Ngụy Nguyên Kham mở hộp thuốc của y bà ra kiểm tra, các loại chai lọ dược liệu, thuốc bột xếp ngăn nắp đầy đủ, chỉ có một chiếc ống trúc là trông khá kỳ lạ. Hắn cầm ống trúc lên, bên trong rơi ra một mảnh, bà A Cẩn đó bất ngờ bị ốm chắc chắn là do y bà giở trò. Hắn không xuất hiện trên thuyền hoa, y bà cũng sẽ có được manh mối mình muốn có.
Từ những lời Nhiếp Thầm nói, nghe có vẻ như, bà đó chính là tai mắt mà Nhiếp Thầm gọi đến, nhưng trực giác cho hắn biết có điều gì đó không đúng. Nhiếp Thầm đủ gan dạ sáng suốt, cũng có tư duy tỉ mỉ kỹ càng
nhưng vẫn kém xa so với y bà đó, Nhiếp Thầm làm thế nào để khiến một người như thể bán mạng cho mình được đây? Ngược lại, nếu nói y bà đó sắp xếp Nhiếp Thầm để làm tiếp ứng ngầm thì có lý hơn nhiều.
“Tam gia lại cả đêm không ngủ đúng không?” Thầy thuốc Tôn vừa vào đã nhìn thấy ngay khuôn mặt của Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên mời thầy thuốc Tôn ngồi xuống ghế.
“Tam gia không cần phải khách sáo.” Thầy thuốc Tôn xua tay: “Thời gian qua ngài cảm thấy thế nào, vết thương cũ có còn đau nữa không?”
Ngụy Nguyên Kham: “Đỡ hơn so với lúc ở trong kinh thành.”
“Để ta xem xem còn vấn đề gì nữa không.” Thầy thuốc Tôn nói rồi định đứng lên đi rửa tay.
Ngụy Nguyên Kham: “Tiên sinh đi đường vất vả, chúng ta cứ ngồi nói chuyện trước đã.”
Năm năm qua rồi, vết thương cũng đã khỏi từ lâu, nhưng không hiểu sao cứ đau bất chợt, cơn đau ấy như đưa hắn trở lại buổi tối ngày hôm đó.
Trong đại lao tối tăm, khuôn mặt cô gái tràn đầy vẻ kiên định và dứt khoát. Sau khi lấy được vũ khí sắc bén ra khỏi người hắn, cô nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với hắn.
Hắn muốn nói với cô mấy câu nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ biết trơ mắt nhìn cô đi vào trong bóng tối.
Thấy ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi sầm lại, thầy thuốc Tôn lại thở dài. Mấy năm qua ông đã kiểm tra vết thương đó rất nhiều lần, bề ngoài đúng là chẳng có gì thay đổi, ông đang nghi ngờ không biết năm đó sau
khi lấy vũ khí sắc nhọn ra xong, con bé học Châu có bỏ sót miếng tàn dư nào hay không để đến giờ nó ăn sâu vào trong da thịt, cho nên mới cảm thấy đau thường xuyên như thế. Ông từng khuyên Tam gia để cho ông
mở vết thương kiểm tra, nhỡ đâu tìm được nguyên nhân thì cũng dễ bề chữa khỏi, nhưng không biết tại sao Tam gia lại không chịu.
“Vẫn nên kiểm tra cho yên tâm.”
Thầy thuốc Tôn cố chấp muốn kiểm tra, Ngụy Nguyên Kham không từ chối nữa, bèn đi vào trong phòng cởi đại áo.
Một vết sẹo dài khoảng ba tấc kéo dài từ nách trái xuống phía dưới, mặc dù đã qua năm năm nhưng vết thương trông vẫn rất đáng sợ. Năm đó Ngụy Nguyên Kham giẩu vũ khí sắc bén vào trong da thịt khiến vết
thương sưng đau liên tục, giống như bị thương nhiều lần ở cùng một vị trí, nên sau khi chữa khỏi trông nó đáng sợ hơn các vết thương thông thường.
Thầy thuốc Tôn sờ xung quanh miệng vết thương nhưng không cảm thấy có dị vật gì. Nếu ông đoán không sai, có lẽ dị vật nằm ở giữa sườn, thường ngày chỉ cần Ngụy Nguyên Kham vận động mạnh thì dị vật sẽ bị
kéo theo khiển phần xung quanh bị thương, gây nên cảm giác đau đớn.
