Màn đêm bao lấy thành Trường An, mưa phùn lất phất rơi. Bách Lạc Trường Kiếm trong tay, bước chân phiêu bạt mọi ngõ đường. Ly Thương che một cây dù, nàng dừng bước trước phủ Đại học sĩ. Ly Thương ngẩng mắt nhìn lên. Quyết Sát sẽ nhuốm máu Trường An, Bách Lạc Trường Kiếm ra khỏi vỏ không giết không về.
Phủ Đại học sĩ hôm nay yên ắng lạ thường, đèn lồng nhấp nháy cô quạnh trước gió. Ly Thương đẩy cửa đi vào, khoảng sân rộng hiện ra trước mắt, đình viện chính viện đều không thắp đèn. Ánh đèn mờ lập loè từ lồng đèn, không khí trong phủ quả nhiên quỷ dị lạ thường.
Từ trong chính viện, Tịnh Thái Huy đẩy cửa bước ra, gương mặt điềm tĩnh như biết rõ mọi chuyện.
“Ly Tướng Quân nửa đêm ghé thăm, thứ cho lão hủ không tiếp đón chu đáo.”
“Tịnh Đại học sĩ khách sáo rồi. Có vẻ như ngài cũng không bất ngờ lắm với việc ta không mời mà đến.”
Tịnh Thái Huy cười hoà nhã. Ly Thương sớm đã nhìn ra điều bất thường của phủ học sĩ. Gia nhân đều không thấy thì không nói, đến cả gia quyến cũng không còn thấy bóng ai. Dường như đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đợi sự phán quyết cuối cùng.
Nhưng Quyết Sát là cơ mật tối cao của ám vệ, đến cả nàng cũng không biết trong danh sách là những ai, khi nào khởi động. Vậy Tịnh Thái Huy làm sao lại biết được? Thứ đáng sợ không phải là vẻ điềm tĩnh đó mà chính là đôi mắt sắc bén. Nó tựa như sớm đã nhìn thấu được nàng, không cách nào tránh được.
“Ta có thể hỏi Ly tướng quân một câu không?”
Ly Thương gật đầu, dù sao có lẽ qua đêm nay có thắc mắc cũng không được giải đáp nữa.
“Mời nói.”
“Mệnh lênh người nhận được có lẽ là giết chết ta. Được, lão hủ không trách người. Nhưng gia quyến của ta vô tội, lão hủ hy vọng Ly tương quân rộng lòng tha cho họ một mạng.”
Ly Thương trầm mặc. Trong nhiệm vụ nàng nhận là ám sát Tịnh Thái Huy bằng mọi giá, cũng không nói có tuyệt sát cả gia quyến hay không. Nhưng Ly Thương biết, Bắc Mộc Xướng Nguyệt trước nay chỉ có một phong cách làm việc, diệt cỏ tận gốc. Bắc Mộc Xướng Nguyệt là kẻ mạnh nhưng rất không thích phiền phức, vì vậy hắn sẽ không để lại bất cứ nguy cơ nào ảnh hưởng tới mình.
Tịnh Thái Huy đi trước một bước, phân tán gia quyến rời khỏi kinh thành để tránh mũi nhọn. Nhưng có lẽ Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
“Ly Thương phụng mệnh làm việc, trước nay không hỏi căn cơ bên trong. Đối với những việc như thế, ta không có quyền quyết định. Nhưng Ly Thương có thể tại đây đảm bảo với Tịnh Đại học sĩ rằng ta sẽ không động một ngon tay đến gia quyến của ngài. Tịnh Hoàng Hậu hiện mang long thai, chủ thượng chắc chắn sẽ giữ nàng ấy. Vậy nên ngài không cần lo lắng.”
Chi ít, người hạ sát gia quyến của Tịnh Thái Huy sẽ không phải là nàng.
Hai bên nhà, hơn mười sát thủ chạy ra đều hướng mũi đao về phía nàng. Ly Thương từ lúc bước vào đã biết, Tịnh Thái Huy đã tìm không ít người đến mai phục nàng. Quả nhiên không dễ dàng nộp mạng như thế. Ly Thương vứt cây dù trên tay xuống đất, nước mưa thấm đẫm trên đôi vai của nàng.
