Rõ ràng là vẫn chưa chính thức yêu đương, nhưng lại giống như đang tiến vào giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Bên ngoài đã có tuyết rơi, trước khi ra khỏi nhà Lê Lạc đeo thêm một đôi bao tay da, vẫn là loại bao tay da cừu có thể dùng điện thoại di động như trước đây. Kiểu dáng hoạt bát lại không mất đi sự duyên dáng. Trong lúc chờ thang máy, cô nhắn cho Tạ Uẩn Ninh một tin nhắn, bên trong khung chat, Tạ Uẩn Ninh gửi cho cô một icon trái tim. Lê Lạc vui vẻ, ung dung nhét điện thoại di động vào trong túi xách.
Thang máy đã đi xuống, cửa mở ra. Bên trong có người, chính là Frankie tầng trên và một cô gái nước ngoài rất xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, hình như cũng là một em gái người Đức.
Lê Lạc đi vào. Trong thang máy, Frankie lập tức giả vờ như không biết cô, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, ngàn vạn lần không được để lộ "Bí mật" của anh. Lê Lạc mỉm cười, có thể thấy Frankie rất thích người bạn gái mới của mình.
Vì thế nên mới sợ bạn gái sẽ hiểu lầm.
Lê Lạc phối hợp xoay người, thang máy đi xuống, phía sau, em gái người Đức đang nói chuyện với Frankie, hai người nói chuyện bằng tiếng Đức. Lê Lạc có thể nghe hiểu mấy từ tiếng Đức đơn giản, đại ý chính là cô gái người Đức hỏi Frankie: "Em thật sự chính là cô gái mà anh yêu nhất sao?" Sau đó Frankie cũng dùng tiếng Đức trả lời bạn gái: "Đương nhiên, em chính là thiên sứ của anh."
Không nhịn được, Lê Lạc cong cong khóe miệng, cô hiểu Frankie. Có nhiều lúc tình cảm chính là như vậy, lửng lơ bất định nhưng lại khiến người ta không thể kìm nén được, không thể diễn tả được, chỉ muốn đắm chìm trong nó, đáp lại người đó bằng sự ngọt ngào nhất.
Nhưng đến khi tình cảm và lý tưởng xung đột thì phải lựa chọn thế nào?
Tạ Uẩn Ninh đỗ xe ở nhà trọ, Lê Lạc cầm một ly trà ngũ cốc ngồi vào tay lái phụ. Trà ngũ cốc ở máy bán hàng tự động rất ngọt, mà Tạ Uẩn Ninh thì không thích uống đồ uống có vị ngọt nên cô cũng không mua cho anh.
Trong xe, Tạ Uẩn Ninh mặc áo len cao cổ màu đen và áo khoác lông dê, gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn rất dễ nhìn. Cho dù chỉ ngồi ở ghế lái, nhưng vẫn lộ ra một phần sắc sảo, chín chắn, nhiệt tình. Lê Lạc cảm thán: bạn trai cô đúng là đẹp trai nhất, trong lòng lại cảm thấy không nỡ. Sau đó Tạ Uẩn Ninh thắt dây an toàn giúp cô, anh nói: "Hôm nay chúng ta sẽ đi chọn giường cho em, còn tủ treo quần áo bàn đọc sách có thể chọn sau, sau khi chọn giường xong, em có thể chọn tủ quần áo và bàn đọc sách theo phong cách em thích."
Lê Lạc nghẹn ngào: "...".
Tạ Uẩn Ninh nhìn bạn gái mình một chút: "Có vấn đề sao?"
Lê Lạc: "... Có."
Tạ Uẩn Ninh không cho bạn gái có cơ hội nói chuyện, anh nổ máy xe nói: "Đợi chúng ta đến trung tâm nội thất rồi nói."
Oh. Lê Lạc dựa vào ghế ngồi, đây đâu phải là nói chuyện yêu đương nữa, căn bản là vội vã muốn kết hôn thì có. Vấn đề của cô chính là cô không thể đồng ý chuyện mua giường, đồ dùng gia đình... và chuyện sống chung.
Còn một tháng nữa là kỳ thực tập của cô ở sở sinh hóa sẽ kết thúc. Theo như lời Tạ Uẩn Ninh nói, sau khi kỳ thực tập của cô hai người sẽ chính thức yêu đương, sau đó lập tức dọn về sống chung... Tốc độ phát triển như thế thật sự vượt xa so với dự tính của cô.
