Hai mẹ con Lâm thái phu nhân và Thôi Trinh đều âm thầm oán hận lẫn nhau. Lâm thái phu nhân thì khỏi cần phải nói, tâm trạng đều viết hết lên mặt, lúc nào cũng chỉ nhớ đến tư lợi cá nhân. Còn Thôi Trinh... xem
ra bây giờ vẫn còn chí đền nợ nước.
Nhìn hai mẹ con Lâm phu nhân và Châu Châu, Thôi Trinh bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Không buồn bã, cũng không đau đớn, chỉ là khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, dường như cả
người đều trở nên trống rỗng. Cũng may ảo giác đó chỉ hiện lên một thoáng rồi biến mất ngay lập tức.
Có lẽ vì quá lâu chưa nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế nên hắn cảm thấy hơi ghen tị.
Thôi Trinh hoàn hồn, mặt không biến sắc, nói tiếp: “Cháu muốn viết một lá thư cho di phụ. Nhỡ may sau khi chuyện của cháu ầm ĩ đến kinh thành, có người muốn lấy chuyện này làm cái cớ liên lụy đến nhiều người
hơn, cháu muốn nhờ di phụ giúp xin tha cho tướng sĩ trú đóng tại Đại Đồng. Quân Thát Đát nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, lúc này mà làm to chuyện, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Đại Chu.”
Lâm phu nhân hỏi lại: “Chỉ vậy thôi sao?”
Thôi Trinh khẽ gật đầu.
Lâm phu nhân không biết nên nói gì, chỉ thở một tiếng dài thườn thượt: “Không còn cách khác ư?”
Thôi Trinh nói: “Nếu có thể tra rõ vụ án ngựa chiến thì sẽ là chuyện tốt với cả biên cương và Vệ sở. Cháu có thể phân rõ nặng nhẹ hoãn gấp trong việc này.”
Nói xong, Thôi Trinh ngước mắt lên, trên mặt lại thêm vài phần tự tin: “Di mẫu không cần quá lo lắng. Tướng lĩnh Đại Chu có thể sử dụng không nhiều, bây giờ cường địch vây quanh, mấy người ở Bộ binh cũng chưa
chắc dám tiếp nhận vị trí trấn thủ biên cương. Cho dù cháu bị vạch tội, chưa chắc triều đình sẽ vĩnh viễn không bổ nhiệm,
“Vốn dĩ trên đời này chẳng có chuyện gì là kéo dài được mãi. Mấy năm nay phủ Định Ninh hầu luôn dệt hoa trên gấm, quản thúc việc trong nhà ngoài ngõ không nghiêm. Lần này bị phạt, cháu cũng có thể nhân đó mà
chấn chỉnh việc trong nhà.”
Lâm phu nhân hỏi: “Cháu nghi ngờ Lâm Tự Chân có vấn đề à?” Nếu không tại sao hắn lại nói chấn chỉnh việc trong nhà?
Thôi Trinh cụp mắt, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: “Di mẫu có từng nghe nói đến chuyện Lâm Tự Chân nghênh chiến với Thát Đát ở Túc Châu vệ, lấy ít thắng nhiều, bị người Thát Đát nói là am hiểu hiểu yêu thuật,
có thể mượn thiên binh nghênh chiến không?”
Chuyện này đương nhiên Lâm phu nhân đã từng nghe nói đến, chỉ là nghe rồi bỏ đó, dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Thôi Trinh trầm ngâm nói: “Cháu tự thấy nếu trong tình huống tương tự, cháu sẽ bị đánh bại, trừ phi thật sự có binh mã bất ngờ tập kích quân doanh Thát Đát. Nhưng khi đó cữu phụ dẫn binh thủ thành, sao có thể
chia binh mã vòng ra sau lưng Thát Đát?”
Vì thể hắn mới để Thôi Vị đến Túc Châu vệ xem xét tình hình kỵ binh dưới trướng cữu phụ.
Cũng có lẽ vì hành động này của hắn nên cữu phụ mới sinh nghi, thể là nghĩ trăm phương ngàn kế túm được nhược điểm của hắn. Đúng lúc chiến sự ở Đại Đồng căng thẳng, cuối cùng bọn họ cũng tìm được cơ hội, thu
hút sự chú ý của hắn đến hai ngôi mộ ở Sơn m.
Bây giờ manh mối càng lúc càng nhiều, những nghi ngờ của hắn cũng dần tập trung lại, tất cả đều hướng về Lâm Tự Chân.
Lâm phu nhân càng nghe càng kinh hãi: “Chẳng lẽ huynh ấy thật sự có vấn đề?”