Sát thủ hừng hực khí thế lao đến tấn công, chiêu nào cũng là muốn đoạt mạng. Ly Thương rút kiếm khỏi vỏ, bộ pháp thuần thục cộng với đường kiếm sắc bén dày đặt khiến đám sát thủ loạn cả đầu óc. Một tên sát thủ lao đến, song đao chém xuống loạn xạ. Ly Thương nghiêng người, một nhát cắt đứt động mạch cổ của tên sát thủ. Còn chưa đến một khắc, hơn năm tên sát thủ đã ngã xuống dưới kiếm của nàng.
Bách Lạc Trường Kiếm nhuốm máu đỏ, mùi máu tanh nồng vấy lên cả y phục của nàng. Ly Thương nghiêng người, đôi mắt lạnh lẽo như không mà đưa tay lên lau đi vệt máu dính trên má. Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời. Cơn mưa rỉ rã trút xuống cũng chẳng thể dội đi mùi tanh nồng đậm.
Những tên sát thủ còn lại dáo dát nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám lỗ mảng xông lên. Tịnh Thái Huy không kiên nhẫn rút kiếm, một đường hướng về phía nàng mà xông lên. Lão luyện tránh né được toàn bộ tấn công của nàng. Một nhát chém chí mạng, Ly Thương may mắn tránh được nên chỉ rách một đường nhỏ trên cổ y phục. Thời khắc Tịnh Thái Huy làm rách một vết trên y phục của nàng, Ly Thương mới nhận thức sâu sắc được khoảng cách thực lực của nàng với ông ta.
Ly Thương khẽ cười, bàn tay cầm kiếm bất giác run lên. Chưa bao giờ nàng có cảm giác muốn thắng đến như vậy.
Những hiệp đấu sau đó, Ly Thương hầu như bị lép vế. Nàng không thể tấn công, chỉ việc đỡ đòn của Tịnh Thái Huy đã đủ để nàng kiệt sức. Tốc độ và sức mạnh của Tịnh Thái Huy mạnh gấp đôi nàng, kĩ thuật dùng kiếm thật sự điêu luyện. Có thể cầm cự dưới cường độ tấn công mạnh mẽ như vậy, Ly Thương cũng không còn bao nhiêu sức lực.
Tịnh Thái Huy nhìn rõ được Ly Thương đã kiệt sức, không nhịn được gấp rút ra đòn quyết định muốn kết thúc trận đấu vô nghĩa này. Tịnh Thái Huy tung hoả mù khiến Ly Thương không nhìn rõ, lại nhân cơ hội ra đòn hiểm, chém một nhát lớn trên lưng nàng.
Cơn đau nhanh chóng ập đến, nàng ngã khuỵu xuống nền đất ẩm ướt. Máu tươi nhanh chóng loang trên y phục, Ly Thương nhăn mặt ngước mắt nhìn lên. Tịnh Thái Huy ngạo nghễ nhìn nàng với cái nhìn của kẻ thắng cuộc. Mũi kiếm sắc nhọn chĩa thẳng vào nàng, lạnh lẽo đến sởn gai óc.
“Ngươi thua rồi.”
Thua Tịnh Thái Huy vốn dĩ là chuyện đã nằm trong dự tính, cách biệt thực lực thật sự quá lớn. Với thực lực này của Tịnh Thái Huy, e rằng cho dù hôm nay người đứng đây đối kháng là Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng sẽ ngang cơ, không phân thắng bại.
“Tiếc cho Ly tướng quân một đời anh dũng, cuối cùng vẫn là chết trong tay lão hủ.”
Tịnh Thái Huy dùng kiếm rạch một đường trên chân Ly Thương, khiến nàng không thể đứng dậy nổi. Ly Thương siết chặt Bách Lạc Trường Kiếm, mưa hoà cùng máu của nàng thấm một mảng lớn trên sân gạch lát. Tịnh Thái Huy giơ cao kiếm, muốn một nhát cuối cùng kết liễu sinh mạng của nàng.
Là mưa làm nhoà mắt hay do thân thể đã đến cực hạn? Ly Thương không nhìn rõ phía trước, cảm thấy chỉ còn cách cái chết một bước rất nhỏ.
Một vòng tay rộng ôm lấy nàng, giọng nói sắc lạnh vang lên cùng tiếng va chạm của sắt.
“Muốn giết nàng ấy, bước qua xác ta trước đã.”