Sau khi Thầy thuốc Tôn kiểm tra xong, Ngụy Nguyên Kham bèn mặc áo lại như cũ.
Thầy thuốc Tôn: “Từ lúc rời kinh thành, Tam gia đã đau mấy lần rồi?”
“Khoảng hai ba lần.” Ngụy Nguyên Kham thờ ơ, giống như đã không còn để tâm đến vết thương đó từ lâu.
Thầy thuốc Tốn hơi bất ngờ: “Xem ra đã thuyên giảm rồi thì phải, nhưng cũng có thể là do gần đây Tam gia không giao đấu với ai, cho dù là luyện tập hàng ngày thì động tác cũng không quá mạnh bạo, cho nên không
có vấn đề gì cả. Tam gia vẫn nên chú ý nhiều hơn, cố gắng đừng dùng tay trái.”
Ngụy Nguyên Kham đáp lời: “Đã khiến tiên sinh phải vất vả rồi.”
Thầy thuốc Tôn xua tay: “Mấy năm qua ngài mới là người vất vả. Sau khi Như Quân mất, sức khỏe và tinh thần của ta mất hết, may có Tam gia tìm được ta... Ôi chao, suy cho cùng, ta thật hổ thẹn với phụ thân của
Như Quân.”
Nói đến đây, thầy thuốc Tôn bỗng nhớ lại không ít chuyện cũ. Năm đó ông còn trẻ, tính cách kiêu ngạo không chịu khuất phục, hiếu thắng tranh đấu với ngày nên bị kẻ khác tính kế, may nhờ có Châu đại lão gia âm
thẩm đi nhờ vả khắp nơi nên ông mới giữ được mạng. Ông tha thiết say mê với y thuật, không giỏi mấy trò đấu đá nhau. Châu đại lão gia khuyên ông mai danh ẩn tích trước, đi lại trong dân gian, như thể vừa có thể
tránh được nguy hiểm lại vừa không bị những chuyện khác làm ảnh hưởng đến tinh thần.
Vì thế, ông bèn rời khỏi kinh thành đi khắp nơi hành nghề y, thỉnh thoảng Châu đại lão gia vẫn gửi tiền cho ông, để ông mua thuốc cứu giúp những người dân nghèo khó.
Châu đại lão gia ra đi quá đột ngột, lúc ông nhận được tin trở về kinh thành gấp thì Châu đại lão gia đã nhập táng rồi, ông vội đến trước mộ bái tế, sau đó đến nhà họ Châu gặp Châu đại phu nhân. Châu đại phu nhân
ôm Như Quần bé nhỏ buồn bã đau thương, ông khuyên bà rằng người đã đi rồi, phải nuôi con nhỏ trưởng thành khỏe mạnh.
Bà gật đầu đồng ý, còn dặn ông đừng nói với người khác rằng mình có quen biết với Châu đại lão gia, cho dù là người của nhà họ Châu cũng không được nói. Sau đó bà treo cổ tự vẫn, trong lòng ông vẫn luôn nghi ngờ,
sao bà ấy có thể nhẫn tâm bỏ lại Như Quần bé nhỏ được chứ? a)
Nhưng dù sao Châu đại phu nhân cũng là nữ quyến, ông không thể đến kiểm tra tử thi, chỉ đành ở bên ngoài nghe ngóng tin tức, cuối cùng nha môn đến xem xét, xác nhận đúng là tự vẫn, bà ấy mới có thể được hạ
táng một cách thuận lợi.
Ông lại quanh quẩn ở kinh thành mấy năm, tận mắt nhìn thấy Châu lão phu nhân đón Như Quân về nuôi dưỡng, dốc lòng dạy bảo, ông mới yên tâm tiếp tục đi khắp nơi hành nghề y. Mãi cho đến một ngày Như Quân
lại rơi vào đại lao. Sau khi nhận được tin tức, ông bèn vội vã trở về kinh thành, đáng tiếc ông chỉ là một thầy thuốc có chút danh tiếng, còn Như Quân thì đang gánh tội danh mưu phản. Mặc cho lòng ông như lửa đốt
thì cũng không có cách nào giúp được, chỉ đành chú ý đến động tĩnh trong đại lao của Hình bộ. Nói ra cũng thật trùng hợp, lúc đó trong đại lao đột nhiên có dịch bệnh, ông nhân cơ hội đó đi vào đại lao, chọn Như
Quân là người giúp mình phát thuốc.
