“Tịnh Lạc, ta lấy thê tử chứ không cần lấy một ảnh vệ. Nàng không cần phải giống như nàng ấy. Giống như Ly Thương, không có gì là tốt cả. Ngoại trừ binh đao, nàng ấy cũng chỉ là một con chó trung thành dưới tay ta không hơn không kém.”
Hắn mĩm cười ôm lấy Tịnh Lạc vào trong lòng.
Thế gian này, khó đoán nhất và là lòng đế vương. Bắc Mộc Xướng Nguyệt cả đời này, thực sự chưa bao giờ nhìn nhận tình cảm của bản thân hắn.
Có người nói, đế vương xưa nay đều bạc tình. Vẫn là quá đúng.
Một kiếp này, Ly Thương vì hắn tung hoành ngang dọc, bốn phương không có nơi nào không có máu của nàng đổ xuống. Mà hắn lại lạnh lùng như nước.
Bấy giờ, khi hắn ở trong chốn thâm cung âu âu yếm yếm với Tịnh Lạc, nàng lại ở nơi chiến trường xông pha trận mạt.
Ly Thương từ ngày đầu tiên ra chiến trường, đã biết bản thân hoàn toàn không có khả năng công hạ Miên La. Nhưng lệnh vua khó cãi, bề tôi ngoài việc phục tùng còn có cách nào khoái thác?
Suốt gần mười năm chinh chiến, chưa bao giờ nàng cảm thấy bế tắc như vậy. Tiến không thể, lùi cũng không xong. Rốt cuộc vẫn chẳng ai nghĩ ra kế sách nào để đối phó.
Mà tin tức nàng kéo quân đến gần biên giới, Nhạn Quyên cũng sớm biết được. Bắc Mộc Xướng Nguyệt cuồng vọng, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ra tay.
Nhạn Quyên kéo quân ra đến vòng ngoài của Miên La, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng một tháng cứ vậy trôi qua, mà quân của nàng thậm chí không có lấy một động tĩnh nào. Điều này khiến cả Nhạn Quyên lẫn Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể hiểu nổi.
Hôm đó, trên triều bẩm tấu lại tình hình chiến sự nơi biên ải. Bắc Mộc Xướng Nguyệt tức giận đến ném bay bản tấu chương đang xem dở.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
“Ly Thương, rốt cuộc nàng đang chờ đợi thứ gì? Tại sao còn chưa chịu xuất quân?”
Mà hắn lại thực không biết, tình hình ở biên ải của Ly Thương đang là mối nguy trăm bề. Ly Thương tốn công một tháng để dò la địa hình Miên La, cũng không tài nào dò được. Nàng dùng đủ mọi cách muốn thâm nhập vào bên trong, vẫn đều vô hiệu.
Ly Thương cẩn trọng, nàng biết nếu bản thân ngông cuồng tiến quân, ngoại trừ chuốc thất bại vào thân thì chính là bỏ mạng cùng ba mươi vạn tướng sĩ. Nhưng một tháng đã trôi qua, nàng thực sự không có thu hoạch gì.
Đến nước này, chính là lực bất tòng tâm. Thời khắc mà Ly Thương dùng hết cả tâm trí vẫn không nghĩ ra đối sách, chỉ đành viết một tấu thư gửi về cho Bắc Mộc Xướng Nguyệt, cầu xin hắn gia hạn thêm sáu tháng nữa.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vô tình, không hề gửi thư trả lời lại. Đồng nghĩa ám chỉ cho nàng biết hắn không có nhiều kiên nhẫn tới vậy. Xưa nay Bắc Mộc Xướng Nguyệt chính là vô tâm vô phế như vậy. Nàng chờ đợi suốt bốn ngày vẫn không thấy thư hồi âm, đã hiểu được ý của hắn chỉ đành cười khổ.
Mà Nhạn Quyên lúc này, cũng đứng ngồi không yên. Y không biết nàng có dự tính gì. Nhưng tình hình hiện tại không thể chờ đợi thêm nữa. Nhạn Quyên quyết định tấn công trước chiếm thế thượng phong.
Đêm đó trời tối mịt mù, gió bắc cuồn cuộn. Nhạn Quyên dẫn theo ba ảnh vệ tài giỏi, bí mật đột nhập vào quân doanh của nàng. Ly Thương nằm trên giường, vốn đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Nhạn Quyên tiến gần đến lều trướng của nàng, ra hiệu cho thuộc hạ đánh ngất hai thủ vệ canh gác trước lều. Y nhẹ nhàng như không mà tiến vào bên trong lều trướng. Nhìn thấy nữ nhân mảnh mai nằm trên chiếc giường. Nhạn Quyên không khỏi đắc chí.
“Thiên hạ mệnh danh là chiến thần, lại bất cẩn đến mức này.”
Một khắc đó y đã nghĩ có lẽ nàng không mạnh như lời đồn. Nhạn Quyên siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt loé một tia sát khí. Y vung kiếm lên cao, một nhát chém xuống sẽ thực sự tiễn nàng về tây thiên.