Nếu tình hình cứ phát triển theo hướng này, có khi nào sẽ có một ngày, thù lớn còn chưa trả được, cô đã trở thành mẹ trẻ con rồi không. Lê Lạc đầu ngửa ra sau, dựa vào ghế lái phụ, đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh: Trong phòng trẻ lộn xộn lung tung, đồ chơi vứt khắp phòng, Tạ Uẩn Ninh ra lệnh cho cô ở nhà chăm con, không được ra khỏi nhà. Nhưng đứa bé lại không ngoan ngoãn lắm, cô vừa mới bế tiểu Ninh đi, tiểu Lê lại bắt đầu đập phá. Cô hận không thể ngửa mặt lên trời tìm lại ý chí mạnh mẽ thủa nào, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng mỉa mai của Tạ Uẩn Ninh: "Ngay cả con mình còn không chăm nổi mà còn nghĩ đến chuyện báo thù?"
Đúng là một kết cục bi thảm. Lê Lạc vội vàng uống một ngụm trà ngũ cốc cho đỡ sợ.
"Rất ngon à?" Tạ Uẩn Ninh đột nhiên hỏi.
Lê Lạc chủ động đưa cốc trà ngũ cốc của mình tới trước mặt Tạ Uẩn Ninh, để anh chỉ cần cúi đầu là có thể uống được, nhưng Tạ Uẩn Ninh không uống. Anh nghiêng đầu, nhìn khóe môi cô.
Lê Lạc phản ứng rất nhanh, lập tức liếm khóe môi.
"Vẫn còn." Tạ Uẩn Ninh nói: “Tôi giúp em." Đúng lúc gặp được đèn đỏ, Tạ Uẩn Ninh nghiêng người sang, đưa tay xoa xoa khóe miệng Lê Lạc, sau đó tận dụng toàn bộ thời gian chờ đèn đỏ còn lại để “cưỡng hôn” cô. Anh khó kìm lòng nổi, vì thế cứ làm những gì anh thích.
Bởi vì đây là việc mà tối hôm qua anh rất muốn làm.
Thời gian gần đây, số lần Tạ Uẩn Ninh ôm, hôn Lê Lạc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Cô là cô gái của anh, dù anh có hôn cô, ôm cô, yêu cô nhiều đến thế nào cũng vẫn không đủ —— đèn xanh rồi. Tạ Uẩn Ninh tự giác buông bạn gái ra, tiếp tục lái xe, khóe môi mấp máy, dáng vẻ anh tuấn nhưng không mất đi sự phóng đãng.
Thì ra muốn một người đàn ông từ Võ Tòng biến thành Tây Môn Khánh cũng chẳng khó chút nào! Lê Lạc giống như một cô dâu nhỏ bị hôn, liếm liếm khóe môi, cố gắng khôi phục hình tượng cô bé kiêu ngạo, nhìn thẳng phía trước nói: "Giáo sư, em cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh."
Bạn gái nhỏ chất vấn như vậy, Tạ Uẩn Ninh lập tức trả lời: "Lúc em lựa chọn yêu đương với một người đàn ông hơn em chín tuổi, em nên cân nhắc đến vấn đề này rồi mới phải."
Lê Lạc: "..." Không phải là còn chưa bắt đầu sao?
Khụ! Tạ Uẩn Ninh cũng cảm thấy những lời mình nói ra hơi cứng nhắc, anh thong thả giải thích: "Lê Lạc, tôi không còn trẻ nữa, em hiểu chứ?"
"Vâng..." Lê Lạc trả lời một tiếng, bày tỏ mình có thể hiểu, sau đó đáy lòng chỉ cảm thấy vô cùng ưu thương. Rõ ràng không phải là cô yêu một người đàn ông lớn hơn cô 9 tuổi, mà là anh yêu một bà chị hơn anh 14 tuổi!
Lê Lạc chống tay lên đầu, mắt nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Cứ yêu đương như vậy cũng thật là kích thích...
Trong trung tâm nội thất, Lê Lạc nắm tay Tạ Uẩn Ninh đi dạo từ tầng một đến tầng ba. Có phải là bất kể người phụ nữ nào cũng đều thích đi dạo trong trung tâm nội thất hay không, Lê Lạc vốn định tìm lý do để trốn ra ngoài, kết quả là vừa mới đi vào, lại lập tức bị những món đồ xinh xắn ở đây thu hút, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên những món đồ ấm áp, đáng yêu.
