Hộ vệ Đông cung lập tức đáp lời: “Hắn là hộ vệ canh gác ở ngoại viện, Thái tử gia chưa gặp bao giờ.”
“Là ai phái ngươi đến?” Thái tử lạnh lùng hỏi: “Tại sao muốn giết Triệu nhị?”
Tên hộ vệ ngây mặt ra không chịu khai.
Ngụy Nguyên Khang nói: “Triệu nhị lão gia và Vương Đạo Xương bị giết, vụ án này cũng không thể điều tra tiếp được, theo lẽ thường người giết chết Triệu nhị lão gia chính là chủ mưu đứng đằng sau. Hắn là người của
phủ Thái tử, tội danh này sợ rơi xuống đầu Thái tử rồi.”
Rất nhiều quan viên không kìm được hít một hơi thật sau. Cũng chỉ có Ngụy đại nhân mới dám nói như vậy, vả lại còn nói trước mặt Thái tử. Thái tử đang định lên tiếng thì Ngụy Nguyên Kham đã tiếp lời: “Đáng tiếc,
việc này có hàng trăm kẽ hở, cho dù đã nhìn thấy kết cục thế này cũng khiến người ta khó lòng tin phục. Rõ ràng có thể giết chết Triệu nhị lão gia ngay lập tức, tại sao còn dụ chúng ta tới đây?”
Lập tức có người phụ họa: “Đúng đúng, Ngụy đại nhân nói rất phải, rõ ràng là muốn hãm hại Thái tử gia.”
Đám đông quay đầu lại nhìn, chẳng biết Phùng An Bình đã lên núi từ lúc nào, y trà trộn vào trong đám đông. Tên thông phán phủ Thái Nguyên sợ bản thân không đủ ngốc, còn chưa biết trước mặt xảy ra chuyện gì mà
đã dám ăn nói tùy tiện. Y làm thể là vì muốn lấy lòng Thái tử gia mà chẳng để ý đến chuyện gì khác nữa.
Thái tử tức giận, nghiêm nghị nhìn chòng chọc vào tên hộ vệ: “Nói là ai sai khiến ngươi?”
Tên hung đổ cụp mắt, tình hình hiện tại không giống với tưởng tượng của hắn. Ngụy Nguyên Khang không mắc câu mà còn vạch trần hết những điểm kỳ lạ trong câu chuyện. Nếu như hắn bảo bản thân bị nhà họ
Ngụy mua chuộc, e là cũng chẳng có ai tin.
“Thái tử gia, chuyện này phải điều tra cho rõ ràng.” Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Chuyện liên quan đến ngựa chiến và vũ khí, không thể để tội danh thế này dính vào người được. Một khi liên quan mật thiết, không
điều tra cho rõ ràng, chắc chắn trong tương lai sẽ bị người khác cố ý lợi dụng.”
Lời của Ngụy Nguyên Kham mang hàm ý sâu xa, Thân tiên sinh đúng cách đó không xa vẫn tỏ vẻ ung dung nhưng trong lòng bàn tay lại âm thầm đổ mồ hôi.
Ngụy Nguyên Khang nói: “Nếu đã đưa tráp mật của khâm sai về kinh thì chuyện Triệu nhị lão gia bị giết cũng để văn sử việt rõ ràng. Sau khi các vị và ta ký tên vào sẽ trình lên cho Hoàng thượng, cũng xem như làm
sáng tỏ chuyện này vì Thái tử, các vị thấy thế nào?”
Các quan viên nhỏ giọng bàn tán.
“Hạ quan bằng lòng.” Phùng An Bình lại nói trước, giọng nói này vừa chói tai vừa không đúng lúc.
Các quan viên đứng cạnh Phùng An Bình đều tránh sang hai bên, rõ ràng không muốn nhập bọn với tên ngu ngốc này. Phùng An Bình nhìn Thái tử gia đẩy chân thành. Nếu đã phối hợp với lời của Ngụy đại nhân thì
tất nhiên phải làm hết sức mình. Không biết biểu cảm của y trông có giống đang nịnh nọt không? Đúng là làm khó một người cương trực, không a dua nịnh bợ như y.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Những đại nhân còn lại thì sao? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy Thái tử gia có liên quan đến chuyện này?”
