Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 48: Nam sắc đấu kế tìm bảo vật



Xe ngựa chòng chành men theo biên giới Hồng Quốc chạy xuống phía nam.

Dọc đường đi, Diên Bắc Tu cực kì săn sóc lo lắng cho Khổng Tử Viết. Khổng Tử Viết đói, hắn bón cơm; Khổng Tử Viết khát, hắn đút trà; Khổng Tử Viết mệt, hắn liền làm đệm thịt người; Khổng Tử Viết chán, hắn liền mát xa cho cô. Diên Bắc Tu cưng chiều Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết hỏi gì, hắn đều trả lời cả.

Khổng Tử Viết nói: “Bắc Tu, người đừng tốt với ta thế, ta sợ đấy.”

Diên Bắc Tu nói: “Đó vì là nàng nên ta mới tốt với nàng. Tử Viết, đáng mà.”

Khổng Tử Viết nổi hết cả da già, càng lúc càng không hiểu sự dịu dàng của con người.

Lúc nói chuyện phiếm với Diên Bắc Tu, Khổng Tử Viết được biết hắn có thể mang cô ra khỏi “Tây Sở Các” là vì hắn đã dịch dung cô thành tiểu mĩ nhân, sau đó dễ dàng “mua” cô ra khỏi “Tây Sở Các”. Còn tiểu mĩ nhân kia thì đã bị Diên Bắc Tu dịch dung thành cô, hắn còn sai người mang nàng ta ra khỏi đó rồi trốn đến một nơi rất xa rất xa rất xa.

Còn chữ “nô” trên mặt Diên Bắc Tu, trên thực tế chưa hoàn toàn mất đi, mà chỉ bị phấn che lấp mà thôi. Nếu rửa mặt thì sẽ trông thấy vết sẹo chữ “nô” mờ mờ.

Khổng Tử Viết tò mò, thấm ướt khăn tay rồi lau mặt trái của hắn, quả nhiên thấy một chữ “nô” khoảng hai centimet.

Diên Bắc Tu véo mặt cô, nói cô “nghịch ngợm”. Hắn xoay người cầm một hộp phấn mật chế để dịch dung che chữ “nô” ấy đi.

Khổng Tử Viết ngăn hắn lại, cô nói: “Thú thực lòng, ngươi nên cảm ơn Vệ Đông Li chỉ ấn một chữ ‘nô’ trên mặt trái của ngươi.”

Diên Bắc Tu sững sờ, hắn hỏi: “Tại sao?”

Khổng Tử Viết nghiêm túc đáp: “Ngươi hẳn cũng biết ta từng khắc ba chữ ‘Dâm đãng nhất’ rồng bay phượng múa trên ngực Bách Lí Huyền! Chúng ta không nói đến ba chữ ấy được khắc như thế nào, chỉ riêng về cỡ chữ cũng đủ làm Bách Lí Huyền nước mắt nước mũi ròng ròng rồi. Nếu lúc ấy Vệ Đông Li cũng có đam mê giống ta thì nửa mặt trái của ngươi coi như bị hỏng rồi.

Vả lại, nếu quả thực ngươi không thích chữ ‘nô’ này thì vẫn có thể thêm hai nét bút đổi thành ý nghĩa khác được mà.”

Diên Bắc Tu nhướn mày, “Ví dụ như?”

Khổng Tử Viết khoa chân múa tay, “Ví dụ như sửa chữ ‘nô’ (奴) này thành chữ ‘nỗ’(努). Nếu người khác hỏi thì ngươi cứ nói ta đang nhắc nhở bản thân lúc nào cũng phải nỗ lực tận trung báo quốc! Hay sửa chữ ‘nô’ (奴) này thành chữ ‘nộ’(怒). Nếu người ta hỏi thì ngươi bảo là giận mình không thể mở mang bờ cõi cho quốc gia, chết không yên lòng!”

Diên Bắc Tu cười nghiêng ngả, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hắn ôm Khổng Tử Viết, áp vào trán cô: “Tử Viết, đã lâu ta chưa được cười thế này rồi.”

Khổng Tử Viết cười gian, cô bảo: “Nào nào, hôm nay tâm trạng của lão nương rất tốt, ta cho ngươi cười nữa nhé.” Nói xong cô cầm lấy đồ dịch dung của Diên Bắc Tu, rồi tô tô trát trát lên mặt hắn.

Diên Bắc Tu chiều cô, để mặc cô làm bậy trên mặt hắn.

Lúc trong gương hiện ra một bà mối có cái mặt đỏ au, khóe miệng có một nốt ruồi đen, tâm trạng Diên Bắc Tu như trời đang nắng chuyển sang nhiều mây vậy. Đêm đến dừng chân, Diên Bắc Tu tự tay cài áo choàng lên cho Khổng Tử Viết rồi mới ôm cô vào nhà trọ, đi vào phòng nghỉ ngơi.

Khổng Tử Viết vụng trộm quan sát mười chiếc xe ngựa hắn mang theo, cô ngầm đoán trong đó có gì. Thực ra bên trong xe ngựa có gì không quan trọng, điều quan trọng là, khi Diên Bắc Tu rời khỏi Hồng Quốc thì sẽ có gì trong mười chiếc xe ngựa ấy kia?!

Ăn cơm tối xong, Khổng Tử Viết vươn vai nằm trên giường, xem chừng hơi buồn ngủ.

Diên Bắc Tu ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà, hắn không bỏ đi, cũng không nói chuyện.

Khổng Tử Viết thấy mình nếu so kiên nhẫn với hắn, thì chắc chắn cô sẽ thua rất thảm, chi bằng nói thẳng ra, không thì lãng phí thời gian quá đi mất! Thế là cô nghiêng người, mở mắt ra nhìn thẳng vào Diên Bắc Tu rồi nói: “Đại ca này, có phải ngươi đang mong ta mời ngươi vào ngủ chung đúng không?”

Diên Bắc Tu đặt chén trà xuống, hắn mỉm cười như có như không: “Tử Viết không cần phải lịch sự như thế. Nàng và ta chẳng phải đã ngủ chung nhiều lần lắm rồi sao, sao ta còn phải khách khí đợi nàng mời chứ? Ngươi cứ ngủ trước đi, lát ta rửa mặt xong sẽ vào.”

Khổng Tử Viết giật giật khóe môi, dứt khoát che đầu lại không thèm đếm xỉa tới Diên Bắc Tu nữa. Con người này da mặt cũng dày thật!

Diên Bắc Tu rửa mặt xong, hắn nằm cạnh Khổng Tử Viết, tay vén chăn của cô lên thì sợ kêu một tiếng, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất!

Trên giường có một con bạch hổ đang nằm đó, nó đang nhe răng nở nụ cười thách thức với hắn.

Diên Bắc Tu đã đoán Khổng Tử Viết chính là con bạch hổ kia, nhưng lúc này đột nhiên thấy cô biến thân, hắn…hắn vẫn thấy hơi sợ.

Khổng Tử Viết thấy Diên Bắc Tu cứng đờ, cô đùa dai lại gần hắn, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt dụ dỗ, móng vuốt vào ngực hắn xuống bên dưới. Diên Bắc Tu rùng cả mình, tóm lấy cái móng của cô, lắc đầu cười gượng nói: “Tử Viết, nàng đừng đùa bỡn ta nữa.”

Khổng Tử Viết nhếch mép cười, nghĩ bụng: Cho ngươi có ý đồ với lão nương này! Ta coi ngươi làm sao động dục với một con bạch hổ!

Khổng Tử Viết đắc ý, há mồm ra cười ha hả rồi mới vừa lòng đi ngủ.

Diên Bắc Tu khẽ than một tiếng, buồn bã nói: “Tử Viết, tới khi nào nàng mới có thể mở rộng lòng với ta đây?”

Khổng Tử Viết thầm phỉ báng: Còn mở rộng lòng cơ đấy! Ta cũng đã trần truồng cả rồi! Còn hơn cả mở rộng lòng đấy!

Dọc đường hôm sau, Khổng Tử Viết lại biến thành người, bị ép ở trong xe ngựa rồi giết thời gian.

Liên tiếp mấy ngày đường, tới gần trưa, thương đội mới dừng lại. Có một hộ vệ bẩm báo: “Chủ tử, phía trước có dấu vết đã từng đánh nhau, có vẻ là có sơn tặc định cướp xe hàng nên gây ra một trận ác đấu. Chúng ta vòng đường mà đi hay là tiếp tục đi thẳng ạ?”