Không chỉ Lê Lạc thấy thích, Tạ Uẩn Ninh cũng cảm thấy khá tốt.
Sau đó, Lê Lạc quay đầu nhìn anh nói: "Giáo sư, chúng ta về đi."
Về? Tạ Uẩn Ninh đứng trước mặt Lê Lạc, khẽ đưa mắt nhìn cô, cúi đầu hỏi: "Vẫn chưa chọn được gì mà?"
"Em nghĩ là không cần mua đâu." Lê Lạc cúi đầu, nói thẳng nguyên nhân cho Tạ Uẩn Ninh: “Nếu như em chỉ ở một thời gian ngắn, vậy thì quá lãng phí."
Tạ Uẩn Ninh: "..." Ngừng lại một chút, anh nói: “Tôi không cảm thấy lãng phí."
Lê Lạc vẫn cúi đầu, cô hỏi: "Giáo sư, nếu như chúng ta không còn bên nhau nữa thì sao?"
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Lê Lạc cúi thấp đầu, nói tiếp: "Nếu như chúng ta chia tay, những thứ này đều sẽ để ở chỗ thầy. Sau này thầy sẽ có bạn gái mới, nếu cô ấy nhìn thấy giường, tủ mà thầy mua cho em sẽ cảm thấy không thoải mái." Nói đến cảm giác này, Lê Lạc nhớ đến Frankie và bạn gái anh ta. Frankie không tỏ ra thân thiết với cô vì anh không muốn bạn gái ghen.
Tạ Uẩn Ninh không nói thêm gì nữa, chỉ cố gắng kìm nén tâm trạng của mình.
Lê Lạc lập tức mở miệng chuyển đề tài. Thật ra thì cô luôn muốn làm Tạ Uẩn Ninh vui vẻ, tặng anh bức tranh làm quà sinh nhật cũng là vì muốn anh vui vẻ, lúc cô đồng ý hẹn hò với Tạ Uẩn Ninh, mặc dù phần nhiều là thuận nước đẩy thuyền, nhưng cũng có một phần là vì muốn Tạ Uẩn Ninh vui vẻ. Giống như hôm nay, cô cũng không muốn làm anh không vui.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, ánh mắt chân thành lại trong sáng như nước.
Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, không phải là anh không vui. Bạn gái anh suy nghĩ cho anh như vậy, sao anh có thể cảm thấy không vui chứ, anh vui mừng còn không kịp ấy. Nếu Lê Lạc tạm thời không muốn mua giường, Tạ Uẩn Ninh đồng ý. Lúc anh dẫn Lê Lạc ra khỏi trung tâm nội thất, anh trả lời cô một câu:"Không sai, em nói rất đúng."
Lê Lạc cảm thán: Đúng là một người đàn ông dứt khoát lại hiểu chuyện.
Mặc dù không đi dạo trung tâm nội thất, nhưng ngày thứ bảy vẫn luôn có rất nhiều nơi thích hợp để hai người bồi dưỡng tình cảm. Tạ Uẩn Ninh dẫn Lê Lạc tới vườn thú, cho đến khi màn đêm buông xuống, sau khi hai người cùng đi ăn cơm tối xong mới trở về, xe chạy vững vàng trên đường. Thành phố vừa lên đèn.
Ở bên kia, có một bữa tiệc vừa mới bắt đầu...
Trong phòng khách sạn cao cấp chỉ có ba người. Phương Tử Văn, Ô Tử Yến và Benson. Ô Tử Yến mặc một bộ váy công sở hàng hiệu, cười tủm tỉm rót rượu cho Phương Tử Văn và Benson, sau đó thông minh lựa chọn không nói nhiều, ngồi một bên dự thính. Tối nay Phương Tử Văn cũng ăn mặc áo mũ chỉnh tề, đầu tóc vuốt keo trơn bóng. Đối lập với Phương Tử Văn và Ô Tử Yến, Benson chỉ mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh xám, vô cùng tùy ý. Đương nhiên cũng không phải là Benson không coi trọng bữa cơm tối nay, mà là vì anh vừa đi chạy về.
Phương Tử Văn nâng cốc mời Benson, sau đó lại nói trước đây cũng từng làm việc ở Mỹ một thời gian, lúc đó cũng làm những hoạt động đối ngoại với bên ngoài như thế này.
