Lâm tiểu thư, không, là Lê tiểu thư! Luật sư Trịnh là gọi sai thôi. . . Lâm Hi Âm nhìn Lê Lạc, khó có thể tin được, lại cảm thấy có cái gì đó như bức bách khi bà ta đối mặt với chân tướng.
"Luật sư Trịnh, em gái của tôi là Thanh Gia hai mươi lăm năm trước đã chết rồi!" Lâm Hi Âm hô lên, cường điệu nói với Luật sư Trịnh Lâm chuyện Thanh Gia đã chết thực.
Luật sư Trịnh cũng đồng dạng cường điệu một sự kiện: "Phương phu nhân à. . . Năm đó chứng minh chuyện tử vong của Lâm nhị tiểu thư, là do bà nói với chúng tôi thôi."
Cho nên, chuyện Lâm nhị tiểu thư có chết thực hay không, hay là vẫn còn sống. Hết thảy cũng chưa thể nào nói cho rõ ràng được!
Nhìn thái độ này của Lâm Hi Âm, Lê Lạc chỉ có thể tiếc nuối, nói đùa một câu: "Luật sư Trịnh, khả năng là chị gái của tôi tương đối lo lắng, sợ là tôi đã từ trong phần mộ bò ra ngoài."
Lâm Hi Âm nhăn nhăn vẻ mặt, mắng trả lại: "Lê tiểu thư, nếu như cô thật sự muốn làm em gái của tôi, đích xác chỉ có một khả năng - - cô thực sự chỉ có thể là từ trong phần mộ kia bò ra đây. Nếu không, trước hết cô vẫn nên chứng minh cô thực sự là người, hay là quỷ?"
Lê Lạc cười, trừng mắt nhìn nói: ". . . Mặc kệ tôi là người hay là quỷ, cũng đều là người họ Lâm mà! Chị gái. Chẳng lẽ nếu như tôi là quỷ, thì chị gái sẽ không đón nhận tôi hay sao?"
Lâm Hi Âm bị kích thích, ánh mắt cũng phát đau, càng không có biện pháp nào để đối mặt với một Lê Lạc đang bày ra một gương mặt tuổi trẻ lại kiêu ngạo kia nổi.
Luật sư Trịnh ở bên cạnh nói chen vào một câu: "Phương phu nhân, Lâm nhị tiểu thư thật là người đó."
Lâm Hi Âm: ". . ."
Lê Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng nói: "Luật sư Trịnh, nếu không chúng ta phải cùng đi đến phần mộ của tôi để nhìn một chút chứ nhỉ? Tôi thật không thể nhớ rõ bản thân tôi đã chết, lại càng không nhớ rõ bản thân mình đã bị đốt thành tro từ khi nào, rồi lại còn bị bỏ vào trong phần mộ kia nữa." Là một người đang sống, Lê Lạc lại càng muốn biết ở trong mộ của Lâm Thanh Gia kia, rốt cuộc là cái đồ quỷ gì.
Luật sư Trịnh tiêu hóa một lát, gật đầu đồng ý nói: "Đích xác có thể làm như vậy. Nếu như Phương phu nhân đã không tin, chúng ta có thể đi đến công viên tưởng niệm để nhìn xem. Nếu phần mộ kia là giả, cũng có thể làm căn cứ để chứng minh."
Thật không sai. . . Lê Lạc nhìn Lâm Hi Âm vẻ chờ mong: "Chị gái, thế nào, chị có muốn tìm tòi kết quả hay không?"
Lâm Hi Âm khẽ cắn môi, đáp ứng một câu: ". . . Được!"
Lê Lạc mời Lâm Hi Âm đi lên xe, sau đó xuất phát đi đến công viên tưởng niệm Thiên Thanh. Ngoại trừ có cô và Lâm Hi Âm cùng Luật sư Trịnh, đi đến công viên tưởng niệm còn có một nhóm mấy vị luật sư khác, năm đó cũng tham dự vào việc xử lý chuyển nhượng di sản cùng cổ quyền của nhà họ Lâm. Luật sư Trịnh đã liên hệ và cũng mời họ tới,
Ngoài ra còn có Phương Tử Văn và Lâm Giai Khởi cũng theo đuôi đi đến.
Một đường chạy trên đường quốc lộ vòng vèo quanh co theo núi, toàn bộ mọi người cùng đi đến công viên tưởng niệm Thiên Thanh. Công viên tưởng niệm Thiên Thanh nằm ở núi Thanh Phong, một vùng non xanh nước biếc. Vờn quanh chân núi là dòng sông nước chảy trong veo. Cho dù đang vào giữa mùa đông, toàn bộ công viên tưởng niệm vẫn cứ dào dạt xuân ý, thanh bình, yên tĩnh, mỗi một cây đều um tùm xanh tươi.
Mọi người lúc này đang đối mặt với phần mộ của Lâm Thanh Gia. Lê Lạc cũng đứng ở bên trong, không nén nhịn được liền nhẹ nhàng nở nụ cười xinh đẹp: Cảnh tượng này thật là nhìn thật là vui mắt.