Diên Bắc Tu già dặn ra lệnh ngắn gọn: “Tiếp tục đi thẳng.”

Tên hộ vệ nhận lệnh tiếp tục mở đường.

Chẳng bao lâu sau xe ngựa lại dừng lại.

Tên hộ vệ lại tới báo: “Chủ tử, vẫn còn một người còn sống, có cần cứu không ạ?”

Diên Bắc Tu mặt mày vô cảm nói: “Ném ít bạc cho hắn, chúng ta đi tiếp.”

Chiếc xe ngựa chưa đi được hai bước thì lại dừng lại.

Ngoài xe vang lên giọng của một người đàn ông, gã đang hét ầm cả lên: “Tiểu gia đã nói rồi, tiểu gia không thiếu tiền, trên người tiểu gia có bạc! Tiểu gia không phải bị cướp! Chỉ tới chỗ này sớm hơn các ngươi một bước thôi! Các người đưa ngân lượng cho tiểu gia, nhưng lại để tiểu gia ở một mình trên đường, thể hiện rõ các ngươi không có lòng tốt, muốn đẩy tiểu gia tới lưỡi đao bọn sơn tặc sao?!

Này này, tiểu gia đang nói ngươi đấy! Rốt cuộc ngươi có hiểu không hả?! Tiểu gia cho các ngươi tiền, ngươi cho tiểu gia đi nhờ xe là được. Đi qua đoạn đường núi này tới chợ thì tiểu gia sẽ tự đi. Tiểu gia không phải sợ sơn tặc, mà không muốn một mình đi đường núi thôi! Nếu không phải ngựa của tiểu gia chạy mất vì sợ cảnh máu me này thì sao tiểu gia phải nói với ngươi mấy câu này?!”

Khổng Tử Viết nhịn cười, quay đầu nhìn Diên Bắc Tu.

Diên Bắc Tu vuốt mặt cô, nói: “Chỉ cần nàng muốn thì cho gã đi cùng vậy. Đợi đến chợ rồi thì cho gã tự đi.”

Khổng Tử Viết vén mành xe lên, làm bộ lâu ngày gặp lại rồi hân hoan gọi: “Hồ Li! Ta ở đây này!”

Hồ Li ngẩn ra, lập tức trở nên vô cùng kích động, gã giẫm lên cả xác chết chạy như bay tới!

Khổng Tử Viết chợt thấy hơi hoảng sợ, chỉ vì….trong mắt cô Hồ Li quả thực quá liều lĩnh!

Hồ Li giẫm chân lên người một tên sơn tặc còn chưa chết, tên sơn tặc rên hừ một tiếng rồi vung đao trong tay lên định chém vào đùi Hồ Li!

Khổng Tử Viết chỉ thấy nghẹn thở, cô vô thức xông lên đẩy Hồ Li sang một bên, sau đó giơ chân đạp thật mạnh vào cánh tay tên sơn tặc! Cho tới khi cánh tay xui xẻo kia bị đạp gãy cả xương thì cô mới dừng lại.

Khổng Tử Viết lanh lẹ tới mức làm người ta không thể nào tưởng tượng được.

Hồ Li đờ đẫn nhìn cô, rồi tự dưng rùng mình, gã ôm chặt lấy Khổng Tử Viết, hạnh phúc đến nỗi không thể nói gì hơn. Hóa ra Tử Viết vẫn còn để ý tới gã đến vậy.

Khổng Tử Viết vừa ôm lại Hồ Li, vừa đạp đầu tên sơn tặc.

Hồ Li ôm lưng cô, đau lòng nói: “Được rồi, Tử Viết, đạp nữa thì nàng sẽ đau chân đấy.”

Khổng Tử Viết rút chân về, bất mãn nói: “Biết thế chẳng đạp làm gì, lấy đá đập gã cho xong!”

Diên Bắc Tu xuống xe, không vui nói: “Chém một đao là xong, cần gì phiền phức thế?!” hắn đưa tay kéo Khổng Tử Viết ra, bế cô lên rồi xoay người về xe ngựa.

Hồ Li nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Diên Bắc Tu. Gã nhanh chân đi theo sau Diên Bắc Tu, tự động chui vào xe ngựa, gọi một tiếng “Tử Viết à…” rồi dụi đầu vào ngực Khổng Tử Viết luyên thuyên mãi về niềm vui mừng “lâu ngày gặp lại”.

Diên Bắc Tu chẳng những quen Hồ Li, mà còn biết gã đàn ông này y như keo dính, hễ nhìn thấy Khổng Tử Viết phải là bám lấy, có gỡ thế nào cũng không được!

Diên Bắc Tu từng điều tra về Hồ Li, nhưng chỉ biết gã là ông chủ đứng sau “Phi Văn Các”, vì từng kết oán với Khổng Tử Viết nên mới giả điên giả dại chạy tới địa bàn của Khổng Tử Viết định làm mấy chuyện không hay ho gì. Còn về thân phận quốc sư của Hồ Li thì hắn cũng chưa hay biết.

Lúc này hắn nghe hai người nói chuyện, hình như Hồ Li không hề biết Khổng Tử Viết là bạch hổ, mà thái độ của Khổng Tử Viết dành cho Hồ Li cứ phải gọi là “thân thiết”! Dường như cô chưa bao giờ để bụng chuyện gã suýt nữa độc chết cô vậy!

Tâm trạng Diên Bắc Tu rất phức tạp, càng nghĩ càng không hiểu Khổng Tử Viết đang nghĩ gì? Nếu cô không để bụng Hồ Li từng hạ độc cô, thì sao cô cứ nhất nhất để ý hắn đã từng làm tổn thương cô? Chẳng lẽ trong lòng cô, hắn vẫn luôn là người đặc biệt? Vì cô để ý hắn, nên…mới không thể chấp nhận hắn làm tổn thương ư?

Nghĩ thế, Diên Bắc Tu mỉm cười.

Trên thực tế, Khổng Tử Viết cũng không mình đang nghĩ gì nữa. Cô chỉ biết ngậm mồm lại, rồi gật đầu phối hợp với Hồ Li là được rồi.

Dù cô đang nghi hoặc không biết Hồ Li tìm được cô nhờ Diên Bắc Tu, hay là tìm được Diên Bắc Tu nhờ cô, nhưng lúc này không tiện để hỏi, cô chỉ có thể giữ im lặng.

Sự thật là Hồ Li có thể tìm thấy Khổng Tử Viết thực là chẳng dễ dàng gì!

Hôm ấy, Hồ Li bị Tiểu Ban Điểm đánh bị thương, Khổng Tử Viết chạy đi tìm đại phu. Bách Lí Phượng thì đột nhiên tới, ép hỏi gã Khổng Tử Viết đã đi đâu. Gã bảo Tử Viết đi rồi sẽ về. Kết quả là Khổng Tử Viết một đi không trở lại.

Bách Lí Phượng tức quá, treo ngược gã lên xà nhà.

Tiểu Ban Điểm là một đứa không có liêm sỉ, nó còn dám bài tiện ngay dưới đầu gã! Mùi xông lên làm gã chết ngất. Cho tới khi Bách Lí Lam đuổi tới mới cứu gã đang hấp hối xuống.

Hồ Li tỉnh lại, lập tức gọi A Hương tỷ tới, hỏi một thôi một hồi rồi mở mồm ra chửi rủa tên ngốc Bách Lí Phượng đã làm hỏng chuyện tốt của gã!

Khổng Tử Viết thất lạc, bốn thương đội đến từ Cừ Quốc cũng đã đi theo những hướng khác nhau. Hồ Li tức giậm chân, nhưng lại không biết làm sao, chỉ có thể phái bốn đội nhân mã chia nhau đuổi theo bốn thương đội kia.

Một đội nhân mã tìm được manh mối của “Khổng Tử Viết”, nhưng sau khi chứng thực mới biết “Khổng Tử Viết” này không phải Khổng Tử Viết kia, mà làm hàng giả!