Từ sau khi trưởng thành, Như Quân chưa bao giờ gặp ông nên không hề biết mối quan hệ giữa ông và cha mình. Ông cũng không nói nhiều, tránh để người khác phát hiện.
Dịch bệnh trong nhà lao vốn dĩ không nghiêm trọng, nhưng ông cố ý dùng chút tiểu xảo để kéo dài thời gian. Đó là những tháng ngày khó vượt qua nhất của ông, không những ông lo lắng chuyện Như Quân sẽ bị kết
tội, mà còn phải chịu đựng sự cắn rứt lương tâm, bởi dù sao ông cũng là một thầy thuốc, không nên làm ra chuyện như thế này...
Cô bé Như Quân đi theo ông học y thuật, một lòng muốn chữa khỏi bệnh cho những phạm nhân ở trong đại lao, thậm chí còn bất chấp nguy hiểm xin quan cai ngục “A Ngụy”. Chứng kiến cảnh đó, ông cực kỳ xúc động
bèn buông ra để dịch bệnh sớm biến mất.
Sau đó trong triều đình xuất hiện tranh luận, nghi ngờ có người mượn vụ án mưu phản để tiêu diệt những người đối đầu với mình, trưởng công chúa và nhị Hoàng tử bị xử tử, không nên liên lụy thêm nhiều người
nữa. Thái tử cũng cầu xin cho nhà họ Châu, ông tưởng rằng Như Quân có phúc rồi, nào biết sẽ lại xảy ra chuyện cướp ngục, Như Quân cũng bỏ mạng tại đây.
Nhà họ Thôi đưa quan tài về Thái Nguyên, ông cũng đi theo suốt dọc đường, nhìn thấy rõ sự máu lạnh vô tình, cạn tình cạn nghĩa của nhà họ Châu và nhà họ Thôi. Cả nhà ân nhân năm lần bảy lượt gặp kiếp nạn khiến
tinh thần của ông sa sút, lại do trước đó ở trong đại lao đã làm nhiều chuyện sai trái, cảm thấy bản thân không xứng đáng làm thầy thuốc nữa nên cứ sống vất vưởng như thế suốt hai năm. Ngụy Tam gia tìm thấy ông,
nhắc đến vụ án của Như Quân, nói sẽ báo thù cho Như Quân, lúc đó ông mới biết còn có người đau lòng hơn cả ông.
Ngụy Tam gia thật lòng yêu thương Như Quân, không giống như tên Thôi Trinh lòng dạ ác độc kia. Nếu năm đó Như Quân không chết rồi gả vào nhà họ Ngụy thì chắc chắn hiện giờ đã có một gia đình hạnh phúc êm
ấm, chưa biết chừng còn có cả con gái con trai rồi.
Mỗi lần nghĩ đến đây thầy thuốc Tôn đều cảm thấy đau lòng, mãi mới có thể ổn định lại cảm xúc. Ông lấy một bình thuốc ra đưa cho Ngụy Nguyên Kham: “Lần sau nếu vết thương lại đau thì dùng thuốc này, chắc sẽ
có hiệu quả.”
Ngụy Nguyên Kham nhận thuốc, thầy thuốc Tôn lại nói tiếp: “Ta có nghe nói đến chuyện ở phủ Thái Nguyên, có phải người của Thái tử lại làm chuyện ác không? Triều đình phải ngài đến điều tra án là muốn đẩy ngài
lên đầu sóng ngọn gió hay sao? Nếu có gì cần ta giúp đỡ...” Nghĩ lại bản thân mình đi hành nghề chữa bệnh chẳng có gì trong tay thì không khỏi cảm thấy bực bội.
“Tiên sinh chỉ cần chuyên tâm hành y cứu người, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Ngụy Nguyên Kham mặc trường bào màu xanh đậm, ở trước mặt Thầy thuốc Tôn, hắn thể hiện ra sự thoải mái hiếm thấy, ánh mắt không còn sự phòng bị và lạnh lẽo, giống như một công tử trẻ tuổi con nhà quyền
quý. Những năm qua, dường như người trong triều đình đã quên mất tuổi thật của Ngụy Tam gia rồi.
