy ra sự kiện kia, tiên hoàng còn tại thế, Lâm Thiên Tuyệt tự mình tiến cung cầu tiên hoàng cứu Lâm Chi Chu, về phần giải dược là gì, không ai biết.”
“Vậy Diêu đâu? Lâm Thiên Tuyệt nói y cứu Diêu, chẳng lẽ là gạt ta?”
Trầm Lạc gật gật đầu: “Diêu vốn không định trở về cầu Lâm Thiên Tuyệt cứu y, không ngờ Lâm Thiên Tuyệt phái người chuyển lời cho y nói chỉ cần y đi giết Tiêu Cảnh, liền cho y giải dược, cũng không yêu cầu ngươi trở về kế thừa vương vị, thả các ngươi tự do. Chi Diêu suy nghĩ rồi đáp ứng, đều là vì ngươi!” Nói đến đây Trầm Lạc cư nhiên vẻ mặt oán giận!
Thiển Uyên trong lòng nhất thời đất bằng dậy sóng, hết thảy hành vi quái lạ của Lâm Chi Diêu đều có đáp án. Vì sao đi không từ biệt, vì sao một mình trở về kế thừa vương vị, vì sao ám sát Tiêu Cảnh, y nói y có khổ tâm, mình khi đó lại phát điên, không nghe y giải thích, hung hăng ngược đãi y . . . . Diêu . . . . Tâm thật đau, hảo hối hận! Đáng hận!
Thiển Uyên níu chặt ngực sau một lúc lâu không thể nói chuyện, trên trán nổi gân xanh, mắt sắp nứt ra.
“Ngươi cho là Lâm Thiên Tuyệt thực dự định cứu y sao?” Trầm Lạc nói tiếp, “Tiêu Cảnh tuy rằng là tâm phúc đại họa của y, nhưng cũng không đến mức khiến cho Lâm Thiên Tuyệt phải vội vã giết hắn như vậy.”
Thiển Uyên suy nghĩ một chút, thể hồ quán đính*: Lâm Thiên Tuyệt, không thể tưởng được ngươi thế nhưng tính kế tử tôn chính mình như vậy!
* Xuất phát từ «Đôn hoàng biến văn tập – Duy ma cật kinh giảng kinh văn» – VD: nghe xong ý kiến cao minh làm cho người nghe nhận được gợi ý rất lớn.
“Lâm Thiên Tuyệt muốn làm Hoàng đế, đúng không?”
Trầm Lạc gật gật đầu.
“Thì ra là thế. Y ngay từ đầu đã tính kế với ta rồi, Lâm Chi Chu tàn phế, Diêu cũng không thích hợp làm người thừa kế, chỉ có ta, cho nến y cố ý bảo Diêu đi ám sát, mượn việc này chia rẽ chúng ta, sau đó khiến ta cam tâm vì y dốc sức, khó trách mọi chuyện y đều nghe theo ta, ngay cả Kỉ đại ca cũng ― ” Nhớ đến đêm qua, Thiển Uyên miễn cưỡng nuốt xuống những lời còn lại. Chỉ vì lấy lòng hắn, thật sự để cho Kỉ đại ca chịu nhục gả cho hắn làm thiếp, Lâm Thiên Tuyệt, ngươi thật sự đáng hận!!
Thiển Uyên trong lòng cân nhắc một lát, ngẩng đầu nhìn Trầm Lạc nói: “Tôi muốn cầu xin nương nương một chuyện!”
Trầm Lạc hiểu rõ cười: “Kỉ đô úy sáng nay đã phụng lệnh quay về quân doanh.”
Bạn đang
Thiá»n Uyên chợt kinh chợt há», Äang muá»n cầu Trầm Lạc cứu tÃnh mạng Ká» Minh, không ngá» Äã Äược cứu. Nữ nhân nà y nhìn cÅ©ng không phải loại ngÆ°á»i dá»u dà ng vô tri nhÆ° váºy, nà ng vì sao nói mình biết những Äiá»u nà y? Không chá» là vì nhi tá» của mình, nhất Äá»nh còn có mục ÄÃch khác! Từ lúc ban Äầu nà ng Äã kêu mình âDiêu tÆ°á»ng quânâ, nà ng chắc không phải là không biết thân pháºn của mình, kiên trì xÆ°ng hô mình nhÆ° váºy, mục ÄÃch là gì?