Hồ Li bình tĩnh lại, tổng kết những tư liệu các lộ nhân mã kia thu thập được rồi phân tĩnh kĩ càng và phỏng đoán, cuối cùng gã đoán ra một lộ trình trên bản đồ. Gã ôm một đống đạo cụ xông pha giang hồ, vội vội vàng vàng chào hỏi Bách Lí Lam rồi thúc ngựa đuổi theo Khổng Tử Viết!

Theo phỏng đoán của Hồ Li, kẻ bắt cóc Khổng Tử Viết chắc chắn là “Hãn Vực đại tướng quân” Diêu Bắc Tu. Không thì bằng trình độ dũng mãnh của Khổng Tử Viết thì sao có thể ngoan ngoãn chịu trận chứ. Cho dù cô không gặm nát một cái đùi của người kia thì cũng phải cắn đứt hai ngón tay của hắn! Trong lòng Hồ Li, Khổng Tử Viết tuyệt đối là danh từ đại diện cho sự hung mãnh và anh dũng!

Gã ngày đêm đuổi theo, cuối cùng cũng bắt kịp Khổng Tử Viết, tới một chỗ bọn cướp thường xuất hiện thì trông thấy một cảnh tượng máu me tàn nhẫn vô cùng.

Bọn sơn tặc giết chóc thương đội qua đây, thủ đoạn tàn tẫn khiến lòng người căm phẫn!

Hồ Li không biết võ công nên không trổ tài anh hùng, gã nghiến răng trốn sau ghế cho tới khi đám sơn tặc kia bỏ đi, gã mới chạy ra đợi xe ngựa chở Khổng Tử Viết đi qua.

Khổng Tử Viết không biết những chuyện Hồ Li đã trải qua, nhưng cô thông minh chọn cách im lặng.

Cô biết tuy Diên Bắc Tu chưa bao giờ lộ mặt thật cho người ta biết, nhưng Hồ Li lại có một đôi hỏa nhãn tinh, chắc chắn đã nhận ra Diên Bắc Tu chính là tên thị vệ Cừ Quốc đã cướp “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” khỏi tay gã.

Nhưng theo những gì Khổng Tử Viết biết về Hồ Li, chắc chắn gã sẽ không ngu ngốc mà vạch trần Diên Bắc Tu, nhưng…cũng sẽ không cho Diên Bắc Tu dễ sống.

Quả nhiên là thế.

Hồ Li kể lể “vạn điều nhớ nhung” xong, rồi mới ngước mắt lên nhìn Diên Bắc Tu, dường như thấy hắn hơi quen mắt, thế là gã thử hỏi: “Vị huynh đài này hình như hơi quen mặt thì phải, không biết có phải đã từng gặp rồi không nhỉ?”

Diên Bắc Tu thản nhiên đáp: “Ta thấy các hạ cũng rất quen. Các hạ đã từng tới Cừ Quốc rồi ư?”

Khổng Tử Viết nhai mứt kẹo mà cười thầm, nghĩ bụng: Được, được lắm. Cùng nói dối, đánh đố nhau đi, coi cuối cùng ai lừa được ai!

Hồ Li lắc đầu nói: “Ta chưa từng tới Cừ Quốc, nhưng ta có quen một người Cừ Quốc.” Thấy Diên Bắc Tu không tiếp lời, Hồ Li độc thoại tiếp, gã xắn tay áo, trợn mắt nói, “Vị huynh đài này, dù ngươi là người Cừ Quốc, nhưng cũng phải đề phòng kẻ trộm Cừ Quốc đấy! Ngươi không biết đâu, Tử Viết từng tặng ta một tín vật đính ước, nhưng lại bị một người Cừ Quốc không biết xấu hổ trộm đi mất! Tính mạng của tên trộm ấy còn từng được ta và Tử Viết cứu về nữa cơ! Hắn ăn cháo đá bát, dám trộm mất tín vật đính ước của ta!

Tiểu gia nhớ cái mặt thối tha của hắn, dù hắn có hóa thành tro cũng nhận ra! Đợi tiểu gia tìm được hắn, nhất định sẽ chặt hắn thành năm mươi bảy khúc rồi vứt vào hồ cho rùa ăn!”

Thấy sắc mặt Diên Bắc Tu càng lúc càng tệ, Khổng Tử Viết sợ hắn sẽ vung tay đập chết Hồ Li thật, thế cô “thích hợp” xen vào một câu hỏi: “Sao lại phải chặt thành năm mươi bảy khúc?”

Hồ Li tặng cho cô một ánh mắt khen ngợi, gã đáp: “Năm bảy, vô sỉ mà!” *

Khổng Tử Viết rất muốn nhịn cười, nhưng trước nay cô vẫn luôn rất thương yêu bản thân, cô sợ nhịn cười sẽ bị nội thương mất. Thế là cô nhìn Diên Bắc Tu đầy áy náy, sau đó quay đầu đi rồi ngã ra đệm cười như điên!

Diên Bắc Tu giỏi nhất là nhẫn nhịn, nhưng thân là một người đàn ông, hắn lại không thể để bẽ mặt trước mặt người phụ nữ trong lòng được.

Hắn nheo đôi mắt sâu thẳm lại, trầm giọng nói: “Cả tín vật đính ước các hạ cũng không bảo vệ nổi thì sao có thể bảo vệ được người phụ nữ trong lòng mình đây? Ngươi thân là đàn ông, sao lại vì bản thân mình vô năng hèn nhát mà trách móc đối thủ quá mạnh chứ?!

Vả lại xin ngươi hãy chú ý ngôn từ, Tử Viết không phải người phụ nữ của ngươi, nàng sắp trở thành phu nhân của ta. Sau này ngươi hãy tránh xa nàng ra, bằng không thì đừng trách ta không khách khí!” Nói đến mấy câu cuối cùng, hắn cũng không buồn xưng hô “các hạ” nữa mà đổi thẳng thành “ngươi” luôn.

Chú thích: * “năm bảy” (五七) và “vô sỉ” (无耻) phát âm hơi giống nhau.

Hồ Li chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu ý của Diên Bắc Tu. Gã giật giật tay áo Khổng Tử Viết, ngỡ ngàng hỏi: “Tử Viết, hắn vừa nói gì thế nhỉ? Sao ta chẳng hiểu gì cả?”

Khổng Tử Viết bị Hồ Li hỏi thế cũng ngớ ra. Thú thật là cô rất hiểu ý kia của Diên Bắc Tu, kết quả bị Hồ Li hỏi như thế đâm ra cô lại không hiểu ý của Hồ Li. Thôi xong, chóng mặt quá.

Hồ Li không đợi được đáp án mình muốn có, thế là gã vừa tự lẩm bẩm “không thể nào”, vừa run rẩy đứng dậy, hình như là chuẩn bị bỏ đi.

Thế nhưng ngay lúc Hồ Li vén mành xe ngựa ra thì cơ thể gã tự dưng ngã ngửa ra sau, bịch một tiếng ngã ra đệm!

Khổng Tử Viết nhào vào người gã, vừa lay gã, vừa gọi tên gã, nhưng vẫn không thấy gã tỉnh lại. Cô nóng lòng như lửa đốt liền quay qua nói với Diên Bắc Tu: “Bắc Tu, làm sao bây giờ? Hình như gã bị tức quá nên ngất xỉu mất rồi!”

Diên Bắc Tu trầm tư chốc lát rồi nói: “Chỗ này hoang vu vắng vẻ, cách xa phố xá đông người nên không thể chữa trị được. Chi bằng ta phái một hộ vệ đưa gã tới phố tìm đại phu chữa cho gã. Như thế cũng coi như đã tận tình tận nghĩa với gã rồi.”

Khổng Tử Viết xoay đầu nhìn Hồ Li, nghĩ bụng: Nếu để Diên Bắc Tu đưa Hồ Li đi, vậy thì tất cả những cố gắng của Hồ Li coi như công toi rồi hay sao? Hồ Li người ta đã diễn kịch đến thế rồi, phần còn lại hãy xem cô đây!

Khổng Tử Viết cắn môi tỏ vẻ không nỡ, khẽ than thở nói: “Bắc Tu, chuyện cũ nhiều thị phi, nay chúng ta đừng nhắc lại nữa. Nhưng ta nợ Hồ Li, sợ là không thể trả lại được. Ngươi…hãy để ta chăm sóc gã cho tới khi gã khỏe lại có thể tự rời đi đi. Lúc ấy ta sẽ nói rõ với gã, trái tim ta không thuộc về gã.”

