Việc cô nhận được sự chú ý của Hoán Lôi đã kích động giới bà tám của toàn trường. Nếu như những lời nói của Đông Dương chưa đủ khiến dân tình nghĩ xấu thậm tệ về cô, thì giờ bọn họ ngày một phóng đại lên rằng cô phóng đãng các kiểu. Thật tệ, tại sao cô lại thích cái ngành báo chí - truyền thông này cơ chứ? Ngay cả thầy cô cũng đều dành cho cô một sự ưu ái đặc biệt, đầu giờ và cuối giờ đều sẽ điểm danh một lần, lần khảo bài nào cũng được gọi tên. Gọi nhiều đến nỗi mắt cô không thể rời bảng dù chỉ một giây. Trong khi có những ngày, Thiên Sa và Tố Như rủ nhau cúp học. Cái bàn này chỉ còn có Hoán Lôi và cô, thiên hạ lại được dịp bàn tán rôm rả.
Nực cười là, Lạc Thần dường như đi đâu cũng không tránh được thị phi từ miệng của thiên hạ.
Từ ngay khi bước chân vào cấp hai, được biết đến như là em gái của con người hoàn hảo nhất trường, lẽ ra cô đã phải quen với tất cả những điều này rồi. Nhưng không, Lạc Thần ngày càng cảm thấy áp lực dưới những ánh mắt ngó nghiêng của người khác.
Từ lúc học lớp 6, cô đã phải đối mặt với những lời chê bai về nhan sắc từ bạn bè, và về mặt thành tích từ thầy cô. Cô giống như một cái cây nhỏ núp dưới bóng cây cổ thụ, không sao có thể hấp thu ánh sáng mặt trời để mà lớn lên được. Trong hoàn cảnh của cô thật đúng là đã bị áp lực đè chết mà. Những lời nói như là: "Sao cô ta có thể là em của Đông Dương được chứ?", rồi nghe đến Đông Dương nói: "Cô đúng là không phải em của tôi!".
Nghĩ lại thôi cũng đủ làm cô muốn sụp đổ đến nơi rồi.
"Hôm nay đi về, cậu có thể đến nhà tớ được không?".
Lạc Thần cũng không hiểu nổi. Đã như vậy rồi mà Hoán Lôi cứ bám chặt lấy cô như hình với bóng, sợ đám người đó chưa có đủ chuyện để nói sao? Tuy nhiên, cô không thể phàn nàn gì anh ta cả, bởi vì dường như chủ yếu Hoán Lôi chỉ ở bên cô để chụp hình thôi. Họ ít khi nói chuyện. Nếu là vì công việc, cô được trả lương, cô còn có thể phàn nàn gì đây chứ?
"Ừ" - Cô kìm nén để không tỏ ra khó chịu.
Khi đi qua trước cổng trường, cô để ý có một chiếc xe màu đen đậu gần đó. Kiểu dáng của chiếc xe đó rất quen thuộc. Nhìn mãi cô mới nhận ra đây chính là chiếc Fortuner quen thuộc của Đông Dương. Thảo nào... Dạo này cô bị ám ảnh quá rồi, chẳng có lý do gì mà Đông Dương phải chạy đến đây cả.
Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu lắm rồi, hai người bọn họ không chạm mặt nhau. Mấy ngày vừa rồi, Đông Dương đều không về nhà ăn cơm, ngay cả ngủ cũng không ngủ ở nhà. Anh ta như vậy, cô cảm thấy thoải mái lắm, mặc dù nhà của Đông Dương vẫn là nhà của Đông Dương, cô không thể tuỳ tiện đi lại đâu ngoài phòng ngủ của mình.
"Ngày nào cậu cũng tự mình đi bộ vậy sao? Nhà cậu cách đây có xa lắm không thế mà anh cậu để cậu đi một mình vậy?".
"Cũng không xa lắm đâu, chắc cách đây chừng nửa tiếng đi bộ thôi, xa hơn nhà cậu một chút!".