Thầy thuốc Tôn nhìn hắn, trong lòng càng chất chứa thêm buồn bã. Ông vỗ vai hắn, lúc quay đầu thì nhìn thấy hộp thuốc ở trên bàn: “Đây là...”
Ngụy Nguyên Kham: “Lúc điều tra án lấy từ chỗ của một y bà.”
“Y bà ư?” Thầy thuốc Tôn nhìn vào từng túi vải trong hộp thuốc, ông đi đến cầm một túi vải đưa lên mũi ngửi, mùi thảo dược tỏa ra nhưng không quá nồng.
“Đây là bã thuốc, hiểm có y bà nào còn biết cách dùng những thứ này.”
Thuốc trong hộp đều không phải dược liệu quý hiếm nhưng không có thứ gì để đi lừa người, còn về phần mấy lá bùa và nhang để đốt thì đều được đặt ở tầng dưới của hộp thuốc, thường ngày chắc cũng không để làm
gì.
“Y thuật của y bà này cũng khá đấy.” Thầy thuốc Tôn khen ngợi: “Dược liệu phân biệt rõ ràng, có thể thấy cách xem bệnh không tệ, thuốc trong hộp của mấy đồ đệ và thầy thuốc mà ta dạy chắc chắn không thể để hỗn
loạn, những dược liệu tương thích tương khắc với nhau cũng phải ghi nhớ kỹ, một khi xảy ra sai sót sẽ gây ra tai họa lớn. Tiếc là rất nhiều thầy thuốc không để tâm đến, không biết hiệu quả của nó ra sao, thường
không phân biệt rõ.”
Thầy thuốc Tôn nói rồi mở gói bã thuốc ra nhìn chăm chú, trên khuôn mặt càng hiện rõ vẻ yêu mến người tài: “Bã thuốc này cũng được lựa chọn kỹ rồi, dùng để chữa vết thương ngoài chắc chắn sẽ có hiệu quả. Những
năm qua ta đi khắp nơi sưu tầm các phương thuốc, lần đầu tiên thấy một y bà tinh tế, tỉ mỉ đến thế.”
Thầy thuốc Tôn nói rồi nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Người này đang ở đâu? Thử hỏi xem có muốn theo ta học y không, sau này giúp ta tìm các phương thuốc ở đây rồi ghi chép lại.”
Ngụy Nguyên Kham nghĩ lại những gì thầy thuốc Tôn vừa nói rồi đáp: “Cô ta là một người câm, lại không biết chữ.”
“Hả?” Thầy thuốc Tôn vô cùng kinh ngạc: “Y thuật truyền miệng trong dân gian đã đạt đến mức này rồi sao? Không cần đọc sách mà cũng hiểu được những điều này ư? Thật sự là hiếm có.”
Trong đầu Ngụy Nguyên Kham xuất hiện hình ảnh, bà đó lén nhìn mảnh giấy trong tay Tử Diên. Cô ta không biết chữ thật ư?
Sau giây lát im lặng, thầy thuốc Tôn sắp xếp hộp thuốc gọn gàng lại như ban đầu, đang chuẩn bị dặn Ngụy Nguyên Kham thêm mấy câu rồi đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lúc đi khám bệnh cho người trong
kinh thành ta có gặp một người, hắn nhờ ta khám bệnh cho con gái của hắn, vốn dĩ ta đang vội trở về Thái Nguyên nên đã từ chối rồi, nhưng hắn nói con gái hắn cũng ở đang phủ Thái Nguyên.”
Ngụy Nguyên Kham biết thầy thuốc Tôn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này: “Ta có quen với người nhờ tiên sinh khám bệnh ư?”
Thầy thuốc Tôn: “Đúng vậy, chính là Hoài Viễn hầu ấy.”
Cố Minh Châu, con gái lớn của Hoài Viễn hầu.
Ngụy Nguyên Kham: “Tiên sinh định khi nào sẽ đến nhà họ Cổ?”
Thầy thuốc Tôn: “Ngày mai sẽ đi.”
“Ngày mai ta cũng sẽ đến đó, tiên sinh không cần nói là có quen biết ta. Vụ án bắt nguồn từ Hoài Viễn hầu, đến nay đã sắp đưa ra xét xử rồi, ta cũng phải đến hỏi thăm Hoài Viễn hầu phu nhân mới được.”
Ngoài chuyện này ra, hắn còn muốn biết rốt cuộc căn bệnh ngốc của Cổ đại tiểu thư là như thế nào.
