Lạc Thần nghĩ anh ta vốn không nên làm bác sĩ, nên làm tiểu thuyết gia mới đúng. Sao có thể bịa ra một chuyện kinh khủng như vậy được?
Trong lúc cô vẫn còn đang cố tiêu hoá những chuyện đang xảy ra, không để ý đến bên cạnh, có người mặt mũi đã sa sầm. Mặt tối xịt hệt như người vừa bước lên từ địa ngục.
Đông Dương đột nhiên vùng đứng dậy, chính Quan Thục đứng kế bên còn bị bất ngờ. Anh với qua giường và túm lấy cổ áo Vũ Hán lôi lại.
Bàn tay nắm đến đỏ hết cả lại gồng cứng gân của anh làm Lạc Thần có linh cảm không lành.
"Mày vừa nói gì? Nói lại xem!".
Ánh mắt của anh trông như muốn giết người.
Từ trước đến giờ, Lạc Thần thấy anh giận dữ cũng nhiều, nhưng là kiểu giận như không giận, giận một cách kiềm nén chứ không kích động theo kiểu này.
"Đông Dương, anh bình tĩnh lại!".
Nhưng bọn họ vốn đã không còn quan tâm đến những lời cô nói nữa.
"Tôi nói, tôi đã ngủ với Lạc Thần đấy thì sao nào?" - Vũ Hán nở nụ cười đầy châm chọc - "Đêm nào tụi tôi chả ngủ với nhau. Chứ sao anh nghĩ giữa đêm tôi lại phát hiện và đưa cô ấy đi cấp cứu kịp? Vì cô ấy đang ngủ kế bên tôi đấy".
Vừa dứt lời, Đông Dương liền siết cổ áo cậu ta lại rồi bất ngờ xô ra. Vũ Hán bị văng ra như một con diều đứt dây, đổ ập vào bức tường đối diện. Sát khí toả ra từ người Đông Dương ngày càng nặng, gương mặt anh đỏ đến nỗi trở thành tím tái. Quan Thục định can anh, nhưng theo không kịp. Cô thì còn không ngồi dậy được trên giường thì lấy sức đâu để cản đây?
Vũ Hán vừa loạng choạng đứng dậy thì cũng là lúc Đông Dương hầm hập đi tới, chẳng nói chẳng rằng anh giơ tay lên nện một cú trời giáng xuống mặt của Vũ Hán. Mặt hắn lật cả đi, đỏ chót, cả người một lần nữa đổ sụp xuống sàn.
"Đông Dương, dừng tay lại đi!" - Cô run rẩy nói.
Sức của anh không dùng đến đã chẳng ai có thể rung chuyển được, nếu bung hết ra thì sợ sẽ xảy ra án mạng mất.
"Sao vậy? Sao anh lại phát khùng lên khi nghe nói tôi ngủ với em gái anh?".
Quan Thục lúc này đã cầm được tay Đông Dương. Nhưng trước những lời lẽ khích bác này, Đông Dương đã như chiếc xe mất phanh, không dừng lại được nữa. Anh ngồi lên người Vũ Hán đấm vào mặt cậu ta liên tục. Mỗi lần nắm đấm vung xuống đều phát ra những âm thanh thịt nát xương tan khiến người ta thất kinh.
Quan Thục cứ liên tục ở bên gào thét nhưng Đông Dương đã chẳng còn nghe lọt nữa. Nắm đấm của anh đã nhuốm máu từ lâu. Mãi đến khi một đám y bác sĩ xông vào phòng kéo Đông Dương ra khỏi người của Vũ Hán, anh mới chịu ngưng tay, nhưng vẫn cố chống cự muốn xông đến.
Quan Thục lúc này nóng vội xông đến trước mặt Đông Dương tát cho anh một cái.
"Tôi nói anh dừng lại!".
Vũ Hán lúc này đã ngất lịm đi, cả đầu máu me be bét rồi.
