Rời khỏi Cung Nam Khâu mà lòng trống rỗng, bước chân thẫn thờ không định nơi đến. Lần đầu tiên, cũng là duy nhất hắn thừa nhận hắn yêu Ly Thương. Tịch mịch một màn đêm, đất trời chung một màu cô quạnh. Tường cao ngăn cách, không gian im lìm tựa như thiên hạ chỉ còn lại một mình hắn. Thật ra hắn từng nghĩ, nếu đến một ngày hắn không kiềm được tình cảm trong lòng mà bước đến bên nàng, liệu rằng sẽ là hồi kết như thế nào.
Hắn là đứa con bị Thiên Đạo ruồng bỏ. Hắn yêu nàng thì đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn mang trên mình một tội danh, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng không thể nào rửa được.
Miên man một dòng suy nghĩ, hắn lại nhớ về nàng.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt khoác thường y, xuất cung tìm đến phủ đại tướng quân của nàng.
Cánh cửa đóng kính, lá rơi đầy sân thềm. Phủ tướng quân chìm vào vẻ đìu hiu, tựa như một nơi bị người đời lãng quên. Bên trong, một màu u tối. Không còn ánh đèn ấm áp chờ đợi, không còn bóng lưng nữ tử tựa cửa đọc sách lược. Vắng bóng nàng, hình như mọi nơi đều trở nên buồn chán đến lạ.
Lúc trước khi nàng còn ở đây, hắn nhiều lúc cảm thấy mỏi mệt với triều chính sẽ đến đây, nhìn vào ánh đèn lập loè trong khuê phòng của nàng. Những điều này khiến hắn biết được, cho dù đứng giữa vong xoáy vận mệnh vẫn còn một góc yên bình.
Những năm này thực ra có rất nhiều lúc Bắc Mộc Xướng Nguyệt suy nghĩ đến việc để Ly Thương quay về ở ẩn, sống một cuộc đời nàng mong muốn. Chinh chiến bạo loạn đã qua, nàng đã đem trọn tuổi xuân của mình cho sự trở lại của Bắc Minh Triều huy hoàng. Hắn biết, hắn không thể cho nàng bất cứ thứ gì ngoài một chức danh thần tử. Được người đời ca tụng một câu chiến thần, được suy tôn dưới một người trên vạn người cũng chỉ là phận thần tử, nào có phải phu thê sánh duyên một đời một kiếp.
Hắn muốn trả cho nàng nửa đời bình an.
Nhưng kéo dài mãi đến tận bây giờ cũng chỉ là vì ích kỷ của riêng mình. Hắn của ngày đó không hề biết, giữ nàng lại lại khiến nàng chịu nhiều khổ đau hơn.
Hắn nợ nàng nửa đời sóng gió, lần này hắn sẽ dùng mạng của mình trả lại nàng nửa đời bình an.
Hạn Dực cầm theo chiếc đèn lồng đến tìm hắn. Lúc chạng vạng tối đến thư phòng không thấy hắn đâu, hỏi lính trực thì lại nghe nói hắn giận dữ đến cung Nam Khâu rồi lại xuất cung đi đâu mất. Bao nhiêu năm hầu hạ, Hạn Dực cũng biết thói quen này của hắn. Quả nhiên đến bừa tìm vận may lại thật sự tìm được.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn hắn rồi lại trầm mặc. Hắn quay gót chắp tay sau lưng rời đi. Lòng lưu luyến cũng chỉ đành vùi sâu trong đáy lòng, đợi ngày sau nhớ lại sẽ là một quá khứ không thể quên.
“Hạn Dực.”
“Có thần!”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt mím chặt môi. Có những thứ cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho dù là đau khổ hay hạnh phúc cũng không thể tránh khỏi.
“Ra lệnh xuống, toàn bộ ám vệ đang ẩn thân tại vùng biên giới, dốc mọi sức lực bắt lấy Trấn Bắc Quan Ly Thương.”
Hạn Dực thất kinh nhìn Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Hạn Dực không biết rốt cuộc Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhận được tin gì mà lại ra lệnh bắt lấy Ly Thương. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm như thế, trên nét mặt hắn lộ một vẻ bất lực và đau khổ.
Sau đó Bắc Mộc Xướng Nguyệt bảo Hạn Dực hồi cung trước, còn hắn lại đi đâu không rõ. Hạn Dực muốn hỏi, cũng muốn an ủi hắn nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đến công sứ quán lấy ngựa, rồi dùng lệnh bài tuỳ thân để xuất thành. Hắn phi ngựa theo lối mòn ngoại thành, tìm đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng. Nơi đây không phải đâu khác, chính là căn nhà gỗ của Niệm Bạch. Hắn tìm đến đây bởi hắn biết, Khương Nhạn đang ở đây.
Ngoài mặt tỏ ra không để tâm đến, nhưng lại vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Hắn cột ngựa ở ngoài cổng rồi đi vào trong. Còn chưa gõ cửa, Khương Nhạn đã từ bên trong đi ra. Nàng ta nhìn thấy hắn, vẻ mặt liền có chút không can tâm, chần chừ hồi lâu mới hành lễ chào.