Lúc ở Thiểm Tây, Lâm Tự Chân từng tới đánh cờ với cha. Mặc dù cha không ra làm quan nhưng cũng thường đọc binh thư chiến pháp tổ phụ để lại. Lúc hai người đánh cờ có nhắc đến chiến sự ở biên cương Đại Chu,
Lâm Tự Chân cho bà cảm giác ông ta cũng là một người có trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân lại càng hoảng hốt. Bà cứ có cảm giác không chân thực.
Tạm thời gác lại những suy nghĩ này, Lâm phu nhân lại nhìn Thôi Trinh: “Hay là cháu nói với Ngụy đại nhân đi, có thể Ngụy đại nhân sẽ nghĩ ra được kể sách vẹn toàn.”
Thôi Trinh cầm chén trà trên trác kỷ lên, đưa lên miệng nhưng lại không uống. Hắn ngẩng đầu nói: “Ngụy Nguyên Kham có địch ý với cháu, hắn sẽ không giúp đâu.”
“Tại sao?” Lâm phu nhân thắc mắc: “Cháu từng có chính kiến không hợp với nhà họ Ngụy hay sao?”
“Không có.” Thôi Trinh khẳng định chắc nịch: “Hai vị lão gia nhà họ Ngụy cũng từng nhậm chức ở biên cương phía Bắc, lúc cháu mới vào quân doanh còn từng gặp Ngụy đại lão gia. Tuy không có giao tình gì nhưng
cũng chưa từng có mâu thuẫn. Có lẽ là từ sau khi Ngụy Nguyên Kham bị gán tội trong vụ án Trưởng công chúa, cháu và Ngụy Nguyên Kham gặp lại thì mọi chuyện đã thay đổi.”
Trước giờ Cố Minh Châu chưa từng nghe nói đến ân oán giữa Thôi Trinh và Ngụy Nguyên Kham. Hôm nay nghe được cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Thôi Trinh cố ý nói thêm vài câu, nhắc tới tình hình năm đó: “Cháu phụng mệnh điểm binh ở ngoại ô kinh thành, vừa hay gặp được Ngụy Tam gia. Sau đó Ngụy Tam gia cọ xát với Thôi Vị trên thao trường. Lúc ấy
Ngụy Tam gia vừa giết chết hộ vệ bên cạnh Thôi Vị. Cháu sợ Thôi Vị ôm lòng oán hận, ra tay không biết nặng nhẹ nên rất để ý đến tình hình trên sân. Không ngờ Ngụy Tam gia ra tàn nhẫn, Thôi Vị thế mà lại không
phải đối thủ của hắn. Cháu nhảy vào can ngăn, đón một chiều hiểm của Ngụy Tam gia, cũng vì thế mà bị Ngụy Tam gia chém bị thương.”
Nói đoạn, Thôi Trinh xòe bàn tay trái ra, có thể thấy rõ một vết sẹo ngay giữa lòng bàn tay.
Lâm phu nhân không ngờ còn có chuyện này. Mặc dù Thôi Trinh chỉ nói qua loa nhẹ nhàng nhưng nhìn vết sẹo là có thể biết tình cảnh nguy hiểm lúc đó.
“Năm đó Ngụy Tam gia còn rất trẻ, kinh nghiệm trong quân đội không nhiều mà lại có thể đả thương huynh đệ cháu, người mất mặt đương nhiên là nhà họ Thôi. Đầu dùng trên thao trường Thôi Vị không bằng người
ta, chịu nhục cũng là đáng đời. Vốn dĩ cháu cũng không để bụng, nhưng cháu không hối hận vì đã nhúng tay vào cứu Thôi Vị, dù sao trên thao trường không tổn thương đến tính mạng...
“Nhưng từ đó về sau mỗi lần cháu gặp mặt Ngụy Tam gia, Ngụy Tam gia đều khiến cháu nhớ lại chuyện trên thao trường ngày ấy. Cho dù không động đao động kiếm đánh nhau thật nhưng bầu không khí giương
cung bạt kiểm thì cũng chẳng khác gì.”
Nghe Thôi Trinh nói thế, Cố Minh Châu cẩn thận nhẩm tính, vậy là ân oán giữa Thôi Trinh và Ngụy Nguyên Kham đã bắt đầu từ trước cuộc chạm trán ở thao trường.
Khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Thôi Trinh nhấp một ngụm trà, đặt lại cái chén lên mặt bàn: “Chuyện Ngụy Tam gia có địch ý với cháu không phải là giả. Nhưng giờ tất cả đều vì án ngựa chiến, chắc hẳn Ngụy Tam gia sẽ không nhân lúc này mà ra
tay với cháu, dù sao điều tra rõ Lâm Tự Chân mới là chuyện quan trọng. Người ta không muốn kết giao với cháu, cháu cũng chẳng có ý muốn dựa thể cậy quyền. Cứ giải quyết việc công cho tốt, cùng lắm sau này tìm
cơ hội làm sáng tỏ hiểu lầm là được.”