Lời Ngụy Nguyên Khang nói như sét nổ bên tai bọn họ, chúng quan viên liên tục phủ nhận: “Không liên quan, không liên quan... Người sáng suốt nhìn một cái là hiểu rõ ngay.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn Thái tử: “Sau khi bản quan tiếp nhận việc này, có nghe người ta đồn thổi rằng phủ Thái Nguyên này nằm dưới quyền Thái tử gia. Mỗi năm Thái tử gia đều đến phủ Thái Nguyên mấy lần, rất
nhiều quan viên của phủ Thái Nguyên là do Thái tử gia cất nhắc. Chuyện ở đây Thái tử gia là người rõ nhất, bây giờ vụ án vừa có chút manh mối, Thái tử gia liền tới đây, còn cho hộ vệ giết chết Triệu nhị lão gia. Thế
chẳng phải là thừa nhận vụ án này có liên quan đến Đông cung à? Sao Thái tử gia lại làm một việc ngu ngốc như thế được?”
“Ai dám vụ tội cho bản cũng như thế này chứ?” Thái tử cau mày, vẻ mặt thản nhiên: “Bản cung cất nhắc quan viên là để chọn hiền tài cho Đại Chu, bây giờ đến phủ Thái Nguyên cũng là vì muốn điều tra rõ vụ án. Cho
dù những lời như vậy được nói trước mặt Hoàng thượng thì cũng chẳng có ai tin đâu.”
“Lời nói đáng sợ, cẩn thận với những lời này không bao giờ là thừa.” Ngụy Nguyên Kham nhếch miệng, không biết là đang cười ai: “Không phải còn có người bảo bản quan và Thái tử gia là kẻ thù không đội trời chung
sao? Nếu có cơ hội sẽ ra tay với nhau ngay.”
Nhà họ Ngụy chỉ là nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương, nào dám bàn đến việc sống chết của người kế thừa Đại Chu? Rõ ràng những lời như vậy là hãm hại vô cớ nhưng vẫn sẽ có người tin.
Thôi Trinh nghe thấy thể không kìm được ngước mắt lên. Ngụy Nguyên Kham mượn chuyện này để chứng minh cho bản thân, Thái tử gia lại chẳng thể phản bác. Không thể không nói nước cờ của Ngụy Nguyên
Kham rất cao tay, cho dù tương lai nhà họ Ngụy như thế nào thì Thôi Trinh vẫn không muốn trở thành kẻ thù với những người như Ngụy Nguyên Kham. Hắn ta phải nhanh chóng điều tra rõ ràng xem suy nghĩ thù
địch của Ngụy Nguyên Kham dành cho hắn ta xuất phát từ đâu. Hắn ta tự thấy trong triều mình làm việc công bằng hợp lý, chưa hãm hại ai bao giờ, khả năng cao chuyện giữa hắn ta và nhà họ Ngụy là hiểu lầm.
Ngụy Nguyên Kham khom người với Thái tử: “Bản quan điều tra án tuyệt đối không hề có lòng riêng, xin Thái tử gia minh giám.”
Hiếm khi Ngụy Nguyên Kham cung kính đến thế, hắn khom lưng như vậy khiển Thái tử vô cùng lo sợ.
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!” Thái tử đưa tay đỡ hắn dậy: “Tất nhiên Ngụy đại nhân sẽ không làm thế, bạn cũng sẽ không tin những lời đó đâu.”
Phùng An Bình chớp lấy thời cơ mà hành lễ: “Thái tử gia anh minh!” Sau khi nói xong y nhìn sang các quan viên bên cạnh, bọn họ thi nhau trốn tránh ánh mắt y.
Ngụy Nguyên Kham trầm ngâm nói: “Bản quan phải bẩm báo lại chuyện này với triều đình, xin triều đình điều tra kỹ lưỡng. Phải điều tra rõ tất cả những điểm nghi ngờ trong vụ án này mới không phụ lòng triều đình
Đại Chu, loại bỏ hậu họa cho Thái tử gia.”
Thái tử khẽ cau mày, Ngụy Nguyên Khang nói cả buổi sao lại kéo theo hắn ta vào? Cứ như thể vụ án này không được điều tra thì đại họa sẽ ập xuống đầu hắn ta vậy. Nực cười! nếu như Ngụy Nguyên Kham không đến
phủ Thái Nguyên điều tra án thì hắn ta đâu có gặp nhiều phiền phức đến vậy?
Thái tử đáp: “Ngụy đại nhân điều tra án vì Đại Chu tất nhiên phải theo đuổi đến cùng, song Ngụy đại nhân đã nói rồi, vụ án này không liên quan đến bản cung, tại sao phải loại bỏ hậu họa?”