"Như vậy thì trách sao cậu không lớn nổi!" - Hoán Lôi cười đùa vui vẻ - "Nhưng mà tại sao quan hệ giữa cậu và anh trai lại không tốt đến thế?".
Tại sao ư? Chính cô cũng không biết tại sao nữa, chỉ nhớ được lúc, Đông Dương bắt đầu biểu hiện rõ ràng về việc anh không thích chơi với cô nữa.
Hôm đó, cô cùng với anh trai được ba mẹ dẫn đi chơi công viên. Nơi đó rất đẹp, đầy những trò chơi thần kỳ mới lạ, những tán cây xanh mướt mát, những con đường dài tít tắp ngập tràn ánh nắng, và còn có cả một cái hồ lớn thật lớn đặt giữa trung tâm. Lạc Thần lẽo đẽo đi theo anh trai. Anh trai hơn cô chỉ có 5 tuổi, mà dáng hình đã thật cao lớn. Đông Dương hôm nay có vẻ không được vui. Ba mẹ đi mua nước, giao cho anh dẫn cô đi chơi vòng quay ngựa gỗ. Lạc Thân ôm con búp bê Barbie xinh đẹp trong tay chạy tới, thầm mong có thể lấy lại dáng vẻ vui vẻ của anh.
"Đông Dương, anh có bao giờ chơi vòng quay ngựa gỗ chưa?".
Đông Dương nhìn cô với ánh mắt ngán ngẩm, rốt cuộc là ngán ngẩm vì cái gì thì chắc cả đời này Lạc Thần cũng không thể hiểu nổi.
"Ngay cả chuyện này mà em cũng không biết sao? Suốt ngày cứ hỏi hết cái này đến cái khác, không thì cũng đòi hết cái này đến cái khác. Sao ba mẹ lại nuôi một đứa con như em cơ chứ?".
Lạc Thần đứng đó, ôm con búp bê nghệt ra, bị Đông Dương giật mất vé chơi trò chơi trên tay. Đến lúc đó cô mới hốt hoảng.
"Đông Dương, trả vé lại cho em!" - Cô tức giận, đuổi theo anh đòi lại.
Với chiều cao của anh, thì cho dù ráng đuổi cỡ nào cô cũng với không tới. Thế nên cô cứ thế chạy theo anh như một kẻ ngốc vô vọng bị bỡn cợt mà không hề hay biết.
Đột nhiên, chiếc vé trên tay Đông Dương bị vuột mất, bay đi. Lạc Thần vội nhảy lên chụp nhưng bất thành, rồi cô chới với.
Đông Dương muốn chụp lấy tay cô nhưng không kịp.
Lạc Thần bị rơi xuống hồ. Lần đó may mà có người ở gần đó nhảy xuống cứu. Nếu không, cô chết chắc vì cả cô và Đông Dương lúc đó đều không biết bơi.
Ba mẹ đã mắng Đông Dương rất nặng. Sau lần đó, thái độ của anh đối với cô ngày một trở nên xa cách hơn.
Có một lần, Đông Dương đang nằm coi tivi trong phòng. Lạc Thần vì muốn gây sự chú ý nên đã cố tình leo lên giường giành điều khiển đòi chuyển kênh để gây sự với anh.
Đông Dương khó chịu ra mặt, liên tục hất cô ra.
"Đi ra đi! Về phòng em mà coi chứ!".
"Nhưng em muốn coi với anh mà! Mở kênh này đi, kênh này hay lắm!".
Lạc Thần giật được chiếc điều khiển từ tay anh hai, không ngừng chuyển kênh liên tục. Đông Dương phát cáu, nhảy bổ lại giằng co với cô. Hai bọn họ cứ lăn lộn mãi trên giường một lúc. Sau khi anh lấy lại được cái điều khiển, cô cứ không ngừng bám riết đòi lại điều khiển cho bằng được. Anh không coi được chương trình mình muốn xem thì tức lắm, xô mạnh cô vào cạnh giường. Lại chẳng ngờ, Lạc Thần bị va đầu vào những điểm nhô ra sắc nhọn, máu chảy lênh láng, thấm đầy ra giường.
