Tịnh Lạc đối với Ly Thương đã có phần am hiểu. Nữ tử này tuy thông thạo việc quân, nhưng đối với những việc giao tiếp bình thường thế này lại vô cùng vụng về. Nữ nhân như vậy quả nhiên đúng với những gì Bắc Mộc Xướng Nguyệt nói, chỉ có thể làm thuộc hạ không thể làm thê tử.
Ở ngự hoa viên, Tịnh Lạc ngồi dưới tán cây tắm nắng dưỡng thai nhi. Ly Thương đứng bên cạnh, ánh mắt nàng cứ vô tình nhìn đến bụng của Tịnh Lạc. Cảm giác mang thai là như thế nào? Một suy nghĩ lướt qua trong đầu, nếu nàng cũng mang thai con của hắn có phải hắn sẽ để ý đến nàng không?
Tịnh Lạc sớm đã chú ý đến ánh nhìn của Ly Thương. Nàng ta quay sang cười, nói với Ly Thương:
“Ly Tướng Quân có muốn sờ thử không?”
Ly Thương giật mình, nàng đưa mắt ngơ ngác nhìn Tịnh Lạc. Nhưng tiềm thức lại thôi thúc nàng muốn chạm vào thử.
“Ly Thương không dám mạo phạm Phụng thể.”
Tịnh Lạc cười, ngoắt tay ra hiệu nàng.
“Không sao, bổn cung cho phép.”
Ly Thương chần chừ bước tới. Tịnh Lạc nắm lấy tay nàng đặt lên bụng mình. Thai nhi bên trong dường như cảm nhận được người, liền cựa quậy. Hai mắt Ly Thương sáng bừng, không che nổi sự thích thú. Hoá ra đây là cảm giác chạm vào một sinh mệnh bé nhỏ. Gương mặt nàng ửng hồng, đôi môi không kiềm được khẽ cười.
Tịnh Lạc nhìn Ly Thương, quả nhiên cũng chỉ là một nử tử bình thường. Tịnh Lạc biết Ly Thương cũng là một người bình thường, có lẽ nàng cũng rất muốn có được một đứa con. Chỉ đáng tiếc, cả đời này của Ly Thương cũng sẽ không có con.
Giọng nói trầm vang lên vọng đến từ phía xa.
“Đang làm gì thế?”
Ly Thương giật mình, quay người liền nhìn thấy Bắc Mộc Xướng Nguyệt từ xa đi tới. Nàng vội đứng bật dậy, cung kính quỳ một chân hành lễ với hắn.
“Chủ thượng.”
Hắn chỉ liếc nhìn nàng, cũng không nói thêm gì. Lướt qua người nàng, một mạch đi thẳng tới choàng tay ôm lấy Tịnh Lạc. Ôn nhu dịu dàng đều có, ở trước mặt Tịnh Lạc hắn lại có một mặt tươi cười điềm đạm như vậy. Hắn xoa trên bụng Tịnh Lạc, lại yêu chiều hỏi nàng ta:
“Bên ngoài gió lớn, nàng ra đây làm gì?”
Tịnh Lạc vùi trong lòng hắn.
“Thiếp thấy bên ngoài nắng đẹp, nên bảo Ly Tướng Quân dìu thiếp ra đây cho thoáng khí. Thái y cũng nói rồi, ra ngoài vận động cũng tốt cho thai nhi.”
Ly Thương âm trầm nhìn hắn. Hắn ở trước nàng chưa từng có sự ôn nhu như vậy. Nàng cảm thấy trong lòng đắng chát. Hoá ra tình yêu của người không phải không có, chỉ là không dành cho thần. Tất cả sự ôn nhu trên đời, người đều dành cho nàng ta.
Có lúc Ly Thương cũng cảm thấy ghen tị, nàng cúc cung tận tuỵ bên hắn hơn mười năm chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt vô tình. Tịnh Lạc ở bên hắn, chỉ cần nở một nụ cười, trao hắn một cái ôm, hắn liền đem cả thiên hạ dâng đến trước mắt nàng ta.
Thiên hạ này là ta vì người mà giữ lấy, nhưng thiên hạ này người lại vì Tịnh Lạc mà dâng lên. Cuối cùng, những cố gắng của ta cũng chỉ để người lấy lòng mỹ nhân.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ôm Tịnh Lạc vào trong cung, Ly Thương cũng không cần phải túc trực bên cạnh. Trước khi rời đi, hắn mới liếc nhìn nàng một cái. Ly Thương cầm trường kiếm trong tay, khinh công nhảy lên trên đỉnh Vọng Lâu.
Nàng đứng nhìn hoàng cung, nhìn cơ đồ của Bắc Minh Triều. Thực nguy nga!
Một thân ảnh đen phi nhanh trong gió, đáp lại bên cạnh nàng. Có khả năng đạp mây cưỡi gió, đến thần không hay về quỷ không biết chỉ có thể là ám vệ bên cạnh Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Ám vệ có thể thân cận, nhận mệnh trực tiếp từ hắn chỉ có thể là Niệm Bạch- ám vệ mạnh xếp sau nàng.
