Sáng tinh mơ, hắn rời khỏi cung Nam Khâu khi trời còn tờ mờ sáng. Hạn Dực đợi sẵn bên ngoài, trên tay cầm một phong thư có khắc dấu đỏ, mặt mày tái mét. Bắc Mộc Xướng Nguyệt cầm lấy thư, sắc mặt khó chịu hỏi:
“Chuyện gì?”
Hạn Dực hai mắt đảo điên, vẻ mặt thần sắc đều chứng tỏ đã xảy ra chuyện lớn.
“Biên ải cấp báo, Nhạn Quyên công đánh hai thành trì của ta là Đông Quan và Nhật Xuyên. Đánh úp vào ban đêm, quân của ta không cầm cự nổi, đã… đã thất bại.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt máu sôi lên tận đầu. Mặt mày hắn xám xịt lại, tay siết chặt thành nắm đấm nổi cả gân xanh. Hắn vứt đi bức thư trong tay, giận dữ quát lớn:
“Không thể nào, không phải nói Nhạn Quyên đã lui binh về trấn giữ trong hoàng thành Đông Quốc rồi sao? Sao có thể lại dẫn quân đến công phá hai thành trì của ta? Không thể nào.”
Lòng hắn lúc này rối như tơ vò. Rõ ràng đã nhận được tình báo Nhạn Quyên sau khi lui quân về Biện Hải trực tiếp quay về phục mệnh. Rõ ràng Đông Quốc đã gửi thư cầu hoà, ba ngày nữa sẽ đến bàn chuyện hoà hảo giữa hai nước. Tại sao vào đúng lúc này Nhạn Quyên lại dẫn quân đến công phá hai thành trì?
Y rốt cuộc hành quân từ bao giờ, tại sao lại không có tin báo? Hành động nhanh đến mức thần không biết quỷ không hay.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lần đầu nhận được cảm giác thất bại nặng nề như thế. Hắn thành công chiếm được Miên La, Đông Quốc mới phải cúi mình chấp nhận quan hệ hoà hảo. Miên La trong tay hắn chính là con át chủ bài lớn nhất trong ván cờ này.
Ván cờ hắn dày công sắp đặt, chỉ còn thiếu một bước là lưỡng toàn. Vậy mà ngay thời điểm này lại bị Nhạn Quyên phá hỏng. Đông Quốc mưu mô, trước giả vờ chấp nhận thua cuộc, sau lưng lại phái binh chiếm lại hai thành của Bắc Minh Triều.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt hiểu rõ hai thành trì này rơi vào tay Đông Quốc đối với hắn là mất mát lớn thế nào. Đông Quốc nhất định lấy hai thành trì này đổi lại Miên La. Như vậy há chẳng phải công sức hắn bỏ ra đều mất trắng.
“Bệ hạ, chúng ta hiện tại phải làm sao? Chúng ta phái quân chiếm lại hai thành Đông Quan và Nhật Xuyên được không?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt quay lưng, chìm vào trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng lại thở dài một hơi ngao ngán.
“Suy cho cùng vẫn là do ta quá nóng vội, quên mất Nhạn Quyên cũng là một địch thủ lớn cả đời này của ta. Chuyện đến nước này, đã là không thể cứu vãn.”
Hạn Dực lau mồ hôi, cúi mặt không dám nhìn hắn, chỉ khẽ hỏi.
“Vậy chúng ta cứ chiụ mất trắng cơ hội lần này sao?”
Lời Hạn Dực nói không phải không đúng. Cơ hội thực sự không phải dễ tìm. Hắn đã bỏ ra quá nhiều công sức cho kế hoạch lần này. Từ bỏ như vậy hắn thực sự không can tâm. Nhưng Bắc Mộc Xướng Nguyệt hiểu, so với cứu cánh một cái cây mà bỏ cả rừng cây thì thực không đáng.
Hắn biết bản thân lần này đã quá khinh suất. Nhưng thiên hạ này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt tuyệt đối không khuất phục thứ gọi là số phận.
“Hạn Dực, con người dù có lớn mạnh tới đâu, vẫn có điểm yếu. Điểm yếu của Nhạn Quyên, ta đã nhìn thấu từ lâu. Mà khi đã nhìn thấu, thì hắn đối với ta không khác gì là một trò hề, không hơn không kém. Nếu hắn đã tốn công phá bỏ kế hoạch của ta. Vậy ta lại dày công chuẩn bị một kế hoạch cho hắn. Chúng ta cùng xem, rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng.”
Hắn khẽ cười. Trong đầu Bắc Mộc Xướng Nguyệt lúc này đã vạch nên một kế hoạch hoàn hảo đáp trả Nhạn Quyên. Mà kế hoạch này giống như nếu thắng thì một bước thăng thiên, nếu thất bại thì muôn đời không siêu sinh.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết, bản thân từ ngày hôm nay trở đi, mỗi bước đi của chính hắn, mỗi tầng cảm xúc của hắn có thể sẽ làm thay đổi toàn bộ kế hoạch. Vì vậy, hắn tuyệt đối không thể vì bất cứ ai mà mềm lòng.
“Đi, đến thiên lao.”
Hắn vừa dứt câu đã bước nhanh nhẹn đi về phía thiên lao, nơi giam giữ một nử tử chiếm vai trò quan trọng.
Hạn Dực bước đi theo sau, cũng không quên hỏi hắn.
“Bệ hạ, người định…”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười, trong điệu cười lại chứa rất nhiều ý niệm.
“Tìm Ly Thương. Để nàng ấy thực thi kế hoạch của ta.”
Hạn Dực nhìn lên Bắc Mộc Xướng Nguyệt. Nam nhân trước mắt, là một người dã tâm còn lớn hơn thiên hạ. Thứ hắn muốn, có lẽ chính là nắm chặt thiên hạ trong lòng bàn tay.
Nhưng điều duy nhất Hạn Dực không thể hiểu, cũng không dám nói với hắn chính là Ly Thương. Sự tồn tại của nàng ngay từ đầu đã là một biến chuyển lớn ảnh hưởng tới cả đời của hắn. Chỉ là hắn trước nay đều không thừa nhận, hoặc có lẽ là không dám thừa nhận.
Hạn Dực luôn lo lắng, cho đến hiện tại, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn chưa nhận ra được Ly Thương ở trong lòng hắn đã là vị trí lớn tới mức không thể dịch chuyển. Những thứ hắn làm hôm nay, có lẽ với hắn không là gì. Nhưng thời không vẫn luôn quay, liệu ngày mai, ngày sau nữa hắn sẽ vẫn như hôm nay không chút hối hận chứ?
Địa ngục lớn nhất của đời người chính là sự hối hận, đây cũng là lồng giam lớn nhất huỷ hoại tinh thần đến kiệt quệ. Bắc Mộc Xướng Nguyệt không hề biết, hắn đang từng bước từng bước đi vào trong địa ngục đó. Mãi đến sau này, khi hắn nhận ra, hắn đã hoàn toàn bị giam giữ, không thể thoát khỏi.