Diên Bắc Tu mặt mày mừng rỡ, hắn ôm Khổng Tử Viết vào lòng, kích động nói: “Tử Viết, trái tim của nàng có ta không?”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên, cô chau mày lườm Diên Bắc Tu một cái, ngang ngược không biết điều gào lên: “Không cho hỏi!”

Diên Bắc Tu bật cười, đáy mắt sâu thẳm dâng lên một làn sóng dập dềnh dịu dàng bao bọc lấy Khổng Tử Viết trong đôi mắt ấy.

Dù Khổng Tử Viết biết rõ mình đang diễn kịch, nhưng khi cô chạm phải ánh mắt của Diên Bắc Tu, trái tim cô vẫn không khỏi đập thình thịch, giống như…bị ai đó hạ ma chú tình yêu vậy.

Khổng Tử Viết nhắm mắt lại, từ chối nhìn đôi mắt của hắn.

Diên Bắc Tu từ từ cúi đầu muốn hôn cô.

Hồ Li rên rỉ nói mớ, cứ gọi tên Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết lập tức thoát khỏi vòng tay của Diên Bắc Tu, cô ngồi bên Hồ Li, bảo một tên hộ vệ mang một chậu nước tới rồi làm dáng lau trán cho Hồ Li.

Xe lại chạy thêm hai ngày nữa, Khổng Tử Viết luôn lấy cớ chăm sóc Hồ Li để né tránh vòng tay của Diên Bắc Tu. Hồ Li thì chốc chốc tỉnh táo, lúc sau lại hôn mê, xem chừng ốm không nhẹ thật. Khổng Tử Viết cứ tưởng Hồ Li đang giả ốm, kết quả sau hai lần thử, Hồ Li chỉ tặng cho cô một nụ cười cực kì yếu ớt.

Diên Bắc Tu không biết y thuật, nhưng lại biết mạch lí đơn giản. Hắn từng tự tay bắt mạch cho Hồ Li, hắn chắn chắn sức khỏe Hồ Li rất yếu rồi mời chịu cho Khổng Tử Viết tiếp tục chăm sóc gã cho tới khi gã khỏe lại mới thôi.

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết lo lắng không yên vì gã, lòng gã lại vui như hoa nở. Đợi sau khi Diên Bắc Tu buông lỏng giám thị, gã mới lén lút nói với Khổng Tử Viết: “Nàng đừng lo, ta không sao đâu. Mạch tượng yếu là do ta đã lén uống một loại thuốc. Thuốc giải ở trên người ta. Đợi lúc ta không phải giả ốm nữa thì sẽ uống thuốc giải, tự động sẽ khỏe lại thôi.”

Khổng Tử Viết yên tâm lại đồng thời véo Hồ Li một cái!

Hồ Li kêu một tiếng như mèo hoang động đực, làm Diên Bắc Tu phải thúc ngựa đi tới.

Khổng Tử Viết bảo không có chuyện gì rồi vươn vai. Cô còn chưa vươn vai thoải mái thì một bất thình lình xuyên qua tấm mành xe bay tới!

Hồ Li đang bệnh tật dựng bắn cả người, đè ngã Khổng Tử Viết lên đệm xe để bảo vệ cô. Mà mũi tên kia sượt qua lưng Hồ Li rồi cắm vào ván xe.

Khổng Tử Viết nuốt nước bọt rồi hỏi: “Hồ Li, ngươi khỏi ốm rồi à?”

Hồ Li thở hổn hển: “Khỏi cái con khỉ! Lão tử sắp chết rồi!”

Khổng Tử Viết bật cười, đẩy Hồ Li ra, vén mành xe nhìn ra ngoài.

Người hai bên đang đánh nhau. Xem chừng hình như là sơn tặc đánh lén.

Diên Bắc Tu thúc ngựa đứng trước mặt Khổng Tử Viết, ngoảnh đầu nói với cô: “Vào trong xe ngựa đi. Không cần lo lắng, mọi việc đã có ta rồi.”

Khổng Tử Viết gật đầu, co người vào trong xe ngựa, áp sát bên tai Hồ Li nhỏ giọng hỏi: “Là người ngươi sắp xếp hả?”

Hồ Li nhíu mày, lắc đầu đáp: “Không phải ta.” Gã nghĩ lại bổ sung một câu, “Cũng không phải Bách Lí Lam.” Hồ Li và Bách Lí Lam có ám hiệu để liên lạc với nhau. Trước khi Hồ Li chưa lấy “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay Diên Bắc Tu thì sẽ không ra hiệu cho Bách Lí Lam ra tay. Xem ra đúng là bọn họ đã đụng phải sơn tặc thật rồi.

May mà đám hộ vệ của Diêu Bắc Tu đều không những kẻ vô dụng, chẳng mấy chốc đã đánh cho đám sơn tặc kia chạy trối chết.

Buổi tối lúc dựng lều ở tạm, Diên Bắc Tu nói với Khổng Tử Viết: “Mấy ngày này sẽ không ổn lắm, nàng phải tự cẩn thận, đừng rời khỏi ngoài tầm mắt của ta.”

Khổng Tử Viết cụp mắt xuống, khe khẽ đáp một tiếng.

Lại đi thêm hơn mười ngày đường nữa, bọn họ tới một phiên chợ thuê rất nhiều lao động của Hồng Quốc, rồi dẫn đám người kia tới một chỗ giữa sông và núi phong cảnh rất đẹp.

Diên Bắc Tu bí ẩn ngắm nhìn một ngọn núi, sau đó lập tức tổ chức đám người kia đi đào núi.

Ba hôm đào bới liên tục, cuối cùng thì đám người kia cũng nhìn thấy một tấm cửa đá rất có khí thế.

Diên Bắc Tu hạ lệnh cho đám người kia đẩy tấm cửa đá dày nặng kia ra! Hắn thì lén gọi Khổng Tử Viết dậy, sau đó dẫn đám hộ vệ của hắn cùng rời khỏi nơi đó.

Đám người Diên Bắc Tu đi được khoảng nửa ngày rồi thì Bách Lí Lam liền dẫn nhân mã tới bao vây xung quanh, đúng lúc bắt kịp lúc tấm cửa đá được mở ra.

Trong cửa đá là một ngôi mộ thất quý tộc rất lớn từ lâu đời rồi. Đáng lẽ chỗ này hắn phải có không ít vật bồi táng. Trên thực tế thì những vật bồi táng kia đã rơi vào trong tay bọn trộm mộ từ lâu rồi. Trong ngôi mộ thất này, ngoài xác chết của chủ mộ và một số kẻ tuẫn táng ra thì chẳng còn gì cả!

Bách Lí Lam biết đã trúng kế, nhưng lại không thể làm gì hơn. Y biết Hồ Li sẽ không để y sử dụng, nên y đã phái thám tử bám theo Hồ Li. Ba hôm trước bồ câu của thám tử gửi thư tới cho y, báo cho y mọi hành động của đám người Diên Bắc Tu, y bèn tập trung nhân mã, chạy hộc tốc tới đây nhưng lại bị Diên Bắc Tu chơi cho một vố.

Còn tên thám tử kia cũng đã bị Diên Bắc Tu giết chết.

Bách Lí Lam xiết chặt tay, ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục truy xét tung tích của Diên Bắc Tu.

Bách Lí Phượng đi cùng Bách Lí Lam thì thúc ngực chạy quanh một vòng, rồi một mình một ngựa đuổi theo!

Vó ngựa cất lên, cát bụi mịt mù, lại là một vòng truy đuổi mới.

Trên thực tế, mục đích thực sự của Diên Bắc Tu đúng là không ở trong Hồng Quốc, mà đang ở trong Duệ Quốc kìa!

Lúc hắn biết được bí mật của “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, tìm được vị trí của “Long huyệt bảo tàng” thì ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng được!

Hắn vốn cứ tưởng “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” là viên châu khảm trên hoàng quan của Hồng Đế thì chắc chắn “Long huyệt bảo tàng” cũng ở Hồng Quốc. Ai ngờ bảo tàng lại được giấu kín trên đất Duệ Quốc!

Lúc xe ngựa đã thay mới chạy vào lãnh địa Duệ Quốc thì Khổng Tử Viết mới bừng tỉnh, hóa ra bảo tàng ở chốn này!