Niệm Bạch đem một mật thư đến cho nàng, bên trên có hình hoa hồng đen là ám hiệu nhiệm vụ tối cao của ám vệ. Phong thư có hoa hồng đen là tuyệt sát lệnh, người có tên e rằng thân phận không thể ngờ,
“Chủ thượng hy vọng người bí mật ám sát Quốc Cữu- Tịnh Thái Huy.”
Ly Thương nhíu mày. Tịnh Thái Huy không phải là phụ thân của Tịnh Lạc sao, tại sao lại nằm trong danh sách ám sát của ám vệ? Bắc Mộc Xướng Nguyệt trước nay che chở cho Tịnh Gia như vậy, cớ gì bất ngờ hạ tuyệt sát lệnh?
Ly Thương cầm lấy sát lệnh.
“Không phải chủ thượng vẫn luôn che chở Tịnh Gia sao, ám sát Tịnh Thái Huy địa vị của Tân Hậu sẽ lung lay.”
“Người cũng biết chủ thượng trước nay hành sự không nói lí do, ám vệ làm việc cũng không hỏi. Cho dù người có muốn biết, ta cũng không biết để nói với người.”
“Quyết Sát bắt đầu rồi sao?”
Niệm Bạch nhìn nàng, gật đầu. Quyết Sát là kế hoạch thanh trừng mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt dày công dựng lên. Nói trắng ra, đây là một bảng án tử hình. Mấy năm này tuy Bắc Minh Triều đã ổn định, nhưng nhiều thế lực khác vẫn còn rục rịch ngóc đầu. Bắc Mộc Xướng Nguyệt tiêu tốn tâm sức moi ra những kẻ có lòng bất chính, lập thành một danh sách. Mà ám vệ, là người thực thi kế hoạch này.
Ly Thương mấy năm này cũng được liệt vào hàng ngũ thực thi Quyết Sát, âm thầm đợi lệnh mới tấn công. Chính bản thân nàng cũng không biết ai sẽ được vào danh sách đen này. Trăm tính vạn tính, lại không ngờ người đầu tiên của danh sách lại là Tịnh Thái Huy.
“Tịnh Thái Huy không phải nhân vật dễ đối phó. Nếu thành thì toàn mạng, thất bại thì tự sát. Tuyệt không để lộ kế hoạch của chủ thượng. Ta tin người hiểu rõ điều này.”
Lời nhắc nhở của Niệm Bạch, trong lòng Ly Thương hiểu rõ. Tịnh Thái Huy một đời võ tướng, lão luyện khó lường. Nàng chưa từng cùng lão ta giao đấu, nhưng cũng hiểu rõ bản thân không thể chiếm lợi thế. Nhiệm vụ tối cao, cũng chỉ có nàng có khả năng thực thi.
Chỉ e, lần này may rủi khó lường.
“Niệm Bạch, niệm tình ta và ngươi cùng chung sư môn, cũng tính là chỗ quen biết. Ta có thể phó thác một người cho ngươi được không?”
Chuyến này đi lành ít dữ nhiều, Ly Thương sợ rằng có đi không về. Nàng muốn nhân cơ hội này, phó thác những gì còn lưu luyến cho Niệm Bạch. Tuy giao tình giữa nàng và y không nhiều, nhưng Niệm Bạch cũng là người trọng tình nghĩa, trước nay cũng thường xuyên cùng nàng làm nhiệm vụ. Ly Thương nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nhờ Niệm Bạch giúp lo liệu.
“Người nói đi.”
“Là Khương Nhạn. Ta muốn nhờ ngươi chăm sóc cho muội ấy. Khương Nhạn ở bên ta nhiều năm, cũng lọt vào tầm ngắm của không ít người. Quyết Sát đã được khởi động, ta không thể nán lại phủ tướng quân nữa. Nếu có một ngày ta không thể trở về, mong người mang Khương Nhạn rời khỏi kinh thành, để muội ấy an nhàn sống hết đời.”
Niệm Bạch âm trầm nhìn Ly Thương. Chính bản thân cả hai đều hiểu Quyết Sát nguy hiểm thế nào. Người thực thi e là có đi không về. May mắn Niệm Bạch là ám vệ thân cận bên cạnh Bắc Mộc Xướng Nguyệt, vì vậy y không được chọn vào hàng ngũ đi thực thi. Niệm Bạch gật đầu đồng ý với nàng.
“Được! Ly Thương, có một câu chủ thượng không muốn nói với người. Nhưng ta sẽ thay chủ thượng nói ra lời này. Chủ thượng hy vọng, người sống sót trở về. Nếu người sống trả cho người một đời bình an.”
Lời phía sau Niệm Bạch không nói. Ly Thương cũng không hỏi.
Thực ra lời phía sau Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã nói:
“Nếu nàng chết, ta đem cả thiên hạ bồi táng theo nàng.”