Trong một khắc đó, Nhạn Quyên không hề ngờ tới Ly Thương bật dậy từ trong chăn, rút thanh trường kiếm khỏi vỏ, một phát chặn lại thanh kiếm đang chém xuống của mình.
Nữ tử cầm kiếm, khí thế ngút trời, nàng đưa mắt lạnh lẽo nhìn Nhạn Quyên, không một chút ngạc nhiên.
Nhạn Quyên toát mồ hôi lạnh, cong môi khẽ cười. Y thực sự không ngờ tới, hoá ra là nàng đã nhận ra sự hiện diện của bản thân. Nhưng điều càng khiến Nhạn Quyên sợ hãi là sự điểm tĩnh đến đáng sợ của nàng.
Ngẫm lại một khắc đó, nếu nàng phản ứng chậm hơn y dù chỉ một nhịp thở, thì đầu của nàng cũng đá lìa khỏi cổ. Nhạn Quyên tự tin rằng trên thế gian này tuyệt không có kẻ có thể bì được với tốc độ dùng kiếm của bản thân.
Y nhìn ra Ly Thương không nhanh nhẹn bằng mình. Mặc dầu kiếm trong tay nàng vẫn luôn cầm chắc, nhưng y nhìn rõ, lúc nãy nàng vung kiếm chặn đứng mình, kiếm trong tay nàng đã run lên.
Dù sao nàng có mạnh đến đâu thì lực cánh tay cũng không thể bì lại một nam nhân trưởng thành.
Thế nhưng trước một ranh giới nguy hiểm như vậy, đáy mắt nàng vẫn không chút dao động. Sự nhạy bén của nàng chính là năng lực mà y cảm thấy đáng sợ.
“Ly tướng quân quả không hổ chiến thần, hôm nay ta mở mang tầm mắt.”
Ly Thương xông đến, chiếm thế thượng phong mà vung kiếm tấn công. Nhạn Quyên ban đầu tỏ ra yếu thế, nhưng ngay sau đó lập tức lấy lại tinh thần. Đường kiếm sắc bén, nhanh nhẹn lướt trong gió đã hoàn toàn áp đảo Ly Thương.
“Ta công nhận nàng rất nhạy bén. Nhưng với kĩ thuật này của nàng, muốn đánh thắng ta thì hãy còn lâu lắm.”
Ly Thương là lần đầu tiên cảm thấy bản thân bị áp chế bởi một kẻ khác mà không phải Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Nàng sớm nhận ra bản thân không phải đối thủ của Nhạn Quyên. Người này thâm sâu khó lường, kiếm trong tay không lúc nào hướng đến nơi cổ họng của nàng. Mỗi đường kiếm đều là một phát lấy mạng.
Muốn thắng một người có kĩ thuật cao như vậy, chỉ có một cách.
Nhạn Quyên cảm nhận được kiếm trong tay nàng đang nới lỏng, đường kiếm cũng xuất hiện sơ hở. Y cười. Một đường kiếm thẳng đến đâm xuyên qua vai phải của nàng. Máu nóng lập tức tuôn ra, nhỏ giọt xuống sàn.
Nhạn Quyên trừng mắt.
“Tại sao nàng không tránh?”
Một kiếm đó, y biết nàng có khả năng tránh đi. Mặc dù thân thủ của nàng đã kiệt quệ, nhưng không đến nỗi không thể chặn lại nhát kiếm ban nãy, hay chi ít có thể tránh đi.
“Nàng có khả năng tránh đi mà. Tại sao không tránh?”
Ly Thương đưa tay nắm chặt lấy thanh kiếm đang ghim trên vai mình, nàng cười.
“Bởi vì chỉ có cách này, ta mới có thể thắng.”
Mũi tên bạc phóng ra từ tay áo nàng, một phát đâm xuyên đến bả vai của Nhạn Quyên. Hoá ra nàng muốn cược một lần, dùng thân thể của mình để dẫn dụ Nhạn Quyên.
Quả thực nếu dùng thực lực để chiến thắng Nhạn Quyên là không có khả năng. Nhưng nếu khiến y dừng lại, mất tập trung vào việc quyết đấu rồi dùng ám khí lại là một chuyện khác. Ly Thương suy nghĩ, cược một ván để Nhạn Quyên đâm bị thương mình. Kiếm trong tay của Nhạn Quyên ghim trên người nàng sẽ không cách nào tung hoành nữa, lúc này dùng ám khí, y cũng sẽ không kịp trở tay.
Nhạn Quyên cười tà, y nhận ra trên mũi tên có tẩm độc. Lần đầu tiên bị người khác tính kế mà bản thân lại không hay biết gì, đã vậy còn trúng tên độc của nàng.
Nhạn Quyên đưa tay vuốt lấy tóc nàng, xoa xoa trong tay.
“Ly Thương, nàng quả nhiên là chiến thần trong thiên hạ. Lần này bổn vương thua nàng, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ không nương tay với nàng.”