Thời điểm Lê Lạc vừa về nước, tâm tình ôm đầy phức tạp, đã từng đến "bái tế" mộ địa của mình. Trên mộ bia, là tấm ảnh chụp của cô trong tấm bằng tốt nghiệp trung học, màu trắng đen. Nụ cười tươi của cô nhìn thật trong veo. Người sáng suốt, đều đó có thể nhìn thấy được cô gái ở trong ảnh chụp kia, cùng với cô của hiện tại, có diện mạo giống nhau như đúc, thậm chí còn giống nhau đến cả tuổi trẻ nữa.
Lê Lạc quay đầu lại, liền nở một nụ cười tươi tắn tương tự. Tất cả mọi người đều kinh hãi. . . hít vào một hơi khí lạnh. Lâm Giai Khởi đứng ở bên cạnh Lâm Hi Âm đã hoàn toàn sợ hãi, kêu lên một tiếng thất thanh: "Mẹ. . ."
Gọi cái gì mà gọi, lúc này, mẹ của con cũng đang cực kỳ sợ hãi đây!
Lê Lạc biết tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái. Thế nhưng mà cô thấy không cần thiết phải giải thích vì sao dung nhan của cô vẫn không hề thay đổi. Việc này không có bất cứ liên quan nào đến việc cô chứng minh mình chính là Lâm Thanh Gia. Hiện tại, ở trong những quảng cáo về mỹ phẩm dưỡng da, không phải là mỗi ngày đều nhắc đến bí mật về đông lạnh dung mạo tuổi trẻ đó sao?
Cô cũng là người được đông lạnh dung mạo tuổi trẻ đó thôi, quả thật "đông lạnh tuổi trẻ " thật .
"Chị gái, không thể không nói, chị đã cho tuyển chọn này công viên tưởng niệm này cho em gái mình thật sự đúng là không tồi." Lê Lạc nhìn quanh bốn phía, nói khen một câu, rồi sau lại dò hỏi, "Bất quá làm sao chị lại không đặt mộ của tôi nằm ở bên cạnh mộ của ba mẹ vậy?"
Nhưng mà công viên tưởng niệm này cũng không phải là do Lâm Hi Âm tuyển chọn. Lâm Hi Âm hai tay nắm chặt, móng tay gần như là đã khảm sâu vào trong thịt, đỏ rực đến phát đau.
Mặc kệ ngôi mộ này là do ai lập, ngày hôm nay Lê Lạc đều phải đập phá nó ra. Cô đã trở về với thân phận là Lâm Thanh Gia, nào có đạo lý nào cùng lúc vừa tồn tại cả người lẫn mộ như vậy chứ! Là người hay là quỷ, chung quy cũng chỉ được tuyển chọn một thân phận mà thôi, có đúng hay không?
Lê Lạc liên hệ với nhân viên quản lý công viên tưởng niệm Thiên Thanh, bất quá việc phá mở mộ thật là phiền toái. Khi luật sư ký lên các loại văn bản cam đoan, nhân viên quản lý lại gọi điện thoại liên lạc với người lúc trước đã mua khu mộ địa này. Rốt cục miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng việc đập đi phần mộ, mở ra xem tình huống của phần mộ.
Thương Vũ tiếp nhận được cuộc điện thoại của nhân viên quản lý công viên tưởng niệm Thiên Thanh gọi tới, khi ông vẫn còn đang ở trong nhà. Viên quản lý kia nói một tràng về chuyện phá mộ. Sau khi Thương Vũ đã nắm được rõ ràng tình hình, cũng đồng ý mở mộ. Cúp điện thoại, Thương Vũ không nhịn không mà bật cười lên một tiếng, thế nhưng lại không cảm thấy là đáng sợ. Một đống các sự việc, lặp đi lặp lại nhiều lần ngoài ý muốn mà đến. Ông thì một mực ở đó chờ đợi, đợi đến cuộc họp thường niên của tập đoàn AC, thì Lê Lạc ở trước mặt mọi người liền tuyên bố thân phận của mình.
Hôm nay, Lê Lạc vừa muốn gióng trống khua chiêng đi đến phá mở mộ để nghiệm chứng người. Dùng lời nói của lão Phùng mà nói, Thanh Gia thật sự là đã dùng phương thức của cô để nói cho mọi người biết - - cô, Lâm Thanh Gia hiện tại đã trở lại!
Mộ được phá mở rồi. . .
Người nhân viên làm việc quản lý viên ở Công viên tưởng niệm Thiên Thanh này, cũng đã được mười mấy năm. Đây vẫn là lần đầu tiên gặp được bản nhân tự mình đi lại phá bỏ phần mộ của bản thân mình. Lúc trước cũng có thân nhân yêu cầu phá mở mộ, nhưng cơ bản cũng là để dời mộ đi chỗ khác gì đó. Nào có ai lại tự bản thân mình đại giá quang lâm tới công viên tưởng niệm như vậy, còn tự mình chỉ huy nhân viên công tác mở ra phần mộ của mình như thế. . .
Thật sự là, quá thần kỳ rồi!
Thời điểm Lê Lạc chỉ huy nhân viên công tác mở mộ, Tạ Uẩn Ninh gửi tới một tin nhắn. Bởi vì là Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc cũng không nói mình đang ở chỗ nào, trực tiếp chụp một tấm hình gửi lại cho anh, đồng thời cũng cho anh một câu giải thích: "Xác minh chính bản thân mình trong đó."