Dọc đường đi, Diên Bắc Tu chọn mua rất nhiều sản phẩm của Hồng Quốc rồi chất đầy hai mươi chiếc xe ngựa, sau đó mới đi từ Hồng Quốc men theo đường núi mà tới Duệ Quốc.

Có lẽ vì bọn họ có quá nhiều hàng hóa, nên rất bất hạnh lại gặp phải sơn tặc lần nữa.

Đám sơn tặc kia trông như lũ ô hợp, thực chất kẻ nào cũng võ nghệ cao cường tuyệt không bình thường!

Diên Bắc Tu dẫn đám hộ vệ hăm hở chống lại, cuối cùng cũng có được một chiến thắng tạm thời.

Sau nửa đêm nổi gió, đám sơn tặc kia lại đánh lén. Lần này nhân số của bọn chúng lại tăng gấp bội như ôm quyết tâm phải thắng vậy!

Dù Diên Bắc Tu đã có bố trí nhưng vẫn chỉ là thắng hiểm.

Sáng sớm hôm sau, đám sơn tặc kia lại đột kích bất ngờ!

Diên Bắc Tu nhíu mày nói: “Đám sơn tặc này võ nghệ cao cường, nhưng có vẻ đúng là sơn tặc bình thuờng, chứ không phải binh sĩ được huấn luyện bài bản…”

Diên Bắc Tu còn chưa nói dứt thì Khổng Tử Viết đã hiểu ý hắn. Đám sơn tặc này đúng là không giống binh lính được huấn luyện, nhưng cũng không giống sơn tặc bình thường. Đáng lẽ sơn tặc cướp hàng, nếu một lần không đắc thủ thì chắc chắn sẽ không có lần hai, lần ba như thế.

Diên Bắc Tu mang theo hàng hóa đi để “lấy vật trị vật”. Biến hàng hóa trong xe ngựa thành của cải trong “Long huyệt bảo tàng”. Chỉ có thế mới không khiến người ta hoài nghi. Ai ngờ lại gặp phải một đám sơn tặc võ công cao cường vô góp vui này.

Cường long không đánh lại bọn rắn độc chính là đây. Diên Bắc Tu có tài thống lĩnh thiên quân vạn mã, nhưng đám hộ vệ thuộc hạ chẳng những phải bảo vệ hàng hóa mà còn phải vất vả ứng chiến!

Diên Bắc Tu cũng từng nghĩ phải dẫn người xông lên núi đạp bằng hang ổ của đám sơn tặc để xem cuối cùng thì ai đã sai khiến đám sơn tặc này mà dám sử dụng thủ đoạn khốn nạn này!

Nhưng tình hình trước mắt là, Diên Bắc Tu lấy thân phận thương nhân tới Duệ Quốc để buôn bán, nếu hắn không cẩn thận sẽ bị vạch trần thân phận ngay. Đến lúc ấy phiền toái sẽ không ít hơn trước mắt là bao nhiêu.

Diên Bắc Tu nhịn mãi, chỉ đành coi như không có gì.

Thấy đám hộ vệ bên cạnh hắn đang từng người ngã xuống, ngoài sự bất lực thì hắn chẳng còn cách nào khác. Để cắt đuôi đám sơn tặc đeo bám như hình với bóng kia, Diên Bắc Tu đã chạy ngày đêm, cuối cùng ba hôm sau chạy tới trước một rặng núi nhấp nhô kéo dài để chuẩn bị đánh một trận sống mái!

Nơi này trái giáp vách núi dựng đứng, bên phải là rừng sâu thường có dã thú hay xuất hiện.

Khu rừng đó được những cây đại thụ bao trùm lấy như một viên ngọc phỉ thúy chưa qua mài dũa, cho người ta một cảm giác muốn khám phá.

Diên Bắc Tu thấy trời đã tối, hắn bèn sai người dựng lều nhóm lửa giữa vách núi dựng đứng và khu rừng già kia. Đợi sau khi trời sáng thì sẽ thu dọn hành lí rồi đi vào rừng, sau đó…dụ địch vào tiêu diệt sạch!

Mấy ngày nay Khổng Tử Viết vẫn luôn loanh quanh cạnh Diên Bắc Tu, cô muốn tìm được viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” kia, nhưng mỗi lần Diên Bắc Tu trông thấy cô lại gần, hắn liền ôm cô vào lòng luôn. Khổng Tử Viết định mượn cơ hội lần mò viên châu, nhưng lúc ấy Hồ Li lại bắt đầu ho khù khụ làm không thể không rời khỏi Diên Bắc Tu để chăm sóc gã.

Cứ mãi như thế nên Khổng Tử Viết vẫn chưa đắc thủ.

Đêm nay dựng lều cạnh khu rừng làm tâm trạng rầu rĩ của Khổng Tử Viết tự dưng tốt lên hẳn. Cô đưa mắt nhìn khu rừng dưới ánh trăng, mê mải hít thở bầu không khí trong lành trong núi, tự dưng nảy sinh xúc động như một kẻ lãng du đi xa rồi trở về cố hương vậy.

Cảm xúc này rất chân thực, vì Khổng Tử Viết biết rất rõ, khu rừng này chính là nhà nơi cô đã từng sống năm năm dài đằng đẵng!

Nhà, cô đã quay về rồi!

Không biết cái hang của cô đã đổi chủ hay chưa? Không biết mấy vò rượu hoa điêu cô vùi có bị khỉ uống trộm hay không? Không biết gạo cô giấu có phải đã bị mốc hay chưa? Không biết đám hàng xóm láng giềng có còn nhớ cô?

Khổng Tử Viết hơi kích động, cô chỉ muốn xé áo váy trên người chạy vào trong rừng, chạy vui vẻ rồi hét lên thật to ngay lập tức, nhào lên một con hồ li sai nó báo cho tất cả biết Khổng Tử Viết cô đã trở lại rồi!

Ánh lửa chiếu lên mặt Khổng Tử Viết, làm ngũ quan cô càng thêm sắc nét quyến rũ.

Diên Bắc Tu say đắm nhìn Khổng Tử Viết, hắn dịu dàng hỏi: “Nàng vẫn còn nhớ chỗ này, phải không?”

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn vách núi dựng đứng kia, liền trông thấy tấm thân đồ sộ của nó trong đêm đen.

Cô nhớ trên vách núi này có một cây tùng vẹo cổ đã từng là chỗ nghỉ chân của cô. Cô còn nhớ cô từng quấn mình trên cây rồi cứu một mạng Diên Bắc Tu.

Diên Bắc Tu ôm lấy vai cô để cô dựa sát vào ngực hắn, hắn nói: “Tử Viết, bây giờ nàng vẫn không muốn cho ta biết sao nàng vừa là thanh xà vừa là bạch hổ, hay là Khổng Tử Viết sao?”

Hồi lâu, Khổng Tử Viết nhìn đống lửa, khàn giọng nói: “Sự thật rất đơn giản, chỉ cần ngươi muốn tin là được. Ta chẳng qua chỉ là một cô hồn, không cẩn thận chui vào trong bụng một con rắn rồi biến thành rắn. Mật rắn bị Vệ Đông Li lấy đi rồi bị một con chó xồm ăn mất, ta lại biến thành chó xồm. Vệ Đông Li tức giận, lệnh người giết con chó, nấu chín rồi mang tới cho chủ nhân của con chó ăn. Ta biến thành chủ nhân của con chó rồi mới biết, chủ nhân của con chó dám lén vụng trộm với người khác sau lưng Vệ Đông Li. Vệ Đông Li cho ta một nhiệm vụ rất khó khăn, đó chính là…sai ta dùng chính cơ thể mình cho con bạch hổ ăn. Nên ta lại biến thành một con bạch hổ. Sau khi trốn thoát khỏi ma trảo của Vệ Đông Li, khu rừng này trở thành nơi ta sinh sống suốt năm năm trời. Cho tới khi ngươi và Vệ Đông Li đi ngang qua đây, dẫn ta ra ngoài, ta mới trở lại xã hội con người. Sau đó, ta tình cờ ăn phải….linh đan, rồi biến thành bộ dạng ngươi đang nhìn thấy đấy.”

Diên Bắc Tu đăm chiêu ôm chặt cô, đau lòng nói: “Không ngờ nàng lại chết trong tay Vệ Đông Li nhiều lần như thế! Mối thù này sớm muộn gì ta cũng sẽ báo cho nàng!”