“Vốn dĩ thần nghĩ cho dù Triệu nhị lão gia đã chết, trong phút chốc không thể điều tra ra manh mối của vụ án này thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Thủ phạm chính Hàn Ngọc đã bị bắt, e là những người còn
lại cũng chẳng gây ra được sóng to gió lớn.”Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía tên hung đồ đã giết Triệu nhị lão gia: “Nhưng khi nhìn thấy tên hung đồ là hộ vệ Đông cung, thần đã thay đổi cách nghĩ. Dùng hộ vệ Đông
cung hòng vu cáo hãm hại Thái tử gia, có thể thấy được bản lĩnh của người đứng đằng sau, hắn ta không chỉ ẩn nấp kín kẽ mà còn là một nhân vật lợi hại. Người như thể còn đáng sợ hơn Hàn Ngọc nhiều, có thể giết
người một cách vô hình.”
Trong lòng Thái tử gia hiểu rõ đây là cái bẫy do Thần tiên sinh bày ra nên không hề để tâm đến lời của Ngụy Nguyên Kham.
Vừa nghĩ đến đây, Thái tử đột nhiên thấy nặng bả vai, quay đầu sang thì thấy đó là Ngụy Nguyên Kham.
“Thái tử gia vẫn chưa đọc văn thư liên quan đến vụ án này của nha môn đúng không? Thái tử gia có biết rốt cuộc số khoáng sản ở Sơn Tây mấy năm nay luyện được bao nhiêu vũ khí không? Hay Hoài Viễn hầu tính
được rốt cuộc Hành Thái Bộc tự nuôi bao nhiêu con ngựa chiến nhờ phần ngựa và có khô?”
Thái tử lắng nghe cẩn thận, chẳng biết rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham muốn nói gì.
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Số lượng vũ khí được luyện ra từ khoáng sản tư nhân và số lượng ngựa chiến Hành Thái Bộc tự nuôi đều không khớp với sổ sách của Triệu nhị lão gia. Lượng vũ khí dùng để đổi lấy ngựa
chiến trên sổ sách của Triệu nhị lão gia chỉ là một bộ phận nhỏ, nếu như tất cả vũ khí của mỏ khoáng sản tư nhân đều được dùng để đổi lấy ngựa chiến thì một số lượng ngựa chiến cực kì lớn chẳng biết đã đi đường
nào. Tất nhiên vũ khí còn dùng cho việc khác được, vậy thì số vũ khí đó đã đi đâu?”
Thái tử ngây người, hắn ta vô thức nhìn Thân tiên sinh. Rốt cuộc mỗi năm Triệu nhị lão gia đã mua bán bao nhiêu ngựa chiến? Có được bao nhiêu vũ khí? Có khớp với sổ sách trong tay ông ta không?
“Số ngựa chiến không được liệt kê trong sổ sách đã bị ai lấy đi mất? Rồi vũ khí đã đi đâu?” Ngụy Nguyên Kham nhìn thi thể Triệu nhị lão gia: “Thần nghi ngờ đây chính là nguyên nhân bọn chúng ra tay với Vương Đạo
Xương và Triệu nhị lão gia, như vậy thì mọi chuyện đều không thể đối chứng được nữa.”
Cuối cùng Thái tử cũng hiểu rõ ý Ngụy Nguyên Kham, nếu như lời Ngụy Nguyên Khang nói là thật tức là có người đã mượn danh nghĩa của hắn ta để chiếm lợi riêng. Chuyện này chỉ cần thẩm vấn Vương Đạo Xương
và Triệu nhị lão gia là biết rõ sự tình, nhưng hai người này đều đã bị xử lý.
Ngụy Nguyên Kham hạ thấp giọng: “Ngộ nhỡ ngày nào đó ngựa chiến và vũ khí xuất hiện trong tay Thái tử gia thì sẽ càng khó nói rõ hơn.”
Thái tử mặt không biến sắc nhưng trong lòng lại sầm xuống: “Tra! Nhất định phải điều tra cho rõ!”
Nếu như có người đứng đằng sau tính kể hắn ta thật thì ắt phải tóm lấy kẻ đó.
“Nhốt tên đó vào đại lao!” Thái tử chỉ về hướng tên hung đồ: “Bản cung đích thân thẩm vấn!”
Đại cục đã định, các quan viên thi nhau thở phào một hơi.
“Đại nhân,“ người của nha môn bước nhanh về phía Ngụy Nguyên Kham: “Anh trai và chị dâu của Vương Đạo Xương định bỏ chạy trong đêm, đã bị ngăn lại rồi.”
Sơ Cửu đứng bên cạnh chớp mắt, đợi đến lúc nha sai rời đi mới lên trước nói thầm vào tai Ngụy Nguyên Kham: “Tam gia, ngài thua rồi, bên phía người ta đều sống cả... Còn ngài... hại chết Triệu nhị lão gia, sau này gặp
lại e là phải thua người ta một cái đầu thôi.”