Cả phòng đều thất kinh trước sự bộc phá của Quan Thục. Đúng là con gái của đại tướng, nếu là Lạc Thần đứng ở vị trí đó, cô chắc chắn mình không thể làm vậy.
"Anh điên rồi sao? Anh muốn giết cả anh tôi vì em gái anh sao? Âu Đông Dương, anh có còn coi tôi ra gì nữa không? Có còn coi cuộc hôn nhân của chúng ta ra gì nữa không? Anh làm như vậy có từng nghĩ qua hậu quả chưa hả?".
Tưởng chừng sau màn mắng té tát của Quan Thục, Đông Dương cũng sẽ rồi cúi đầu lặng thinh. Xem ra cô lầm rồi, bọn họ không ai vừa ai cả.
Đông Dương vừa xoay mặt lại, thái độ liền thay đổi, trở nên dứt khoát một cách lạ kỳ.
"Hậu quả của chúng ta, chính là nên chấm dứt!".
Mắt anh lúc này đều đã đỏ lừ rồi. Vừa quay người đã liền đi đến chỗ cô. Cô còn đang băn khoăn anh định làm gì, thì đã bị anh bế bổng lên.
"Âu Đông Dương, anh lại muốn làm gì?" - Cô cố cựa quậy trong lòng anh nhưng cũng như cả bơi trong bể, vốn không đủ sức khuấy động làn nước.
"Đi xét nghiệm, xem đứa bé này rốt cuộc là con ai!".
Cô chân thành hướng về Quan Thục ánh mắt cầu cứu.
"Đông Dương, anh điên rồi. Vũ Hán chính là cha của đứa bé!" - Chuyện đã đến mức này, cô không thể không hùa theo mọi người mà làm bừa.
"Đông Dương, mau thả Lạc Thần xuống. Em ấy chỉ mới khoẻ lại thôi!" - Quan Thục lẽo đẽo chạy theo sau năn nỉ.
Nhưng bước chân của Đông Dương không hề lay động. Anh thực sự muốn đưa cô đi xét nghiệm?! Thực sự muốn khui trần chân tướng này?!
"Đông Dương, mau buông em ra!".
Càng đến gần chỗ bàn đăng ký khám chữa, cô lại càng sợ hãi.
"Không, tôi nhất định phải biết, tôi nhất định phải biết. Tôi không tin được, em sẽ cùng với hắn..." - Tới đây vẻ mặt của Đông Dương lại giận dữ rồi như không muốn nghĩ tiếp nữa.
Tới mức này, Quan Thục không còn cách nào khác, lại phải nhảy ra, chặn lại trước mặt anh.
"Dừng lại Âu Đông Dương, trên tay tôi có bệnh án của Lạc Thần đây, anh không cần đưa em ấy đi xét nghiệm nữa đâu" - Quan Thục vừa thở hồng hộc vừa nói cực kỳ nhanh - " Cái thai đã được hơn 5 tháng rồi!".
Đó mới chính là điều anh muốn nghe. Lạc Thần biết thế, cô thấy gương mặt anh dãn ra, khoé miệng tự giác cong lên thành nụ cười. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
"Lạc Thần, có lẽ chúng ta nên nói thật với anh ấy rồi!" - Quan Thục thở dài nhìn cô, đầy bất lực.
Lúc bấy giờ, cô mới nhận ra, điều mình muốn không phải như thế này. Cô nhìn người đàn ông cao lớn kia đang nhìn cô trìu mến như đứa trẻ. Cô nhận ra thứ cô đang gieo rắc trong lòng anh là gì. Cô nhận ra tình yêu của bản thân rốt cuộc là thứ nguy hiểm biết chừng nào.
Ngay giây phút đó, Lạc Thần đã bốc đồng dùng hết sức để đẩy anh ra. Không phải anh và Quan Thục nên kết thúc mà là cô và anh nên kết thúc. Cô có thể chịu được bị mọi người nguyền rủa, nhưng anh thì không đáng bị như thế. Anh là ánh mặt trời mà cô muốn bảo vệ.