Khổng Tử Viết lắc đầu cười nói: “Không cần đâu. Hôm nay ta chỉ muốn trả lời câu hỏi của ngươi, chứ không phải vẫn còn nhớ thù Vệ Đông Li mới nói ra mấy lời này. Thù hận chẳng thể nào làm ta vui vẻ, chi bằng quên đi thì hơn. Vả lại nếu không có Vệ Đông Li thì lúc này ta cũng không biết sẽ biến thành cái giống gì nữa. Có lẽ vẫn cứ là một con thanh xà trườn trườn dưới ánh mặt trời cho tới già chăng.”

Diên Bắc Tu nhìn thẳng vào mắt cô, hắn nghiêm túc nói: “Tử Viết, nàng hãy tin ta, ta sẽ luôn ở bên nàng, yêu nàng, sẽ không để nàng già đi trong cô độc.”

Khổng Tử Viết bị ánh mắt của Diên Bắc Tu thu hút, cơ thể cô bất giác muốn lại gần hắn. Đống lửa nhảy nhót những tia lửa nho nhỏ bắn lên mu bàn tay cô, đốt cháy một cọng lông tơ. Cô cúi đầu nhìn cánh tay mình, nhưng chẳng nhìn thấy vết thương nào. Điều kì quái là lúc này cô lại cảm nhận rõ rệt rằng, trái tim cô chẳng hề hạnh phúc chút nào vì lời của Diên Bắc Tu.

Một đêm không ngủ lặng lẽ.

Trời sáng, đám người không được ngủ ngon cùng nhổ trại, bắt đầu gặm lương khô.

Còn chưa gặm được một phần tư cái bánh lương khô thì Diên Bắc Tu tự dưng đứng dậy, nói với đám hộ vệ đang cải trang thành thương đội: “Có một đội nhân mã không ít người đang chạy về phía chúng ta, mọi người chuẩn bị lập tức vào rừng!”

Sự thật là đám sơn tặc bám như hình với bóng này chẳng những hung hãn mà còn cực kì nhanh nhẹn. Bọn chúng tay cầm đao hò hét xông tới, trước khi đám người Diên Bắc Tu đi vào rừng thì đã bao vây bọn họ lại.

Khổng Tử Viết nắm chặt tay Hồ Li, nhỏ giọng nói bên tai gã: “Đến giờ này rồi, ngươi mau uống thuốc giải đi.”

Hồ Li ngẩng cái mặt đau khổ không nói nói lên, ỉu xìu nói: “Mười sáu ngày trước, nàng sai người cầm bộ y bào màu xanh lam của ta đi giặt.”

Khổng Tử Viết chau mày nói: “Ngươi…không phải giấu thuốc giải trong bộ y bào ấy đấy chứ?”

Hồ Li gật đầu, không nói gì nữa.

Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn mũi giày, cũng không muốn nói gì nữa. Tốt bụng mà làm hỏng chuyện có lẽ chính là như thế này đây.

Diên Bắc Tu thấy Khổng Tử Viết và Hồ Li cứ đứng ngây ra đó, hắn không kìm được nhíu mày rồi nói với Khổng Tử Viết: “Nàng theo sát ta, ta sẽ phá vòng vây.”

Khổng Tử Viết gật đầu, cô nắm chặt lấy tay Hồ Li.

Diên Bắc Tu lại cau chặt mày hơn, trầm giọng nói: “Sức khỏe gã quá yếu, không thể mang theo gã phá vây được. Bằng không chúng ta cũng bị gã liên lụy.”

Hồ Li ngẩng gương mặt trắng bệnh không một hột máu lên, kiên quyết nói với Khổng Tử Viết: “Hắn nói đúng đấy, nàng hãy đi đi!”

Khổng Tử Viết lườm Hồ Li một cái, chửi bới: “Đúng cái con khỉ!”

Sắc mặt Diên Bắc Tu cực kì khó coi, khóe môi Hồ Li lại im lặng nhếch lên.

Thời gian cấp bách, ba người không nói nhiều nữa.

Đám sơn tặc khí thế ồ ạt kéo tới, tàn nhẫn ra tay giết đám hộ vệ của Diên Bắc Tu! Trong nháy máy máu tươi nhuộm đỏ mặt đất!

Vòng vây càng lúc càng nhỏ, Diên Bắc Tu phẫn nộ hét một tiếng, tay phải cầm trường đao mở đường, tay trái ôm eo Khổng Tử Viết đột phá trùng vây bằng tuyệt thế võ công!

Khổng Tử Viết thì cứ nắm chặt lấy tay Hồ Li, Hồ Li mệt mỏi ngã nhoài ra đất.

Diên Bắc Tu mặc kệ Hồ Li, hắn chỉ che chở Khổng Tử Viết chạy vào trong núi sâu.

Khổng Tử Viết đẩy Diên Bắc Tu ra, cô liều mạng chạy tới chỗ Hồ Li đang nằm!

Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là…Hồ Li không thể xảy ra chuyện gì được!

Thế nhưng Khổng Tử Viết vẫn chậm một bước.

Đám sơn tặc kia đang hăng tiết, cứ trông thấy người còn sống là chém, nào cho Khổng Tử Viết một cơ hội cứu người?

Khổng Tử Viết thấy có một tên sơn tặc vung đao sắp chém cổ Hồ Li, cô gầm lên một tiếng, trong nháy mắt biến thành một con bạch hổ trắng như tuyết lao vào tên sơn tặc kia!

Khoảng cách ngày càng gần, gần hơn nữa, nhưng…muộn mất rồi.

Thanh đại đao của tên sơn tặc kia đã dán lên cổ Hồ Li, chỉ cần một lực quán tính là Hồ Li sẽ mất mạng!

Đúng lúc này, một viên đá bay tới “tang” một tiếng đánh bay thanh đao trên tay tên sơn tặc!

Khổng Tử Viết lao tới như bay, cắn cổ tên sơn tặc rồi nhấc lên quăng hắn ra, làm hắn đâm đầu vào một thân cây, não nát như tương!

Đám sơn tặc hoảng sợ, chân run rẩy lùi ra sau.

Nếu hôm nay bọn chúng gặp phải một con bạch hổ bình thường thì cũng không sợ đến mức này. Nhưng…nhưng…nhưng…con bạch hổ này lại do một thiếu nữ biến thành! Cha mẹ ơi, có phải bọn chúng đã gặp phải yêu quái rồi hay không?

Gã đàn ông ném đá đánh văng thanh đao của tên sơn tặc kia bay tới trước mặt Khổng Tử Viết, túm lấy cái cổ lông lá của cô, gã đỏ mắt giận dữ quát: “Khổng Tử Viết, đồ tiểu nhân không nói gì đã đi này!”

Khổng Tử Viết tự biết mình đuối lí, cô vội nhịn đau, dụi đầu vào lòng Bách Lí Phượng mà cọ cọ làm nũng.

Bách Lí Phượng vỗ đầu cô, hậm hực hét lên: “Có phải nàng tưởng ta không biết phát cáu phải không? Để mặc cho nàng dằn vặt?! Khổng Tử Viết, ta cho nàng hay, nàng chớ có ức hiếp người quá đáng! Ta…ta… con mẹ nó ta không có tự trọng, vừa nhìn thấy nàng thì làm sao phát cáu được nữa?!” Xem ra Bách Lí Phượng đã bị Khổng Tử Viết chọc tức phát điên rồi, gã bắt đầu nói năng thô tục rồi đấy.

Khổng Tử Viết thấy vành mắt gã đỏ quạch, lòng cô lập tức bị nỗi tự trách đấm đá thua thảm bại. Cô cào cào cánh tay Bách Lí Phượng để thể hiện cô xin lỗi. Bách Lí Phượng lại hứ một tiếng, gã quay đi không thèm nhìn cô nữa. Khổng Tử Viết kiên nhẫn thè lưỡi ra liếm ngón tay gã. Đúng lúc này Bách Lí Phượng tự dưng quay người lại, gã há mồm tính quát Khổng Tử Viết thêm vài câu.

Trùng hợp thế nào, đầu lưỡi Khổng Tử Viết lại liếm đúng chỗ kín của Bách Lí Phượng!