Lâm phu nhân gật đầu, vị Ngụy Tam gia kia thủ đoạn tàn nhẫn song không giống hạng người sẽ lấy việc công để trả thù riêng. Lần trước hắn còn nhắc nhở bọn họ Thái tử gia đã tới phủ Thái Nguyên, bảo bọn họ phải
luôn luôn cẩn thận.
Nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là cảnh giác với Ngụy Tam gia. Lần trước hắn cợt nhả với Châu Châu, mặc dù bị bà bình tĩnh đè xuống nhưng trong lòng bà vẫn thấy rất bất an, luôn cảm thấy trên đời này không có
bức tường nào gió không lọt qua được, nói không chừng một ngày nào đó, nhà họ Ngụy sẽ tìm đến tận nơi.
Kiểu tâm lý này rất khó giải thích, cứ như người chịu thiệt là Ngụy đại nhân chứ không phải Châu Châu vậy.
“Chuyện này tạm thời di mẫu đừng nói ra ngoài.” Thôi Trinh dặn: “Để tránh cho Lâm Tự Chân và Triệu cung nhân nảy sinh nghi ngờ, đánh rắn động có thì vụ án này càng khó mà tra rõ.”
Lâm phu nhân gật đầu, đây chính là lý do Thôi Trinh muốn tới nhà họ Cổ nói chuyện.
Bà hỏi: “Vậy cháu định khi nào đến nha môn nói rõ?”
Thôi Trinh điềm tĩnh như thường: “Cháu mượn thư phòng nhà di mẫu dùng một lát, bây giờ cháu sẽ viết tấu chương trình lên kinh, sau đó đi tìm Ngụy đại nhân nói rõ chuyện Sơn m.”
Bây giờ Thôi Trinh rất không tin tưởng người nhà họ Thôi, nếu không cũng chẳng viết tấu chương ở đây. Lâm phu nhân không khỏi cảm thấy thương xót, bà đứng lên sai người chuẩn bị giấy mực bút nghiên.
Thôi Trinh vào thư phòng một lúc lâu mới viết xong tấu chương. Hắn mở cửa bước ra, thấy Châu Châu đang ngồi trong sân tết cỏ thỏ.
Hồi nhỏ Thôi Trinh chưa từng chơi mấy thứ này, cha quản thúc hắn rất nghiêm, sau khi cha qua đời, hắn lại quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài hầu hết thời gian đều trải qua trên chiến trường, nào có rảnh rỗi
nhàn hạ chơi mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này.
Nghĩ vậy, Thôi Trinh bèn chậm rãi bước đến trước mặt Cố Minh Châu. Trong tay Cố Minh Châu là một con thỏ lông xù tết bằng cỏ, con thỏ đó có hai tai rất dài, bốn cái chân ngắn cũn cỡn nom rất đáng yêu.
Bất giác, Thôi Trinh cũng cầm ngọn cỏ đuôi chó trên mặt bàn đá, học tết theo cô.
Cố Minh Châu ngước mắt nhìn Thôi Trinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Ngọn cỏ đuôi chó trong tay hắn toát ra vẻ quái dị. Sao hẳn lại có hứng thú với mấy thứ nhỏ nhặt này?
Loay hoay một hồi, Thôi Trinh đưa con thỏ đã tết xong cho Cố Minh Châu. Cố Minh Châu giơ tay nhận lấy, có lẽ là lúc quân cỏ, Thôi Tinh dùng sức quá mạnh, bông cỏ đuôi chó kia vừa đến tay Cố Minh Châu đã đứt lìa,
sau đó con thỏ bằng cả tức thì trở lại là cây cỏ.
Cố Minh Châu và Thôi Trinh đều thoáng sửng sốt, nhưng Thôi Trinh lại nhanh chóng bật cười, tiếng cười sảng khoái, dễ chịu không nói nên lời.
Cố Minh Châu nhìn đám cỏ, chuyện này có gì buồn cười chứ? Người ta nhìn thấy còn tưởng Định Ninh hầu bị điên đấy.
Thôi Trinh cười một lát, bỗng lên tiếng: “Có biết tìm những người trong phương kia ở đâu không?”
Cố Minh Châu khẽ giật mình nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn lại. Thôi Trinh không phải nói chuyện với cô mà là đang dặn dò hộ vệ bên cạnh.
“Đi theo dõi Nhiếp Thầm, ta có việc muốn tìm y.”