Nếu cô đã không thể có được hạnh phúc, chí ít cô mong anh sẽ có được hạnh phúc.
Buông anh ra, đồng nghĩa với việc cô sẽ rơi, có thể sẽ mất con, có thể sẽ mất mạng. Cô đều không màng đến nữa...
Vậy nhưng bằng cách nào đó anh vẫn quay lại để chụp lấy cô.
"Em làm gì vậy? Em bị điên sao? Lỡ mà ngã thì...".
Cô nhìn anh, đau đớn nói.
"Như thế vẫn còn hơn là phải ở bên anh!" - Cô phải giết, phải giết chết chút hi vọng cuối cùng này - "Anh dám đánh cha của đứa bé. Anh dám đánh cha của con tôi! Tôi sẽ không tha cho anh!".
Lạc Thần ngồi dưới đất với cái bụng đã nhô cao hơn ngực ra sức chống đối với anh. Tình cảnh hiện tại nhìn buồn cười hết sức, không khác nào lấy trứng chọi với đá.
Đông Dương không tin được. Anh túm chặt lấy vai cô, không ngừng rung lắc.
"Âu Lạc Thần, tôi không tin em! Em có gan bằng trời cũng không dám ở đằng sau lưng tôi đi tằng tịu với hắn!" - Đông Dương quát lớn, giống như đang khuyên cô nên thức thời đi.
"Lúc ấy, anh muốn cưới Quan Thục, đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh mong tôi sẽ làm gì đây? Thủ tiết thờ anh đến suốt đời ư? Anh đang nằm mơ đấy à? Tôi không phải Băng Tâm và tôi cũng sẽ không là Băng Tâm hay Tố Như thứ hai. Tôi sẽ không ở đây chờ anh đến suốt đời đâu!".
"Nhưng mà sao em biết chắc chắn đó không phải con anh?" - Đông Dương vẫn cứng đầu cứng cổ bắt cô phải thừa nhận - "Đêm hôm trước hôn lễ, rõ ràng chúng ta...".
Cô trông thấy sự sụp đổ trong ánh mắt của Quan Thục.
"Phải, nhưng tôi chắc chắn không phải là anh!" - Lạc Thần dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình để tỏ ra đanh thép nhất có thể.
"Vì sao không thể được?!" - Đông Dương giống như đã bị chọc cho phát cáu.
"Bởi vì tôi hận anh!" - Lạc Thần la toáng lên - "Tôi hận anh, Âu Đông Dương! Vì tôi căm ghét anh đến tột cùng nên tôi sẽ đảm bảo chúng ta chẳng có nổi cái gì với nhau cả. Mong anh buông tha cho tôi có được chứ?!".
Mặt Đông Dương thộn ra, như anh đang cố tiêu hoá cho hết những lời cô vừa xổ thẳng vào mặt.
"Mong anh buông tha cho tôi, Đông Dương... Tôi đã khổ sở lắm rồi... Hãy để tôi và Hán Vũ được bình yên... sống nốt phần đời còn lại... Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...".
Giọng cô run lên, như van xin, như khẩn nài.
Nếu đã nói đến thế, anh vẫn không muốn buông tha cô. Thì cô phải làm sao mới được đây? Cô phải làm sao mới tốt đây?
Cô phải làm sao để cứu lấy mặt trời của cô đây?
Cô vật ra sàn, khóc đến mức không thể thở được nữa. Một lúc sau thì cô lờ mờ nhìn thấy anh chệnh choạng đứng dậy, thất thần đi về phía cửa bệnh viện.
Quan Thục cùng sự giúp đỡ của một vài người khác đã đưa cô trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi. Nhìn lên bức tường trần phẳng lặng, cô đoán mọi thứ đã thật sự trôi qua rồi!