âThuá»c hạ Äa tạ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ra tay cứu giúp, nguyá»n vì nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cá»ng hiến hết mình.â
âDiêu tÆ°á»ng quân Äa lá»
.â Trầm Lạc nâng Thiá»n Uyên dáºy, âDiêu tÆ°á»ng quân thiếu niên mãnh tÆ°á»ng, bản cung còn có nhiá»u viá»c phải nhá» và o ngÆ°Æ¡i. Chi Diêu là Äá»c tá» của bản cung, có bản cung chiếu cá» y, Diêu tÆ°á»ng quân không cần lo lắng.â
Thiá»n Uyên nhÃu mà y, khoảng cách hắn cùng Diêu từ lần Äầu tiên Äến nay Äã qua hÆ¡n má»t nÄm, Diêu có phải hay không tháºt sá»± bình an vô sá»±? Những háºu duá» hoà ng gia nà y Äá»u là ngÆ°á»i mắt cao hÆ¡n Äầu, Lâm Thiên Tuyá»t Äã lừa hắn, khó Äảm bảo Trầm Lạc sẽ không lừa hắn!
âKhông biết thuá»c hạ có thá» vì nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là m những gì?â
âRất ÄÆ¡n giản, bang trợ hoà ng Äế quét sạch nghá»ch Äảng. Bắc LÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng cùng Nam LÄng VÆ°Æ¡ng chiếm cứ ná»a cÆ°Æ¡ng thá» mạnh ai nấy là m, cứ thế mãi ná»n móng của quá»c gia tất nhiên sẽ lung lay, ta thân là thần tá», ÄÆ°Æ¡ng nhiên nên vì ngô hoà ng phân Æ°u.â
Thiá»n Uyên thầm nghÄ©: thì ra Trầm Lạc là ngÆ°á»i của Thái háºu.
âLá»i nói của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ chÃnh xác, thuá»c hạ không dám không theo, chÃnh là â â
âY hiá»n Äang á» Háºu Tuyết Cá»c.â Trầm Lạc ngược lại thẳng thắn, không Äợi Thiá»n Uyên nói rõ Äã Äoán Äược tâm tÆ° của hắn, âThái háºu ban cho má»t loại dược, có thá» tạm thá»i áp chế thÆ° cá», nhÆ°ng phải má»i ngà y uá»ng khá» tuyết trà , bá»i váºy ta Äem y an bà i tại Háºu Tuyết Cá»c, có lẽ Lâm Chi Chu Äại khái cÅ©ng là Än loại dược nà y, cho nên mấy nÄm nay má»i vẫn á» lại Háºu Tuyết Cá»c. Có Thanh Phượng á» bên cạnh chiếu cá» y, y tạm thá»i không có gì Äáng ngại, nhÆ°ng mà ta sẽ không cho ngÆ°Æ¡i gặp y. Hiá»n tại sẽ không.â Trầm Lạc ÄỠý Thiá»n Uyên, vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay, âNgÆ°Æ¡i Äừng nghÄ© lén Äi gặp y, chá» cần ngÆ°Æ¡i Äến gần, Thanh Phượng sẽ giết y, ta Äã sá»m hạ lá»nh. Thanh Phượng là ngÆ°á»i của ta.â
Thiá»n Uyên không thá» tin nhìn nữ nhân trÆ°á»c mắt nà y, khắp ngÆ°á»i phát lạnh.
âÄược rá»i, nói cho ngÆ°Æ¡i biết má»t chuyá»n nữa, Äỡ ngÆ°Æ¡i phải Äoán, ta là dưỡng nữ Thái háºu.â
Nói Äến nÆ°á»c nà y, Thiá»n Uyên hoà n toà n không có Äiá»u kiá»n gì Äá» Äà m phán cÅ©ng không có nÄng lá»±c phản kháng, hắn cùng Lâm Chi Diêu tá»±a nhÆ° hai quân cá», hoà n toà n không kiá»m soát Äược tÆ°Æ¡ng lai của mình, lại tại Äây quyá»n lá»±c Äấu tranh cùng mình hoà n toà n không quan há» khiến cho mình Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch, má»i ngÆ°á»i má»i ngã. Yêu thì sao, háºn thì sao, ngÆ°á»i không có sức mạnh sẽ không thá» tùy tâm sá» dục là m chuyá»n muá»n là m. Thá»i Äại nà y sức mạnh chÃnh là công lý! Thiá»n Uyên suy nghÄ© cẩn tháºn má»t lượt, còn chÆ°a ká»p cảm khái, Äã bá» cuá»n và o trong dòng thác lá»ch sá».