Thầy thuốc Tôn gật đầu.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa, thầy thuốc Tôn mới rời khỏi căn phòng. Chưa đi được bao xa đã thấy Sơ Cửu đi theo.
“Tôn tiên sinh.”
Sơ Cửu gọi nhỏ, thầy thuốc Tôn không khỏi giật mình: “Sơ Cửu, ngươi làm gì mà lén lén lút lút thế?”
“Tiên sinh.” Sơ Cửu ôm một con gà đen to trong lòng, hắn sáp lại gần với vẻ khó xử: “Ngài chẩn mạch cho Tam gia rồi ạ?”
Thầy thuốc Tôn gật đầu, sau khi xem vết thương xong, ông tiện tay bắt mạch cho Ngụy Tam gia luôn.
“Tam gia vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe.”
“Tam gia không cố ý che giấu bệnh gì chứ ạ?”
Sơ Cửu nói xong bèn nhìn trước ngó sau, sau đó căng thẳng vuốt con gà đen trong lòng. Lông gà bị hắn vuốt đến nỗi không có chút bụi bẩn nào, phát sáng dưới ánh mặt trời.
Chắc là do vuốt quá nhanh, con gà đen bèn kêu một tiếng như tỏ ý không hài lòng.
Sơ Cửu giật nẩy mình, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, thời khắc quan trọng như thế này, đừng để Tam gia xuất hiện.
Thầy thuốc Tôn cảm thấy hơi khó hiểu: “Cái thằng này, tóm lại là người muốn nói gì?”
“Không phải ta muốn nói.” Sơ Cửu lập tức phân bua: “Là nhị lão gia nhà ta muốn ta đi hỏi tiên sinh... tiên sinh cũng biết Tam gia nhà ta có địa vị như thế nào ở nhà họ Ngụy này rồi đó, trên dưới nhà họ Ngụy đều nâng
niu như châu báu, có một số chuyện không thể để xảy ra sai sót.”
Sơ Cửu càng nói nhỏ hơn, con gà trống trong lòng cũng phối hợp kêu một tiếng be bé.
Thầy thuốc Tôn: “Nhị lão gia muốn biết chuyện gì?”
Sơ Cửu nuốt nước bọt rồi lại quay đầu nhìn, không thấy có ai chú ý đến chỗ của bọn họ mới nói tiếp: “Nhị lão gia muốn biết, Tam gia nhà chúng ta có vấn đề ở phương diện đó không?”
Sơ Cửu vỗ vỗ vào thắt lưng: “Có yếu không?”
Thầy thuốc Tôn suýt thì bật cười thành tiếng, xem ra mấy năm nay Ngụy Tam gia không chịu nghe ai khuyên bảo, khiến bề trên nhà họ Ngụy lo lắng lắm rồi: “Ngươi đoán xem? Có cần bồi bổ không?”
“Cái đó ai mà biết được.” Sơ Cửu vuốt ve con gà đen trong lòng: “Con gà đen này là nhị lão gia tìm về để bồi bổ cho Tam gia đấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Không những không có cơ hội, còn để con gà đen này chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sinh ra được mấy đàn gà đen con rồi. Ngày nào hắn cũng khuyên Tam gia ăn con gà này, vậy là cứ phải ôm theo con gà này
chạy tới chạy lui phía sau Tam gia.
Sơ Cửu nghĩ thôi đã thấy khổ rồi.
Thầy thuốc Tôn lại thở dài: “Những chuyện như thế này cũng phải tìm cơ hội.”
Bổ thận mà còn phải tìm cơ hội à? Sơ Cứu dỏng tai lên nghe.
Thầy thuốc Tôn nhìn con gà đen béo tốt: “Cứ giữ nó lại trước đã!” Đợi đến khi Tam gia có người trong lòng rồi tính...
Thầy thuốc Tôn quay người đi khỏi đó.
Sơ Cửu nhìn theo bóng dáng đang lắc đầu của ông, lẽ nào bệnh của Tam gia đã nghiêm trọng đến thế rồi ư? Yếu đến mức không thể bồi bồ nữa rồi ư?
Thế thì gay go rồi! Nhị lão gia nói rồi, Tam gia mà khỏi bệnh thì sẽ tìm cho ngài ấy một mối nhân duyên.
Mối nhân duyên này sẽ không mất trắng đó chứ?