Bách Lí Phượng run run, gương mặt gã thoắt cái đỏ bừng lên. Gã mím môi, lúng túng cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Nàng muốn ‘xin lỗi’ bằng cách ấy cũng phải đợi lúc không có người chứ. Bây giờ thì không được.”

Khổng Tử Viết 囧, cô cũng cúi gục đầu, thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác rồi.

Lúc này một tiếng đàn vang lên. Tiếng đàn ấy quỷ mị như muốn chui vào lòng người hút hết linh hồn của mọi người vậy!

Khổng Tử Viết cứng đờ người, cô ngửa đầu lên liền nhìn thấy một đội nhân mã đang tới gần rất nhanh.

Trong đội nhân mã kia có có một cái nhuyễn kiệu bốn người khiêng. Một người đàn ông tuyệt mĩ mặc áo trắng đang nằm nghiêng trên kiệu. Hắn nhắm hờ mắt, tay thì gảy một cây đàn đen nhánh. Những âm thanh như có thể cướp mất hồn phách ấy là từ ngón tay hắn mà ra cả.

Khổng Tử Viết biết cây đàn ấy tên là “Tung yêu cầm”, là món quà mà A Hương tỷ đã tặng cho cô. Cô cũng biết người đàn ông tuyệt mĩ đang gảy đàn kia chính là Vệ Đông Li cô tránh còn không kịp!

Đám sơn tặc hoảng sợ vì sự biến thân của Khổng Tử Viết, sau lại trợn tròn mắt vì Vệ Đông Li tuyệt đại phong hoa, lúc này bọn chúng đều trở nên đờ đẫn và mịt mờ, không biết tiếp theo mình nên làm gì mới phải.

Vệ Đông Li ngước mắt lên xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào Khổng Tử Viết, hắn ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Qua đây.”

Hắn nói “qua đây”, sao hắn còn không biết ngượng mà nói “qua đây” hả?! Khổng Tử Viết lửa giận bốc lên cuồn cuộn, cô ước gì có xông lên xé xác Vệ Đông Li! Nhưng cô ép mình phải bình tĩnh, không cho Vệ Đông Li nhìn thấy cảm xúc lay động của mình.

Bách Lí Phượng tiến lên hai bước chắn trước mặt Khổng Tử Viết, gã trợn mắt nhìn Vệ Đông Li, hận không thể bầm thây Vệ Đông Li! Vì chỉ có Bách Lí Phượng biết vì sao Khổng Tử Viết không nói gì mà đã bỏ đi!

Vệ Đông Li nheo mắt lai, chống người dậy, hình như không nhìn thấy Bách Lí Phượng vậy, hắn chỉ thì thào nói: “Kiếp sau chớ làm kẻ si tình, nhân gian nào chịu được nỗi khổ tương tư.” *

Khổng Tử Viết cào móng lên đất, trong đầu chỉ ong ong giọng nói của Vệ Đông Li. Hắn, sao có thể nói ra câu ấy bằng giọng điệu bị tổn thương cơ chứ?! Sao hắn dám?! Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì hả?!!

Vệ Đông Li lại gảy đàn, ánh mắt hắn bỗng dưng lạnh lùng rồi sai bảo tên thị vệ trưởng bên cạnh, “Dọn dẹp đống rách này cho sạch sẽ!”

Tên thị vệ trưởng kia vâng mệnh, làm một động tác “dọn dẹp” với đám thị vệ.

Đám thị vệ rút đao ra soàn soạt chém đầu bọn sơn tặc!

Tiếng binh khí và tiếng la hét thảm thiết của con người cùng vang vọng trong khắp cánh rừng già.

Khổng Tử Viết ngỡ ngàng nhìn tên thị vệ trưởng kia, cô thầm than thở một tiếng, quả nhiên Tiêu Doãn đã bị Vệ Đông Li giết rồi.

Vệ Đông Li ung dung tựa vào đệm, nhìn thẳng Diên Bắc Tu rồi nói: “Bản vương nên tôn xưng ngươi là ‘Hãn Vực đại tướng quân’ hay gọi ngươi một tiếng ‘Tù Nô’ đây?”

Diên Bắc Tu thẳng sống lưng, cười khẩy nói: “Vương gia khách sáo quá. Tại hạ Diên Bắc Tu.”

Vệ Đông Li bật cười ha hả, cười không thở nổi, hắn nói: “Bản vương phát hiện ra, bản vương đúng là không thích hợp để nuôi thú cưng lắm. Cho dù là sói đột lốt cừu hay là người đội lốt hổ thì bản vương cũng nuôi nổi súc sinh!” Lúc Vệ Đông Li nói câu này, mắt hắn lướt qua Khổng Tử Viết như đang cho cô hay, bản vương bực mình, đang mắng ngươi đấy!

Khổng Tử Viết hận quá! Hắn…hắn vẫn còn mặt mũi mà mắng chửi cô ư?! Tức sùi bọt mép, giận không thể át, lửa giận đùng đùng cũng không đủ để miêu tả cảm xúc lúc này của Khổng Tử Viết!

Cô trợn trừng mắt, theo bản năng vung móng vuốt lên làm động tác tấn công. Thế nhưng sau đó, cô lại chỉ cào mặt đất, rồi khom mình xuống ra hiệu bảo Hồ Li yếu ớt ngồi lên lưng cô. Hít sâu một hơi, cô phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, đừng có so đo vớ vẩn với tên Vệ Đông Li tiện nhân kia nữa.

Gương mặt trắng bệch của Hồ Li tự dưng đỏ ửng, gã vắt chân ngang qua ngồi lên lưng Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết quay đầu nhìn Hồ Li một cái, cô vạch móng lên đất viết ba chữ cuồng thảo…Ngồi lệch đi!

Chú thích: *Bài “Giảm Tự Cán Khê Sa “ của Huống Chu Di.

减字 浣溪沙- 况周颐

惜起残红泪满衣,它生莫作有情痴,天地无处着相思。花若再开非故树,云能暂驻亦哀丝,不成消遣只成悲。

Bách Lí Phượng cười như điên, mặt Hồ Li lại đỏ như quả cà chua. Hồ Li lườm Bách Lí Phượng một cái: “Đừng có tưởng ngươi cứu ta thì có thể cười cợt ta!”

Bách Lí Phượng cười hi hi nói: “Không phải vì đã cứu ngươi nên mới cười nhạo ngươi đâu, ta cười ngươi là vì ngươi rất buồn cười, chẳng vì trước khi cứu ngươi hay sau khi cứu ngươi cả. Nếu không phải ta thấy Tử Viết muốn cứu ngươi thì ngươi tưởng ta sẽ để ý sống chết của ngươi hả?”

Hồ Li còn muốn cãi nhau tiếp, nhưng tự dưng gã cười ngượng rồi áp người vào lưng Khổng Tử Viết, vừa vuốt ve bộ lông của cô, vừa cọ cọ gáy cô, gã mờ ám rên một tiếng: “Tử Viết, ôm nàng thoải mái thật đấy.”

Khổng Tử Viết rùng cả mình, suýt nữa thì hất văng Hồ Li xuống đất.

Bách Lí Phượng túm lấy cổ tay Hồ Li rồi bẻ một cái! Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tiếng la hét thảm thiết của Hồ Li liền vang khắp núi rừng, chọc thủng màng tai của vô số động vật. Ngay sau đó Bách Lí Phượng xách Hồ Li lên như xách một con gà, rồi ném lên lưng một con ngựa. Động tác ấy của Bách Lí Phượng cứ như nước chảy mây trôi.

Vệ Đông Li nhìn hết thảy, mặt hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh gần như hoàn hảo, nhưng dây đàn “Tung yêu cầm” đã bị hắn bấm đứt hai cái!

Diên Bắc Tu tiến lên hai bước, xoa đầu Khổng Tử Viết ra hiệu bảo cô cùng hắn vào núi.

Ánh mắt Vệ Đông Li tự dưng lạnh toát, hắn vung tay bắn một cây ám khí vào tay Diên Bắc Tu!

Diên Bắc Tu xoay người lại, bắt được cây ám khí kia, hắn vừa định bẻ gãy nó thì cơ thể run run như bị sét đánh trúng, ngã ra đất rầm một tiếng.

