Mưa từng lúc nặng hạt, rơi xuống nền đất lạnh hoà cùng dòng máu tươi. Vết thương còn chưa khỏi lại rách ra, máu thấm ướt ra giá y. Từng giọt mưa tí tách rơi trên tóc, ướt nhoè đôi mắt. Cảm giác cay xoè không rõ là do mưa hay do nước mắt, đã chẳng còn quan trọng. Trường kiếm trong tay, mỗi bước đi nặng nề đến lạ.
Sự thật hiển nhiên phơi bày trước mắt thật quá đỗi bi ai. Nàng còn cầu xin hắn cứu Nhạn Quyên? Đúng là nực cười! Hắn làm sao mà có thể?
Tiếng cười dài trong màn mưa, tiếng cười mà nghe còn não lòng hơn cả tiếng khóc.
Làm sao đây, hoá ra kẻ hại chết Nhạn Quyên lại chính là nàng. Đi cầu xin một người từ đầu đã giăng bẫy mình, bỏ rơi Nhạn Quyên một mình ở chốn này. Tại sao chứ? Tại sao mọi thứ lại phải nghiệt ngã đến thế?
Lời hứa còn chưa thành, Nhạn Quyên ở Hoàng Tuyền có lẽ cũng không cam tâm.
Ly Thương ngồi giữa những cổ thi thể lạnh, khuôn mặt cũng không còn nhìn thấy được biểu cảm gì nữa, dường như trở nên vô thần rồi. Mặc kệ nước mưa cứ xối trên người, máu cứ chảy, nàng vẫn không động đậy. Bởi vì Ly Thương bây giờ không biết nên làm cái gì nữa. Hình như nàng làm điều gì cũng là sai, nàng làm gì cũng đều là trái với thiên đạo.
Trong mưa, có tiếng bước chân chạy tới. Tịnh Lạc cưỡi ngựa băng băng trong làn mưa đến tìm nàng, nhìn thấy Ly Thương ngồi bất động giữa trời mưa liền vội vã xuống ngựa chạy đến che ô cho nàng. Ánh mắt Ly Thương đã không còn chút ánh sáng nào nữa.
Tịnh Lạc khẩn trương nhìn về phía xa, lại quay sang cố lay người muốn gọi nàng tỉnh dậy.
“Ly Thương, ngươi làm sao vậy? Người không thể ở đây nữa, mau đi thôi, quân tiếp viện Ô Nam sắp kéo đến nơi rồi.”
Quân tiếp viện sắp đến sao? Cũng tốt, để bọn họ giết nàng đi. Ly Thương cũng không còn chút mong mỏi gì nữa rồi, cứ thế chết đi có khi còn tốt hơn là sống chật vật thế này. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy không tha thiết gì với cuộc sống của bản thân như vậy. Năm xưa dù có cực khổ huấn luyện, chịu bao nhiêu thương thế trên chiến trận cũng chưa từng muốn bỏ cuộc.
Nhiều năm như vậy, có lẽ thân thể này cũng đã đến cực hạn rồi. Nàng không thể chịu thêm được nữa. Bây giờ, cúng không còn thiết tha việc chạy trốn khỏi hiện thực nữa. Cái gì đến thì cứ đến, nàng không còn lưu luyến nữa.
“Tịnh Lạc, lúc trước Nhạn Quyên nói với ta, ta nhất định không thể yêu Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Người sau này cũng nói với ta, nhất định phải rời xa Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Tất cả đều nói ta không thể yêu hắn, không thể ở bên hắn, có thể nói cho ta biết là vì sao không?”
Tịnh Lạc ngẩn người, câu hỏi ngoài dự tính này, khiến nàng ta không cách nào trả lời. Ly Thương đã đến cực hạn chịu đựng, tổn thương chồng chất quá nhiều, nàng sẽ không đủ sức để đối diện với sự thật khốc liệt đó nữa. Nhưng mà, sớm muộn nàng cũng sẽ biết…
Tịnh Lạc cúi đầu, cố né tránh ánh mắt của Ly Thương. Ly Thương mơ hồ nhận ra, chuyện mà tất cả mọi người cố công giấu giếm này chắc chắn có liên quan đến nàng, là một chuyện rất lớn. Ly Thương không muốn bản thân phải sống mù mịt thế này nữa, cho dù sự thật có tàn khốc đã sao? Nàng không phải cũng đã chịu rất nhiều sự thật giống như thế sao?
Ly Thương nhấc kiếm, kề lên cổ.
“Nếu người không nói, vậy ta chỉ có thể chết tại đây.”
Ly Thương trước nay không phải loại người sẽ dùng tính mạng của bản thân hay bất kì ai ra để làm điều kiện trao đổi, ép buộc bất cứ điều gì. Nhưng lần này, nàng nhất định phải biết được lý do. Từ đầu đã nhận ra Tịnh Lạc rất quan tâm đến sống chết của mình, vậy thì có lẽ dùng cách này sẽ có tác dụng.
Tịnh Lạc quả nhiên nghe thấy liền rất hốt hoảng, vội bật lên tay không giữ lấy kiếm của Ly Thương.
“Ly Thương, người đừng làm bừa.”
“Vậy người nói ta biết lý do đi.”
Tịnh Lạc vô thức siết lấy lưỡi kiếm, đến bàn tay của bản thân chảy máu ròng ròng cũng không nhận ra. Nàng ta biết, nếu Ly Thương thật sự muốn chết, nàng ta căn bản không đủ sức để ngăn cản. Nhưng sự thật này, thật sự là tàn nhẫn đến không thể nói ra. Lẽ nào, phải thật sự nói cho Ly Thương biết hay sao? Cứ giấu đi thế này không tốt sao?
Ly Thương nhìn ra Tịnh Lạc đang do dự, nàng lại mạnh mẽ dùng lý lẽ muốn khiến Tịnh Lạc đồng tình với mình.
“Tịnh Lạc, ta biết người lo lắng cho ta. Nhưng ta không muốn bản thân mù mịt cái gì cũng không biết nữa. Người nói cho ta đi được không? Ta xin người!”
Tịnh Lạc nhắm nghiền mắt, nàng ta hình như không có cách nào từ chối. Đúng vậy, đây là chuyện mà Ly Thương có quyền biết, là chuyện giữa hai người bọn họ. Cho dù có tàn khốc cũng là hiện thực mà nàng phải đối diện. Lựa chọn thế nào, chỉ có nàng mới có quyền quyết định. Cứ giấu giếm mãi, đối với Ly Thương cũng không công bằng.
“Bởi vì… trên người của Nguyệt cũng có một con hồ điệp vàng.”
Sửng sốt. Bàng hoàng.
Ly Thương dường như không tin vào tai mình. Bên tai sau khi nghe thấy điều này bỗng dưng ù đi. Cái này, là sự thật? Sao có thể? Sao lại như vậy được?
Ly Thương túm lấy Tịnh Lạc, điên cuồng hỏi lại.
“Không thể nào! Không thể có chuyện đó được! Hồ điệp vàng… sao Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng có được?”
Tịnh Lạc mím môi, cũng là phải lấy hết can đảm mới bình tĩnh nói tiếp ra.
“Là thật. Hồ điệp vàng, Nguyệt đeo bên eo, người khác căn bản không thể biết. Tối hôm cùng người viên phòng, là ta tận mắt nhìn thấy.”
Sự thật, lúc nào cũng tàn khốc đến thế.
Ly Thương mất thăng bằng, ngã bệch ra phía sau. Nàng không dám tin, cũng không muốn tin. Đưa tay túm lấy phần áo nơi lồng ngực đang quặn thắt, Ly Thương ngã xuống nền đất lạnh, tiếng hét thống khổ vang lên xé lòng.
Aaaaa! Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao mọi thứ lại như vậy?
Hồ điệp vàng? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ!
“Nửa đời người, ta đã yêu người gần nửa đời người. Vậy mà, người lại chính là huynh trưởng cùng mẹ khác cha với ta?”