Ly Thương ngơ ngác nhìn Tịnh Lạc. Những lời Tịnh Lạc nói, Ly Thương không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nàng và nàng ta cùng lắm cũng chỉ là bèo nước, há có phải tri kỷ mà cùng đem chuyện ưu tư hàn huyên? Mà hiện tại, Ly Thương còn một mối bận lòng khác phải lo. Nàng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, thời gian nàng ngủ đã xảy ra những gì. Và cả, Nhạn Quyên bây giờ thế nào?
Nàng kéo chăn, muốn bước xuống giường lại bị Tịnh Lạc ngăn lại.
“Hoàng hậu nương nương, thứ cho ta thất lễ. Nhưng Ly Thương bây giờ thật sự không có cách nào cùng người bồi chuyện, ta còn rất nhiều thứ phải làm.”
Tịnh Lạc khẽ cười, đứng dậy lấy y phục treo trên giá, khoác lên cho Ly Thương, lại chỉnh lại tóc tai cho nàng.
“Ly tướng quân, có những chuyện ở trên đời không thể cưỡng cầu được. Ta biết, lời ta nói người không hiểu. Nhưng ta chỉ muốn xin người, cho dù có chuyện gì cũng đừng hận Nguyệt. Chàng ấy là thật lòng yêu thương người.”
Ly Thương lặng người. Tịnh Lạc đột nhiên nói với nàng những lời này là có ý gì? Đột nhiên cảm giác được có chuyện chẳng lành. Trực giác của Ly Thương vẫn luôn rất nhạy bén, mà cảm giác lo sợ đang lấn chiếm nàng đây là gì?
Nàng nhìn Tịnh Lạc, đôi mắt nàng ta vẫn là dáng vẻ rất chân thành, cũng rất bi ai. Ly Thương không nhìn thấu được là Tịnh Lạc đang nghĩ gì, nàng không biết được.
“Hoàng hậu, người rốt cuộc muốn nói gì với ta?”
Tịnh Lạc mím môi. Nàng ta vượt ngàn dặm từ kinh thành đến đây, cả đoạn đường đều nghĩ xem phải đối diện với Ly Thương thế nào. Cảm giác tội lỗi vẫn luôn quấn lấy nàng ta, không dứt ra được. Đến lúc đến rồi, lại nghe tin Ly Thương trọng thương hôn mê mãi chưa tỉnh, Tịnh Lạc lại càng như rơi vào tuyệt vọng. Nàng ta không nghĩ, không nghĩ mọi thứ sẽ như thế.
Tịnh Lạc biết mình sai rồi. Nàng ta cải trang thành tì nữ vào doanh. May mắn lúc này Bắc Mộc Xướng Nguyệt xuất quân bên ngoài, trong doanh không có ai biết mặt Tân Hậu như thế nào, nàng ta mới trót lọt. Nhưng nàng ta cũng không có nhiều thời gian, đợi mãi cuối cùng cũng đợi được Ly Thươnh tỉnh dậy.
Nhưng Ly Thương tỉnh dậy rồi thì thế nào? Tịnh Lạc lại chẳng biết nên làm gì, nói cái gì. Mỗi khi nhìn vào Ly Thương, cảm giác tội lỗi càng lớn thêm. Tịnh Lạc không cách nào đối diện. Chuyện là do nàng ta mới đến bước đường này, Tịnh Lạc không muốn đến lúc nhắm mắt vẫn để lại cả mối hoạ. Chi ít, nàng ta hy vọng có thể cứu vãn được chút ít gì đó.
Tịnh Lạc nắm lấy tay Ly Thương, vẫn là dáng vẻ chân thành.
“Ly Thương, đừng hận Nguyệt, dẫu cho chàng ấy đã tổn thương người rất nhiều. Ta biết, ta nói những lời này thật ích kỷ. Ta thậm chí còn chưa từng trải qua những đau đớn đó của người. Nhưng mà, điều duy nhất ta biết chính là Nguyệt đối với người trước giờ đều rất yêu người.”
Ly Thương nhíu mày. Người Bắc Mộc Xướng Nguyệt yêu không phải Tịnh Lạc sao? Sao nàng ta lại nói những lời đó chứ?
Tịnh Lạc nhìn ra bên ngoài, nghe thấy rất nhiều tiếng nhốn nháo. Thời gian của nàng ta không còn nhiều, không thể chần chừ thêm được nữa. Vội vàng nắm lấy tay Ly Thương, Tịnh Lạc nhỏ giọng.
“Vẫn xin người, sớm rời xa Nguyệt. Cho dù chàng ấy yêu người, cũng không tránh khỏi làm người tổn thương.”
Nói xong liền quay gót vội vã rời đi. Ly Thương nhìn theo bóng người thấp bé dần mất hút mà lòng hỗn độn suy nghĩ. Nói Bắc Mộc Xướng Nguyệt yêu nàng là Tịnh Lạc, nói nàng phải mau chóng rời xa y cũng là Tịnh Lạc. Rốt cuộc Tịnh Lạc muốn nói gì với nàng.
Ly Thương gượng đau đớn bên vai, khoác y phục vào rồi chậm rãi đi ra ngoài. Vừa định ra ngoài đã đụng ngay Bắc Mộc Xướng Nguyệt đang đi vào. Hắn nhìn nàng, dáng vẻ trốn tránh.
Ly Thương nắm lấy tay hắn, hỏi.
“Chủ thượng, Nhạn Quyên đâu? Người đã cứu được y chưa?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại không đáp, quay đầu tránh ánh mắt của nàng. Lòng Ly Thương càng như lửa đốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bắc Mộc Xuớng Nguyệt tại sao lại tránh né câu hỏi của nàng, hắn đâu phải là người như thế?
Lẽ nào? Lẽ nào Nhạn Quyên đã xảy ra chuyện gì sao?
Ly Thương túm lấy áo hắn, khẩn trương hỏi lại.
“Chủ thượng người nói ta biết, Nhạn Quyên ở đâu rồi? Rốt cuộc người có cứu được y hay không? Y đã an toàn hay chưa?”
Nhạn Quyên! Nhạn Quyên! Đó là người mà đời này nàng nợ nhiều nhất, là người nàng không muốn đánh mất đi. Y không thể xảy ra chuyện gì được.
Không nghe thấy lời đáp, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn im lặng không nói một lời nào. Ly Thương càng lúc càng mất bình tĩnh.
Làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ? Rốt cuộc là đã có chuyện gì, nàng một chút cũng không biết. Lúc rời đi đã hứa sẽ quay lại, lời hứa đó nàng vẫn còn nhớ. Đã hứa là sẽ gả cho y, giá y đỏ còn treo ở đó, lời hứa sao có thể phai nhoà?
Nước mắt lưng tròng, cay xoè nơi khoé mắt.
“Chủ thương, người nói ta biết, rốt cuộc Nhạn Quyên ở đâu? Ta xin người, nói cho ta biết đi!”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt trầm mặc, nhìn xuống Ly Thương đang víu chặt lấy tay áo mình. Hắn thở dài, khẽ buông lời thờ thẫn.
“Nhạn Quyên chết rồi!”