Diên Bắc Tu thấy cổ họng thít lại, hắn vừa mở mồm ra liền phun ra một ngụm máu tươi! Hắn căm hận Vệ Đông Li, liều chút sức lực cuối cùng bắn lại cây ám khí kia về phía Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li đỡ được cây ám khí kia, hắn nhếch miệng nở một nụ cười gian xảo “hóa ra là như thế”.

Sau khi cây ám khí kia thoát khỏi tay, cơ thể Diên Bắc Tu dần bình thường trở lại. Hắn thấy mình vừa đi một vòng từ Qủy Môn Quan, toàn thân chỗ nào cũng yếu ớt vô lực. Hắn nghiến răng chống người dậy, giận dữ nhìn Vệ Đông Li, rít lên: “Vệ Đông Li, ngươi thật đê tiện, dám tẩm độc trên ám khí!”

Vệ Đông Li mân mê cây ám khí kia trong tay, hắn mỉm cười đáp: “Diên Bắc Tu, nếu bản vương muốn giết ngươi còn phải dùng độc hay sao? Nhưng bản vương vẫn phải cảm ơn ngươi đã cho bản vương biết ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ quả thực đang ở trên người ngươi. Xem ra cơ thể của người phàm không thể nào chịu đựng được sức mạnh ngưng tụ của hai món thần khí.”

Diên Bắc Tu nhíu mày trầm tư.

Khổng Tử Viết nhìn chòng chọc cái thìa gỗ trong tay Vệ Đông Li, thầm chửi bản thân đúng là một con ngốc!

“Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vốn thuộc về cô rồi lại bị Diên Bắc Tu cướp đi mất! “Tinh Hạch Tử” cũng từng thuộc về cô rồi lại rơi vào tay Vệ Đông Li! Sao cô lại có thể ngu ngốc đến thế, không giữ được đàn ông thì thôi, nhưng cả hai món bảo vật cũng không giữ nổi! Cô chỉ muốn đập chết tươi mình cho rảnh!

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô hết được. Ai mà ngờ được cái thìa gỗ mục kia lại chính là “Tinh Hạch Tử” tiếng tăm lẫy lừng cơ chứ? Chẳng lẽ lúc Nữ Oa nương nương vá trời đã dùng cái thìa này để xới cơm lên mà dán? Ơ…cũng có thể lắm nhỉ. Một cây linh chi ngàn năm ở mặt đất cũng có thể là vật bài tiết của vị thần tiên nào đó, thì còn có cái gì không thể đây?

Ôi…chỉ trách cô không biết trân trọng. Ngày trước Vệ Đông Li từng cài lên tóc cô cây “Tinh Hạch Tử” có vẽ một bông hoa bỉ ngạn kia, cô cảm động không còn biết gì luôn, bắt đầu trân trọng tình cảm của Vệ Đông Li. Sau đó “Tinh Hạch Tử” rơi vào trong biển lửa, cô đau đớn tột cùng, hối cũng không kịp. Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, chắc chắn cô sẽ nắm chặt lấy cái thìa gỗ kia, coi nó là duy nhất của mình!

Sau trận hỏa hoạn kia, đóa hoa bỉ ngạn trên mặt “Tinh Hạch Tử” đã biến mất cũng giống như tình cảm giữa cô và Vệ Đông Li, cho dù ban đầu có biết bao nhiêu tình nồng ý mật, thề non hẹn biển, nhưng chỉ cần không qua được một trận lửa thì cũng đi đời nhà ma hết!

Khổng Tử Viết ghét bị cuốn vào trong cuộc đấu ngươi lừa ta gạt này, cô chỉ muốn chạy thẳng vào trong rừng sống một cuộc đời cách biệt với bên ngoài! Nhưng cô không thể! Cô không thể lại bỏ rơi Hồ Li và Bách Lí Phượng, càng không thể để tất cả công sức của mình đổ hết xuống sông xuống biển được!

Vệ Đông Li tổn thương cô, phụ lòng cô, sỉ nhục cô, sao cô có thể dễ dàng tha cho hắn?

Diên Bắc Tu lừa dối cô, ức hiếp cô, phản bội cô, sao cô có thể cho hắn vui vẻ?

Ai cũng đang diễn kịch, vậy thì chúng ta hãy xem xem ai mới là kẻ cười đến cuối cùng!

Khổng Tử Viết không nghĩ nữa, giấu hết cảm xúc phức tạp sau lớp lông dày cộm.

Diên Bắc Tu khẽ than thở một tiếng, chỉ biết hối hận thì đã muộn! Nếu hắn sớm nghĩ tới Vệ Đông Li dùng “Tinh Hạch Tử” làm ám khí bắn hắn thì nhất định hắn sẽ không ngu ngốc mà bắn trả “Tinh Hạch Tử” về!

Ôi…trên đời này không có thuốc chữa bệnh hối hận, giờ điều hắn phải làm là….lấy được “Tinh Hạch Tử”, sau đó dùng “Tinh Hạch Tử” và “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” để triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân để giúp hắn hoàn thành bá nghiệp kinh động trời đất!

Nếu…chuyện này có Khổng Tử Viết giúp đỡ thì sẽ như cá gặp nước, làm gì cũng suôn sẻ!

Dù Diên Bắc Tu đang ngầm tính toán, nhưng hắn tỏ ra vẫn ung dung thản nhiên như cũ.

Vệ Đông Li nhấc chân bước xuống kiệu, vừa mân mê “Tinh Hạch Tử” trong tay, vừa rảo bước tới chỗ Diên Bắc Tu, nhàn nhã nói: “Diên Bắc Tu, xem ra con đường này, chúng ta phải đi chung rồi.”

Diên Bắc Tu trầm giọng nói: “Vương gia muốn phân chiếc bánh này ư?”

Vệ Đông Li cười nói: “Chiếc bánh ‘Long huyệt bảo tàng’này to quá, nếu ngươi định nuốt một mình thì e là sẽ nghẹn mà chết đấy! Ngươi có biết đám sơn tặc ban nãy đều là tay chân của Thái tử nuôi dưỡng bên ngoài hay không? Hôm nay dù các ngươi may mắn trốn vào trong núi, thì ngày mai chúng cũng sẽ đào ba tấc đất mà tìm ra các ngươi thôi. Cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, có thể tránh được tai mắt của Thái tử rồi tìm được ‘Long huyệt bảo tàng’, thì cũng không thể nào mang nó về tới Cừ Quốc được.”

Diên Bắc Tu nhìn thẳng vào mắt Vệ Đông Li, hắn hỏi thẳng một câu: “Ý ngươi là?”

Vệ Đông Li nhướn mày cười một tiếng, hắn đáp: “Ý của bản vương rất đơn giản, chúng ta chia bảo tàng xong thì ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ thuộc về bản vương. Bản vương sẽ bảo vệ cho ngươi an toàn ra khỏi Duệ Quốc về tới Cừ Quốc.”

Diên Bắc Tu biết tuy điều kiện này của Vệ Đông Li hà khắc, nhưng vẫn có thể xem như một cách giữ hòa khí mà vẫn có lợi. Vệ Đông Li và Thái tử tuổi tác tương đương, đều đang nhìn vào hoàng vị Duệ Quốc như hổ rình mồi. Nếu Vệ Đông Li có thể lấy được của cải trong “Long huyệt bảo tàng” thì giang sơn Duệ Quốc chắc chắc nằm trong túi hắn rồi.

Bị Thái tử phái tay chân truy sát, chi bằng cùng Vệ Đông Li kết thành một liên minh tạm thời.

Hắn tin rằng Vệ Đông Li tạm thời sẽ không ra tay cướp mất “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay hắn. Nguyên nhân cũng giống như hắn tạm thời không thể ra tay cướp “Tinh Hạch Tử” trong tay Vệ Đông Li vậy.

Thứ nhất, là sợ đối phương nổi giận, sẽ hủy mất bảo vật để ngọc nát đá tan! Thứ hai, hai người bọn họ đều là những kẻ thân xác phàm nhân, cơ bản không thể đồng thời chịu đựng nổi sức mạnh hai món thần khí ngưng tụ được. Thứ ba, chỉ có Khổng Tử Viết mới có thể cầm hai món thần khí cùng một lúc, nhưng thái độ của cô giờ vẫn chưa rõ ràng.

Cân nhắc thiệt hơn xong, Diên Bắc Tu và Vệ Đông Li cùng nhìn nhau cười, coi như đã kết thành một liên minh tạm thời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv