Trung tâm mua sắm MJ vô cùng đông đúc, đến đây trước tiên là
ngắm nhìn thế giới thời trang cao cấp thượng hạng , sau có thể chiêm ngưỡng
người ta vung tiền cho một bộ cánh cái đầm…theo cách không thương tiếc, đừng
nói là xót ngay đến việc vào cổng trung tâm cũng phải định ngĩa: “ Mong tới đây
tiền phải như nước”
Mộc Ninh liếc Phong Kỳ thấy anh vô cùng thản nhiên, cô cười
hỏi: “ Phong Kỳ anh đưa tôi đến đây làm…liệu hơi…”
Phong Kỳ cười nhạt: “ Đến rồi.”
Cô ngạc nhiên nhìn về shop thời trang trước mặt, ôi mẹ ơi
cái shop khủng bố nhất cái trung tâm đây mà, hôm nọ cô có xem tạp chí thấy họ
quảng cáo ghê lắm, đồ ở đây mẫu mã đẹp độc đáo tiện dụng mà tiền phải chi khỏi
nói…giá không hạt dẻ chút nào. Cô nhăn nhó cất giọng yếu ớt:
“ Phong Kỳ, sang shop khác…”
“ Tôi cho em hai phút, nhanh chọn đi.”
“ Hả?”
“ Nên chọn đồ cụp ngực, dễ mặc dễ cởi.” Phong Kỳ xấu xa ghé
tai cô cất giọng đầy mê hoặc
…
Cô chọn vài cái áo pull dễ mặc dễ coi, thôi được dù gì tiền
mẹ và Minh Nguyên cho cô cũng không ít, mua thì mua mạnh tay cho bõ, sau khi
thử đồ và chuẩn bị gói đồ về thì Phong Kỳ hếch cằm cho cô phục vụ đem đến một
cái váy.
Cái váy ấy nói sao nhỉ? Thanh tao, nhã nhặn không quá hở
hang. Váy cụp ngực màu vàng nâu, điểm nhấn là những chiếc lá phong đỏ rực thêu
tinh tế trên váy, đai lưng nhỏ cột ở eo, mềm mại không hề phản cảm một chút
nào.
“Vào trong đi.” Phong
Kỳ lạnh lùng ra lệnh
Mộc Ninh trở ra với
chiếc váy cụp ngực mát mẻ, thân hình thon gọn của cô được tôn lên, mái tóc
buông hờ hững, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Phong Kỳ. Phải anh đã đầu tư đúng
hướng, Mộc Ninh ngây thơ cần được thay đổi không còn trẻ con mơ hồ đây nhiệt
huyết nữa, bộ mặt cần thay đổi, đôi tay bất tiện thì sao chứ? Cứ rơi vào tay
anh mọi thứ trước đây cần vứt bỏ hết đi. Phong Kỳ hài lòng nhìn cô, chợt một
dòng điện chạy qua, anh thấy có gì đó chói lòa, tim đập nhanh hơn bình
thường…anh đang rung động sao?
Mộc Ninh đối với anh
đang nằm giữa tình cảm dành cho cô em gái và tình yêu
Vậy…anh nên chọn cái
nào đây?
Phong Kỳ bất giác cười chua xót, anh cất tiếng: “ Rất tốt.”
“ Hả? Sao anh lại…tôi đâu cần mấy thứ thế này?”
Mộc Ninh từ nghi ngờ chuyển sang chế độ áp đặt tội trạng,
Dịch Phong Kỳ đang định làm gì với cô đây, anh luôn chủ động mọi thứ, từ khi
quen biết anh, Phong Kỳ luôn cho anh là con đường duy nhất còn cô là con bé
chắc chắn phải đi trên con đường anh trải sẵn.
“ Lấy cho tôi đôi
giày búp bê kia đi.” Phong Kỳ nhếch môi anh mắt anh liếc cô phục vụ như đang
nuốt cả trái tim xao xuyến ấy đi.
“ Vâng.” Cô phục vụ
nhanh nhẹn mang đến cho anh đôi giày màu nâu nhạt đính những viên đá lộng lẫy
phát từng ánh sáng đẹp đẽ, Mộc Ninh chỉ nhìn chứ không nỡ xỏ vào nữa.
“ Ngồi xuống.” Phong
Kỳ lại ra lệnh, Mộc Ninh giật mình ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh anh, đôi
chân cô được anh nâng lên nhẹ nhàng giống như anh đang nâng niu vật báu quan
trọng lắm vậy. Mộc Ninh cảm thấy tim mình đập mạnh, cái cảm giác này giống như
cô lần đầu được Phong Kỳ băng bó cho vậy, nhẹ nhàng khẽ khàng, nhưng cô nhận
ra, nhận ra thật rồi, không phải, cô đang quá khao khát một tình yêu mới mà mù
quáng coi tình cảm ngưỡm mộ cô dành cho Phong Thần thành tình yêu mơn man.
Phong Kỳ đem tới cảm giác lạ lùng, nó vừ quen vừa lạ, nó quyến rũ kì cục.
“ Sao?” Phong Kỳ
bỗng dưng cất tiếng
Mộc Ninh giật mình,
cô vội đáp: “ Tuyệt.”
………
Sau khi thanh toán và
ra khỏi shop thời trang cô mới phát hiện ra Phong Kỳ còn phóng túng hơn cô
tưởng, Mộc Ninh lắc lắc đôi tay cười tươi theo anh, hỏi: “ Phong Kỳ, cảm ơn anh
về bộ váy.”
“ Lên xe đi.” Phong Kỳ lãnh đạm cất tiếng.
Ngồi vào trong xe anh
đưa cho cô đôi gang tay lưới bằng da màu nâu nhạt: “ Ăn mặc đẹp đâu thể để bàn
tay cuốn băng mất thẩm mỹ thế được.”
“ Đeo vào bít kín vết
thương, nhỡ…” Cô chưa kịp nói thì anh đã tự mình đeo cho cô rồi: “ Gang tay bấm
không bao hết toàn bộ ngón tay em lo gì chứ.”
“ Phong Kỳ…hôm nay anh sao vậy?” Mộc Ninh không khỏi nghi
ngờ, đâu có chuyện Phong Kỳ đầu tư cho cô không thèm đòi hỏi gì chứ.
“ Mộc Ninh, nếu tôi cho em làm idol như 3 năm trước em có
chấp nhận không.”
Mộc Ninh ngước mắt
nhìn anh, cô vì làm idol mới ở nhà anh không cô ở đấy làm gì: “ Phong Kỳ vậy
không thể làm công cụ hái ra tiền cho anh, anh sao cho tôi ở nhà anh được chứ?”
Tiếng chuông điện thoại của Phong Kỳ vang lên, anh lập tức
bắt máy: “Có chuyện gì?....Được tôi hiểu rồi…….Hủy hết đi…”
Sau đó anh cúp máy, Mộc Ninh tò mò liền hỏi: “ Sao thế?”
“ Không có gì, đi tôi đưa em đến một nơi.”
>……………….
Anh đưa cô tới một khách sạn…nổi tiếng MJ
“ Anh….anh đưa tôi tới đây làm gì?”
“ Em nghĩ thế nào thì là thế đấy.” Phong Kỳ nhún vai bước
xuống xe, Mộc Ninh ngồi đực mặt nhìn anh, cái gì mà nghĩ thế nào ra thế nấy
chứ. Cô nhanh chóng xuống xe cùng ăn, người phục vụ dẫn ăn vào một khu ăn uống
Vip của khách sạn, thì ra là ăn uống thôi làm cô hốt muốn chết
Phong Kỳ kéo ghế cho
cô, anh cười khẽ: “ Hôm nay em khỏi phải ăn cháo, được chứ?”
“Thật sao?”
”Em không thích?”
“Đâu có, tôi thích, đương nhiên thích rồi.”
“ Ồ thế, hả, vậy chúng ta cùng thỏa thuận chút nhé.”
Anh đan hai bàn tay tỳ nhẹ lên bàn, bờ môi hé ra, tim cô hồi
hộp đập.
Thình thịch
Thình thịch
“ Em làm người mẫu cho tạp chí của tôi, ok?”