Dù là người thế nào, là đàn ông hay là phụ nữ, thành công hay là thất bại, đều thích nhắc đến chuyện cũ. Chuyện cũ cũng chỉ có hai loại, một là hối tiếc vì không thành, hai là khoe khoang ngày tháng vẻ vang chói lọi. Phương Tử Văn là một người đàn ông có sự nghiệp, đương nhiên là thuộc loại sau.
Hôm nay, anh mời cố vấn đầu tư Benson nổi tiếng ở phố Wall tới khách sạn cao cấp như vậy, đương nhiên cũng là có nguyên nhân. Một phần là Tử Yến đề nghị, nhưng nguyên nhân chính là do chuyện buôn bán ra nước ngoài trong hai năm qua thực sự không tốt, nhất là dạo gần đây, anh liên tục mất đi nhiều đơn đặt hàng lớn, quả thực, Phương Tử Văn rất muốn đầu tư tiền ra nước ngoài.
Sau đó anh lợi dụng Ô Tử Yến hoàn thành chuyện này giúp anh, anh nói dối cô rằng muốn chuyển bớt tài sản đi, sau này ly hôn sẽ có lợi hơn.
Nhưng anh sẽ ly hôn sao? Mặc dù Phương Tử Văn rất không vừa lòng với Lâm Hi Âm, nhưng anh chưa hề có ý định ly hôn. Đương nhiên anh cũng rất lệ thuộc vào Ô Tử Yến, dù là công việc hay là bổ sung tình cảm. Một người đàn ông một mặt không muốn ly hôn, mặt khác lại dụ dỗ người tình làm việc cho mình, phải làm thế nào đây? Đương nhiên là vẽ cho cô một cái bánh nướng thật lớn, nhìn thấy được nhưng lại không ăn được.
Ba người ngồi quanh bàn ăn, Benson nhìn Phương Tử Văn và Ô Tử Yến. Lần trước khi anh cảm thán với Thanh Gia rằng thanh xuân không đợi ai cả, Thanh Gia đã nói với anh một câu: "Benson, thật may là cậu không kết hôn, nếu không cậu mà biến thành kiểu đàn ông như Phương Tử Văn thì cậu thảm rồi."
Kiểu đàn ông như Phương Tử Văn? Benson cảm thấy buồn cười, cô bạn thân của anh đúng là vừa độc mồm độc miệng, không phúc hậu chút nào. Lúc Benson và Phương Tử Văn cùng đi ra ngoài, lại vô tình bắt gặp ông chủ cũ của Phương Tử Văn, đang đi ra từ một phòng khác.
Người Trung Quốc rất thích vừa bàn chuyện vừa ăn ăn uống uống, Benson bắt tay với ông chủ cũ của Phương Tử Văn: "Xin chào, Thương tổng, ngưỡng mộ đã lâu."
"Ngưỡng mộ đã lâu, Hứa tiên sinh." Thương Vũ trả lời Benson, nhìn anh một lúc lâu.
Hứa Chính Dịch là tên tiếng Trung của Benson, nhưng mọi người thường nghe đến cái tên Benson nhiều hơn, chẳng qua anh cũng không hề che giấu tên tiếng Trung của mình. Đi không đổi tên ngồi không đổi họ là nguyên tắc làm việc của anh.
"Hứa tiên sinh, chúng ta đã từng gặp nhau lần nào chưa?" Thương Vũ mở miệng hỏi Hứa Chính Dịch, anh thản nhiên nói: “Tôi có cảm giác nhìn Hứa tiên sinh rất quen."
"Rất bình thường." Hứa Chính Dịch mỉm cười trả lời: “Cũng có rất nhiều người nói nhìn tôi rất giống một ngôi sao thể thao nổi tiếng." Nói xong, anh nở một nụ cười xán lạn, khoe ra hai má lúm đồng tiền cho Thương Vũ xem, bày ra vẻ mặt rất giống ngôi sao thể thao kia.
"Hứa tiên sinh thật là thẳng thắn." Thương Vũ mỉm cười, gật đầu nói: “Hy vọng có một ngày chúng ta có cơ hội hợp tác."
Hứa Chính Dịch: "Hy vọng có một ngày chúng ta có cơ hội hợp tác."
