Ở doanh trại lúc này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt nháo nhào tìm Ly Thương. Hắn từ sân huấn luyện quay lại đá không thấy nàng, tìm khắp nơi cũng không thấy. Thương thế còn chưa khỏi, lại đi đâu không rõ. Hắn cho người đi tìm, cũng tìm không thấy.
Niệm Bạch đứng bên cạnh hắn, nhìn ra ngoài làn mưa ngâu kia.
“Chủ thượng, người không định nói sự thật cho Ly tướng quân biết sao? Nếu vậy, nàng ấy sẽ không hận người nữa.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lắc đầu.
“Ta không thể. Là ta đã mắc nợ, ta phải trả món nợ này. Nếu Ly Thương đã hận ta, vậy để nàng ấy hận ta thêm một chút cũng không sao.”
Niệm Bạch không hiểu được rốt cuộc chấp niệm của Bắc Mộc Xướng Nguyệt là gì. Thế gian này, nói thật đã khó, nói dối còn khó hơn. Mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại chấp nhận dùng lời nói dối để lừa dối người mình yêu, cũng lừa dối cả thiên hạ. Hắn như vậy, có mệt không?
Ly Thương, tổn thương không ít. Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng là người có không ít vết thương lòng. Cả hai người họ, đều là bị thiên đạo đối xử tàn nhẫn như thế.
Thế gian rộng lớn như vậy, tại sao cứ phải là hai người họ?
Cả một đời này, thiên đạo đã ngược đãi họ như thế, kiếp sau liệu có bù đắp lại hay không?
Một binh sĩ đội mưa chạy tới, gấp rút quỳ xuống.
“Hoàng thượng, tìm thấy Ly tướng quân rồi. Người đang ở trên tường thành.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nghe thấy liền không cầm ô đã chạy đến tường thành.
Ở trên tường thành, Ly Thương tay cầm trường kiếm, giá y đỏ vẫn còn tanh nồng mùi máu. Dáng vẻ đứng giữa mưa gió, thần sắc cũng tái nhợt đi, không ai dám đến gần. Mưa gió lạnh lẽo đến nỗi khiến da cũng tái đi, nhưng Ly Thương hầu như không cảm nhận được.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt chạy lên tường thành, nhìn thấy nàng liền lao tới kéo lấy Ly Thương.
“Ly Thương, nàng đang làm cái gì vậy. Trời mưa to như vậy, vết thương cũng bị nàng làm cho rách ra? Nàng rốt cuộc đang muốn cái gì chứ?”
Ly Thương cười. Đúng là mỉa mai hết sức! Nếu không phải đã biết ra sự thật, quan tâm lúc này của Bắc Mộc Xướng Nguyệt sẽ thật sự làm nàng cảm động mất. Nhưng mà biết ra rồi, lại cảm thấy rất mỉa mai, rất nực cười. Người đứng trước mặt, là người nàng yêu sâu đậm, cũng là người mà kiếp này nàng hận nhất.
Ly Thương nhìn hắn, không nói một lời. Trường kiếm trong tay xoay nhẹ một cái, hướng thẳng mũi kiếm về phía hắn. Bắc Mộc Xướng Nguyệt lặng người, lần đầu tiên nàng chĩa mũi kiếm về phía hắn như thế.
“Ly Thương, nàng có ý gì?”
Ly Thương vẫn không trả lời. Chuyển động nhỏ gót chân lập tức bị hắn nhìn thấy. Nàng rướn người, lao về phía hắn. Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhanh hơn một bước lùi về phía sau. Chiêu thức của nàng, hắn sớm đã quen thuộc, mỗi cử động đều có thể đoán được sẽ động thủ chỗ nào. Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhẹ nhàng nghiêng đầu qua bên trái, nhưng tốc độ lại chậm hơn nàng một nhịp.
Mũi kiếm sượt qua tóc, làm đứt một vài sợi. Cho tới lúc nhìn lọn tóc rơi xuống nền đất, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mới tin rằng Ly Thương thật sự muốn động thủ. Chiêu thức nàng tung ra đều là đòn hiểm. Ly Thương như thế lại dùng trọn vẹn bộ Bách Lạc Trường Thanh để đấu với hắn. Chiêu thức tàn độc nhất trong bộ kiếm pháp của Đổng Huyền, đến Bắc Mộc Xướng Nguyệt khi đối diện cũng phải chật vật.
Mà Ly Thương được mệnh danh là thiên tài, bộ kiếm pháp này được nàng sử dụng thành thục tới mức vượt trên phạm vi khả năng của Bắc Mộc Xướng Nguyêt. Tuy rằng hắn thạo nhiều bộ pháp hơn nàng, nhưng nếu Ly Thương dùng bộ pháp này, nghiêm túc đánh với hắn thì cả hai chính là không thể phân thắng bại. Trước nay nàng chưa từng động thủ với hắn, có động thủ cũng chỉ là hắn ra tay giáo huấn.
Rất lâu không nhìn thấy nàng sử dụng bộ pháp này, hiện tại lại càng thành thục hơn.
Mỗi đường kiếm đều nhắm vào cổ họng, mắt phải và ngực trái, ra tay chính xác không chút lưu tình. Bắc Mộc Xướng Nguyệt không muốn làm bị thương nàng, đến kiếm cũng mãi không rút ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt xoay người, bắt lấy cổ tay Ly Thương.
“Ly Thương, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng muốn gì thì nói ta biết, vết thương trên người đều đang bị nàng hành hạ kìa.”
Trong đáy mắt nàng vẫn không có chút dao động, lặng yên đến mức không nhìn thấy chút sự sống nào.
Đột ngột, Bắc Mộc Xướng Nguyệt cảm nhận được khí sắc lạnh của kim loại, đến khi phản ứng lại đã bị nàng rạch một đường ở bên eo y phục. Đến lúc này hắn mới mơ hồ nhận ra, nàng tấn công hắn từ đầu đến giờ đều liên tục nhắm vào bên eo.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt muốn bắt lấy tay, ngăn cản nàng nhưng không kịp, hắn để tránh bản thân bị thương chỉ có thể nhảy vọt ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa tay sờ lên bên eo, thứ hắn đeo ở eo đã không còn. Trái tim đập mạnh một nhịp, trong lòng lại run lên sợ hãi. Hắn đưa mắt nhìn lên, hồ điệp vàng đang nằm trên tay Ly Thương.
Ly Thương nhân lúc hắn sơ hở, rạch một đường rồi lấy đi hồ điệp vàng. Nàng là muốn tận mắt xác nhận con hồ điệp vàng đó có phải là cùng một đôi với của nàng hay không.
Điều không muốn tin, vẫn đến. Trên hồ điệp vàng, có ký hiệu đó.
“Ly Thương… nàng đã biết rồi sao.”
Hắn khẽ cất giọng, có chút sợ hãi. Hắn chưa từng thấy run sợ như thế. Bí mật mà hắn vẫn luôn giấu, hắn không dám nghĩ một ngày nàng biết được sẽ như thế nào. Hắn sợ, thật sự rất sợ.
Ly Thương siết chặt hồ điệp vàng của hắn trong tay. Nụ cười trên môi lại tựa như không cười.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ngươi lại lừa ta. Ngươi rốt cuộc đã lừa ta bao nhiêu chuyện? Đời này của ta, hình như đều bị ngươi lừa. Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ngươi nói ta biết đi. Ta phải làm hì bây giờ? Ta bây giờ không biết liệu lời nào của ngươi là nói thật nữa.”