Đông Dương hối hả chạy ra xem, nhưng cảm thấy vết thương cũng không trầm trọng lắm, chờ một tí là cầm được máu. Có điều, máu đã thấm đỏ hết một mảng giường của anh.
"Đừng có nói cho ba mẹ biết đấy nghe chưa?" - Đông Dương vừa lau dọn vừa sợ sệt nhắc.
"Nếu vậy thì anh hai sẽ chịu chơi với em chứ?" - Lạc Thần hớn hở.
"Ừ! Nhớ nói là do Coca làm đổ ra giường!".
Đông Dương nhắc không hề thừa, bởi vì đúng là mấy hôm sau ba mẹ thực sự đã hỏi đến và tin ngay thủ phạm chính là Coca. Rồi không hiểu sao mà mấy ngày hôm sau dù Lạc Thần không nói gì, ba mẹ đã đoán được là máu. Đông Dương lại được một trận đòn no nê.
Tất cả những vụ đó cộng lại, đã khiến cho Đông Dương trở mặt hoàn toàn với cô.
"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến anh trai của tớ nữa. Tớ không thích nhắc đến anh ấy. Chỉ toàn những chuyện không vui!".
Buổi trưa đó đi về có vui hơn mọi ngày. Dẫu sao thì, có người đi bên cạnh nói chuyện, vẫn hơn là cứ lủi thủi đi một mình.
Bước vào căn phòng chụp ảnh của Hoán Lôi lần thứ hai, lần này cô hoàn toàn bị choáng ngợp. Đâu đâu cũng là những bức hình của cô được treo khắp mọi nơi. Lạc Thần trên những bức ảnh của Hoán Lôi đẹp như một thiên sứ vậy. Đến chính cô còn không tin nổi vào mắt mình.
"Đã có nhiều trang tạp chí đến đây hỏi về cậu đấy. Họ muốn biết cậu là ai. Đồng thời, rất có thể, tương lai chúng ta sẽ được cộng tác với họ. Tất cả đều nhờ có cậu".
"Mình sao?" - Lạc Thần kinh ngạc lấy tay chỉ vào mặt - "Sao trên hình mình lại đẹp thế chứ? Mình không nhận ra mình luôn. Có phải cậu đã can thiệp photoshop thẩm mỹ lại cho mình không hả?".
"Nào có, nếu cái gì cũng cần đến photoshop thì nhiếp ảnh gia như mình dùng để làm gì chứ? Nhiếp ảnh gia đích thực phải là người chụp được cái hiện thực đẹp đẽ nhất!".
Lạc Thần vẫn chưa tin tưởng lắm. Cô cứ xuýt xoa sờ mó lên bề mặt những khung ảnh. Nếu không phải cô đang sống cùng với Đông Dương, cô chắc chắn đã xin một tấm về để treo lên tường rồi.
"Cậu biết sao cậu là một người mẫu đạt chuẩn không?".
Cô lắc đầu.
"Đó là ở cậu có nhiều chiều sâu, nhiều mặt mà một nhiếp ảnh gia như mình có thể khai thác được. Vẻ đẹp của cậu rất phiêu diêu... Kiểu như là một vẻ đẹp nói vui cũng không vui, nói buồn cũng không buồn. Cậu tạo cho người ta cái cảm giác ở lưng chừng mà cứ muốn đào sâu về cậu mãi".
Một bên mày của Lạc Thần nhấc lên. Cái đó gọi là đẹp à?
"Có thể nói cho tớ biết, sao cậu luyện được cái vẻ mặt đó không? Kiểu như rất biểu cảm, nhưng lại như là không biểu cảm gì ấy. Nó... sao nhỉ? Nghĩa là... trông cậu giống như đang đeo một lớp mặt nạ trong suốt vậy, khiến người ta không cách nào nhìn thấu được!".