“Ngươi biết ta sẽ đến?”
Khương Nhạn mở tủ lấy ra một bộ ấm tách rồi pha cho hắn một cốc trà. Mặc dù nàng ta không ưa thích gì Bắc Mộc Xướng Nguyệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại dẫu sao hắn ta cũng là người mà Tướng Quân cả đời trung thành, nàng ta ít nhiều cũng phải nhượng bộ một chút.
Nhượng bộ là chuyện của nhượng bộ, nhưng có những chuyện nên nói thẳng thì nhất quyết không giấu giếm. Lời trong lòng Khương Nhạn đã giữ bao nhiêu năm nay vẫn chưa có cơ hội nói ra, nếu hôm nay có duyên gặp được thì liền nói hết mọi thứ đi.
“Khương Nhạn chỉ là một nữ tử bình thường, không thông tuệ được như Tướng Quân. Thế nhưng, có nhiều cái nô tì cũng có thể hiểu. Tuy nô tì không biết người tìm đến là có việc gì, nhưng ta biết chắc chắn người sẽ đến. Tướng Quân hoà thân rồi, bên cạnh nàng ấy chỉ có Khương Nhạn là thân tính. Người muốn biết chuyện gì chỉ có thể tìm Khương Nhạn.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt khẽ cười. Khương Nhạn này bề ngoài yếu đuối vô hại, tưởng rằng chỉ là một nô tì không có chính kiến lại thật không ngờ cũng rất thông minh. Có lẽ là do ở gần nàng lâu, nên đến cách nói chuyện cũng giống hệt.
“Ngươi nói không sai, ta muốn biết chuyện về Ly Thương thì chỉ có thể tìm ngươi.”
Khương Nhạn lặng thinh ngồi xuống ghế đối diện. Nàng ta không thể nhìn thấu con người này. Khương Nhạn kề cận bên Ly Thương nhiều năm, võ lược thì không học được nhưng nhìn sắc mặt đoán người lại rất tốt. Ly Thương từng nói trên đời này, đoán ai cũng đoán được, chỉ duy đoán Bắc Mộc Xướng Nguyệt là không thể đoán.
Vẻ mặt bình thản như nước, ánh mắt lạnh lùng không chút dao dộng. Trong ngoài như một, dù có đứng trước thiên binh vạn mã cũng không có chút run sợ nào lộ ra ngoài. Điều đáng sợ nhất của hắn chính là đôi mắt. Không thể dựa vào đó mà nhìn thấu cái gì, nhưng luôn có cảm giác đôi mắt đó lúc nào cũng đang kề kề quan sát bên mình.
Vui buồn đều không thể đoán, người như vậy rốt cuộc trong trái tim liệu có còn biết hỉ nộ ái ố hay chăng?
“Nói cho ta biết, có phải Ly Thương đã quen biết Nhạn Quyên từ sớm hay không? Giữa hai người đó là mối quan hệ như thế nào?”
Khương Nhạn giật thót mình. Nàng ta không ngờ điều mà hắn hỏi lại là chuyện này. Nhưng đây là bí mật của Ly Thương, Khương Nhạn biết rõ ám vệ có quy tắc rất hà khắc. Mà Ly Thương lại là người đứng đầu ám vệ, một khi sai sót chính là vạn kiếp bất phục. Trong lòng Bắc Mộc Xướng Nguyệt, Ly Thương rõ ràng rất quan trọng. Nhung bởi vì càng trân quý nên chiếm hữu cũng càng cao.
Nếu hắn biết được nàng cùng Nhạn Quyên sớm đã qua lại nhiều năm, lại còn cùng nhau luyện binh luyện võ thì không thể biết được là hậu quả thế nào.
Hiện tại Ly Thương đã hoà thân cho Nhạn Quyên, nhưng thân phận vẫn là bề tôi của Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Một khi hắn nổi giận ban chết thì có mười vạn quân của Đông Triều cũng không cản nổi chứ đừng nói một Nhạn Quyên.
Khương Nhạn suy nghĩ kĩ lưỡng vẫn lựa chọn không nói ra.
“Bệ hạ, chuyện này Khương Nhạn không biết. Tướng Quân chưa từng nói qua với ta.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt liếc mắt, hừ lạnh. Khương Nhạn là tiểu hài tử được Ly Thương nuôi dưỡng, nàng ấy trân quý Khương Nhạn hệt như người trong gia quyến. Chuyện này làm sao có thể chưa từng nói qua với Khương Nhạn được. Muốn bảo vệ cho bí mật nhỏ này sao?
Ly Thương à Ly Thương, nàng thật sự đã nuôi được một con chó rất trung thành!
Hắn bật dậy, sấn tới bóp lấy cổ Khương Nhạn. Tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng, đến khi nhận ra đã cảm nhận được cái gì là đau đớn.
“Ngươi không nói, ta sẽ giết chết ngươi.”