Bởi vì bàn chuyện hơi lâu, lúc Phương Tử Văn về đến nhà đã rất khuya. Nhưng vợ anh Lâm Hi Âm và con gái Giai Khởi vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Vợ anh chẳng nói chẳng rằng, Lâm Giai Khởi lại nghiêng đầu qua gọi anh một tiếng ba.
Chung quy anh cũng chỉ có một đứa con gái, con gái gọi anh một tiếng ba, Phương Tử Văn lập tức mềm lòng, lại nghĩ đến gần đây mình ít quan tâm đến con gái nên lại càng thấy áy náy.
Phương Tử Văn đi tới ghế sa lon, đau lòng hỏi thăm con gái: "Con học ở trường mới đã quen chưa?"
Lâm Giai Khởi không muốn trả lời, một lát sau mới mở miệng nói: "Vẫn như vậy thôi, toàn là con nhà giàu."
"... Chẳng lẽ con không phải là con nhà giàu à?" Phương Tử Văn nói đùa, thấy con gái vẫn buồn buồn, không vui, cố ý lấy lòng hỏi: “Tiền tiêu vặt tháng này có đủ không, hay ba cho con thêm nhé?"
"Không cần."
Lâm Giai Khởi từ chối, Phương Tử Văn thật sự cảm thấy bất ngờ. Chỉ là một lát sau, Lâm Giai Khởi lại quay đầu qua, nói với Phương Tử Văn: "Ba, gần đây con bắt đầu học lái xe rồi... Ba mua xe cho con nhé."
Mua xe? Phương Tử Văn nhìn về phía Lâm Hi Âm.
Rốt cuộc Lâm Hi Âm cũng có một chút phản ứng, rất có lòng, mở miệng nói: "Mua đi, không phải chỉ là một chiếc xe sao? Nếu Thương gia muốn thoái hôn, cũng không thể để họ xem thường con gái chúng ta."
"... Không sai." Phương Tử Văn ngồi lên ghế sa lon, ôm con gái mình nói: “Giai Khởi, dù thế nào đi chăng nữa con vẫn là vàng bạc, là bảo bối của ba mẹ. Cho dù Thương Ngôn không cần con nữa, ba cũng có thể nuôi con cả đời."
"A." Lâm Hi Âm cười lạnh, lời nói này là ý gì. Con gái của Lâm Hi Âm mà lại không có ai muốn cưới sao?
"Ba, con và Thương Ngôn còn chưa chia tay đâu." Lâm Giai Khởi cũng không vui khi thấy ba nói như vậy, cô tức giận nói: “Mà cho dù có chia tay thì cũng không phải là do Thương Ngôn không quan tâm đến con, mà là con không cần anh ta nữa."
"Đúng!" Phương Tử Văn cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể thoải mái hít thở ở cái nhà này rồi.
...
Vậy mà, nằm trên giường lớn trong nhà trọ, Lê Lạc lại cảm thấy mình sắp không thở được, cô bị hôn tới đầu óc choáng váng, cô thật sự nghi ngờ, có phải là Tạ Uẩn Ninh từng luyện khí công rồi không. Lẽ ra tối nay cô không nên đồng ý cho Tạ Uẩn Ninh lên phòng ngồi. Chỉ không để ý một chút đã bị đẩy ngã xuống giường như thế này.
Lồng ngực vang lên những tiếng đập dồn dập, không biết là nhịp tim của ai.
Thân thể người đàn ông trưởng thành cao 1m8 đè trên người cô, Lê Lạc thật sự cảm thấy mình sắp bị đè nát rồi. Cô đưa tay đẩy anh một cái, nói với anh: "Giáo sư, thầy nặng quá..."
"Đúng, tôi rất nặng." Nhưng không quan trọng. Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc, hai ngày nay không phải là anh không nhận ra Lê Lạc rất khác thường, chỉ là anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đi dạo trong trung tâm nội thất thì anh hiểu rồi. Hóa ra bạn gái của anh còn nghĩ đến chuyện chia tay?
Không sao, anh tha thứ cho cô, cô còn nhỏ, không hiểu chuyện. Anh lớn hơn cô chín tuổi, có một số chuyện để anh nắm bắt và cân nhắc thì tốt hơn, cũng như tối nay vậy, anh muốn cô hiểu rõ: tầm quan trọng của mối quan hệ này đối với anh.
(Hết chương 51)
Hóng chương hai người chia tay =)))) Hóng lắm rồi ấy =))))